ĐỒ MI KHÔNG TRANH XUÂN - Chương 45: Đông chí (3)
Ta sợ tới mức chẳng dám cử động nữa.
“Đừng quên mất những gì ngươi đã nói.” Bên tai truyền đến tiếng mơ màng của Cao Yển.
Cảm xúc lành lạnh ở cổ dần dần di chuyển lên trên mặt, lẫn cùng giọng nói trầm thấp không nghe rõ của y: “Trong lòng… ta… có…”
Khoảnh khắc cảm giác ấy đã mon men đến gần ngay khóe miệng, tay ta nắm lại, nói: “Ngũ gia, ngài nhìn kỹ đi, nô tỳ là Đồ Mi, không phải… tiểu thư Ngô gia.”
Cơ thể kề sát bên ta bỗng cứng ngắc như tượng đá, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhịp thở của Cao Yển đột nhiên trở nên dồn dập. Ngay sau đó, y buông ta ra, giọng nặng nề như thể đang đè nén cơn thịnh nộ ngút trời, hoặc chăng là, thẹn quá hóa giận bởi vở hài kịch chất chứa đầy nỗi tâm sự của mình bị xé toạc, nứt toác: “Cút ra ngoài!”
Y quát lớn, Lý Mậu Sơn ở ngoài chắc chắn cũng nghe được câu này, nên lúc ta đi ra, ông ta đã không còn ngăn cản.
Vào phòng ở của mình, ta tựa lưng vào tấm cửa, vô thức kéo vạt áo, ngón tay đơ cứng không thể duỗi được như bình thường. Đứng hồi lâu ta mới hoàn hồn, chưa kịp làm gì thì đúng lúc này, ta hậu tri hậu giác nhận ra trong phòng có gì đó bất ổn.
Cánh cửa sổ vốn bị bịt kín, giờ đây lại mở toang hoác, khiến cả căn phòng thêm phần sáng sủa lạ thường.
Nhìn một lần nữa, hình như có bóng người đang nằm trên giường, hai chân mắt chéo, nhìn ta đăm đăm chẳng nhúc nhích.
“Ngài làm gì cửa sổ của nô tỳ thế?”
Tấm mắt rơi vào khung cửa sổ rộng mở, cuối cùng ta thốt ra một câu.
Hồ Nguyên Ly trên giường nghe thế, từ từ ngồi dậy, cũng chả sốt ruột đứng lên mà vẫn cứ ngồi nguyên ở đấy, nói: “Ngươi còn mặt dày mà gọi đó là cửa sổ, trong đây nuôi nhốt ma quỷ gì à, có ai lại đi đóng đinh cửa sổ nhà mình không?”
Ta nhấc chân bước tới gần cửa sổ, đinh và ván gỗ đều đã biến mất tăm hơi, nếu không phải vì có vài lỗ nhỏ, ta còn ngỡ rằng mình chưa bao giờ tìm người bịt nó lại.
Bấy giờ, ta cất giọng bực dọc: “Có ma quỷ không thì nô tỳ không biết, có điều thị vệ canh gác Tần vương phủ đêm nay đúng là làm ăn khinh suất, nô tỳ chỉ là đề phòng trộm trèo tường khoét vách vào thôi.”
Giơ tay tính đóng cửa, nhưng kéo cả buổi trời mà cánh cửa cứ nằm im lìm một chỗ. Lướt mắt nhìn sang, ta mới thấy đinh hãy đang còn đó, chẳng qua là vị trí đã bị thay đổi, đóng vào chỗ tiếp giáp của các song cửa. Nói cách khác, cửa sổ của ta vẫn bị đóng đinh, chỉ khác chỗ lúc trước đóng để không mở, còn giờ, thì đóng để mở.
Phiền muộn trong lòng bị đẩy lùi cho cơn tức giận dần dâng lên thế chỗ, ta xoay người hỏi: “Ngài làm gì cửa sổ của nô tỳ thế?”
Hồ Nguyên Ly ngồi ì một chỗ, uể oải nói: “Không có gì, không cần cảm ơn ta.”
Bị hắn làm nghẹn họng, hồi lâu sau ta nghiến răng nghiến lợi: “Ngài làm lúc nào?”
Không sợ người khác phát hiện sao?
Trông Hồ Nguyên Ly khá là đắc chí: “Tối nay trong viện chẳng có ai, quả là rất tiện xuống tay, tiểu gia ta từ lúc cha sinh mẹ đẻ chưa từng làm công việc nào vừa bẩn vừa mệt như thế, ngươi chính là ngoại lệ đấy.”
Hai hàm răng ta mài vào nhau cơ hồ phát ra tiếng ken két, xem ra ngày mai lại phải mời thợ mộc tới một chuyến rồi.
Nổi giận đùng đùng đi đến cạnh giường, ta thiếu điều chĩa thẳng ngón tay vào mũi hắn mà gào: “Ngài tới đây làm gì? Chả phải lúc trước đã nói sẽ không tự tiện xông vào phòng tôi sao? Sao ngài lại nuốt lời chứ hả?”
Nương theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ, ta thấy, tuy mặt Hồ Nguyên Ly vẫn hiển hiện nét bất cần đời quen thuộc ấy, nhưng trong ánh mắt không có chút ý đùa giỡn nào: “Nếu ta không tự tiện xông vào, sợ là mãi mãi sẽ không bao giờ đợi được tới ngày ngươi chủ động tìm ta nữa đấy.”
Không hiểu vì sao, bị hắn nhìn như vậy, tự dưng ta sinh ra cảm giác mất tự nhiên, giọng cũng bất giác nhỏ đi hẳn: “Trong phòng bao nhiêu là ghế, cớ gì ngài phải lên giường ngồi chứ.”
“Ta còn chưa ghét bỏ ngươi mà ngươi đã dám kỳ thị ta á?” Cặp mắt Hồ Nguyên Ly trợn tròn đầy vẻ sửng sốt, cả gương mặt vì giận nên phồng lên hệt con ếch xanh.
Ta không đáp, chỉ lặng lẽ dùng hành động của mình để trả lời – đưa tay ra níu chặt lấy ông tay áo hắn.
Chẳng biết là trên người Hồ Nguyên Ly có nhét quả cân hay sao, ta kéo đủ các kiểu nhưng hắn vẫn ngồi yên bất di bất dịch.
Đang lúc ta vô cùng tập trung muốn kéo hắn xuống giường, bỗng hắn cất giọng nói: “Dạo này sức khỏe hoàng thượng càng ngày càng kém.”
“Sao có thể được, đâu nghe ai nói…”
Ta dừng động tác, lời phản bác khựng lại giữa chừng.
Cũng đúng, tình trạng sức khỏe của hoàng đế sao có thể để mọi người đều biết? Chỉ đành gắng gượng đến khi không còn cách nào tiếp tục che giấu nữa, lúc ấy mới bắt buộc chiêu cáo toàn thiên hạ.
Vậy hôm nay Hồ Nguyên Ly nói với ta, có phải nghĩa là…
Không để ta đoán già đoán non, hắn đã cho ta đáp án: “Qua vài ngày tin tức sẽ được truyền đi.”
Tâm trạng ta hơi chùng xuống, thấp giọng hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
“Đầu năm đã xuất hiện triệu chứng.” Giọng Hồ Nguyên Ly mỗi lúc một trầm, “Suy cho cùng, hoàng trường tôn vừa mất, mọi người trong kinh thành đều lâm vào khủng hoảng vì dịch bệnh, đủ thứ chuyện ập tới liên tiếp, chuyện trước chưa xong chuyện sau đã đến, người bình thường ai chịu cho nổi. Thời buổi rối ren, tin tức của ngài càng không được tiết lộ ra ngoài, chỉ có mỗi viện trưởng thái y viện Trịnh Thái Hòa là biết.”
“Tề vương biết không?” Ta hỏi thẳng thắn.
Chợt Hồ Nguyên Ly mỉm cười, bảo: “Ta vừa nói đấy thây, qua vài ngày tin tức sẽ truyền khắp.”
Thế nên, sức khỏe của hoàng đế đã tới nước không thể giấu giếm được rồi sao? E rằng năm nay… lại không yên ổn nổi.
Thấy ta im thin thít nãy giờ, Hồ Nguyên Ly thở ra một hơi nhẹ nhàng: “Đây cũng không hẳn là chuyện xấu hoàn toàn, vương triều luân phiên, giang sơn đổi chủ là chuyện sớm muộn. Dù có không ngăn được hỗn loạn, nhưng càng loạn trái lại càng tốt, vừa khéo mượn cơ hội này phơi bày tất cả tai họa ngầm ra ánh sáng, tiện tay nhổ cỏ tận gốc luôn.”
Chuyện đó mà cũng nói với ta?
Ta kinh ngạc nhìn Hồ Nguyên Ly, hắn thản nhiên như không, như chả buồn để tâm tin tức mình nói cơ mật và vượt quá giới hạn cỡ nào.
“Tô Tử Thuần đã nghỉ ngơi mấy tháng, chắc giờ cũng đã bình phục hẳn rồi.” Hồ Nguyên Ly bổ sung.
Tim ta bất chợt nảy lên “bịch bịch”, kiểu sự kiện hệ trọng như thay đổi chính quyền này, kỳ thực… ta không muốn biết nhiều đến vậy.
Nhận thấy tầm mắt của Hồ Nguyên Ly đang từ từ dời xuống phía dưới, ta cúi đầu nhìn theo, bấy giờ mới phát hiện, trong lúc nói chuyện, lực chú ý của ta bị hắn chuyển sang một vấn đề khác, tay cứ thế kéo ống áo hắn hoài chẳng buông.
Cố gắng gạt mớ suy nghĩ lộn xộn sang, mặt ta không đổi sắc, tiếp tục dùng sức kéo hắn: “Chuyện nào ra chuyện đó, ngài cứ đứng lên trước…”
Lời chưa nói hết, bỗng hai mắt Hồ Nguyên Ly híp lại, dự cảm chẳng lành, quả nhiên, chưa kịp buông tay thì cổ tay của ta đã bị hắn trở tay nắm lấy.
Ngay sau đó, Hồ Nguyên Ly nhếch khóe môi nở một nụ cười xấu xa, rồi chợt hắn ngả người ra sau kéo ta lên giường.
Ta mất thăng bằng ngã xuống, không biết từ lúc nào bàn tay của Hồ Nguyên Ly đã đặt sau gáy ta, nên cả người ta mới không bị va xuống giường.
Chẳng đợi ta đứng dậy, bất thình lình hắn kéo tay, bỗng chốc cả cánh tay hắn đã chặn ngang cổ ta. Tức thì, ta như con ếch bị người khác chẹt vào cổ, vùng vẫy hồi lâu vẫn chẳng tài nào ngồi dậy được.
“Ngài bỏ tay ra.” Ta đẩy đẩy cánh tay hắn, nói.
Bầu không khí nghiêm túc trong phòng lúc nãy đã biến mất. Hồ Nguyên Ly ngửa mặt mãn nguyện, dang tay dang chân nằm thành hình chữ “đại” (大), cánh tay còn đè nặng lên ta đang nằm song song.
“Ngài còn thế nữa là nô tỳ sẽ gọi người tới đấy, đến lúc đó rồi xem ai là người mất mặt.” Ta không nhịn nữa mà đưa ra lời cảnh cáo.
Rốt cuộc Hồ Nguyên Ly cũng có động tĩnh, hắn nhấc mi mắt liếc xéo: “Kêu đi.”
Ta há hốc, cuối cùng chỉ đành ngậm miệng lại, dựa theo tính nết của hắn, nói không chừng người thiệt cũng chỉ có mình ta thôi.
Đấu tranh hồi lâu vẫn chả có kết quả, ta nản lòng thoái chí, bèn cất giọng chậm rãi: “Vương gia còn có chuyện gì sao? Chúng ta có thể đứng lên trước, rồi từ từ nói chuyện, được không?”
Lúc này Hồ Nguyên Ly mới quay đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, như là đang nói – chịu thua chưa hả?
Tuy tức giận nhưng ta chỉ biết nhẫn nhịn, dù sao thì giá trị sức mạnh của hai người chúng ta phải nói là cách nhau một trời một vực.
“Ta muốn ăn bánh chẻo.”
Hắn vừa mở miệng là ta đã không kiểm soát được tính khí của mình, lên tiếng phàn nàn: “Yến vương phủ không có đầu bếp nào làm được bánh chẻo à?”
Hồ Nguyên Ly không tức giận, hết sức nghiêm túc bảo với ta: “Ta muốn ăn của ngươi làm, giống như năm ngoái.”
Cảm thấy cánh tay hắn buông lỏng, ta nhân cơ hội đẩy hắn ra, nói: “Vậy thì ngài đến muộn rồi, chúng ta ăn hết bánh chẻo mất rồi…”
Chưa ngồi hẳn lên thì đã bị hắn kéo mạnh về. Lần này hắn không đưa tay ra đỡ nữa, khiến lưng ta đập thẳng vào thành giường.
“Ngài…”
Ta thở hổn hển định bụng mắng một trận, nhưng vừa la được vài chữ thì lời còn lại đã phải nuốt ngược vào bụng.
Vì ta nhìn thấy trong đôi mắt kia của Hồ Nguyên Ly, chẳng biết từ bao giờ đã bị tầng tầng mây đen cuồn cuộn bao phủ, ngay cả khi nói tới chuyện của hoàng đế cũng không thấy vẻ mặt này của hắn, đến nỗi làm đối phương câm bặt không dám nói nữa.
Hắn nhổm dậy, khuỷu tay chống cạnh người ta, tay kia thì duỗi về trước, đầu ngón tay hạ xuống chỗ cổ ta. Còn chưa kịp phản ứng, nơi đó bỗng nhiên truyền đến cơn đau nhói. Lúc này ta mới sực nhớ, ban nãy vừa bị Cao Yển cắn một cái vào cổ.
Cơ hồ là đồng thời, ta vội nắm lấy ngón tay của Hồ Nguyên Ly. Hắn sửng sốt, để mặc ta lôi kéo, duy chỉ trong mắt là không chút ý cười.
Ta nhích sang bên cạnh, nở nụ cười miễn cưỡng, nói: “Nô… nô tỳ chợt nhớ bếp sau vẫn còn ít bánh chẻo, vương gia có muốn ăn không?”
Thời gian chậm chạp trôi, Hồ Nguyên Ly vẫn không mở miệng.
Không biết đã qua bao lâu, ta cảm giác mình cười đến mức mặt tê cứng hết cả rồi, mới nghe thấy một tiếng “được” đầy rầu rĩ của Hồ Nguyên Ly.
Bụng dạ ta nhẹ nhõm, thở hắt ra một hơi. Xoay người ngồi dậy, lúc này đây, rốt cuộc hắn không cản ta nữa.
Nhờ trời đổ tuyết, dọc đường đi ta không gặp người nào khác. Lúc đến bếp sau, ta đưa cho đầu bếp trực đêm một thỏi bạc, bảo mình đói bụng, thế là ông ta vui mừng hớn hở đi làm việc.
Lúc này, ta cất tiếng gọi Hồ Nguyên Ly nấp trong góc tối ra. Trong bếp chỉ có một cái bếp nhỏ hẵng đang cháy, ta bèn tự thân vận động, lục tìm nồi và nước bắt đầu bận bịu.
Tướng Hồ Nguyên Ly y như ông lớn, khoanh hai tay trước ngực đứng đằng sau không nhúc nhích, mắt dán chặt vào ta.
May mà phòng bếp vẫn còn thừa lại ít bánh chẻo, toàn là món đạm bạc bình dân, ta cũng chả quan tâm, đổ hết vào nồi, chỉ cần đuổi vị đại gia sau lưng kia đi nhanh nhanh chóng chóng là được.
Thật bất ngờ, trông thấy bát bánh chẻo xấu đau xấu đớn làm con người ta mất hết hứng thú ăn uống kia, Hồ Nguyên Ly chẳng những không oán trách lấy một câu, mà còn ngồi xuống cái bàn nhỏ vùi đầu ăn.
Ta cũng ngồi một bên, kiên nhẫn đợi hắn ăn hết.
Chỉ chốc lát sau, bát bánh chẻo to ụ đã được hẳn xử lý sạch sành sanh, ta nghẹn họng nhìn trăn trối, sức ăn của hắn lớn quá đấy nhỉ?
Hồ Nguyên Ly đặt chiếc bát trống không xuống, bắt đầu nói chuyện: “Ngươi về Yến vương phủ với ta đi.”
Sao bỗng dưng lại nhắc chuyện này rồi?
Đối diện với gương mặt nghiêm túc của Hồ Nguyên Ly, ta có chút bất đắc dĩ, đáp qua loa: “Nô tỳ ở đây cũng rất tốt.”
“Nơi này rốt cuộc có gì để ngươi lưu luyến chứ?” Hồ Nguyên Ly của hiện giờ không dễ dàng bị lừa như vậy, chắc là bởi vì chuyện trong phòng vừa nãy.
Nghĩ tới việc tuổi của mình cũng chả nhỏ bé gì nữa, không thể trốn tránh hắn cả đời, dũng cảm giải thích rõ ràng một lần cũng tốt, dù là phải chống đối lại hắn.
Ta cất thái độ chiếu lệ vào, bảo: “Vương gia có biết rõ thân phận của nô tỳ là gì không?”
Hồ Nguyên Ly nhướng mày, nói không hề do dự: “Ta nói, chỉ cần ta bằng lòng, sẽ không một kẻ nào dám ý kiến.”
“Đúng vậy, tất thảy đều lấy “Vương gia bằng lòng” để làm cơ sở, nếu có một ngày, vương gia không bằng lòng, hối hận thì sao?”
“Ta sẽ không…”
“Vương gia không phải nóng vội hứa hẹn điều gì.” Ta cắt ngang lời hắn, nói cực kỳ nghiêm túc: “Cả một đời dài như thế, dù giờ ngài có nói, tương lai chẳng ai bảo đảm được là không thay đổi. Còn nô tỳ, bất luận là ở Yến vương phủ hay Tần vương phủ, thực ra đều giống nhau cả, chỉ là vai diễn thoáng qua mà thôi.”
Phút chốc, đôi mắt Hồ Nguyên Ly nghi hoặc chất đầy, nhưng không lên tiếng ngắt lời ta.
Ta nói tiếp: “Nếu một mai vương gia hết hứng thú với nô tỳ, không người nói, cũng không người chỉ trích, sau lưng vương gia còn có ngàn vạn “niềm vui mới”, còn có gia tài bạc triệu, phú quý vinh hoa. Nhưng nô tỳ thì khác, đã không có người thân để nương tựa, cũng chả có tiền tài hộ thân, bị “niềm vui mới” coi là chướng mắt rồi đuổi ra khỏi nhà, việc này không phải không có khả năng. Chỉ dựa vào ân sủng để sống, cuối cùng sẽ vì ân sủng mà chết. Nô tỳ không hiểu đạo lý gì lớn lao, cũng không có lòng tham vinh hoa phú quý, chỉ là, thấy tiếc mệnh này thôi.”
Ánh mắt Hồ Nguyên Ly dần bình tĩnh lại, tựa hồ đã hiểu được ý của ta, hắn nói mà như đang thề: “Nếu nàng bằng lòng tin ta, ta có thể lấy mạng sống của mình ra bảo đảm.”
Ta nhìn hắn một lúc lâu, hắn không hề né tránh, nhưng cuối cùng ta vẫn cười lắc đầu, nói: “Nô tỳ không tin.”
Trước khi Hồ Nguyên Ly nổi cơn tức, ta nói thêm: “Nô tỳ chỉ tin mình, nô tỳ nghĩ, chỉ có mình mới cho mình được một cuộc sống mình muốn.”
Hồ Nguyên Ly vẫn chưa từ bỏ ý định, đào bới tận gốc rễ lên để hỏi: “Rốt cuộc là nàng muốn cuộc sống thế nào?”
Biết nếu không nói rõ ràng, Hồ Nguyên Ly nhất định sẽ chẳng bỏ qua, nên dù có chọc giận hắn, bình sinh lần đầu tiên, ta dốc hết toàn bộ những lời chất chứa trong lòng mình bấy lâu nay ra bên ngoài.
“Khi tế bái người khác, nô tỳ có thể quang minh chính đại bước vào linh đường; bị kẻ khác tát vào mặt, nô tỳ có thể chả cần lăn tăn mà tát lại một cái; bị kẻ khác hắt nước vào người, nô tỳ có thể hắt lại không chút chần chừ; khi ai đó bảo có điều gì muốn hỏi không, nô tỳ có thể hỏi lại một cách thoải mái. Không phải gặp ai cũng quỳ, gặp ai cũng dập đầu. Giận là chửi, vui là cười, muốn khóc là khóc, muốn ồn ào là ồn ào. Cuộc đời vẻn vẹn chỉ có một, không cần bất cứ ai dạy bảo, chỉ cần sống theo cách mà mình muốn.”
Từng câu chữ ta thốt ra, Hồ Nguyên Ly như hóa thành đá chẳng có phản ứng, kiểu tư tưởng này sẽ là bình thường nếu ở thời hiện đại, nhưng đặt trong bối cảnh xã hội phong kiến cổ hủ, thì đúng là quá mức khác người, sợ là hắn khó mà chấp nhận.
Cuối cùng, ta chậm rãi nói: “Người ra đường là vơ được cả nắm như nô tỳ, nếu vương gia không khó chịu vì mấy lời vừa rồi, những mong vương gia thứ lỗi. Không phải nô tỳ không muốn, mà là không dám sống dựa vào người khác.”
Đầu Hồ Nguyên Ly gục xuống, một lúc sau mới ngẩng lên.
Nhưng ánh mắt hắn lại càng lúc càng rực rỡ ngời ngời như trăng sáng, cực kỳ thành khẩn nói: “Ta hiểu.”
Nhìn đôi mắt chẳng có vẻ gì là tức giận hay mất mát của Hồ Nguyên Ly, ta hơi nghi ngờ hỏi lại: “Thật vậy chăng?”
“Ừ.” Hắn nặng nề gật đầu.
(còn tiếp)