[ĐN CONAN] EM GÁI CỦA KAITO KID - Chương 36: (Chap 211)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [ĐN CONAN] EM GÁI CỦA KAITO KID
- Chương 36: (Chap 211)
Từ giờ sẽ thêm chap Conan gốc để mọi người dễ theo dõi.
***
Conan bối rối nhìn Rimo, xong cúi đầu nhìn tay hai người, rồi lại bối rối ngẩng đầu nhìn Rimo. A a a con nhóc này đang nghĩ gì thế, sao còn không chịu buông tay cậu ra chứ?
Nếu là bình thường thì cậu cũng không bối rối đến vậy đâu. Nhưng đây là trường hợp bình thường sao? Không hề!
Móa nó Ran cùng với bác già còn ở đằng sau kia kìa! Đặc biệt dạo này cậu còn nhận thấy Ran đang cố tác hợp cậu với Rimo nữa! Vì cái quái gì mà Ran cảm thấy cậu sẽ thích con nhóc kia chứ! Cậu còn đang hận không thể tống nó khỏi nhà đây này!
Đã vậy còn có tên nhóc Hattori ở đây nữa! Khẳng định cậu ta sẽ trêu cậu cho mà xem!
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới Heiji, Conan đã nhận thấy Heiji đang nhìn mình.
Móa nó móa nó, thả tay bổn thiếu gia raaaa…!
Heiji vừa nhìn Conan vừa tủm tỉm cười. Phải, chính là cái nụ cười khiến người ta vừa nhìn thấy liền ném ghế vào mặt ấy. Đã vậy nó còn xuất hiện trên mặt Heiji nên càng gợi đòn hơn nữa. Heiji thấy Conan đã xám mặt tức tối thì không cười nữa, nhưng thái độ đó chỉ khiến Conan nổi xung hơn thôi. Heiji thầm lắc đầu.
Chậc chậc, thằng nhóc đó còn nóng tính hơn cả anh nữa.
Quả nhiên anh mới là thám tử thiếu niên giỏi nhất.
Heiji vừa tự sướng xong thì nhìn Rimo.
Nói cũng lạ, từ lúc sáng anh gặp con nhóc đã thấy kì kì rồi. Cô nhỏ, ừm, nói sao nhỉ. Rimo hồi sáng hiền khô, hiền đến lạ thường, hiền đến làm người khác nổi da gà. Giống như cô bé đó không phải Rimo mà anh biết vậy.
Thế nào? Rimo mà anh biết chính là loại người không đụng chạm đến người khác liền không thấy thoải mái ấy, là loại mà đâm người ta một nhát thì hỏi người ta có đau không, trong khi đó tay lại đâm thêm nhát nữa.
Đừng nghĩ là anh nghĩ xấu cô nhóc. Nàng ta chính là loại bé con như vậy.
Vừa xấu xa, nhưng cũng rất thú vị.
Nhưng mà vụ cô bé chắn đạn cho anh cũng làm anh cảm thấy bất ngờ, thật sự. Đến giờ anh vẫn nghĩ vụ đó có khi là tưởng tượng của anh cơ mà. Nên bây giờ anh lại bắt đầu thấy mơ hồ về Rimo rồi.
Ủa hình như anh hơi lạc đề.
Hừm…
Heiji nhìn hai bàn tay nhỏ nhỏ kia vẫn nắm lấy nhau, bắt đầu khó hiểu.
Sao vẫn chưa buông ra nhỉ?
Bên cạnh Heiji đang ngờ vực, đó là một không khí khác hẳn đối với Ran và Kazuha. Hai cô chị hình như rất thích thú khi thấy hai đứa nhỏ nắm tay nhau, đặc biệt là Ran. Nói theo kiểu của Rimo thì, Ran thiếu chút nữa là nhào lên ép đầu hai đứa lại với nhau vậy, trong miệng nói: Tới luôn đi hai đứa eey.
Không khó hiểu khi Ran hành động như thế. Từ cái vụ đi với Sonoko trên núi tuyết đến giờ, Ran cứ như được tiêm máu gà vậy. Càng nhìn cô càng thấy hai đứa em mình thật đẹp đôi. Dù Rimo có bắt nạt Conan đến mức nào, Conan cũng chỉ gắt gỏng cho có rồi bỏ qua (thực ra là chẳng thể phản kháng). Mấy ngày gần đây Rimo cũng rất dễ thương, cực kì nghe lời, lúc nào cũng cười cười với Conan (thực ra Rimo bị tua thời gian). Hai đứa lúc nào cũng dính sát với nhau (thực ra là do nhiệm vụ), chuyện gì cũng tủm tỉm bí mật với nhau.
Ran ôm má.
Omg my OTPPPP!
Ran má đỏ hây hây nhìn hai đứa em vẫn nắm tay nhau, cô giơ tay trong lòng.
Real quá nghỉ ship mấy em ơiiii!
Kazuha chẳng hiểu gì cả, nhưng cô bị Ran lây nên cũng ậm ừ nhìn hai đứa nhõi.
Kazuha: Từ chối hiểu.
Conan nhận thấy mọi người đều đang đổ ánh mắt về phía mình thì càng xấu hổ hơn. Cậu nhìn Rimo không biết còn đang suy nghĩ gì kia, giật giật tay:
“Làm gì thế, bỏ tay tôi ra!”
Rimo như được hồi hồn lại, nhìn Conan.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Conan nuốt ực một cái. Trong lòng liền tự trấn an, không sao, không sao cả, chẳng phải dạo này cô nhóc rất nghe lời sao. Hôm qua còn nghe lời cậu đi lấy nước cho cậu cơ mà. Chắc là cô nhóc đổi tính rồi.
Tự thuyết phục bản thân như vậy, Conan lấy lại tự tin, nghễnh cổ nói:
“Nói cậu đấy, bỏ tay tôi ra đi. Bỗng nhiên nắm tay tôi làm gì chứ?”
Conan nhìn thấy sau khi cậu nói xong, Rimo liền nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt kia làm cậu giật thót một cái. Cậu biết kiểu ánh mắt này. Móa nó, chính là cái ánh mắt khó chịu của Rimo ác ma kia.
Thế nhưng Rimo nhìn cậu xong, sau đó cô nhỏ liền cười một cái, nói:
“Xin lỗi nha Conan.”
Xin lỗi gì chứ?
Conan tưởng Rimo xin lỗi về việc bất ngờ nắm tay cậu. Cậu vừa định trả lời lại thì trời đất bỗng nhiên chao đảo, cùng với tiếng hét của Ran, sau một giây cậu đã nằm vật ra đất.
Conan choáng váng cả mặt mày, vừa nhìn lên liền thấy Rimo. Khuôn mặt Rimo cười cười, trông rất hiền hòa. Nhưng không biết là do ngược sáng hay là do cảm giác của cậu, nụ cười kia cmn không còn hiền hòa nữa.
Móa móa, cô nhóc vừa vật cậu qua vai đó hả?
Rimo nói:
“Mấy ngày này cậu hơi dễ thương rồi đó, Conan-kun.”
Conan được Ran đỡ lên, vừa khó hiểu vừa tức giận nhìn Rimo.Không lẽ con nhóc giả hiền để cậu sai vặt hả? Làm vậy để làm gì chứ!?
Mọi người, vì một lí do nào đó, đều nghĩ rằng: Cuối cùng cũng bình thường rồi.
Ran vừa phủi bụi trên quần áo Conan, vừa nhíu mày la rầy Rimo. Cũng không hẳn là la rầy, chỉ lải nhải một tí thôi. Không lẽ là do cô quen nhìn Rimo bắt nạt Conan rồi, nên thậm chí khi thấy Conan bị Rimo vật qua vai thế kia cô còn thở phào?
Sao thế nhỉ?
Rimo nhìn xung quanh dòng người đông đúc xen lẫn nhau, trong đầu một mảng bối rối. Cô mặc kệ Conan đang phóng ánh mắt dao găm về phía mình, vội dùng điện thoại kiểm tra đây lại là vụ gì.
Heiji ánh mắt cười cười nhìn Conan nhăn nhó sờ sờ mông, bất giác hai người đã trôi xuống đi cuối nhóm người. Heiji nhìn Rimo vừa được Ran dắt tay đi, vừa xem điện thoai, sau đó cúi đầu nói với Conan:
“Đột nhiên con bé về bình thường thế nhỉ?”
“Cậu cũng phát hiện sao?” Conan ngẩng đầu, đối mắt với Heiji.
“Dĩ nhiên, tớ là ai chứ?” Heiji nhíu mày, “Hồi sáng tớ đã để ý rồi. Bình thường cô nhóc toàn gọi tớ là Heiji này Heiji kia, tự nhiên sáng nay lại gọi là anh Hattori. Tớ cứ tưởng tớ làm gì sai với cô bé nên giờ nó trở mặt không nhận bạn bè vậy.”
“Mấy bữa nay nó đã vậy rồi.” Lúc thì bình thường lúc thì hiền khô, làm cậu cứ nghĩ cô nhóc đang giăng bẫy cậu.
Hôm qua cậu lỡ sập một lần nên hôm nay liền ăn một phát vật qua vai.
Heiji nhìn Conan, hỏi:
“Cậu nghĩ cô nhóc giả vờ à?”
“…” Conan trầm ngâm suy nghĩ, sau đó lại mang vẻ mặt mặc kệ, hai tay vắc sau đầu nói, “Ai biết con nhóc đó đang chơi trò gì?”
Heiji mắt cá chết nhìn Conan. Chậc, chả trông cậy vào cậu được.
Conan nhìn Heiji, sau đó lại trầm ngâm một mình. Cậu nhớ lại ánh mắt của Rimo của mấy ngày qua.
***
Rimo đọc hết một quãng đường mới nắm được chuyện gì đang xảy ra.
Đúng rồi, mấy người này đi chung với nhau thì còn gì ngoài việc có vụ án mới chứ.
Truyện trinh thám cơ mà.
Có điều, vụ này hơi nhảm nên cô chả muốn tham gia đâu.
Nhà bao việc.
Thế nên, lúc hai chị gái dẫn nhau đến cửa hàng quần áo mua đồ, cánh nam nhân dẫn nhau đi đâu đó thì cô ngồi gọn trong xe cuồng bấm phím. Tình hình app của cô không khả quan cho lắm, cô phải chuẩn bị mọi trường hợp đề phòng tên ngốc kia dồn cô vào chỗ chết.
Mỗi thế giới cô tham gia vào đều là chuỗi dự liệu riêng biệt chỉ dùng một lần. Nói rõ hơn, một khi cô rời thế giới Detective Conan này, tất cả dữ liệu đều xóa sạch, không lưu trữ cũng như không thể chỉnh sửa. Cái gì mà chết xong có thể quay lại với thân phận khác là không thể.
Đây chỉ là bản thử nghiệm cô dùng cho bản thân, tự thân trải nghiệm. Cô nhớ là được, lưu trữ gì chứ.
Xem ra app còn phải update nhiều thứ đây, mỗi trò hề của tên kia đã làm cô khốn đốn thế này.
Rimo nghiến răng đập tay lên cửa xe.
“Rimo, sao thế em?”
“Chị Ran ạ?”
Rimo quay đầu. Ran và Kazuha đang ngồi ở sau xe, trông như hai người đã làm hòa với nhau, trên nét mặt đều mang vẻ tươi tắn thoải mái. Ran nghe thấy tiếng động Rimo vừa tạo ra thì hỏi.
“Em làm gì thế?”
“Không có gì đâu ạ. Em thấy hơi khó chịu chút.” Rimo mỉm cười đáp.
“Em không sao chứ? Hay để chị mua nước nhé?” Ran lo lắng hỏi.
“Dạ không sao ạ.” Rimo đáp xong cũng quay lên, không nói nữa.
Ran không khỏi lo lắng, nói với lên, “Cần gì thì em nói cho chị biết nhé, đừng cố chịu.”
Kazuha nhìn Rimo, sau đó xích lại gần Ran, thầm thì:
“Con bé cứ khó chịu như vậy đến giờ ấy hả?”
“Không đâu, bình thường con bé ngoan lắm mà. Ngoại trừ thích trêu chọc Conan thì con bé rất tốt. Mà kể cả lúc bắt nạt Conan, Rimo lúc nào cũng cười rất vui vẻ.” Ran nói một tràn, sau đó lại ra vẻ suy nghĩ “Hình như hôm nay con bé tâm trạng không tốt.”
“Vậy sao?” Kazuha hình ghế phụ trước mặt mình, nơi Rimo đang ngồi. Cô nàng nghe tiếng gõ laptop cứ vang đều từ nãy đến giờ không ngừng nghỉ, khẽ nói thầm “Cái bàn phím sắp liệt đến nơi rồi. Cậu nói con bé có chơi thì chơi như bình thường đi chứ. Gõ loạn bàn phím như vậy, tớ không phải người mua cũng thấy tiếc tiền.”
Ran cười khổ. Cô cũng để ý, hình như lần nào Rimo tâm trạng không tốt cũng đều hành hạ máy tính như vậy. Thôi, coi như để cô bé xả tâm trạng.
Rimo bấm loạn một tí thì được mọi người báo đã đến nơi rồi.
Chùa Sensoji, một ngôi chùa rất nổi tiếng tại Shibuya. Vừa mới bước vào cổng chùa Rimo đã cảm thấy đứng không nổi rồi.
Đông quá đi.
Heiji bất ngờ hô, “Ở đây cũng đông không khác gì trên phố luôn.”
Bác Mori nhìn quanh, râu mép lên xuống nói “Tháng Sáu là tháng cưới hỏi mà lại, có nhiều điều cần phải cầu xin lắm chứ.”
Mọi người kéo nhau vào chùa. Heiji ném đồng xu vào hòm quyên tiền, chắp hai tay lại. Thế nhưng, thần linh cũng không thể cản việc Heiji trêu chọc Kazuha.
“Kazuha! Cậu cũng mau lại đây chắp tay xin thần ban cho đôi chân thon thả đi chứ!”
“Này cái cậu kia!” Kazuha đỏ mặt mắng.
Rimo nhanh nhẹn ném tiền xu vào hòm, vỗ hai tay rồi cầu nguyện. Cũng không hẳn cô muốn cầu nguyện gì đó, nhưng đột nhiên nhớ đến Kaito, thế nên cô cũng cầu cho ông anh trai muội khống của mình.
Anh trai quá ngây thơ, quá muội khống làm cho cô lo lắng.