[ĐN CONAN] EM GÁI CỦA KAITO KID - Chương 30
Kết thúc bữa tối ngon miệng, mỗi người đều làm việc của bản thân. Rimo cũng tìm một góc để xem hết tình tiết vụ án.
Cho đến khi cất điện thoại đi thì Rimo lại chẳng nhìn thấy ai xung quanh cả. Cô đứng dậy đi lên lầu thì bắt gặp Kaito trong lớp da anh mập đang cầm bịch gì đó đi vào phòng Ran.
Vậy ra Conan đã đến rồi à?
Sao cô không nghe thấy nhỉ?
Rimo ôm cằm suy nghĩ. Khi Ran gặp chuyện gì đó cô ấy thường hét khá to, chẳng lẽ cô lại đọc truyện chăm chú đến mức không nghe thấy gì?
Hm…?
Rimo vừa bước vào phòng lại thấy mọi người kéo ra ngoài, chỉ còn Ran ở bên trong. Rimo liếc nhìn Kaito đang lẩn trong đó thì thấy anh đã hớt hả ra ngoài rồi.
Rimo: “…” Ha, anh trai.
Rimo nhìn Conan nằm trên giường, Ran thấy cô đến thì nhíu mày hỏi:
“Rimo, em vừa đi đâu vậy?”
“Em ngồi trong phòng khách. Cậu ấy đến lúc nào thế?”
“Mới đây thôi, em không nghe thấy à?” Ran nghiêm mặt ra vẻ không đồng tình “Hôm nay chị thấy em nghịch điện thoại hơi nhiều đấy, như vậy không tốt đâu.”
“Vâng, em biết rồi.”
Rimo trả lời, nhưng trong lòng sớm đã đêm lời Ran đá đi đâu rồi. Cô ngồi trên giường của Sonoko, hỏi Ran:
“Mọi người đi đâu thế ạ?”
“Hình như là gọi hỏi hai người còn lại chưa đến kịp. Lúc nãy Conan ngã bên ngoài, còn nói những điều kì lạ nên mọi người hơi nghi ngờ.”
Ran thay khăn cho Conan, trả lời Rimo. Rimo nằm vật ra giường, hai tay bắt sau gáy, không nói gì nữa. Ran quay đầu nhìn cô, cảm thấy có chút kì lạ nên dè dặt hỏi.
“Em… không thắc mắc Conan nói gì à?”
Nhiều lúc Conan và Rimo đều rất giống nhau, cứ có điều gì khác lạ thì chúng liền hỏi. Sao hôm nay Rimo lại không hỏi gì vậy?
Rimo nghiêng đầu nhìn Ran, sau đó lại thoải mái thở một cái, giải thích:
“Không cần đâu ạ. Nếu cậu ấy nói gì kì lạ thì cứ nghĩ lại càng mệt. Em chỉ cần chờ cậu ta tỉnh lại là biết thôi.”
“À… thế à…”
Ran gượng gạo cười, biểu hiện bản thân không thể giao tiếp thêm. Cô đành phải ngồi bên cạnh chăm sóc Conan, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những điều Conan nói. Nhưng cô chỉ là một nữ sinh cấp ba bình thường, có nghĩ cũng chẳng thể nghĩ ra được nơi này sẽ xảy ra án mạng.
Rimo nằm thêm một lát thì cửa phòng mở ra. Là Sonoko. Sonoko nhếch mày khi thấy Rimo nằm trên giường mình nhưng cô cũng không nói gì, bước vào phòng hỏi Ran:
“Tình hình Conan thế nào rồi?”
“Ừ, thằng bé đỡ sốt rồi. May mà có thuốc của anh Doito…”
Doito là tên của anh mập mà Kaito giả mạo thành.
Ran nhìn Sonoko, cười khúc khích nói:
“Tớ thấy anh chàng đó cũng không đến nỗi tệ để cậu thất vọng đâu.”
“Vậy sao?” Trong đầu Sonoko liền hiện lên hình ảnh mập mạp của Doito, “Lúc nghe anh ấy nói là sinh viên y khoa, mình cũng có hơi nghĩ lại.”
Sonoko nhíu mày suy nghĩ. Điệu bộ đó Rimo cũng đành chịu thua. Nhưng bỗng nhiên cô nàng như bỏ qua tất cả, vẻ mặt hớn hở nói:
“Kệ đi, tớ có chuyện muốn kể cho cậu nè. Lúc nãy anh Hamano diễn ảo thuật đấy! Phút cuối tuy hơi thất bại nhưng vẫn tuyệt lắm!”
“Hể…”
Ran ậm ờ trả lời, có vẻ không hứng thú lắm. Chuyện cô bị kéo đến đây là do nể mặt Sonoko chứ cũng không quan tâm đến hội yêu thích ảo thuật kia.
Rimo nhìn Sonoko đang lôi kéo Ran xuống lầu xem màn ảo thuật tiếp theo của anh Hamano nào kia, cô liền cười, nói với Ran:
“Chị cứ đi đi, để em trong Conan cho. Dù sao em cũng không hứng thú với mấy trò đó lắm.”
Ran: “…” Nhưng chị cũng không hứng thú mà em…
Ran nhìn Rimo bằng nửa con mắt, cười đểu nói:
“Chị tưởng em thích Kaito Kid vì mấy trò ảo thuật của ảnh?”
“Đâu ạ, em thích Kaito vì ảnh đẹp trai ấy chứ.”
Rimo cũng cười đáp lại.
Nhìn Sonoko hết nói nổi mà kéo Ran đi, Rimo cũng chỉ cười cười. Bởi vì Ken đã trở về với thân phận hệ thống nên vai trò tiểu thiếu gia nhà Suzuki cũng biến mất, không còn cầu nối là Ken, mối quan hệ mỏng như giấy của cô với Sonoko cũng bị cắt đứt.
Cánh cửa đóng lại, không khí căn phòng liền trầm lặng hẳn. Rimo nhìn sang Conan đang nằm bên cạnh, sau đó cũng chẳng để ý đến cậu, rút laptop ra làm việc.
Đến khi bên cạnh phát ra tiếng ho, Rimo mới đưa mắt nhìn qua. Conan chậm rãi tỉnh dậy, chắc là đang xác định mình ở đâu nên mặt có hơi ngây ra một chút. Cậu nhìn qua bên cạnh thì thấy Rimo, thấy cô không có vẻ muốn châm chọc mình nên cậu mới hỏi:
“Mọi người đâu rồi?”
“Ở dưới lầu, đang chuẩn bị xem ảo thuật thì phải. Sao thế?”
Conan nhìn Rimo đang lướt tay trên bàn phím, trong đầu thắc mắc cô nhóc này không biết đang làm gì với cái máy đó, cứ rảnh là chạn vào, không dứt ra được. Nhưng cậu cũng không hỏi. Cậu nặng nề ngồi dậy, rời khỏi giường, vừa đi vừa nói với Rimo:
“Xảy ra án mạng rồi. Người chết là ông chú “Vua đào tẩu” chưa kịp đến đó, trong máy tính của ông ta để lại biệt danh của người còn lại. Hơn nữa…” Conan nhìn Rimo cũng đang bò xuống giường, đi đến bên cạnh cậu. Thấy cô nhìn mình, cậu mới nói tiếp “Cây cầu đó bị đốt rồi, không thể đi qua được nữa. Chúng ta bị cô lập trên núi rồi.”
“Vậy sao? Quả nhiên là vậy.”
Rimo khẽ cười, đưa tay đóng cửa. Conan nhìn vẻ mặt chẳng có dấu hiệu lo lắng nào của cô, khóe mi khẽ nhếch:
“Cậu không lo sao? Trên ngọn núi này có kẻ giết người đó.”
Rimo tỏ vẻ không có vấn đề gì:
“Nếu chết thì chúng ta sẽ là người chết cuối cùng, mà đến lúc đó thì tôi đã trốn từ sớm rồi. Ai rảnh mà ở im chờ chết chứ.”
Conan: “…” Ha ha.
Cả hai cùng đi xuống lầu, cũng vừa lúc mọi người đang nói về “Vua đào tẩu”. Conan liền thông báo việc “Vua đào tẩu” bị sát hại, hơn nữa hung thủ có lẽ chính là “Pháp sư bóng đêm” – người còn lại trong nhóm vẫn chưa đến.
Rimo để sân khấu cho Conan diễn, còn mình thì đi đến ngồi cạnh Ran. Đến khi một người nhắc đến anh chàng Hamano kia có liên quan đến nạn nhân cùng hung thủ, mọi người mới lũ lượt kéo lên phòng anh ta.
Dĩ nhiên, người đã sớm chết rồi.
Mọi người đều bàng hoàng nhìn xác anh Hamano nổi bật trên nền tuyết trắng. Anh ta nằm ngay giữa sân sau, hơn nữa lại chẳng có lấy một dấu chân xung quanh anh ta. Hôm nay không hề có tuyết rơi, điều này làm việc xác anh ta lẳng lặng xuất hiện giữa sân sau đó có chút kì dị.
Chẳng lẽ có ma sao?
Có ma là chuyện không thể nào, vậy nên vụ án này trở thành một vụ án bí hiểm.
Rimo vẫn đứng trong ban công phòng anh Hamano kia, chống cằm nhìn xuống mọi người. Kaito là người duy nhất đến gần cái xác, vậy nên chỉ có mỗi dấu chân của anh gần đó thôi. Bên dưới mọi người đều nhốn nháo cả lên, sự nghi ngờ bén lên trong lòng mỗi người. Sau khi mọi người nghe được việc cầu bị đốt cháy, tất cả đều trở nên hoảng hốt.
Bọn họ hoàn toàn bị cô lập trên đỉnh núi này, với một kẻ giết người mà chính họ cũng không biết đó là ai.
There is 1 Impostor among us :)))
——
Phòng bếp im lìm hẳn, mặc dù tất cả mọi người đều ngồi ở đây. Càng im lặng lại càng thấy sợ hãi, họ bắt đầu nói chuyện về nhóm chat, bàn xem ai đáng nghi, nguyên nhân sự việc cũng như nguyên nhân dẫn đến cuộc gặp mặt này.
Sonoko đổ lỗi cho bản thân. Nếu không phải cô chọn phải anh Hamano, khiến anh phải vào phòng một mình thì có lẽ anh đã không chết. Nhưng Kaito nhanh chóng đã giải quyết nỗi lo của cô rồi, nên có vẻ như cô tiểu thư này không còn day dứt lắm.
Conan nhìn qua Rimo khi nghe đến chuyện Sonoko tự trách. Rimo cũng nhìn cậu.
“Nhìn tôi giống như biết họ đang nói chuyện gì sao?” Rimo nói.
Conan nhìn cô bằng nửa con mắt, chán nản định quay mặt đi thì bị cô nhét thứ gì đó vào tay. Giở ra thì thấy là thiết bị hình tròn nhỏ tí. Conan nhìn Rimo thù thấy cô chỉ vào tai mình. Cậu mới hiểu ra, nhét thứ kia vào tai.
Ngay lập tức cậu liền nghe thấy một đoạn hội thoại, nghe kĩ thì chính là lúc Sonoko và mọi người ra khỏi phòng Conan, đi vào phòng khách và bắt đầu bầu người.
Cậu vừa nghe vừa nhìn Rimo, trong đầu không biết nghĩ gì.
Trong khi đó mọi người đã rơi vào trầm lặng. Một cô gái xinh đẹp trong nhóm cảm thấy lạnh, tỏ ý muốn đi lấy chăn bông. Rimo nghe thế liền nhìn qua Conan. Conan thấy cô nhìn cũng nhìn lại.
Rimo: “…” Nhìn gì, mau hắt hơi như nguyên bản đi chứ!
Thấy Conan không có gì là muốn hắt hơi cả, mà bên kia cô gái kia đã định đi rồi, Rimo mới hừ một tiếng với Conan, quay đầu liền làm mặt ngây thơ nói:
“Cháu cũng muốn đi nữa.”
Cô xinh đẹp nhìn cô, khẽ cười:
“Cháu bé cũng lạnh nhỉ, đi thôi.”
Kaito ngồi bên ngoài liền nói:
“Vậy tôi cũng đi luôn, càng đông càng an toàn mà.”
Rimo định nhảy xuống ghế thì lại có bàn tay bế mình lên, nhẹ nhàng đặt xuống. Không cần nhìn cũng biết là ai rồi, Rimo quay lại cười với anh, đôi chân thầm kín và lặng lẽ giẫm anh một cái. Kaito đau đến điếng người nhưng lại chẳng thể làm vẻ mặt gì kì lạ, anh cười với Rimo, đi đằng sau cô, trong lòng run rẩy và xót xa.
Bóng lưng ai đó trở nên tiêu điều đến lạ.
Đến phòng chị gái, lúc cô đi vào lấy thêm áo thì Rimo ở bên ngoài nhìn anh trai nhà mình. Ngày nghỉ nên anh nhà quá rảnh rỗi, cô đọc lướt nên cũng không rõ anh đã yolo trong nhóm chat này bao lâu rồi, giả mạo người khác cũng quá là tự nhiên.
Nhưng mà sao lại giả thành anh mập chứ? Giả thành anh đẹp trai không tốt sao?
Tác giả đúng là muốn làm tan nát tâm hồn thiếu nữ của Sonoko mà.
Kaito bị em gái nhìn lần nữa, lần này cũng không quá trốn tránh. Chưa kịp chào hỏi em gái thì anh nghe tiếng cửa sổ vỡ, tiếp theo là tiếng vù rất nhanh và một tiếng phập của một vật đâm vào tường.
Chị gái kia còn đang ngơ ngác nhưng hai người này đều nhìn thấy rõ đó là thứ gì.
Mũi tên!
Một mũi tên bay sượt qua chị gái kia, cắm tên tường. Nhìn mũi tên cắm lên tường kiểu kia, hẳn là lực bắn không nhỏ. Chị gái cũng không phải dạng vừa, vừa nhìn thấy đó là mũi tên liền lao về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài la lớn:
“Ai đó! Mau ra đây ngay!”
Kaito vội la lên:
“Dừng lại! Tránh cửa sổ–“
XOẢNG.
“AHHHHH!”
Một tiếng kính vỡ vang lên, cùng với tiếng hét lớn cắt đứt lời Kaito, anh ngơ ra một chút. Nhưng đó không phải giọng của chị gái, mà là giọng của Sonoko. Rimo nhanh chân chạy xuống dưới, Kaito thấy vậy cũng vội chạy theo sau cô. Hai người chạy xuống lầu thì thấy vài người đứng gần đó, Rimo đảm nhận việc hỏi chuyện gì xảy ra thì họ liền chỉ vào nhà vệ sinh nói:
“Mấy cô gái vào phòng vệ sinh, chú cũng không biết chuyện gì. Nghe thấy tiếng hét của Sonoko liền chạy đến đây.”
Rimo chen vào, phát hiện Conan đã ở đây rồi. Cậu ta đang quan sát cửa sổ đã bị một mũi tên khác làm vỡ, mũi tên kia đã găm thẳng trong gương nhà vệ sinh. Sonoko đang ôm lấy Ran run rẩy, nhưng cũng không hề khóc lóc.
Một cô gái tâm lí khá vững.
———–
*cố gắng mỗi ngày một chương, nhanh chóng end truyện*