ĐỊNH MỆNH CỤC SÚC MUỐN GIẾT NGƯỜI! - Chương 17: Chưa có hết ) Bất Ngờ Chưa
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐỊNH MỆNH CỤC SÚC MUỐN GIẾT NGƯỜI!
- Chương 17: Chưa có hết ) Bất Ngờ Chưa
“A A, đợi anh với”
“Hí Hí, bắt lấy em đi” ( 🙂 )
Trên một cánh đồng hoa hoang vắng đầy thơ mộng, với những chú bướm đa dạng màu sắc bay phấp phới xung quanh, một cặp đôi nam nữ đang đuổi bắt nhau đầy THẮM THIẾT, tiếng cười nói của hai người làm cho cảnh sắc càng thêm tươi đẹp. Người nữ đột nhiên được một cánh tay vòng đến ôm từ sau lưng, người nam ôm chặt cô hạnh phúc xoay vòng giữa không trung, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, người nữ thẹn thùng bảo
“Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi anh nhé”
Chàng trai hạnh phúc gật mạnh đầu, ôm chặt cô vào lòng, thân thể hai người âu yếm dính chặt vào nhau thả mình xuống đất, như một lời hứa hẹn về tương lai
Gió xao động trên không trung, cuốn bay những cánh hoa nhuốm đầy máu đỏ
Một mảng đất đầy hồng trắng bị thân thể hai người đè bẹp, từng cánh từng cánh sắc đỏ huyết hồng hào
Cọc đá nhọn từ dưới đất đâm xuyên qua đầu cặp đôi kia, thân thể kết dính lại với nhau, vĩnh viễn không rời
Cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên biến đổi, cánh đồng hoa trở thành đất đá khô cằn, không mọc nổi một ngọn cỏ, một người con gái đứng bên cạnh hai xác chết nam nữ ôm chặt lấy nhau kia, cô nhấc chân lên, đạp mạnh xuống, giọng điệu kéo dài chứa đầy khinh bỉ cùng kinh tởm vang lên
“Chúng ta sẽ mãi bên nhau anh nhé , ừ ừ, anh yêu em. Ụa, ta vừa sống lại đó có được không? Đừng có làm ta tởm chết chứ”
Một bóng trắng đột nhiên từ trên không nhảy xuống ngồi bên cạnh cái xác, mái tóc dài trắng muốt lất phất bay trong gió, lấm tấm những vệt máu, y mở chiếc bình trên tay mình, một luồng khí màu hồng từ bên trong cái xác bay đến, chui vào trong thân bình. Bóng trắng cười khanh khách, cái miệng lộ ra từ mái tóc ngoác ra, ý tứ đầy trêu chọc
“Nghe ra ai đó đang ganh tị”
“Cười cái gì mà cười? Thứ người không ra người quỷ không ra quỷ như ngươi lấy tư cách gì nói ta? Còn chẳng phải lần trước ngươi đến phá hoại một gia đình tám người ở bên kia đi”
“Tôi cũng chỉ làm theo nhiệm vụ được giao” – Y như nhớ lại được thứ gì đó, ý cười càng sâu
“Tốt nhất sớm ngày thành công, ta chán ngấy cái việc phải chứng kiến những nhân loại dơ bẩn này giả vờ tình tứ với nhau rồi” – Nhấc cái chân đã dính đầy máu và thịt của mình lên, kinh tởm lau lấy lau để lên phần còn nguyên vẹn chưa bị giẫm nát của xác chết, vụt một tiếng hòa tan xuống lòng đất, biến mất không một chút vết tích
Bóng trắng đậy chiếc bình sóng sánh sắc hồng lại, nhàn nhạt trả lời
“Thật ra là chín”
Cơn gió như một trận bão tố bay vút qua, cuốn theo thân hình của y, bay đến một hòn đảo tối tăm ẩn mật sâu trong vương quốc
—-
“Tiếng gì thế?”
Âm thanh ầm ầm phát ra từ phía trong học viện, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe, bốn người họ nhìn nhau, một suy nghĩ bất an đều hiển hiện lên trong ánh mắt mỗi người
Có khi nào…phía trên đã…?
Nhảy xuống xa, bốn người gấp rút chạy vào, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp đi, gần như đông chết người, con đường dưới chân tạo nên một tầng băng mỏng trơn trượt khiến họ khó khăn đứng vững, huống hồ là chạy? Nhật Phong nhíu mày, huy hiệu trên băng đô cậu ta phát sáng, toan đấm xuống lối đi
“Dừng lại, em còn chưa khống chế được sức mạnh, một đấm này sẽ sập luôn cả học viện đấy!”
Nhật Phong dừng lại động tác của mình, nắm chặt bàn tay, khẽ nhíu mày
“Cái kia, cửa phòng ăn đằng đấy sao lại tụ tập nhiều học viên đến vậy?”
Nghe tiếng Nguyệt Nghi thắc mắc, lúc này ba người còn lại mới để ý đên nhà ăn ở hàng lang phía bên trái, nơi toàn bộ học viên đang đứng lại bàn tán xôn xao. Dường như nhận thấy được sự hiện diện của họ, Tử Tuyền tháo dây xích quanh hông mình ra ném một đầu về phía Nhật Phong, cậu hiểu ý đón lấy, một tay bế lấy ba người, một tay nắm chặt đầu dây xích. Tử Tuyền quấn chặt đầu còn lại vào cây cột gần đó, giơ ngón cái ra hiệu, Nhật Phong khẽ gật đầu, cố trụ vững đôi chân trên nền băng, dùng sức kéo mạnh
“Khoan! Nếu làm thế—“
“Crắc”
Thầy Kiệt hốt hoảng, lời còn chưa kịp nói ra, cây cột đầu bên kia vang lên một tiếng gãy giòn vang thanh thúy, rất rõ ràng trong bầu không khí căng thẳng này, tất cả các học viên im lặng nhìn Tử Tuyền đang co rút khóe miệng kéo cây cột về phía mình, liếc chằm chằm vào vết nứt ngoằn ngoèn nhẫn tâm đang lan rộng khắp thân, tạo thành một vòng cung hoàn hảo. Mọi người tự giác lùi lại một bước xa, cây cột chao đảo hồi lâu, cuối cùng an phận ngã về phía trong nhà ăn, đổ mất một phần tường trên góc cửa, sau đó chính là một bóng người cao lớn bế trên tay ba người nằm chồng lên nhau, trượt vào trong như một vị thần
“Ật…ong…ẹt…ở…” (trans: Nhật Phong, nghẹt thở)
“Éc…ầy…” (Chết thầy)
“Ừm…thật ra cậu có thể đưa đoạn xích dư còn lại cho chúng tôi nắm rồi cùng trượt vào, thay vì cho tôi nằm chồng lên Lục Nhất cùng thầy như thế này” Không nghẹt thở chết cũng là té chết đấy!
“À, tôi quên” – Nắm lấy từng người trong tay như những chú thỏ nhỏ ,đặt yên vị xuống đất, cậu cười vô tội nói
Cậu cố ý thì có!
Lòng Nguyệt Nghi âm thầm gào thét, song vẫn chỉ im lặng trước nụ cười ngây thơ cùng ánh mắt cảnh cáo của cậu
Cả bốn người mỗi người một tâm tư cùng ức chế, nhưng để ý đến cảnh tượng trước mặt mình, liền quên hết những suy nghĩ trước đó, đầu tiên là ngạc nhiên, sau chính là trầm ngâm im lặng
Phía bên trong nhà ăn, bên cạnh dãy bàn cuối gần bậu cửa sổ , chính là hai xác người bị băng đâm xuyên bụng, máu vẫn còn chảy xuống loang lổ khắp sàn nhà, phía xa chính là một con ngươi nát bét với những mẩu thịt vụn rãi rác
“Còn suy nghĩ, còn sống”
Giọng Nguyệt Nghi nhẹ nhàng vang lên phá vỡ bầu không khí, nhưng rồi cô nhíu mày, giọng nói chứa đầy sự hoang mang
“Không thể nào…”
“Là đứa thầy đem về hôm trước làm ra đấy”
Tử Tuyền kéo thầy Kiệt đang ngồi yên trên mặt đất lên, nhẹ nhàng phủi sạch vết bụi trên người thầy
“Gì? Nhân Nhi? Sao có thể chứ? Cậu ta làm gì có ma lực…”
Lục Nhất đứng phắt người dậy, vẻ mặt không thể tin đối chất với cậu
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Ầm ầm”
Nhật Phong toan hỏi, đột nhiên một thanh âm va đập vang lên, chấn động cả mặt đất dưới chân, nền băng xung quanh cũng từ từ tan biến thành nước, chúng nhập lại thành một tiến ra đường chính
Về phía cấm địa học viện
Hàng loạt những tảng băng sắc nhọn liên tiếp đập vào bức tường vô hình, hết tầng này đến tầng khác, những lọn tóc rối của Nhân Nhi bay trong gió theo từng đợt tấn công, che lấp cả vẻ mặt đờ đẫn vô hồn của cô, một khối đá nhỏ nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay cô, bên trong là một cái bóng nhỏ cùng những mảng khói đen bao bọc xung quanh, ngưng đọng
Chết tiệt
Bức tường vô hình trước mặt vẫn không hề có dấu hiệu biến mất
Phải…nhanh hơn nữa
Tiếng bước chân ồn ã vang lên, dồn dập tiến về phía cô
“!”
Có tiếng gì đó, phía sau cô
Dưới eo vừa bị thứ gí đó siết lấy, từng vòng từng vòng, quấn chặt lấy người cô
Thân dây leo từ màu xanh ngắt bỗng biến đổi, xanh tím, chúng đông đá lại rồi nứt ra, những mảnh vụn rơi xuống dưới chân cô
Những ngọn băng vẫn chưa từng ngừng lại
Một bóng người từ đâu tới, bao trùm lấy thân người cô, vẻ mặt đầy tức giận lay lấy lay để vai cô
A, mặt trẻ con
Khuôn miệng của cậu ta không ngừng nhấp nháy, đang mắng cô chăng?
Nhân Nhi mặc cho cậu lay người mình đến chóng cả mặt, cố gắng giữ vững khối đá nhỏ trong tay, hướng về phía người mặt blue trắng phía sau cậu
“Cứu …Tiểu Hắc…muốn…làm…việc…cũng được”
Thầy Kiệt nhìn chằm chằm thứ trong tay Nhân Nhi, nhận ra gương mặt thân quen, không khỏi dâng lên chút ác cảm, liếc thấy vẻ mặt tái nhợt cùng ánh mắt trống rỗng của cô, có lẽ đã đến giới hạn rồi, dằn lòng mình lại, im lặng đón lấy
Trái tim vẫn treo lơ lửng cuối cùng cũng thả xuống, cô cảm nhận được mình như vừa trút một hơi thở phào, an tâm, thân thể cô theo từng hơi thở mà nặng xuống, tầm mắt trước mắt tối dần đi
Cô mệt rồi
Ngất sao? Cũng tốt
Bản thân còn có chuyện muốn tính sổ với người kia đây
Đỡ lấy cơ thể đang vô lực ngã xuống, ngắm nhìn khuôn mặt xanh xao đang nhắm nghiền mắt lại của Nhân Nhi, Nhật Phong lo lắng hỏi người phía sau mình
“Thầy, chuyện này…”
Thầy Kiệt không trả lời cậu, nhìn khối đá nhỏ trong tay mình cùng sinh linh bên trong, liếc những tảng băng khựng lại đứng yên giữa không trung đang dần biến mất, trong lòng thầm suy tính
“Đưa cô ta về phòng nghỉ trước, chăm sóc tốt. Thầy cần nó phải tỉnh dậy thật nhanh để bàn bạc một số việc”
“Vâng”
Giải tán những học viên về chỗ của mình, ba người Lục Nhất, Nguyệt Nghi và Nhật Phong mang theo Nhân Nhi rời đi
Khá đấy, nhưng vẫn còn quá yếu
Có lẽ vẫn còn một tia hy vọng
Thầy xuyên qua bức tường, tiến sâu vào bên trong
“Nhát cấy, ra đây, có việc để cô làm đây”
Vì cái chết của những con sói ấy, không phải do thứ này gây ra
****
Ngắn, ít, đúng trọng điểm 🙂 được chưa?