ĐỊNH MỆNH CỤC SÚC MUỐN GIẾT NGƯỜI! - Chương 16: Chuyển Ngược Thành Lợi. Pháo Hôi, Cảm Tạ Ngươi
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐỊNH MỆNH CỤC SÚC MUỐN GIẾT NGƯỜI!
- Chương 16: Chuyển Ngược Thành Lợi. Pháo Hôi, Cảm Tạ Ngươi
Xác định lại vấn đề rõ ràng một lượt
Nhân Nhi trước khi chết chưa từng đọc một cuốn truyện nào, cũng chẳng có giọng nói nào tự nhận bản thân là hệ thống kí kết hợp đồng giúp cô xuyên qua, chống lại luân hồi thế giới, nghịch thiên sống lại
Cô vẫn giữ nguyên vẹn cơ thể cùng linh hồn mình, trừ thế giới xung quanh là hoàn toàn thay đổi
Tuy nhiên cô lại rất hoang mang về tiền đồ mình nơi đây
Gặp sói, không chết mà còn có nơi tạm trú, vô tình trải nghiệm hết thảy những sự vi diệu trong điện ảnh nay đã xuất hiện ngoài đời thực, khai phá ra nhân cách khác và một nơi gọi là “không gian” trong đầu mình, mỗi ngày có thể ăn no ba bữa sáng trưa chiều, ngoại trừ những việc cô tự làm hại không thể sống, thì nếu bản thân chịu đứng yên một chỗ cũng có thể đại cát yên lành
Tỉ như trận nổ vừa rồi, rung chuyển mặt đất, chấn động tứ phương, thiệt hại vô số kể
Thế nhưng cô lại không chết
Cô thật sự rất nghi ngại về vấn đề thiếu logic thế này
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là hào quang của nhân vật chính?
Đã ôm bắp đùi vàng của thế giới, tuy có những vết thương lặt vặt không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ảnh hưởng cực kì mạnh đến tâm thần và thể xác, cô vẫn có thể vô tình xoay chuyển tình huống, nằm ngủ cũng có thể thu được một tiểu quái trung tâm với mình
Có điều tiểu quái trung tâm này là do cô bị bóng người cắn, chích thuốc giải, ói mà ra
Đương nhiên chi tiết này cô không biết, và cũng từ chối biết
Đối với vấn đề xoay chuyển tình huống, cụ thể như một tiếng trước. Sau khi quả bom vi mạch điện tử sắc tím dạ quang, rơi xuống đất nhờ cái đập cửa dịu dàng nhỏ nhẹ của Mặt Trẻ Con, thầy Kiệt gắng chút sức tàn còn lại điều khiển căn nhà khép lại lổ hổng. Tuy nhiên vì vừa tiêu hao một lượng lớn năng lượng để trừ khử tiểu bóng tử cùng vật lộn với hai học trò thân yêu, bức tường chỉ khép được một nửa, phần lỗ hổng trên cùng sát với nóc nhà vẫn bị sóng âm cùng lửa từ quả bom xuyên vào, cuốn bay đi một phần hai diện tích, nhà kho giờ chỉ còn nửa thân dưới, cực kì thảm hại. Rất may cho những con người cao trên 1m7 và một người 1m45 thì với vách tường cao trên 3m đã anh dũng chắn lại vụ nổ, họ vẫn sống sót nguyên vẹn.
Với khuôn mặt ám chút khói đen nhếch nhách cùng quả đầu mang tên tóc rối, nâng chiều cao của họ lên vài xentimét, ngoại hình cực kì phù hợp với thể loại nhạc disco, sắm thêm một bộ áo tay rộng tuyến kim sa cùng quần ống le dài rộng thì có thể chuẩn bị xuyên đến Châu Mỹ của những thập niên xa xưa là vừa
[HÌNH ẢNH CHỈ MANG TÍNH CHẤT MIÊU TẢ ‘-‘ ]
Thêm một chi tiết minh chứng cho khả năng đó, khi cả năm người lần lượt bị xách như xách heo đến đại sảnh, gặp một nam thanh niên tóc ngắn mặt nghiêm nghị. Anh ta đẩy gọng kính của mình, liếc mắt xuống nhìn năm người một bé bóng trong túi quần cô ló đầu ra vì tò mò, cất giọng điệu lạnh lùng buông ra lời phán xét:
“Ở trung tâm có nhiệm vụ cấp S giao cho các người, hạn là 3 ngày, giá tiền đủ để sửa chữa những thiệt hại sau trận nổ cùng lượng lương thực cho vài tháng tới, chi tiết tôi đã gửi đến thiết bị liên lạc. Liệu hồn mà làm cho tốt”
Nhân Nhi giơ cánh tay của mình lên, khó xử nhìn người thanh niên kia, nói
“Tôi không có thiết bị liên lạc” Thế thì nhận chi tiết nhiệm vụ bằng niềm tin à?
Thanh niên kia chẳng thèm cho cô một cái ánh mắt đã lạnh lùng quay người đi, ra hiệu cho người kế bên tiếp tục lôi xềnh xệch bốn người kia đi đến nơi nào đó khuất sau cánh cửa, trước khi rời khỏi hẳn chỉ buông ra vài chữ đáp lời cô
“Không có năng lực. Cô, ở lại đây”
Vì thế cho nên trong khi bốn người kia sống chết không rõ, có lẽ đang trong chiếc xe nào đó để chạy đi làm nhiệm vụ, thì cô, nằm trên giường tiếp tục dưỡng thương, làm quen với cái bóng nhỏ bên cạnh
Xin nhắc lại một lần nữa, thật sự cô không phải đang xuyên vào tiểu thuyết, không lí do gì lại nắm giữ vòng hào quang nữ chính cả
Vì chả có nữ chính nào chơi dại mà bị thương đến xém chết, và không gặp được chân mệnh thiên tử, nam chính bá chủ thiên hạ cứu rỗi linh hồn cô cả
Có thể là do hết hành rồi nên tạm thời ông trời giữ cô lại để lấy hành cho cô đớp tiếp
Mặc dù trên người đầy thương tích, song, điều đó không có nghĩa cô ngừng việc suy nghĩ tìm cách ra khỏi đây
Đương nhiên là sau khi hồi phục hoàn toàn đã
Nhìn cái bóng nhỏ thích thú nhảy lên nhảy xuống, với tay lên dải ren dùng làm dây cố định màn giường lại, như một chú mèo đen nhỏ nhắn tinh nghịch, trong lòng cô thầm chấp nhận việc từ đâu chui lên cái bóng bám mình mãi chẳng chịu rời
Như con bám mẹ
Đương nhiên cô không thể nào là mẹ nó, càng không thể đẻ ra nó được, a ha ha
Dù sao nó khá dễ thương, với cả nhìn có vẻ rất vô hại
Tuy nó làm cô nhớ đến lũ bóng người cao lớn đuổi theo cắn mình sáng sớm nay, có chút quái dị
Sáng vừa thề không đội trời chung với chúng, tối lại thu về trong tay một đồng loại của chúng
Một ánh đèn chợt sáng lên trên đỉnh đầu cô
Vô tình trong tâm thức liền tưởng tượng ra một màn khi cô chạy trốn
Nếu cái bóng lớn gặp cái bóng nhỏ, mình để cái bóng nhỏ dẫn dụ cái bóng lớn đi chỗ khác, cái bóng lớn đuổi theo cái bóng nhỏ, bóng nhỏ chạy đi trốn bóng lớn, bóng lớn lùng sục tìm bóng nhỏ, bóng nhỏ nhảy lên người cắn bóng lớn, bóng lớn ném nó xuống đè bóng nhỏ, bóng nhỏ bóng lớn, bóng lớn bóng nhỏ, bóng nhỏ nhỏ lớn lớn, bóng…
Nhân Nhi: “…”
Có lẽ, vẫn nên đặt cho nó một cái tên
Cô nắm lấy một góc đen phía sau cổ trên người nó lên, dưới ánh mắt to nghiêng đầu ý tỏ vẻ hoang mang nhìn mình, cô đặt nó vào lòng bàn tay, lấy ngón út nhẹ nhàng chọc vào má nó, xoa đầu
“Mày nhỏ nhắn mong manh thế này, trông có vẻ yếu ớt, giống như tao chỉ cần nắm bàn tay lại là có thể bóp chết mày vậy, cả thân người từ trên xuống dưới đều một màu đen tuyền, lại không có miệng. Đơn giản, từ nay về sau tao gọi mày là Tiểu Hắc nhé?”
Cô mỉm cười nhìn nó, Tiểu Hắc mở to mắt ngạc nhiên vài giây, dường như rất thích cái tên mới này, hai cái lỗ tròn trên mặt nó khép lại thành hai đường mảnh như chỉ, tạo nên đường cung nhỏ như đang rất vui vẻ. Tiểu Hắc nhảy cẳng lên dùng ôm chặt một góc má của cô, thích thú dùng mặt mình cạ cạ vào nó
Tốt, vậy là cô đã thu thập được một người dưới trướng trung thành đầu tiên để giúp bản thân thoát khỏi nơi này dễ dàng hơn
Cô nào để ý tình cảnh lúc này rất giống mẹ đặt tên cho con đâu
Giờ cô chỉ cần thêm thời gian để vết thương mau chóng bình phục, tính toán kĩ càng đường đi nước bước, ngày cô rời khỏi nơi này không còn xa nữa
Vô thức sờ lên chiếc vòng cổ, xoa nhẹ mặt dây chuyền, bất giác sống mũi chợt cay
Tiểu Hắc ngồi trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên thắc mắc, nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền cô đang vuốt ve trong tay
Nhận ra ánh nhìn tò mò của Tiểu Hắc, cô hít một hơi thật sâu ổn định lại lòng mình, dịu giọng nói
“Tiểu Hắc, nhớ kĩ nhé, vật này rất quan trọng với chị, tuyệt đối đừng chạm vào nó đấy”
Ánh trăng tròn vành vạnh bên ngoài song cửa sổ, bừng sáng của một bầu trời đêm lấp lánh những vì tinh tú, nhẹ nhàng ôm ấp lấy những con người đang chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài
Chiếu lên cả những gương mặt đờ đẫn, gục lên gục xuống trong khoang xe chở lợn đang chạy trên đường núi gồ ghề, tiến thẳng đến trung tâm vương quốc
—-
“Tập trung! Hôm nay tôi sẽ kiểm tra lại tốc độ ra chiêu của các cô cậu, đây là bài kiểm tra vô cùng quan trọng. Không nói đến sức mạnh của đối phương thuộc cấp mấy, miễn tốc độ ra chiêu của các cậu nhanh và chuẩn xác, thì cho dù ma lực các cậu chỉ đủ để trở thành hạng D thì cũng có thể gϊếŧ một người hạng A. Bài kiểm tra chính thức bắt đầu
Ai đạt trước có thể đi ăn”
Mỗi người trong danh sách lần lượt tiến đến vị trí bắt đầu, cách xa phía bên kia hơn một trượng là một tảng đá dày, với một chấm nhỏ màu đỏ không ngừng di chuyển xung quanh mặt trước của bề mặt tảng đá, một giọng nói máy móc vang lên khắp khu phòng
“[Luyện tập chiến đấu sơ cấp] Bắt đầu, mỗi người chơi sẽ có 3 giây để chuẩn bị trước khi mục tiêu chuyển động. Bắt đầu quá trình đếm ngược, 3 2 1.
01 không nhắm trúng, loại
02 nhắm lệch, loại
03 chuẩn, nhưng không đủ lực, loại”
Từng con số thể hiện thứ tự từng người vang lên, cô chăm chú quan sát những chiêu thức mỗi người ra. Người đầu tiên sử dụng gió biến thành một mũi lao, nhắm thẳng về phía bia đá, thế nhưng khi gần tới dấu chấm tròn kia liền di chuyển sang hướng khác, chiêu thức cũng bị lực cản vô hình phá vỡ tan thành không khí.
Người thứ hai thế nhưng dùng chính đá chọi đá, cậu ta dậm một chân thật mạnh xuống nền nhà, bức tường đá bên kia đột nhiên chuyển động, trồi lên một gai nhọn ngay mép ngoài chấm đỏ, thế nhưng vẫn bị loại!
Người thứ ba rất nhanh, tiếng bắt đầu vừa vang lên, từ trên người cậu ta phóng ra một cây kim nhỏ đâm thẳng vào chính giữa hồng tâm, thế nhưng cây kim nhỏ kia lại có thể tạo ra một vết nứt mờ nhạt trên tảng đá dày! Phải nói là cứng cở nào? Vậy nhưng không thể tạo ra vết nứt rõ rệt, liền bị loại.
Chỉ cho ba giây để chuẩn bị, mục tiêu lại chạy nhanh như thế, ai có thể làm được a?
Ngồi ở trên ghế đá cùng với những người khác, cô tự hỏi
Tại sao lại ngồi với những người khác?
Không phải do họ không có năng lực giống cô, mà là năng lực của họ không thuộc dạng tấn công, ví như khả năng dự đoán tương lai, làm sao có thể tấn công một tảng đá bằng cách dự đoán tương lai của nó? How?
“037 phá vỡ được mục tiêu, chúc mừng, đạt chuẩn”
Cái gì?!
Cô nhìn về phía hệ thống vừa thông báo kia, nhận ra người thanh niên đầu tiên hoàn thành đựơc nhiệm vụ, ngớ người
Thanh niên đó với những sợi tóc tím dịu nhẹ gợn sóng trong gió trưa, hời hợt bước đi
C…cậu ta chẳng phải…ng….người hôm đó xém gϊếŧ mình sao???
“Cậu không cần ngạc nhiên như thế, Tử Tuyền là người sở hữu năng lực thao túng thời gian, đương nhiên cậu ta có thể làm ngưng đọng nó lại rồi dùng dao đâm vào mục tiêu thôi” – Người con gái với mái tóc dài cột hai bên, gọng kính tròn mảnh trên nước da trắng, cầm trên tay quyển sổ nhỏ vừa vẻ vời vừa nói chuyện với cô
“Cửu Tuyền?” – Cô hỏi
“Không, là Tử Tuyền. Chỉ có nhóm hội trưởng mới dám trêu cậu ta bằng cái tên đó, Tử Tuyền có nghĩa là Tím đậm, là thầy Kiệt đặt cho cậu ta” – Cô gái đó nhoẻn miệng cười, quay sang nhắc nhở
Chẳng trách sao tới giờ cô còn ám ảnh ánh nhìn của cậu ta hôm đó, thế nhưng sự lạnh lùng cùng tĩnh lặng trong đôi mắt đen kia, khiến người ta như đang nhấn chìm trong bóng tối dưới Cửu Tuyền
Cô à lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, yên lặng nhìm chằm chằm vòng bóng người dần khuất sau cánh cửa để đi đến nhà ăn
“Cậu tên Nhân Nhi đúng chứ? Hôm qua học trưởng Nhật Phong thông báo với mọi người tại mái vòm, tôi vẫn còn nhớ, tôi tên Ánh Phương, ánh trong ánh sáng, phương tức phương xa, ánh sáng ở phương trời xa, hân hạnh làm quen”
“Ờ…ừm, hân hạnh”
“Mà ý nghĩa của tên cậu là gì thế? Hoặc cũng hiểu như nguồn gốc có nó” – Cô gái hào hứng hỏi
Nhân Nhi trầm tư một lúc, nhớ lại, sau đó cười nhạt, vô thức xoa nắn chiếc vòng cổ của mình , nói
“Daddy bảo nhặt tôi ở bãi rác trong một đêm tuyết giữa mùa, tôi còn bé đã rất năng động, cho nên đặt cái tên Nhân Nhi, có thể hiểu là người trẻ, cũng có thể là tâm hồn trẻ trung năng động”
Cô im lặng, không muốn nói tiếp nữa
Thấy khuôn mặt cô bỗng chốc ủ rũ hẳn đi, Ánh Phương nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp, lại loé lên ánh cười, song cũng chẳng lên tiếng
Buổi học nhanh chóng kết thúc, Nhân Nhi bắt đầu đi khám phá nơi đây, Papa từng nói rằng nếu chẳng ghi gì, trực tiếp trải nghiệm thì khả năng nhớ sẽ lâu hơn, vả lại đi lòng vòng xung quanh vừa nhìn vừa ghi chép sẽ rất dễ bị phát hiện ra mục đích của mình
Cho nên ngoài bộ đồng phục cùng Tiểu Hắc đang ngồi trên túi áo, thỉnh thoảng do di chuyển nhanh mà ngã ra sau nằm gọn lỏn dưới đáy túi, cô chả mang theo gì nữa
Càng đi, cô càng được mở rộng tầm mắt
Nơi này cực kì, cực kì rắc rối
Từ chỗ nhà ăn đi ra chính là giăng thành tám con đường, trừ đường chính, những cái còn lại đều dẫn đến bảy cánh cửa! Mỗi nơi nhìn từ xa đều giống nhau, nhưng khi bước vào chính là một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Tỉ như cánh cửa thứ nhất tính từ phía bên trái đường chính là dẫn đến một đặc khu, nối với không gian đầy rẫy kim loại cùng máy móc, những cánh cửa sắt tượng trưng cho mỗi phòng của học viên đều có hình dạng bánh răng đồng mạ kim, con đường đi đến chính là dãi băng chuyền.
Cánh cửa thứ hai vừa cầm đến nắm cửa cô đã cảm thấy sâu sắc cực kì không ổn, hé cửa nhìn vào, một hơi nóng hừng hực phả vào mặt cô bỏng rát, đường được lát bằng đá đen với những đường viền nhỏ màu đỏ chằng chịt, xung quanh đều là dung nham cùng lửa, chúng như những con quái vật cắn nuốt nhau khiến cho nhiệt độ xung quanh càng lúc càng nóng, còn chưa kịp phân biệt được đâu là nhà của học viên, cô đã buộc phải đóng sầm cửa lại, mặt cô ửng đỏ lên vì nóng.
Cánh cửa thứ ba, vừa mở ra, khuôn mặt cô chuyển lại trạng thái bình thường, cảm giác mát lạnh sảng khoá đến từng lỗ chân lông ngọn tóc, sự ẩm lạnh của băng và nước cuộn vào nhau mềm mại âu yếm cả người cô, không gian được chia thành hai dãy đối lập, một nước xanh trong vắt, một băng tuyết lạnh lùng, thế nhưng điều kì diệu ở đây chính là chẳng bên nào xâm phạm bên nào cả, một đường đi tới được trải bằng sỏi đá cùng tuyết, trông vừa đẹp mắt vừa thú vị.
Tuy nhiên cho dù mở hết thảy bảy cánh cửa này cũng chưa chắc gì có đường thoát ra ngoài, nếu như theo những gì cô biết về các truyện huyền huyễn, đây có lẽ là những cánh cửa dẫn tới khu cùng luyện tập chp những học viên thuộc hệ nguyên tốc như băng phong hoả thuỷ lôi kim mộc địa
Khép cửa lại, chậm rãi bước từng bước trên đường chính, con đường này nằm giữa khu đất rộng chứa đầy cây ăn quả cùng lương thực, xem ra là để cung cấp nguyên liệu cho nhà ăn cạnh nó. Gió từ phía vách núi bên thổi tới, những mầm lúa xanh tươi khẽ đung đưa trong gió, chạm vào nhau, mang theo hương đất cùng tiếng xào xạc dịu êm. Cô ngắm nhìn khắp chung quanh, lại nhìn đến mảnh trời xanh ngắt không một gợn mây đang dần chuyển sang màu đỏ thẳm của chiều tà, xoa xoa đầu Tiểu Hắc đang nằm bám lấy trên vai mình
Có vẻ, hôm nay như thế là đủ
—-
“Giáo sư, chắc ngài cũng biết tình hình hiện tại của vương quốc chúng ta như thế nào”
Đặt chiếc túi to đựng đầy tiền bên trong lên chiếc bàn gỗ, đẩy đến trước mặt người nam nhân mặc áo blue trắng, nay đã lấm tấm vết đen. Người đàn ông tựa lưng vào ghế, ánh mắt toát lên vẻ sâu xa nhìn anh
“Kay, chúng ta là anh em”
Thầy Kiệt đeo lên chiếc kính đã lau sạch vết bẩn, chưa nhận lấy chiếc túi, cười tươi nhìn người đối diện
“Phải, chúng ta là anh em – Người đàn ông mang tên Kay kéo dài giọng nói trầm thấp của mình, xoáy sâu vào ánh mắt đối phương, nhếch môi bảo – Cho nên tôi mới nói với ngài giáo sư đây chuyện này”
“Leng keng”
Cái chuông treo trên cánh cửa rung động lên tiếng, cầm chiếc túi trên tay đóng sầm cửa lại, thầy Kiệt ném lên xe cho Lục Nhất chụp lấy, sau đó vứt luôn chiếc blue bẩn trên người mình ném xuống mặt đất. Đón lấy chiếc áo mới Nhật Phong đưa qua mặc vào, chiếc áo kia dần chìm xuống đáy bùn, những vệt đen của nước bẩn hoà vào làm một với vết máu đen tanh tưởi, cứ như thế chìm dần xuống đáy, không thể tự mình thoát ra, cũng chẳng thể lên tiếng xin giúp đỡ, lặng lẽ biến mất.
Như tương lai cùng quá khứ của chính chủ nhân nó vậy
Chiếc xe lộc cộc chạy trên con đường mòn, thi thoảng xốc nảy làm lộ ra một phần thân đã cắt mất tứ chi, máu xung quanh cái lỗ phía dưới bụng của nó đã khô lại từ lâu, hoà làm một với bộ da đen đã bị cạo sạch lông, chằn chịt những vết xoắn của dây leo. Tay và chân vẫn còn nằm sâu trong đáy túi, nhưng cái đầu to của nó đã bị nát bét không xác định được hình dạng ban đầu, chỉ duy nhất một con ngươi với tròng mắt co rút giăng đầy tơ máu, treo lửng lơ qua một sợi dây hồng mềm mại như thịt bám lấy phần sau, đung đưa theo sự chuyển động của chiếc xe
Bầu không khí im lặng đến tĩnh mịch, chẳng ai buồn thu dọn lại xác của con quái vật vào chiếc túi nữa
Mỗi người đều có một suy nghĩ
Song họ đều biết, thảm hoạ đang tới gần
Câu nói cuối cùng của Kay vẫn còn vang vọng lại trong tâm trí bốn người
Chính phủ đã bắt đầu để mắt đến học viện
Đây không phải là một điều bất ngờ, dù sao họ cũng đã biết từ lâu, vì thế cho nên học viên mới có thể nhận những nhiệm vụ được chính phủ ngấm ngầm thông qua, dán trên bảng thông báo
Có điều, họ không cần chúng ta giúp nữa
Những người quen, người nắm quyền cao chức trọng bỗng nhiên lần lượt bị thay thế, bộ máy chính trị dần mục nát sau khi người phía trên mất đi, con trai ông ta chuẩn bị kế nhiệm
Cho dù không can thiệp đến việc nước, song họ vẫn bị những con cáo già ranh ma kia dè chừng
Lần này, chính là âm thầm càn quét
Màn đêm buông xuống, là một đêm không trăng, bầu trời tối tăm bủa vây khắp vương quốc, bao trùm lấy những sinh linh đang chìm sâu vào giấc ngủ
Kể cả khi có kẻ âm thầm lẻn vào lấy đi thứ quan trọng nhất
Bản thân cũng không hề hay biết
—-
Hôm nay chính là ngày thứ năm cô đến đây
Tiểu Hắc mới sáng sớm ra đã nháo nhào bắt cô tỉnh dậy
Nó không có miệng để nói, chỉ có thể bất lực nhảy lên nhảy xuống trên người cô, cặp mắt nhíu chặt lại, dùng đôi tay nhỏ nhắn đó đập mạnh vào mí mắt cô, nhưng chỉ như một cái chạm nhẹ
Nó mệt mỏi nằm dài trên chiếc cổ trống trãi của cô, quay đầu sang nhìn ánh dương đang dần hé qua màn cửa sổ. Tiểu Hắc hạ quyết tâm, nó lấy đà nhảy sang bên kia bàn, thoăn thoắt như một con châu chấu, rồi lại nhảy lên bậu cửa sổ, bất chấp cơ thể còn quá yếu, tiếp xúc với ánh sáng mặt trời làm cho khắp người nó phát ra làn khói mỏng nhàn nhạt, dùng hết sức kéo chốt cửa lên. Cạch một tiếng, cánh cửa sổ mở tung sang hai bên, hất nó văng ra lăn long lóc dưới sàn nhà, gió từ phía bên ngoài thổi bay miếng màn trắng mỏng bên cạnh, tia nắng ấm bắt đầu tràn vào trong phòng, rọi vào khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của cô
Nhân Nhi nhíu mày, ánh sáng đột nhiên chiếu vào mắt khiến cô khó chịu mà tỉnh dậy, khẽ mở mắt ra. Cô vươn vai dụi khoé mắt của mình, lê chân đi đến bồn rửa mặt, Tiểu Hắc nằm yên trên sàn nhà, khó khăn đứng dậy, lê từng bước đến chui vào chiếc túi của cô, nằm nghỉ
Trông nó có vẻ đã mệt lắm rồi
Đến nổi quên cả mục đích ban đầu nó gọi Nhân Nhi dậy
Tiếng xì xào tám chuyện rôm rả xung quanh nhà ăn, Nhân Nhi chán nản đâm đâm những hạt cơm còn sót lại trên dĩa, phân vân
Nơi này rất tốt, trái ngược lại với viễn cảnh cô đã tưởng tượng ra trong đầu
Ngoại trừ chép cả đống bài về khái niệm lẫn cách thức về thứ họ gọi là “Ma lực”, nói cho dễ nghe chính là phép thuật, thì mấy ngày nay sống không hẳn là tệ
Đồ ăn ở đây rất ngon, bạn bè trong lớp tuy không có nhưng cô cũng không bị bắt nạt hay trêu chọc làm phiền
Điều kiện ở đây rất ổn
Nếu cô rời đi thì sẽ sao? Làm gì có cái học viện thứ hai cho cô ăn ở free như này nữa
Chẳng lẽ vào rừng làm tazan?
Nhớ lại con sói đêm hôm đó mình gặp, mọi lỗ chân lông trên cơ thể không hẹn mà cùng dựng thẳng lên
Bộ lông trắng muốt lay động dưới ánh trăng đỏ càng thêm mịn màng đẹp đẽ, hàm răng sắc nhọn trắng đều đang dùng nước miếng của mình mà tưới cỏ dại, cơ thể to lớn có thể đè chết người, qua từng bước chân là những vết hằn sâu trên đất do móng vuốt của nó để lại
Đùa, con sói đã như thế, mấy con kia còn khủng bố như thế nào?
Nhưng nếu ở đây mãi cũng… Kì quá
Đấu tranh tư tưởng mãi rốt cuộc cô cũng phải thừa nhận cô là một con người không thể kiên trì với quyết định chính mình đặt ra
Thở dài trằn trọc, chậm chạp thu dọn lại đống rác xung quanh mình, cô đứng dậy
Một bàn tay to lớn đột nhiên nắm chặt lấy vai cô, đè mạnh xuống, giọng nói đầy cợt nhả cùng trêu chọc
“Bạn gái, bạn đi đâu vội thế?”
…mô phật
Chẳng lẽ suy nghĩ cô linh đến thế? Vừa tự hỏi sao mình chưa bị bắt nạt, lập tức có hồn ma vất vưởng hiện lên đáp ứng
Nhưng cô cũng chả có cầu cái này a!
“A, bạn trai, có thể bạn rảnh rỗi, nhưng tôi còn có chuyện phải làm, buông ra được không?”
Trên vai đột nhiên nóng như lửa đốt, một bên áo khoá ngoài của cô đã bị thiêu trụi, lộ ra chiếc áo đồng phục tay ngắn phía bên trong
Vấn đề làm cô ngạc nhiên đầu tiên không phải vì cậu ta vô duyên vô cớ đốt áo cô, càng không phải tại sao cậu ta có thể làm như thế
Mà là
Cái áo đồng phục này thế nhưng không cháy -> chống lửa, hàng tốt a!
“Mày không cảm thấy mình mất cái gì à?”
Cậu trai nhíu mày, miệt thị, cười nhếch mép, không kiên nhẫn nói ra ngay ý định của mình
Mất gì nhỉ
Cô hoang mang quay mặt qua nhìn cậu, ô, hoá ra người quen, đây chẳng phải cậu trai đã rất có ý kiến về việc cô vào đây ở hay sao?
Mà ý cậu ta là sao? Cô không có tiền, cũng chả có vàng bạc châu báu để mất, có ai cho cô cái gì ở đây đâu?
Khoan
Cô lấy tay sờ sờ cổ mình, trống trãi, thoáng đãng
Không có gì cả
Sợi dây chuyền đã biến mất
Với tay siết chặt lấy cổ áo cậu ta, kéo người lại đập mạnh xuống bàn, cô giận dữ quát
“Nó ở đâu?!”
Cậu ta thoáng chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười, liếc mắt lên nhìn
Cô ngẩng đầu, Ánh Phương đang đứng trước mặt cô, cười như có như không, trên tay cô ta là mặt dây chuyền hình gấu vẽ tay cùng những hạt kim cương lấp lánh xung quanh, sự kết hợp hài hoà giữa thủ công cùng công nghệ
“Của cậu à?”
“Trả lại đây!” – Cô vươn tay về phía trước toan giật lấy, đối phương lại đột nhiên rút tay về
Ánh Phương dùng móng tay miết nhẹ lên hình chú gấu đáng yêu trên mặt dây chuyền, vừa chậc lưỡi vừa trầm trồ khen ngợi
“Quả thật rất đẹp, cô muốn lấy lại nó à?”
Hai tay đột nhiên bị cậu nam kia túm lại nắm chặt ra phía sau đau nhói, chân bị kẹt lại giữa chân bàn nhỏ hẹp, khó nhọc rút ra, cô nghiến chặt răng gằn từng chữ
“T-R-Ả – Đ-Â-Y!”
“Để tôi giúp cậu giải khoá một bí mật nhé”
Ánh Phương dịu giọng nói, cười nhạt, dùng móng tay đâm sâu vào khe hở giữa hai mặt. Cạch một tiếng, chiếc mặt gấu bỗng tách ra dời sang hai phía, tiếng nhạc Happy Birthday vang lên, rất nhỏ, nhưng lại vô cùng lớn giữa nhà ăn đang yên tĩnh không một tiếng hít thở này, sâu bên trong là một tấm ảnh bao quanh lấy mặt tròn dạng hình gấu, tuy nhiên vẫn hiện rõ đầy đủ một gia đình chín người đang mỉm cười hạnh phúc.
Giọng nói của Ánh Phương vang lên chậm rãi, rõ ràng từng chữ một
“Mặt sau khắc dòng chữ nhỏ: Gia đình của con, ở bên nhau, mãi mãi”
Tim bỗng chốc nghẹn lại, như bị một cánh tay vô hình bóp chặt lấy, hơi thở cô dần nhanh hơn, ánh mắt cũng nhạt nhoà giữa màn nước ấm nóng đắng ngắt
Cổ họng cô khô khốc, cố hết sức thoát ra khỏi cánh tay đang vặn chặt tay cô ra sau đau điếng, hầu như là gào thét lên phẫn nộ, lại như bất lực mà cầu xin
Bất lực vì bản thân không đủ mạnh để bảo vệ gia đình mình
Dù cho là khi họ còn sống, hay mất đi, cả vật cuối cùng họ để lại
Cô cũng không thể nào bảo vệ được
“TRẢ ĐÂY!”
“A, đừng lớn tiếng như thế chứ, tôi chỉ muốn cho cậu biết bí mật trong mặt dây chuyền của mình thôi mà, dù sao thì công tắc chưa có dấu hiệu được mở ra lần nào, còn rất mới a. Vả lại cậu làm dáng vẻ như thế, người khác nhìn vào sẽ nghĩ sai rằng chúng tôi bắt nạt cậu mất”
Mỉm cười tinh nghịch, Ánh Phương nắm chặt lấy chiếc cằm của Nhân Nhi, bỏ qua ánh mắt đỏ ngầu đầy tơ máu đang chỉa thẳng vào người mình, ra vẻ vô tội giải thích
Lúc này, Tiểu Hắc từ phía trong cặp bất thình lình nhảy lên, dùng móng vuốt nhỏ bám chặt lấy tay ả ta
“Tiểu Hắc!”
Nhân Nhi yếu ớt thốt lên đầy ngạc nhiên
Ánh Phương liếc xuống cái bóng nhỏ đang cố hết sức cào lấy cánh tay đang giữ mặt dây chuyền của mình, bất chấp cơ thể nó đang bốc lên mảng khói mỏng, thầm chậc lưỡi, vứt mạnh nó đi
“Cô!”
Nhân Nhi toan tiến lên phía trước, lại bị người phía sau kéo mạnh về, cổ tay bị thiêu đến bỏng rát, cô chỉ có thể đứng trân trân tại chỗ dõi mắt theo, nhìn cái bóng nhỏ của mình bị người ta hất đi không thương tiếc
Người Tiểu Hắc đập mạnh vào khung cửa sổ, ánh nắng chói chang của ban trưa chiếu thẳng xuống người nó, nó yếu ớt co người lại
Nó không muốn để mama thấy hình dáng xấu xí của mình, nhưng nó đau quá
Đau quá
Cặp mắt trắng của nó hoà lại thành một cái miệng nhỏ, tiếng kêu rên the thé khẽ vang lên, yếu ớt, nhỏ như vô thanh vô hình, nhưng lại như nhát dao, khiến cho cô đau tâm liệt phế
Angel, cô thật yếu ớt nha~ thú cưng cũng bỏ rơi cô rồi
Im đi
Đến cả kỉ vật người thân mình để lại đang ở ngay trước mắt, trong tay ả, cũng chẳng thể nào lấy lại được
Im đi
“Tại sao các người lại làm thế với tôi? Tôi đã làm gì các người chưa?!”
Im lặng một chốc, Ánh Phương buông tay ra, khẽ lắc đầu
“Chẳng làm gì cả”
“Thế tại sao–“
Cô còn chưa kịp nói hết cậu, khuôn mặt của Ánh Phương đột nhiên biến đổi, sống mũi cao, mắt phượng sắc sảo, gương mặt góc cạnh cùng mái tóc ngắn khẽ đung đưa trong gió
Giọng nói trầm ấm hiền hoà, rất đỗi quen thuộc, nhưng lại xa lạ vang lên
“Vì tôi thích thế”
Đây chính là…Daddy
Như có thứ gì đó vừa đập mạnh vào đầu cô, hai tai nhanh chóng ù đi
Tim cô như đang bị ai đó nhẫn tâm cắt xé thành từng miếng từng miếng nhỏ
Vớ lấy chiếc muỗng trên bàn còn vương lại vài hạt cơm, Ánh Phương đưa đến trước sống mũi Nhân Nhi
Dưới ánh mắt trợn trừng đầy vẻ hoang mang cùng khó hiểu của cô
Cô ta phun nước miếng vào chiếc muỗng
Dòng nước tanh hôi ấm áp, với những bong bóng nhỏ hợp lại trên mảng bọt màu trắng bám lấy miệng muỗng
Ánh mắt Nhân Nhi tối sầm lại
Cô cắn chặt lưỡi, mùi máu tanh hôi quẩn quanh trong khoang miệng, cơn đau khiến cô bình tĩnh lại, nhận rõ bản chất thật của sự việc đang diễn ra
Đây không phải là Daddy của cô
Oh, thật sỉ nhục đấy, vài vết nước dơ bẩn kia bám vào cả trên mặt cô kìa. Angel, có muốn tôi giúp đỡ cô hay không
Im đi
Chúng ta có thể hợp lại thành một, dùng sức mạnh để gϊếŧ lấy những kẻ hạ đẳng này
Biến đi
Ể? Cô thật sự rất yếu đấy angel, cô không muốn thật à?
“Ăn đi”
Ánh Phương từ từ, từ từ đưa chiếc muỗng đến gần
Không
Cô cam chịu để họ làm nhục mình thế sao?
Không
Angel, cô thật đáng thương
Chiếc muỗng chạm đến thành môi, sởn tóc gáy, cô cố gắng tránh né nó, khiến thứ chất lỏng bên trong sánh ra ngoài
“Ăn Đi” – Ánh Phương hiện giờ với vẻ mặt của người thân cô, giọng nói trầm thấp không thể che giấu đi sự phấn khởi, gần như là gào lên hai chữ kia
Không
Đến cả người thân mình cũng không bảo vệ được
Angel
.
.
.
.
.
.
.
Cô thật vô dụng
KHÔNG!
“Cái—“
“Á!!!”
Chiếc muỗng bay ra khỏi cánh tay Ánh Phương, nhẹ nhàng lung lay, rồi nằm yên trên mặt đất lạnh, đông cứng lại
Tiếng thét thảm thiết vang lên hoà vào cùng hàng loạt tiếng bước chân dồn dập chạy ra khỏi nhỏ ăn đang dần đóng băng lại
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai người nam nữ kia, một tảng băng nhọn hoắt nhanh chóng trồi lên, xuyên thẳng qua bụng của hai người, đỉnh nhọn nhễu nhại đầy máu đỏ, lung lay trên đó là bộ ruột vẫn còn day dẳn dính bên trong người của Ánh Phương cùng tên nam phía sau
Khuôn mặt của cô tái nhợt trở lại vẻ ban đầu của mình, há hốc khuôn miệng ứa đầy máu tanh, ngạc nhiên nhìn người trước mắt, cho đến khi xung quanh chỉ còn độc nhất một ánh đỏ rợn người
Nhân Nhi chậm rãi lấy chiếc khăn trong người mình, lau đi vết máu dơ bẩn cùng thứ nước tanh tưởi đã dính bết lại trên da mình, bao tay lại với chiếc khăn, rút mạnh thỏi băng nhọn ra khỏi hốc mắt phải của Ánh Phương, vứt nó đi, vứt cả con ngươi bị đâm xuyên qua còn dính lại giữa thân nó, từng mảnh thịt nát tươi trên mặt đất
Chùi sạch đi mặt dây chuyền, cô đeo nó lên cổ, gấp rút tiến tới ôm chầm lấy Tiểu Hắc trong lòng bàn tay
Tiếng rên the thé đã im bặt từ lâu, cái miệng cũng đã trở lại hai con mắt như bình thường, nhưng chỉ là hai đường chỉ trắng hẹp dài, nó bất động nằm trong bàn tay cô, không nhúc nhích, làn khói xung quanh nó vẫn không ngừng tản mác trong không khí
Đừng
Cô chạy thẳng về phía trước, về phía căn nhà trụ cột của học viện này, nơi cấm địa của các vị lãnh đạo
Cố gắng ấp Tiểu Hắc trong lòng bàn tay mình, ngăn không cho ánh sáng lọt vào, mặc cho hai bên vai không ngừng đau nhức vì bị trật, vết bỏng hai nơi cổ tay không ngừng rỉ máu, cô vẫn cố gắng cắn chặt răng ngăn không cho nước mắt trào ra, đem niềm hi vọng nhỏ nhoi tiến về phía trước
Làm ơn
Chị xin em
Đừng chết