ĐIỀU KIỆN ĐỂ YÊU - Chương 37: 37 Chương 36
Tiểu Vũ như vậy không nói quá mấy câu với Lý Lâm, Lý Lâm quả thật không nói nhiều nhưng khi mở miệng liền có loại lực gì đó khiến người ta không cách nào cự tuyệt, Tiểu Vũ cũng bị chính loại lực đó mà làm cho đồng ý, cô tuyệt đối không đồng ý cái quan điểm rằng làm thế này để trả thù Simon, cô rất lý trí thế nên sẽ không làm chuyện ấu trĩ như vậy, ừm, cô vẫn phi thường lý trí.
Muốn nói tới không lý trí quả nhiên số một vẫn là Thành Tây..
Máy tính xách tay của Thành Tây bị hỏng nên cô đã đổi một chiếc máy tính xách tay có cấu hình tầm trung dùng để chăm sóc cửa hàng trực tuyến, giao lưu với khách nhưng rất nhanh cô cảm thấy choáng ngợp khi khách ở quầy hàng đụng độ với khách trên cửa hàng trực tuyến, mỗi lần như vậy đều gọi cho Lâm Dũng để anh quản lý quầy hàng hoặc cửa hàng trực tuyến.
Chỉ có điều mỗi lần làm Lâm Dũng đều cau mày, anh đã bị sa thải ở bộ phận an ninh với lý do: Không thể chuyên tâm làm việc, điều hành cửa hàng với bạn gái sẽ phù hợp hơn.
Lâm Dũng ủ rũ đem chuyện này nói với Thành Tây, Thành Tây ngược lại càng cao hứng liền đem cuốn sổ trên tay ném cho Lâm Dũng, nói: “Thật tốt quá, từ hôm này anh an tâm quản lý cửa hàng trực tuyến cho em, như vậy liền khỏi tuyển người.”
Lâm Dũng tiếp nhận cuốn sổ cau mày nhíu mặt giống như có chuyện gì đó không biết có nên nói hay không.
“Làm sao vậy?” Thành Tây nhìn Lâm Dũng, “Không vui sao?”
“Ừm” Lâm Dũng lần này trả lời rất vui vẻ, anh nói, “Anh không muốn làm việc cho bạn gái mình, anh, anh..” Phía sau Lâm Dũng thật muốn nói: Anh muốn kiếm tiền nuôi em.
Nhưng miệng ngu ngốc đầu óc cũng ngốc của anh vẫn ngượng ngùng không nói ra.
Rất nhiều trường hợp, sự hiểu lầm của các cặp vợ chồng đều bắt đầu như vậy.
Thành Tây thấy Lâm Dũng như vậy hất mặt đi, không vui nói: “Anh chê tôi phải không? Rằng tôi là một sinh viên đại học không có bằng tốt nghiệp, không riêng gì anh, ngay cả gia đình anh, bà nội của anh vừa nghe tôi không tốt nghiệp đại học cũng không vui vẻ gì, không tốt nghiệp thì sao tôi vẫn có thể kiếm tiền, anh đã tốt nghiệp đại học không phải cũng thật nghiệp sao!”
Lâm Dũng nghe Thành Tây nói vậy cũng không quá nguyện ý ngẩng đầu nói: “Em nói anh cũng được, đừng nói tới người nhà anh được không? Hơn nữa mọi người không xem thường em cả, anh, anh thất nghiệp không phải vì em sao!”
“Vì tôi?” Thành Tây nghe Lâm Dũng nói lời này, tức giận lại ập tới, cô ném cuốn sổ kế toán xuống đất hướng Lâm Dũng hét to cùng nức nở, “Lâm Dũng! Tôi liều mạng kiếm tiền như vậy là vì cái gì chứ! Còn không phải vì để có thể sớm mua nhà kết hôn với anh sao? Tôi mỗi ngày bận rộn ở quầy hàng rồi tới cửa hàng trực tuyến còn phải suy nghĩ phải ứng phó với gia đình anh như thế nào, tôi đã như vậy anh còn không chia sẻ giúp tôi, anh làm bảo vệ mỗi tháng được bao nhiêu chứ, anh..”
“Được, em kiếm được nhiều hơn anh, là anh không xứng với em!” Lửa giận trong người Lâm Dũn cũng bộc phát, “Em là bà chủ, anh chỉ là bảo vệ, là em xem thường anh, anh ghét nhất là em suốt ngày lôi người nhà của anh ra, họ không hề xem thường anh, em tới nhà ăn cơm chưa từng bắt em làm việc gì, cơm nước xong liền quay vào máy tính làm việc, mẹ anh muốn nói với em hai câu cũng không được.”
“Tôi không làm việc nhà?” Thành Tây kiêu ngạo ngày càng cao, “Lần nào ăn xong không phải là tôi rửa bát lau bàn, tôi không trông co cửa hàng thì làm sao kiếm tiền, không kiếm được tiền thì cuộc sống sau này của chúng ta sẽ như thế nào.”
“Được! Tôi không không thể kiếm được, em có thể! Tôi không xứng với em, tôi đi đây! Đi ngay đây!” nói xong liền buông xuống định đi.
“Lâm Dũng, tôi nói cho anh biết! Chúng ta chia tay!” Thành Tây hướng về bóng lưng Lâm Dũng mà nói, Lâm Dũng đẩy đám người đang chen lấn hóng chuyện đi ra, rời khỏi tầm mắt Thành Tây không quay trở lại.
Vài phút sau trung tâm thương mại khôi phục bình thường, không ai dám nói chuyện với Thành Tây, mọi người đều biết tính tình của cô cho nên chỉ có thể chờ cô bớt giận.
Thành Tây chưa kịp nguôi giận đã làm ra hành động nóng tính, cô đã gửi một tin nhắn nhóm: Tôi đã chia tay với Lâm Dũng.
Người đầu tiên gọi cho Thành Tây là mẹ của Lâm Dũng, Thành Tây khóc lóc nói một câu: “Ngài hỏi con trai ngài đi! Anh ta vẫn coi thường con!”
Sau đó tiếp tới chính là mẹ của Thành Tây, mẹ của mình và mẹ người khác chính là không giống nhau, mẹ người khác phải khuyên còn mẹ mình là mắng chửi, Thành Tây vừa bắt máy bên kia liền truyền tới tiếng mắng chửi của mẹ cô: “Thành Tây con xảy ra chuyện gì hả! Đã gây ra chuyện gì với Lâm Dũng? Con có thể tìm ai tốt hơn nữa, một sinh viên đại học Bắc Kinh đã tốt nghiệp, đây là một may mắn của con vậy mà lại không biết tốt xấu, ta và cha con định hai tháng nữa sẽ tới thăm hai đứa, việc này cũng đã nói cho thân thích nhà chúng ta vậy mà con nói chia tay liền chia, con mau chóng xin lỗi người ta đi, cái tính tình rách nát kia của con nên bỏ đi..”
Thành Tây nửa ngày không chen vào một câu, hiện tại cô biết công phu miệng lưỡi này là được truyền từ ai.
Nhưng để cô hướng Lâm Dũng xin lỗi, không có cửa! Chia tay là chia tay, trừ phi Lâm Dũng sắp chết còn có thể nói với anh mấy câu trước khi lâm chung, còn lại là không thể!
Thành Tây cứ như vậy sống ngày qua ngày, chỉ là đợi nửa ngày điện thoại, mấy người bạn thân kia không ai an ủi khuyên can.
Họ không còn thời gian để bận tâm đến người khác, Tiểu Vũ đến nhà Lý Lâm, chờ Tiểu Vũ phản ứng lại Lý Lâm đang tắm trong nhà tắm, điều đó có nghĩa là gì? Lý Lâm muốn làm gì? Tiểu Vũ trong đầu nghi hoặc hoang mang lo sợ.
Lâm Huyền Nguyên lấy lý do sửa sang dọn dẹp đồ đạc cho Nhân Tri mà phát hiện từng chút một đồ đạc liên quan đến Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ mua quần áo cho Nhân Tri, giặt đồ cho anh..
những hình ảnh này nằm trong cuốn nhật ký của Nhân Tri, cuốn nhật ký này lúc đầu vì Tiểu Vũ mà bắt đầu, cũng là vì Tiểu Vũ rời đi mà kết thúc.
Lý Mạn Ni là người thanh nhàn nhất nhưng lúc này lại là người bận rộn nhất, cũng gần với cái chết nhất.
Trong bệnh viện mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, trên mặt mỗi người đều mang chút hoang mang, Lý Mạn Ni và Lý Khải ở bên ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt Lý Khải tái nhợt, môi tím tái không ngừng run rẩy.
Y tá đi ra nói: “Người đã không còn, chuẩn bị hậu sự đi, bây giờ đi khai báo đi.”
Lý Khải nghe xong những lời này cả người suy sụp ngã xuống đất, Lý Mạn Ni đỡ anh dậy cũng run rẩy nói: “Khải ca, Dao tỷ đã không còn nữa, anh về nhà trước, ôm Dao Dao tới để chị ấy..
nhìn, nhìn lần cuối.”
Lý Khải đỏ mắt nhìn qua Vương Dao đang đeo mặt nạ dưỡng khí, gắt gao túm lấy cánh tay Lý Mạn Ni, hô hấp dồn dập: “Tiểu Dao, Tiểu Dao cô ấy, thật sự không cứu được sao?”
Lý Mạn Ni nhìn thoáng qua Vương Dao nằm trên giường, thống khổ gật đầu: “Khải ca, Dao tỷ nhất định muốn nhìn Dao Dao lần cuối mới chống đỡ không chịu đi, anh..”
“Được, được được tôi ngay lập tức đi đón Dao Dao.” Lý Khải nói xong liền lảo đảo chạy đi, Lý Mạn Ni lau nước mắt mỉm cười đi đến bên giường bệnh, tay nắm chặt tay Vương Dao, yên lặng chờ đợi.
“Em..
em..” Vương dao khổ sở khó khăn nói không thành lời, máy tim nhảy dựng một cách có trật tự, trên mặt nạ dưỡng khí nổi lên một tầng sương mù rồi biến mất rồi lại nổi lên..
Lý Mạn Ni thật sự sợ hãi, sợ Vương Dao không chờ được chồng và con gái mình.
“Giúp..” Vương Dao cách lớp mặt nạ dưỡng khí tiếp tục cố gắng nói.
“Cái gì?” Lý Mạn Ni nhẹ nhàng dựa vào lắng nghe, tay vương dao cũng có chút lực đạo nắm chặt tay Lý Mạn Ni.
“Giúp.
Chị..
chăm sóc..
Lý..”
“Dao tỷ..” Lý Mạn Ni muốn nói những lời động viên an ủi nhưng lại phát hiện không biết nên nói gì, cô chỉ có thể bật khóc gật đầu.
Vương Dao thỏa mãn nở nụ cười, lực đạo trên tay dần dần mất đi, tay nhẹ nhàng buông xuống.
Thì ra cô ấy chờ không phải là Lý Khải mà là Lý Mạn Ni, thì nguyện vọng của một người vợ sắp chết không phải là chồng của cô ấy cả đời không đi bước nữa mà là có một người phụ nữ khác xuất hiên thay mình chiếu cố chồng con ở lại.
Chỉ trong chốc lát thân thể Vương Dao cứng ngắc, Lý Mạn Ni bắt đầu sợ hãi vì hành động tự sát lần trước của cô làm sợ hãi tăng thên, khi cái chết thật sự ở trước mặt cô mới cảm thấy được sinh mệnh đáng quý tới nhường nào.
Hai mươi phút sau Lý Khải ôm Dao Dao chạy tới, nhưng Vương Dao đã rời đi vĩnh viễn.
Lý Khải ngơ ngác khi nhìn thấy Vương Dao bị vải trắng bao bọc đẩy vào phòng lạnh, Dao Dao đột nhiên giống như biết được chuyện gì mà bấ ngờ khóc lớn, tiếng khóc vang vọng trong bệnh viện làm cho người ở trong đó càng thêm khẩn trương.
Lý Khải mất đi Lý trí, mắt thấy tay ôm Dao Dao dần buông lõng, Lý Mạn Ni một bước chạy nhanh tới ôm lấy cô bé, Lý Khải không có lo lắng, cả người mềm nhũn quỳ xuống đất sớm đã khóc không thành tiếng.
Bác sĩ vốn đã quen với sinh ly tử biệt cũng không có biểu tình an ủi, Lý Khải là người bình thường huống chi rời đi là người vợ mình yêu thương.
Lý Khải đột nhiên dập đầu mãnh liệt, hành động này đã thu hút sự chú ý của mọi người, Lý Khải nước mắt như mưa liều mạng dập đầu: “Anh xin lỗi em, là anh vô dụng ngay cả tiền để em chữa trị cũng không có, là anh, là anh hại em, Tiểu Dao, xin lỗi, xin lỗi..
Tiểu dao..
anh yêu em..”
Người ta nói rằng tất cả lý do chia tay, cái chết chính là đẹp đẽ nhất cũng bi thương nhất.
Lý Mạn Ni tin tưởng không có gì đẹp hơn khi tới khi chết đi tình yêu vẫn không thay đổi.
Tiếu khóc của Dao Dao nhỏ dần tới dần dần ngưng lại, an ổn ngủ say trong lòng Lý Mạn Ni, Trách không được Dao Tỷ lại muốn cho Lý Mạn Ni mỗi ngày đều ôm Dao Dao, trách không được Dao tỷ vẫn lặp lại thói quen sinh hoạt của Dao Dao, trách không được..
Không có thắc mắc được khi mấy ngày trước khi Vương Dao vào bệnh viện đột nhiên nói: Chị không phải quá ích kỷ.
Cô ấy không ích kỷ, cô ấy chỉ làm những điều một người làm mẹ sẽ làm, và cô ấy đã giao cho Lý Mạn Ni quyền làm mẹ, điều này cũng là một sự kết thúc cũng là một sự khởi đầu.
Tiếng khóc của Lý khải cũng càng ngày càng nhỏ, ngay khi Lý Mạn Ni cho rằng sức lực Lý Khải sắp dùng hết thì anh ấy đã ngã xuống đất.
Y tá đứng bên cạnh thật lâu, ánh mắt tựa như đã đoán trước sự việc sẽ phát sinh, tại thời khắc Lý Khải ngã xuống y tá liền nắm lấy canh tay của anh hướng người bên cạnh hô to: “Người đâu! Có người ngất xỉu!”
Giống như có kịch bản sẵn, bác sĩ y tá từ đâu chạy tới kéo Lý khải lên xe, toàn bộ động tác liền mạch kiến Lý Mạn NI hoa cả mắt.
Dao Dao cất miệng một chút, Lý Mạn Ni lo lắng nói: “Dao Dao con đã không còn mẹ nữa, nhưng cũng không thể mất đi ba nữa..”.