Dị Thế Lưu Đày - Chương 647: Quyết định của tộc Nhung
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Dị Thế Lưu Đày
- Chương 647: Quyết định của tộc Nhung
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“
Chuyện tới bây giờ, đối với lãnh đạo cấp cao của tộc Nhung mà nói, cứ tiếp tục chống cự một cách tiêu cực đã không còn ý nghĩa gì.
Nếu Cửu Nguyên chỉ là một thế lực bình thường, bọn họ dù có nói dễ nghe hơn cũng không có ai tin tưởng, nhưng Cửu Nguyên lại là một trong mười ba thế lực lớn nhất của đông đại lục, còn là thế lực lợi hại nhất, đừng nói thủ lĩnh và tư tế bọn họ đích thân thề trước mặt nhiều người như vậy, dù chỉ là tin đồn đến từ Cửu Nguyên, thì nô lệ của bọn họ về sau chỉ sợ sẽ tìm đủ mọi cách lén bỏ đi hết.
Các lãnh đạo cấp cao của tộc Nhung nghĩ: Mả cha nó! Thay vì để nô lệ bỏ trốn theo người Cửu Nguyên hết, còn không bằng để chính bọn họ nói mình tự nguyện bỏ, vậy thì ít nhất bọn họ còn có thể đổi được chút lợi ích.
Vì thế, không bao lâu sau khi người Cửu Nguyên lên tiếng, tộc trưởng và các trưởng lão Đại Vu tộc Nhung thương lượng với nhau, liền không cam nguyện mà đi đến trước đài.
“Ta, tộc Nhung, hiện giờ đã là con dân Cửu Nguyên, tất nhiên sẽ tuân thủ các quy tắc của Cửu Nguyên.” Tộc trưởng tộc Nhung lòng nhỏ máu.
Các nô lệ dưới đài có rất nhiều người đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, trong mắt là kỳ vọng mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Tộc trưởng tộc Nhung đảo mắt nhìn qua nô lệ binh dưới đài và nữ nô lệ của ông ta, cuối cùng nói ra lời mà các nô lệ kỳ vọng nhất: “Cho nên tộc Nhung ta về sau sẽ không có nô lệ, tất cả nô lệ hiện có đều được tự do.”
“A a a!”
“Ngao ngao ngao!”
“Tổ Thần từ bi! Mặc vu từ bi!”
Dưới đài đột nhiên vang lên đủ loại tiếng kêu, cuối cùng, tất cả đều tụ lại thành tám từ trên.
Các nô lệ siết chặt hai nắm tay, hốc mắt đỏ lên mà dùng hết toàn lực kêu to, rất nhiều nô lệ không khống chế được cảm xúc đã ôm chầm người bên cạnh cùng nhau kêu khóc.
Tộc trưởng tộc Nhung rất buồn bực, rõ ràng người thả tự do cho nô lệ là ông, mà sao đám nô lệ thúi đó lại cảm tạ Mặc vu Cửu Nguyên? Thật đúng là… càng nghĩ càng không vui.
Có nô lệ vì được tự do mà kích động kêu to, cũng có nô lệ vì tự do mà hoang mang mờ mịt, thậm chí còn không biết phải làm sao, có vài người từ nhỏ đã lớn lên ở tộc Nhung, hoặc nô lệ đã kết hợp với người tộc Nhung càng không biết nên đi đường nào, vẻ kinh hoảng của những người này vô cùng rõ ràng.
“Chúng ta bị vứt bỏ sao?” Thậm chí có nô lệ còn nỉ non như vậy.
Nhưng câu hỏi của bọn họ đã bị quá nhiều tiếng gào thét kích động che mất.
Các nô lệ tộc Nhung vui mừng, mà người tộc Nhung lại có chút ngây ra.
A? Nô lệ không còn nữa? Thật nhiều người trong số họ đã từng vì có một nô lệ thuộc sở hữu của riêng mình mà liều mạng tới cỡ nào, chỉ một câu nói của tộc trưởng mà tài sản của bọn họ đã không còn?
Trong số người tộc Nhung cũng có người vui mừng cho nô lệ, nhưng đa số người đều không vui vẻ gì, có vài người còn trực tiếp hỏi: “Sao tôi cảm thấy người Cửu Nguyên đối xử với nô lệ còn tốt hơn với chúng ta vậy? Chúng ta không còn nô lệ, mà Cửu Nguyên ngay cả một chút bồi thường cũng không có sao?”
Những người này nói rất nhỏ, bọn họ oán giận thì oán giận, nhưng cũng rất sợ bị Cửu Nguyên nghe thấy và trả thù.
Theo lý thuyết, dưới tình huống loạn như vậy, lời của bọn họ không thể bị người trên đài nghe thấy.
Nhưng Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc chỉ cần muốn nghe thì chút trở ngại như vậy sẽ không làm khó được họ.
Sau khi thề xong, bọn họ liền vãnh tai nghe và nhìn phản ứng của người tộc Nhung cùng các nô lệ dưới đài, một vài lời nói đương nhiên cũng lọt vào tai bọn họ.
Nghiêm Mặc vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa mà cao giọng hỏi tộc trưởng tộc Nhung giữa tiếng gào hét loạn cào cào: “Vậy những nô lệ này đã được tự do, các ông chuẩn bị sắp xếp họ như thế nào?”
Tộc trưởng tộc Nhung há miệng nhưng không nói ra lời, ông ta chưa nghĩ nhiều đến vậy. Hơn nữa ông ta cũng ôm chút tâm lý may mắn, đầm lầy đen là nơi nguy hiểm, đám nô lệ này dù có rời khỏi tộc Nhung thì cũng đừng hòng đào tẩu, nếu không có tộc Nhung trợ giúp, bọn chúng muốn sống sót là việc rất khó.
Ông ta và lãnh đạo cấp cao khác của tộc Nhung nghĩ, chờ khi người Cửu Nguyên rời đi, bọn họ cũng sẽ thật sự thả tự do cho các nô lệ, nhưng nếu sau này đám nô lệ đó quay đầu lại cầu xin bọn họ, vậy thì khác, bọn họ hoàn toàn có thể đổi sang danh nghĩa mới để tiếp tục sử dụng những người này.
Nhưng không ngờ Mặc vu Cửu Nguyên bắt bọn họ thả tự do cho nô lệ còn chưa đủ, mà còn hỏi tiến theo nên sắp xếp bọn chúng như thế nào, tộc trưởng tộc Nhung tạm thời chưa nghĩ ra đáp án, cũng không dám tùy tiện nói bậy để gạt vị này, nên im lặng không đáp.
Nghiêm Mặc như đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra, hắn mỉm cười nói: “Nếu các ông vẫn chưa nghĩ ra vậy thì nghe chút kiến nghị của chúng tôi đi. Chúng tôi đã đưa ra kiến nghị như vậy với không ít bộ tộc, dựa theo tin tức truyền lại, hiệu quả của nó cũng không tệ lắm.”
Tộc trưởng tộc Nhung có thể nói cái gì? Đành phải khom lưng: “Mời ngài nói.”
Nghiêm Mặc giơ tay, đám người dưới đài chỉ trong nháy mắt đã an tĩnh lại.
Nghiêm Mặc cũng không ngờ rằng chỉ một động tác của mình mà có hiệu quả tốt đến thế, hắn vốn đang chuẩn bị bảo mọi người trật tự.
Mà các lãnh đạo cấp cao của tộc Nhung và đoàn người Cửu Nguyên lại có vẻ mặt đương nhiên đối với phản ứng này của mọi người.
Nghiêm Mặc cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi trên ghế đá nói: “Tôi hỏi các vị trước, có ai không muốn từ bỏ nô lệ của mình? Tôi không hỏi bộ lạc và toàn thể nô lệ, mà tôi hỏi từng cá nhân.”
Khi Nghiêm Mặc nói, tộc trưởng tộc Nhung rất tự giác mà lui sang một bên.
Người tộc Nhung dưới đài nói thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng thì không dám nói.
Nghiêm Mặc nhìn mọi người xung quanh: “Các người chỉ có một cơ hội này, nếu không nói, tôi sẽ coi như tất cả các người đều cam tâm tình nguyện từ bỏ nô lệ, nếu ngày sau có ai vì thế mà…”
Người vốn không quá cam tâm tình nguyện rốt cuộc cũng có kẻ lớn mật hỏi: “Mặc vu đại nhân, nếu không muốn, thì sẽ như thế nào? Cửu Nguyên… khụ, có bồi thường không?”
Vẻ mặt của người Cửu Nguyên trên đài không có gì thay đổi, nhưng trong lòng thì cười nhạo, cho các người gia nhập Cửu Nguyên, hưởng thụ hết thảy của Cửu Nguyên đã là không tồi rồi, còn muốn bồi thường? Thật đúng là lòng tham không đáy!
Nghiêm Mặc nghiêng đầu nhìn Nguyên Chiến bên cạnh: “A Chiến, Cửu Nguyên chúng ta có bồi thường không?”
Tên tộc Nhung mở miệng đột nhiên cảm thấy không ổn, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nguyên Chiến nhe nanh cười, không cao không thấp nói: “Có, lấy mạng đổi mạng. Ai không muốn từ bỏ nô lệ của mình, có thể khiêu chiến tôi, người thua thì làm nô lệ cho người thắng.”
Người tộc Nhung: “…”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Tôi hiểu ý anh rồi, ý anh là nếu có người không muốn từ bỏ nô lệ của mình, vậy chúng ta sẽ biến tên đó thành nô lệ, sau đó hắn không muốn làm nô lệ, vậy dùng nô lệ của hắn để trao đổi, đúng không?”
Nguyên Chiến: “Đúng.”
Nghiêm Mặc lại lần nữa nhìn mọi người dưới đài, trên gương mặt ôn hòa hiện lên một nụ cười từ bi: “Tất cả mọi người đều nghe thấy rồi đó, vậy có ai không muốn từ bỏ nô lệ của mình không? Nếu có, mời khiêu chiến A Chiến, yên tâm, đảm bảo không đánh chết anh.”
Người tộc Nhung bây giờ muốn khóc, sao vị Mặc vu nhân từ này lại không có suy nghĩ giống bọn họ vậy?
Các nô lệ vui tới mức miệng toe toét, có vài người hận chủ nhân mình còn ước gì bọn họ đi khiêu chiến thủ lĩnh Cửu Nguyên, tốt nhất là bị đánh cho nhừ tử, sau đó bị đánh dấu ấn nô lệ, rơi xuống địa vị thấp hèn như bọn họ mới tốt.
Tộc trưởng tộc Nhung đầu đổ mồ hôi, trợn mắt nhìn mọi người dưới đài, vừa muốn bọn họ câm miệng, lại vừa hy vọng bọn họ vì vậy mà làm ầm làm ĩ.
Nhung Khang bị đứa em trai nhỏ nhất của mình chọc chọc, sau đó hắn tiến lên trước một bước, xấu hổ nói: “Tư tế đại nhân, thủ lĩnh đại nhân, tộc Nhung chúng tôi không có ai không muốn từ bỏ nô lệ, tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện.”
Nghiêm Mặc nhìn về phía hắn: “Thật không đó?”
Nhung Khang ra sức gật đầu: “Thật đến không thể thật hơn!”
Nghiêm Mặc cười.
Người tộc Nhung cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không cần biết có phải là cam nguyện không, nhưng ai lại ngu tới mức đi khiêu chiến một vị bán thần? Dù không bị đánh chết thì bị đánh nhừ tử cũng đủ muốn chết rồi. Chỉ có đứa ngu mới vội vàng tìm ngược!
“Mọi người rất tốt, tôi rất thích.” Nghiêm Mặc tóc bạc lại nhìn mọi người xung quanh, lần này nụ cười của hắn đã thật tình hơn rất nhiều: “Cửu Nguyên chưa bao giờ bạc đãi người một nhà, nếu mọi người đã là người Cửu Nguyên, vậy tôi và A Chiến sao có thể hại mọi người?”
Tim người tộc Nhung cũng rung lên.
Mà lời nói kế tiếp của Nghiêm Mặc đã không làm họ thất vọng.
“Trừ việc mọi người được hưởng phúc lợi, quyền lợi và có nghĩa vụ như con dân Cửu Nguyên, tôi sẽ cho mọi người ba món cốt khí có uy lực cường đại, thấp nhất là cấp năm, cao nhất là cấp bảy.”
Các chiến sĩ và lãnh đạo cấp cao tộc Nhung đều kinh ngạc đến ngây người. Thật hay giả? Còn có một cái cốt khí cấp bảy?
Ngay cả tộc trưởng tộc Nhung cũng không màng tới việc có thể đắc tội Mặc vu hay không, vội xác nhận: “Mặc vu, không, tư tế đại nhân, ngài nói thật chăng?”
Nghiêm Mặc rất khẳng định mà gật đầu.
Các chiến sĩ tộc Nhung mừng như điên mà gầm rú.
Đúng lúc này Nguyên Chiến mở miệng, giọng của hắn áp tất cả tiếng hoan hô ở đây xuống: “Tôi biết nô lệ là tài sản của các người, chiến sĩ càng cường đại thì sẽ mất càng nhiều tài sản. Nhưng chờ sau khi các người gia nhập Cửu Nguyên, các người sẽ phát hiện chút ít mà các người mất đi kia không đáng là gì, bởi vì các người sẽ có được nhiều hơn.”
Toàn trường lặng im nghe hắn nói.
Nguyên Chiến tiếp tục: “Phàm là người từ bỏ nô lệ, thì một nô lệ tính là mười điểm cống hiến cho Cửu Nguyên. Điểm cống hiến có rất nhiều tác dụng ở Cửu Nguyên, cốt khí cấp cao, công pháp đều cần điểm cống hiến để đổi, bao gồm cả việc muốn trở thành lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên cũng phải xét trên điểm cống hiến. Về điểm cống hiến, chút nữa Liệp sẽ giải thích kỹ càng cho các người, khi đó các người sẽ biết việc từ bỏ nô lệ là may mắn cỡ nào, mà bỏ càng nhiều nô lệ, các người sẽ được lợi ích càng nhiều.”
Tiếng nghị luận dưới đài nổi lên.
Lúc này, khái niệm về điểm cống hiến của người tộc Nhung còn rất mơ hồ, nhưng không lâu sau trong tương lai, chờ khi bọn họ hoàn toàn quen thuộc với các loại quy tắc và chế độ điểm cống hiến của Cửu Nguyên, bọn họ sẽ nhịn không được mà cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã từng từ bỏ nô lệ, Cửu Nguyên quả nhiên không có ai để họ chịu thiệt. Chỉ có người Cửu Nguyên mới biết, điểm cống hiến khó kiếm cỡ nào, mà điểm lúc trước dùng một nô lệ đổi mười điểm quả thực là đáng giá nhất, không biết có bao nhiêu con dân Cửu Nguyên vì thế mà hâm mộ bọn họ.
“Ngoại trừ cốt khí và điểm cống hiến.” Nghiêm Mặc chờ tiếng nghị luận giảm bớt mới giơ ba ngón tay lên: “Cửu Nguyên có giống lúa tốt, có thể sản xuất trong mùa thu, dù là vị hay số lượng đều cực tốt. Có lẽ mọi người không biết lúa là gì, nhưng chờ khi mọi người ăn thử một lần mới biết được chỗ tốt của nó. Tôi sẽ tặng hạt giống của loại lúa này cho mọi người, đồng thời sẽ dạy mọi người cách trồng trọt. Với mùa màng bây giờ, vừa lúc có thể theo kịp vụ lúa.”
Tay lóe lên, trong tay Nghiêm Mặc xuất hiện một cái thùng gỗ lớn, mà trong thùng gỗ còn có cơm vừa nấu chín còn bốc khói.
“Cái này anh chia cho mọi người ăn, để mọi người nếm thử vị gạo nấu thành cơm là như thế nào.” Nghiêm Mặc đưa cho Nhung Khang.
Nhung Khang vội vàng đi qua ôm lấy thùng gỗ, hắn còn hít hít mũi vài cái, nhịn không được mà nói: “Thơm quá.”
Người dưới đài bắt đầu tò mò và chờ mong được chia thức ăn mới, bọn họ không cần đũa muỗng, trực tiếp thò tay vào bốc.
Các chiến sĩ chỉ cảm thấy loại thức ăn này mềm mịn, phần lớn đều cảm thấy nó không có vị, nhưng cũng thừa nhận rằng ăn ngon hơn so với ngô.
Người già, phụ nữ và bọn nhỏ vừa ăn đã thấy thích, có không ít người còn cảm nhận được vị ngọt trong cơm, tranh nhau đuổi theo Nhung Khang muốn được ăn thêm chút nữa.
Tâm tình Nghiêm Mặc rất vui sướng, hắn tin rằng người chưa từng ăn cơm vào lần đầu tiên ăn sẽ không bài xích loại lương thực này, hơn nữa cơm nấu rất vừa ăn, tuy dù là vị hay mùi đều không bằng gạo trong kiếp trước của hắn, nhưng vị và mùi chắc chắn tốt hơn ngô nhiều.
Có điều, hắn vui không phải vì mức tiếp thu của người tộc Nhung đối với cơm rất cao, mà là sau khi tiến vào mảnh đất này, hắn phát hiện ra nó rất thích hợp trồng lúa nước, rất nhiều vùng đầm lầy chỉ cần sửa sang lại đôi chút là sẽ trở thành ruộng lúa tốt nhất.
Vì thế, dù không có phần thưởng, hắn cũng sẽ khuyến khích người tộc Nhung trồng lúa nước, mà hiện giờ hắn dùng phần thưởng làm danh, nâng cao độ quý của lúa nước, chờ khi người tộc Nhung nếm thử vị cơm, hắn sẽ không cần cố ý yêu cầu, mà bọn họ sẽ bức thiết và hy vọng mình có được nhiều hạt giống một chút.
Mà hạt giống hắn mang đến lần này đã được cải tiến không biết bao nhiêu lần từ loại lúa hoang hắn tìm được khi trước, hắn không có tri thức chuyên nghiệp về phương diện này, chỉ có thể dựa vào giới thiệu của sách hướng dẫn mà mày mò, sau đó ỷ mình và Nguyên Chiến có năng lực đặc biệt nên đã rút ngắn quá trình giao tạp của loại lúa dại đáng lý phải tốn hơn mấy trăm mấy ngàn năm này và cho ra thành phẩm bây giờ.
Có điều, rất may mắn là, vị chiến sĩ cấp chín Mộc Thực của Mộc Thành lúc trước từng thề nguyện trung thành với Cửu Nguyên thật sự có tài trên phương diện gieo trồng, không chỉ có năng lực thần huyết của anh ta thích hợp, mà bản thân anh ta cũng rất nhạy bén trên phương diện gieo trồng, hiện giờ bông, lúa, lúa nước, hắc mai biển, khoai tây và bí đỏ của Cửu Nguyên đều nhờ tay anh ta mà dần thích nghi với khí hậu và đất đai của Cửu Nguyên, đồng thời cũng đang hướng tới con đường tăng nhiều sản lượng và không chứa độc tố.
Khi Nghiêm Mặc mở khóa học khai nông ở học viện Chiến Mặc, Mộc Thực là giảng viên đứng đầu, các giảng viên khác phần lớn được mời tới từ Mộc Thành.
Thu lại suy nghĩ, vì để người tộc Nhung càng thêm cam tâm tình nguyện mà thử trồng giống lúa nước mới ra này, Nghiêm Mặc chờ người tộc Nhung ăn cơm xong thì nghiêm túc nói: “Thứ này rất quý ở thành Cửu Nguyên, nếu không phải bộ lạc cực kỳ thân quen thì sẽ không được phép gieo trồng. Lần này tôi vừa lúc mang theo một ít hạt giống, lại thấy khí hậu và đất đai nơi này của mọi người khá thích hợp cho việc trồng nó, nên mới đặc biệt thưởng cho mọi người. Nhưng tôi hy vọng loại lúa nước này chỉ được trồng trọt trong tộc Nhung của mọi người, tuyệt đối không được truyền cho thế lực khác.”
“Đương nhiên! Đại nhân, ngài yên tâm, bọn ta tuyệt đối sẽ không truyền nó ra ngoài!” Tộc trưởng tộc Nhung cũng ăn cơm thử, ông ta là tộc trưởng nên biết suy nghĩ sâu xa hơn các tộc nhân, khi cơm vừa vào miệng ông ta đã nghĩ tới việc để dành cho mùa đông, nếu sản lượng gạo của loại lúa này thật sự tốt hơn ngô, vậy bọn họ sẽ có thêm một loại lương thực dự trữ cho mùa đông, đây là chuyện tốt đối với toàn bộ lạc.
“Ừm, về sau các ông trồng được nhiều, thương đội của thành Cửu Nguyên sẽ tới làm giao dịch.”
Những lời này của Nghiêm Mặc làm người tộc Nhung càng thêm vui mừng.
Ngay cả Đại Vu tộc Nhung cũng nhịn không được hỏi: “Đại nhân, ý ngài là loại lúa này về sau chỉ cho tộc Nhung bọn ta?”
“Trước mắt là như thế.” Nghiêm Mặc trả lời.
“Tộc Liệp cũng không cho?” Đại Vu tộc Nhung căng thẳng nhìn Nghiêm Mặc chằm chằm, nhưng nhìn được một lát thì cúi đầu.
Nghiêm Mặc hỏi lại: “Các ông không muốn chia sẻ lúa cho các bộ tộc cũng sống trên mảnh đất này?”
Tộc trưởng tộc Nhung cắn răng, thay tất cả người tộc Nhung trả lời: “Không muốn.”
Nghiêm Mặc suy nghĩ.
Người tộc Nhung đều dùng ánh mắt đầy vẻ chờ mong mà nhìn hắn.
“Được rồi, tôi đáp ứng các ông, trên vùng đầm lầy đen, về sau loại lúa nước này chỉ giao cho các ông trồng.” Cuối cùng Nghiêm Mặc cũng gật đầu.
Người tộc Nhung hoan hô.
Trong đầu Nghiêm Mặc có cái cây non móc ra một lá cờ nhỏ vẫy vẫy, thắng lợi!
Có ba phần thưởng này cho bộ lạc, hơn nữa còn có lời hứa của Nghiêm Mặc sẽ cho tộc Nhung con đường tương thông với Cửu Nguyên, đồng thời đưa cho người tộc Nhung quân bài chứng minh của mình, đồng ý để bọn họ có thể lập tức dẫn một nhóm nhi đồng và thiếu niên tới học viện Chiến Mặc nhập học, sau đó, người tộc Nhung không còn bao nhiêu bất bình về chuyện thả tự do cho nô lệ.
“Chúng tôi còn mang theo đặc sản không ít Cửu Nguyên, chút nữa giao dịch với mọi người ở chỗ này, nể tình tất cả đều là con dân Cửu Nguyên, giá cả giao dịch sẽ bằng một nửa so với ngày xưa giao dịch với mọi người và các bộ lạc khác.” Nghiêm Mặc lại thả ra một tin tức tốt mà người tộc Nhung chờ mong đã lâu.
Người tộc Nhung vui đến rối tinh rối mù, chỉ cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất toàn tộc. Mà có lẽ ấn tượng của tộc Nhung về ngày này khắc quá sâu, mà năm sau bọn họ chọn ngày này làm lễ bái tế tổ thần và Mặc vu, sau một thời gian, ngày này đã trở thành một trong những ngày hội truyền thống của tộc Nhung.
Những chuyện ngày sau không nói nhiều, hiện giờ tâm tình người tộc Nhung rất tốt, Nghiêm Mặc nói đến chuyện sắp xếp cho nô lệ đã dễ dàng hơn nhiều.
Nghiêm Mặc đưa ra ba kiến nghị cho tộc Nhung.
Thứ nhất, người đã kết hợp với người tộc Nhung, nếu hai bên đều nguyện ý, thì có thể ở lại tộc Nhung như một con dân tộc Nhung bình thường mà sống. Nô lệ đã sinh con rồi cũng vậy.
Thứ hai, không muốn ở lại tộc Nhung thì có thể cùng đoàn học sinh của tộc Nhung xuất phát đến thành Cửu Nguyên, sau khi tới thành Cửu Nguyên, trình quân bài được cho sẽ có người xếp chỗ ở mới.
Cũng có thể chọn cách tìm một khu vực nào đó ở phụ cận mà sống, có thể tính là một nhánh của tộc Nhung. Mà đối với nhánh này, người tộc Nhung hiện tại phải trợ giúp và bảo hộ bọn họ ở một mức nhất định, nhánh mới cũng sẽ được hưởng mọi quyền lợi và có nghĩa vụ giống như con dân Cửu Nguyên và người tộc Nhung.
Mà vì để nhánh người mới nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới, Cửu Nguyên sẽ để lại hai người phụ tá —— tất cả lãnh đạo cấp cao của tộc Nhung đều biết người mà Cửu Nguyên để lại là người quản lý và giám thị nhánh tộc Nhung mới.
Thứ ba, muốn về quê mình hoặc muốn tới nơi khác, có thể kết nhóm cùng đi, hoặc đi theo thương đội của Cửu Nguyên. Nếu muốn rời khỏi lãnh địa Cửu Nguyên và không muốn làm con dân Cửu Nguyên, thì về sau sẽ không được Cửu Nguyên che chở.
Khi người tộc Nhung mang tâm tình phức tạp mà phối hợp với Cửu Nguyên đi sắp xếp cho nô lệ và công việc mới, thì người tộc Liệp đã đợi mấy ngày mà chưa thấy Cửu Nguyên sang bên này đã nóng nảy.
Đặc biệt là khi bọn hắn nghe được tin sứ giả Cửu Nguyên hình như cho tộc Nhung rất nhiều thứ tốt, cái gì mà cốt khí cấp cao uy lực lớn, cái gì mà lương thực mới có thể cho tất cả người tộc Nhung ăn no, còn mở rộng lãnh địa, trải đường, xây nhà cho người tộc Nhung, đặc sản Cửu Nguyên cũng bán với giá hời, vân vân.
Mà ngoại trừ những lợi ích khiến người ta nghe xong chỉ biết đố kỵ đó thì còn nghe nói sứ giả Cửu Nguyên giúp người tộc Nhung bắt rất nhiều vịt khổng lồ, còn muốn dẫn một đám nhóc ranh cùng thanh niên trai tráng của tộc Nhung tới thành Cửu Nguyên học vu thuật và công pháp mới!
Chúng thần tại thượng! Tộc Nhung sắp vượt xa bọn hắn rồi. Theo tin tức truyền đến, đám lãnh đạo cấp cao của tộc Liệp rốt cuộc đã không ngồi yên được nữa.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!