ĐÈN CŨ BẾN MỚI - Chương 9: Chương 9
Tống Hành theo bản năng siết chặt ly thủy tinh, đầu ngón tay anh trắng bệch, vô ý dùng sức rất mạnh.
Tân Uyển vẫn còn đang khóc, con người lúc nằm mơ thì tròng mắt thường hay đảo quanh,không biết cậu đang mơ thấy gì mà đột ngột tỉnh giấc, phát ra tiếng thở dốc nặng nhọc, ánh mắt trống rỗng một lúc mới phát hiện có người đứng kế bên, giật mình hoảng sợ ngồi bật dậy.
“Anh Ba…” Sau khi Tân Uyển nhận ra là anh thì mới bình tĩnh lại, giọng hơi khàn, “Sao anh lại ở đây, làm em sợ hết hồn.”
Tống Hành không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt của cậu — Con ngươi của Tống Hành rất tối, rất tập trung nhìn thẳng vào một người, không thể rời mắt đi một cách khó hiểu.
Giọng của anh rất bình tĩnh: “Cậu mơ thấy cái gì vậy?”
“Mơ thấy gì…” Tân Uyển cố gắng hồi tưởng lại cạnh tưởng trong giấc mơ, giấc mộng khi nãy vẫn còn rất rõ ràng, thế mà bây giờ lại trở thành một mảnh trắng xóa, không thể thấy được gì cả, cậu cảm thấy hơi phiền não, “Em quên mất rồi.”
Tân Uyển sờ mũi, thản nhiên nói: “Em vẫn luôn không nhớ mình đã mơ thấy cái gì, giấc mơ lúc thì dài, lúc thì ngắn nhưng mà quên mất thì cũng rất tiếc, dù sao cũng là thế giới sáng tạo của mình mà.
Nhưng mà em cho rằng không nhớ cái gì thì cũng là do ông trời an bài, nghe lời ông trời thì cũng tốt thôi.”
Tống Hành chợt cười một tiếng: “Đúng là không nhớ thì tốt hơn.”
Anh lại hỏi: “Thường xuyên gặp ác mộng như vậy à?”
“Thỉnh thoảng ạ.” Tân Uyển cụp mắt, rụt rè, “Chắc là do hôm nay em chưa uống thuốc.”
“Vậy tại sao không uống thuốc?”
“Thuốc có 3 phần độc, nếu không bị bệnh thì em không cần phải uống.” Tân Uyển trả lời hợp tình hợp lý, “Bị bệnh mới cần uống thuốc.”
Tống Hành đặt ly thủy tinh lên trên tủ đầu giường, Tân Uyển vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì cổ tay đã bị nắm lấy — Ngón tay của Tống Hành rất thon dài, khớp xương rõ ràng, nhiệt độ lòng bàn tay rất nóng, nóng tới mức thiêu đốt cậu.
“Vậy cậu nói cho tôi biết” Tống Hành lật cổ tay cậu lên, để lộ ra hai vết cắt xấu xí dữ tợn, “Cái này bị thương lúc nào? Lúc cậu 11 tuổi, 12 tuổi? Hay là 13?”
Anh rất hiếm khi cứng rắn với Tân Uyển như vậy, Tân Uyển ngỡ ngàng, nói: “Không nhớ.”
Tống Hành nói: “Tại sao không nhớ?”
Bỗng nhiên cậu lớn tiếng: “Không nhớ thì sao chứ? Em thật sự đâu có bệnh! Em chỉ quên một ít chuyện thôi mà, nhưng mấy chuyện quan trọng em không có quên, như thế cũng không được ư?”
Tống Hành im lặng nhìn cậu, lúc này Tân Uyển mới nhận ra cậu phản ứng thái quá, đôi môi run rẩy, câu “Xin lỗi anh” còn chưa kịp thối ra thì Tống Hành đã lùi ra sau, nói: “Tùy cậu.”
Rõ ràng đứng rất gần, nhưng Tân Uyển cảm thấy anh và cậu tựa như cách rất xa, anh nhìn thoáng qua Tân Uyển, “Ngủ tiếp đi.”
Cửa phòng cứ như thế mà đóng lại, nhưng Tống Hành lại quên đem theo ly nước chanh.
Mùi vị tươi mát thoảng ra, Tân Uyển đưa tay chạm vào thì nhận ra nước đã lạnh.
Tân Uyển biết cảm xúc của mình rất dễ bị dao động, nhất là khi người khác nói cậu có bệnh, những lời nói đó tự ý xông lên đầu lưỡi rồi ào ạt tuôn ra bên ngoài khiến cho cậu không thể khống chế được âm thanh, cảm xúc và giọng điệu.
Cậu đúng thật là đã nổi giận anh họ.
Tân Uyển bất an suy nghĩ, nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng mới ngủ được.
Khi cậu tỉnh dậy thì Tống Hành không còn ở nhà.
Đây là trạng thái sống chung bình thường của bọn họ, đa số là mạnh ai nấy sống, thỉnh thoảng mới chạm mặt nhau, nhưng Tân Uyển cảm thấy lần này bọn họ đang bước vào chiến tranh lạnh, hơn nữa đó là lỗi của cậu.
Từ nhỏ tới lớn nhân duyên của Tân Uyển rất tốt, cậu có thể nhanh chóng hòa đồng với người khác, trong thâm tâm mà nói, cậu là một người có xu hướng lấy lòng người ta, thay vì đặt bản thân mình lên trên, thì cậu càng muốn khiến người khác vui vẻ.
Tân Uyển không muốn Tống Hành giận cậu.
Vào một buổi chiều đầy nắng, Tân Uyển bắt đầu viết giấy xin lỗi Tống Hành.
Đồ đạc trên bàn lộn xộn, lúc thu dọn thì cậu lấy tờ giấy trắng vốn để cạnh ly nước tạm thời bỏ vào trong ngăn kéo.
Lá thư này cậu viết cho người trong mộng.
Rất kỳ lạ, cậu thường xuyên nằm mơ, mơ thấy một người, bóng dáng rất mơ hồ, giọng nói rầu rĩ, không có chút nào vui vẻ, nói rằng: “Tân Uyển, em chưa từng viết thư tình cho anh.”
Đây là một trong số ít cảnh tượng trong mơ mà cậu nhớ được, cậu cho rằng ông trời chỉ đạo, không hẳn là chủ nghĩa duy vật, Tân Uyển dựa theo chỉ đạo mà viết, nhưng không biết người nói trong mơ là ai nên cậu không ghi tên.
Một tuần trôi qua, ngày 13, trời nhiều mây, do đó màu sắc của hoàng hôn rất nhạt.
Tống Hành nhận được điện thoại của Tân Uyển khi anh đang gặp mặt với Chung Ngữ lần thứ 2.
So với chuyện cai quản công ty thì gia đình anh coi trọng phương diện tình cảm của anh nhiều hơn, nhanh chóng sắp xếp cuộc hẹn lần thứ hai với Chung Ngữ cho anh.
Nơi gặp mặt lần này do Chung Ngữ chọn, là một nhà hàng Nhật, không khí yên tĩnh, treo đèn vàng sáng bừng, ánh đèn ấm áp làm cho những chiếc đãi đồ ăn tối màu toát lên vẻ sang trọng, tinh xảo.
Cuộc gọi tới khi bữa ăn chỉ mới bắt đầu một nửa, dù đã để chế độ im lặng nhưng màn hình bỗng dưng phát sáng vẫn thu hút sự chú ý của Chung Ngữ.
“Anh bận bịu quá nhỉ, lần trước cũng nhận được rất nhiều điện thoại.” Chung Ngữ cười, “Nhận đi.”
Tống Hành từ chối cuộc gọi, gửi một tin nhắn ngắn gọn rồi nói “Xin lỗi” Chung Ngữ.
“Lần này tôi đặc biệt mặc váy rộng rãi đó.
Tôi thích đồ Nhật lắm, ban đầu tôi đã tính mặc kimono đến đây nhưng mà sợ đi trên đường bị chú ý nên đành thôi vậy.” Chung Ngữ gấp một chút wasabi lên miếng sashimi rồi chấm vào trong nước tương, ngước mắt nhìn Tống Hành cười, “Lần sau mặc cho anh xem nhé.”
Tống Hành cười, không đáp lại.
Tin nhắn đến nhanh chóng, Tân Uyển hỏi anh đang ở đâu, Tống Hành trả lời: Sao vậy?
Tân Uyển: Em đến tìm anh được không?
Tay Tống Hành hơi khựng lại một chút, trả lời: Nhờ Mao Niệm đưa cậu tới đi.
Mất khoảng 15 phút Tân Uyển mới đến được nhà hàng Nhật Bản, Chung Ngữ đang nói chuyện với anh thì nghe tiếng gõ cửa, tiếp đó cửa đẩy ra một chút, giọng nói thỏ thẻ truyền vào từ bên ngoài: “Anh có ở đây không ạ?”
“Em họ tôi.” Mặt Tống Hành không đổi sắc, “Cậu ấy có việc nên đến tìm tôi, nếu cô thấy không tiện thì tôi có thể đưa cậu ấy về trước.”
“Ăn chung với nhau cũng được mà.” Chung Ngữ không để bụng, nở nụ cười xinh đẹp, “Càng đông càng vui.”
Tân Uyển không ngờ còn có người khác ở đây, lúc mở cửa ra cậu thấy một cô gái đang ngồi quỳ ngồi trên một tấm đệm, mái tóc dài mượt mà, dịu dàng cười với cậu: “Chào em.”
Cậu theo bản năng giấu lá thư ra sau lưng, mông lung đáp lại cô.
Tống Hành dường như không quan tâm đến lý do tại sao cậu lại tới đây, chỉ nhờ phục vụ sắp xếp chỗ ngồi cho cậu.
Ai sáng suốt cũng có thể nhìn ra Tống Hành và Chung Ngữ đang làm gì, Tân Uyển xấu hổ vô cùng, nghi ngờ ngẩng mặt lên là thấy đỉnh đầu mình phát sáng, cậu siết tay im ru.
Là bạn gái ư?
Tân Uyển tỉnh bơ quan sát cô.
Ngôn ngữ nói năng rất có giáo dưỡng, lúc cười lên rất nhẹ nhàng, dù là ăn uống cũng rất thanh lịch, tiếng động phát ra nhỏ nhẹ.
Điểm này rất giống với Tống Hành, Tân Uyển nghĩ, hai người họ quả thật xứng đôi.
“Hai người là họ hàng thật đấy à.” Chung Ngữ nói, “Ngoại hình không giống nhau cho lắm, nhưng mà ai cũng đẹp trai hết.”
Tân Uyển cảm giác gò má mình nóng lên, giọng nói rất khẽ: “Cảm ơn chị dâu ạ, chị cũng rất đẹp.”
Hai tiếng “chị dâu” vừa nói ra khỏi miệng thì hiện trường im bặt giây lát, Chung Ngữ cười “phì” một tiếng rồi khẽ liếc mắt qua Tống Hành, đưa tay xoa đầu Tân Uyển, “Cảm ơn em, nhưng mà chuyện này phải xem ý của anh họ em như thế nào đã.”
Cậu ngơ ngác, lúc này mới nhận ra bọn họ chưa xác lập quan hệ, mặt đỏ bừng hơn.
Khó xử quá đi.
Bọn họ nói chuyện gì với nhau, thức ăn lên xuống mấy lần Tân Uyển cũng không biết, ăn cũng rất ít, cậu đắm chìm vào trong trạng thái bối rối xấu hổ, bức thư xin lỗi kia vẫn chưa thể đưa cho Tống Hành.
Bữa tối kết thúc, Chung Ngữ mời bọn họ đi xem bộ phim mới ra.
“Không được rồi, tôi phải đưa cậu ấy về nhà đã.” Tống Hành nhẹ nhàng ôm vai Tân Uyển, tựa như rất thân thiết, “Dù sao thì người bạn nhỏ này không giống chúng ta được, nghỉ hè phải làm bài tập nữa.”
Cái ôm của Tống Hành rất ấm áp, thoang thoảng mùi nước hoa nam tính, Tân Uyển hít thở không thông, giương mắt nhìn anh nhưng không vạch trần lời nói dối của anh.
Chung Ngữ hơi tiếc nuối: “À, tiếc thật đó, tôi mua vé xong cả rồi.”
“Lần sau nhé.” Tống Hành thẳng thừng từ chối, lịch sự khách sáo, “Về sớm nghỉ ngơi đi.”
Tân Uyển nghĩ, hình như anh vẫn luôn như vậy, lòng tốt của anh đối với người khác thông qua một tấm kính mờ, vì thế rất khó để chạm tới nội tâm thật sự của anh.
Cậu đang suy nghĩ thì ánh mắt của Chung Ngữ bỗng dưng rơi lên người cậu, cô nở nụ cười yêu kiều: “Cậu bạn nhỏ này, hình như tay em hơi bẩn thì phải đó?”
Tân Uyển hơi khó hiểu cúi đầu xuống, trên ngón út có một vết bẩn nhỏ, rất nổi bật trên làn da trắng nõn.
“Em vào phòng vệ sinh rửa tay đi.” Cô cười, “Chị muốn nói chuyện với anh họ em chút.”
Giống hệt như lời nói dối của Tống Hành vậy, Chung Ngữ mượn cớ vô cùng vụng về.
Phòng vệ sinh của nhà hàng rất sạch sẽ, ánh đèn sáng bừng, gương bóng loáng, cậu để lá thư trên bồn rửa tay.
Nếu Chung Ngữ đã muốn nói chuyện với Tống Hành thì cậu vẫn nên ra trễ một chút, vì thế Tân Uyển kéo dài thời gian rửa tay, mơ màng mà rửa, khoảng chừng bốn năm phút.
Lúc lau sạch tay để lá thư lên, Tân Uyển mới phát hiện ra lá thư là bị bóp nhăn mất rồi, còn có chút mồ hôi nữa, chắc hẳn là lòng bàn tay đã đổ mồ hôi khi cậu đang căng thẳng.
Tân Uyển cầm lá thư bước ra ngoài.
Cửa làm bằng thủy tinh mờ, có thể nhìn được bóng người.
Tân Uyển đang kéo cửa ra thì bỗng dưng nghe được giọng nói của Chung Ngữ.
“Thích có thể vô điều kiện nhưng mà không thích thì phải có lý do.
Anh không thể hẹn hò với tôi thì ít ra cũng cho tôi biết lý do chứ?” Chung Ngữ nói, “Tôi cứ tưởng anh có tình cảm với tôi nên mới đồng ý gặp mặt lần hai.”
Tay Tân Uyển khựng lại, vô thức nín thở.
“Tôi tới đây cũng là vì chuyện này.” Giọng nói của Tống Hành rất nhẽ, cứ như là đang tám chuyện lặt vặt, anh cười một tiếng, “Nếu như tôi thích phụ nữ thì cô là một lựa chọn rất tốt, nhưng tiếc là không được rồi.”
Nhịp tim bỗng dừng một nhịp rồi lại nhảy nhót kịch liệt.
Tân Uyển nhận ra mình đang nghe lén, hơn nữa còn khám phá ra một bí mật riêng tư, nghe lén là không đúng, tay cậu run lên vì bất an.
Cậu vừa tính đi ra thì sau lưng có tiếng nói.
“Có đi ra hay không vậy? Đừng có cản đường.”
Hai người vượt lên từ sau lưng cậu, giọng nói không có thiện cảm, đẩy cửa kính bước thẳng ra ngoài.
Tân Uyển không còn chỗ nào để trốn, trong cơn hoảng loạn thì chạm phải ánh mắt lẳng lặng của Tống Hành..