ĐÈN CŨ BẾN MỚI - Chương 5: Chương 5
Tân Uyển nhảy xuống rất dứt khoát, đủ kiên quyết, Tống Hành trơ mắt nhìn cậu nhảy xuống rồi ngã ở trên cỏ.
Mái tóc dài lấm tấm cỏ, đôi chân vẫn để trần.
Bên ngoài tường xi măng là một cây cổ thụ xiêu vẹo, cành cây vươn ra chạm lên vách tường đã làm rách quần của Tân Uyển khi cậu nhảy xuống, để lộ một vết trầy da nhỏ trên đầu gối, ngoài ra không còn chỗ nào bị thương nữa.
Tống Hành đoán được sắc mặt mình không thể nào đẹp được, chân mày nhíu chặt, không nói lời nào mà ôm cậu lên, tính vào bệnh viện xem có bị thương hay không, Tân Uyển ngoan ngoãn khoác tay ra sau gáy anh, nhỏ giọng năn nỉ: “Đừng đi bệnh viện mà, được chứ?”
Tống Hành dừng bước, cụp mắt nhìn cậu.
Hồi lâu sau anh xoay người bước ra xe, đặt cậu ngồi lên ghế kế bên ghế lái.
Những chiếc lá xanh vẫn còn đang nằm trên cửa sổ xe, gió nóng mùa hè thoang thoảng mùi hương của phấn hoa, Tống Hành nhễ nhại mồ hôi bị gió thổi đến khiến anh phát lạnh.
“Bác sĩ Lý đâu?”
“Chú ấy qua phòng bệnh khác.” Giọng nói của Tân Uyển rất nhỏ, “Vẫn không nhìn tới em.”
Cậu tính che đầu gối lại, muốn giấu vết thương đi, buông tay ra rồi lại siết chặt.
“Vậy nên cậu mới bỏ trốn?” Một tay Tống Hành nắm vô lăng, ngón tay vô thức gõ lên, mượn động tác nhỏ xíu này để giải bày ưu tư khó nói rõ, hỏi: “Tại sao lại trốn?”
Tân Uyển bức rức, gò má hơi ửng đỏ, tóc che lại cảm xúc lúng túng trên mặt, cậu rầu rĩ nói: “Em không muốn ở lại bệnh viện.
Nhưng cửa chính có bảo vệ canh giữ, vì thế em mới trèo tường để bọn họ không phát hiện.”
“Sao không muốn ở lại bệnh viện?”
Phản ứng của Tân Uyển rất lớn, cậu cắn môi: “Em không có bệnh! Cứ bắt em nằm viện, mỗi ngày chỉ hỏi em có ngủ ngon hay không, bọn họ nói đầu óc em có vấn đề.
Trong bệnh viện rất nhiều người kỳ lạ, em thấy bọn họ mới là người có đầu óc gặp vấn đề đó.”
Tống Hành rất muốn cười, nhưng chỉ hỏi cậu: “Thì sao?”, Anh thản nhiên: “Cậu mở cửa xe ra là có thể rời khỏi bệnh viện rồi, tốt nhất là mua một đôi dép nhựa trên đường đi cho đỡ bị đau.”
Tân Uyển im lặng cúi đầu, để lộ ra cái gáy trắng ngần nõn nà, độ cong rất đẹp.
“Ra đây tìm tôi?” Tống Hành hỏi thẳng, “Có chuyện gì sao?”
Mùi nước hoa trên xe lượn quanh chóp mũi, rất dễ ngửi, Tân Uyển siết chặt tay, cố gắng lấy can đảm nhìn về Tống Hành: “Anh đến đón em đi phải không?”
Động tác gõ vô lăng dừng lại, Tống Hành nói: “Không phải.”
Giọng điệu của Tân Uyển rất chắc chắn, “Phải mà! Sáng nay anh ngồi bên mép giường đối diện với giường của em, anh đang đợi em, tới gặp em.” Âm thanh dần nhỏ xuống: “Rõ ràng là anh tới đón em đi, sao lại không đợi em chứ?”
Tống Hành tắt tiếng, không nói được lời nào.
“Là bà nội em nhờ anh tới đón.” Tân Uyển do dự nói, “Đầu em đúng thật là gặp chút vấn đề nhỏ, em không nhớ được số điện thoại của bà nội, cũng không liên lạc với với bà.
Bà chắc chắn sẽ tìm em —” Cậu nhìn vào mắt của Tống Hành, “Là bà nội nhờ anh tới tìm em phải không?”
Tống Hành chợt nhớ ra, nếu trí nhớ của Tống Hành dừng lại ở 14 tuổi thì lúc đó bà nội của cậu vẫn chưa qua đời, nếu như Tân Uyển chỉ là một người xa lạ không có chút quan hệ nào với anh thì anh chắc chắn sẽ thẳng thắn nói ra sự thật tàn nhẫn đó, nhưng nhìn vào ánh mắt của Tân Uyển thì Tống Hành không thể nói ra được.
“Đó, đúng chứ!” Tân Uyển coi sự im lặng của anh là đang ngầm thừa nhận, cong mắt lên, cậu tiến lại gần anh, giọng nói kìm nén sự kỳ vọng.
“Hôm nay anh đón em đi được chứ?”
Âm thanh của Tống Hành rất nhẹ: “Chúng ta mới gặp nhau có hai ba lần, cậu không sợ tôi là bọn lừa đảo à?”
“Em cảm thấy anh không phải lừa đảo.” Tân Uyển rầm rì, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, “Hình như em từng gặp anh rồi.”
Cơ thể Tống Hành căng cứng.
“Cảm thấy anh rất quen thuộc, như thể đã từng gặp anh ở đâu đó.
Có lẽ là em từng thấy anh lúc bà nội dẫn em về nhà chăng? Em nhận người rất chính xác đó, tụi mình nhất định đã từng gặp nhau rồi.”
Tống Hành bật cười thành tiếng, có ý tự giễu.
Anh hơi muốn hút thuốc, cắn điếu thuốc lá tìm bật lửa nhưng lại không thấy đâu.
“Là cái này ạ?” Trên tay Tân Uyển đang cầm một bật lửa vuông màu đen, chần chừ mở miệng, “Sáng nay anh làm rơi ở trong bệnh viện.”
Tống Hành vừa muốn đưa tay lấy thì Tống Hành bật nắp bật lửa lên, ngọn lửa phựt ra, ngọn lửa nhấp nháy trong tay cậu, bạo dạng đến gần, đốt điếu thuốc cho Tống Hành.
Tống Hành nhìn ánh mắt Tân Uyển, ngọn lửa cũng đang lập lòe trong đó.
Tống Hành nghĩ, cuộc sống đúng thật là tràn đầy biến số.
Tựa như lúc anh đang coi mắt thì nhận được điện thoại từ bệnh viện, tựa như lái xe suốt một tiếng đồng hồ trong màn đêm mờ mịt, tựa như trước khi rời đi anh lại hiếm khi do dự chần chừ, tựa như Tân Uyển nhảy xuống từ vách tường xi măng.
Tựa như khó mà tránh khỏi biến số, không có cách nào thoát được một số chuyện đã được định sẵn, chúng là những nút thắt trên sợi dây.
Trước khi rời đi anh chỉ đang nhớ lại những chuyện cũ, đưa ra lời hứa chỉ mình anh biết, và rồi Tân Uyển cứ như thế mà xuất hiện.
Vậy nếu đã được định trước thì có lẽ nên thuận theo thôi, dù sao cũng thoải mái hơn là đi ngược dòng.
Tống Hành lấy bật lửa lại, nói “Cảm ơn”, cùng lúc đó mở cửa xe bước ra, “Xuống xe đi.”
“Hả?” Tân Uyển lúng túng, cho dù Tống Hành đã vòng qua bên ghế phụ mở cửa xe giùm cậu thì cậu cũng không xuống xe, chỉ ngóng trông anh một cách đáng thương, “Không dẫn em đi thật sao? Nếu anh không đón em đi thì cho em mượn mười đồng đi, em đi mua dép nhựa cũng được…”
“Nếu cậu không muốn làm thủ tục xuất viện thì thôi vậy.”
Ánh mắt Tân Uyển bất chợt sáng lên, vội vã bước xuống xe: “Sẵn lòng sẵn lòng sẵn lòng, chạy chạy chạy!”
Cuối cùng thì điếu thuốc đó vẫn chưa hút hết, dư lại một nửa, bị nghiền dưới đất.
Trong cổ họng anh đều là mùi đắng của thuốc lá, đồng thời mang lại cảm giác rát khô khiến Tống Hành không muốn mở miệng nói chuyện chút nào.
Trên mặt bác sĩ Lý hiện rõ vẻ ngạc nhiên, không thể tin được vừa mới sáng sớm đã thấy Tân Uyển, sau đó nhìn thấy quần áo rách rưới, mái tóc đầy cỏ, bộ dáng rất nhếch nhác, nghi ngờ cậu lại mắc bệnh.
Mặc dù nằm ngoài sức tưởng tượng nhưng bác sĩ Lý cũng không dị nghị gì với sự thay đổi thái độ của Tống Hành, dù sao y cũng mong Tân Uyển được đón càng sớm càng tốt, đợi mọi chuyện kết thúc rồi các phóng viên cũng không tới đây mỗi ngày nữa, bảo vệ của cái bệnh viện nhỏ này cũng không bị đuối sức nữa.
Thủ tục xuất viện được làm rất nhanh, Tân Uyển cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn mang giày vào.
Cậu cẩn thận quan sát sắc mặt của Tống Hành, đặc biệt là lúc thanh toán các hóa đơn, được liệt kê thành một danh sách dài, kèm theo đó là tiền đủ loại thuốc, quả thật sắc mặt không hề đẹp.
“Dù đã xuất viện rồi nhưng tôi đề nghị ngài vẫn nên đưa cậu ấy đến bệnh viện để kiểm tra tâm lý định kỳ.
Hồi trước được đưa đến đây là vì chỗ chúng tôi gần, đưa một lượt đến đây tiện hơn.
Nếu muốn điều trị tốt hơn thì nên đến bệnh viện ở trung tâm thành phố để được kiểm tra kỹ càng hơn.” Bác sĩ Lý nói, “Loại mất trí nhớ như cậu ấy là vì có chướng ngại trong lòng, kiên nhẫn chữa trị chắc chắn sẽ khôi phục.”
Tống Hành dường như cũng không tập trung nghe, chỉ đồng ý rồi đóng tiền.
Làm xong hết thảy mấy chuyện này thì mặt trời cũng đã gần giữa trưa.
Anh cầm quyền hồ sơ bệnh lý và hóa đơn, nghiêng đầu nhìn thấy thứ đang giãy giụa trong lòng Tân Uyển — là con chó lông trắng kia.
Tống Hành lui về sau một bước: “Ôm nó làm gì?”
“Em dẫn theo Cầu Cầu được không? Nó không có chủ, để nó ở đây em không yên tâm.” Giọng nói của Tân Uyển rất nhỏ, tự giác đuối lý, “Nó rất nghe lời, cư xử tốt, cũng không cắn người —”
“Không được.” Tống Hành quyết đoán từ chối, giọng điệu lạnh nhạt, không có tình người, “Hoặc là bỏ nó lại, hoặc là cậu tiếp tục ở đây chăm sóc cho nó.”
Lúc thấy ánh mắt của Tân Uyển, Tống Hành biết cậu đang rất khó chịu, từ trước tới giờ cậu vẫn không học được cách che giấu cảm xúc, cái gì cũng thể hiện rõ ra ngoài.
Bỏ con chó xuống, Tân Uyển vẫn luôn ủ rũ, im lặng đi sau lưng anh bước lên xe.
Vẫn ngồi trên ghế phụ, Tống Hành ngồi kế bên chồm người qua thắt dây an toàn cho cậu, ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng trên người cậu.
Xe chậm rãi chuyển động, Tống Hành bỗng dưng không thích ứng được với bầu không khí tĩnh mịch này, không gian rất khép kín, nếu như chỉ có một mình anh thì chẳng sao, nhưng thêm một người thì rất bối rối, có lẽ bật tấu nói sẽ tốt hơn.
Anh vịn vô lăng, nghiêng đầu nhìn Tân Uyển, hỏi: “Cậu nghe tấu nói —”
Lời chưa nói xong thì đã dừng lại.
Tân Uyển đang khóc.
Không phát ra âm thanh nào, tựa như đã quen với chuyện lặng lẽ rơi nước mắt rồi.
Cậu rất trắng, lúc khóc đuôi mắt và mi dưới ửng đỏ lên, giống như là một vầng sáng, tóc rũ xuống vai, nước mắt trong suốt cứ như thế mà rơi xuống.
Kết cấu rất đẹp.
Cũng rất tủi thân.
Tống Hành dừng xe lại, thở dài, hơi không biết làm sao.
Trong buồng xe chỉ có tiếng khóc thút thít của Tân Uyển thỉnh thoảng phát ra và tiếng hít thở, một lúc sau xe đổi hướng, Tân Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, lau nước mắt, giọng nói nghèn nghẹn: “Đi đâu vậy ạ?”
“Về bệnh viện.” Âm thanh của Tống Hành rất bình tĩnh, còn một tay khác đưa khăn giấy cho cậu, “Đón chó.”
——————
Tống Hành: Đẹp..