ĐỂ TÂM - Chương 48
Cậu luôn nói những lời khó tin, ít nhất thì đối với Thẩm Thứ đó là những lời nói rất kỳ lạ, nhưng đối với cậu thì viết thư tình lại là một việc không thể bình thường hơn.
Giống như ăn uống, cậu muốn viết thư tình cho Thẩm Thứ thì viết thôi.
Làm cho Thẩm Thứ không thể từ chối, cũng không có lý do để từ chối. Anh thích Úc Tùng Niên, nhận được thư tình từ cậu đương nhiên là mừng như bắt được vàng.
Nhưng cái kiểu thư tình ấy mà, phải được người viết viết bằng tình yêu, từng chữ phải được suy ngẫm chăm chút, từng nét đều mang ngàn tia ái tình.
Úc Tùng Niên muốn viết cho anh một bức thư bởi vì anh chưa từng có.
Úc Tùng Niên là người dịu dàng như thế, anh hiểu ý cậu.
Trong mắt Úc Tùng Niên, suốt quá khứ vô vị của anh, có rất nhiều thứ anh chưa có nên cậu muốn bù lại tất cả cho anh.
Thật ra so với những cái đó, thứ Thẩm Thứ anh càng muốn hơn là tình yêu của Úc Tùng Niên.
Một bức thư tình không có tình yêu bên trong, giống như hôn ước này vậy.
Nhìn qua thì ngọt ngào đấy, nhưng sau này chỉ khổ mình thôi.
“Được”. Thẩm Thứ nghe thấy âm thanh của mình vang lên trong không gian kín này.
Anh không diễn được, trong thanh âm không quá nhiều ý vui vẻ.
Lúc chờ đèn đỏ, anh cảm giác thấy ánh mắt của Úc Tùng Niên quay lại nhìn anh rất lâu.
Thẩm Thứ lấy dũng khí quay sang, đón lấy ánh mắt của Úc Tùng Niên, hỏi: “Sao vậy?”
Úc Tùng Niên cười nhẹ, không nói gì, chỉ là cảm giác được cậu không vui vẻ như lúc trước.
Không để Thẩm Thứ hỏi thêm, Úc Tùng Niên nói: “Bảo sao hồi đi học, không ai tỏ tình với anh.”
Nghe vậy, Thẩm Thứ khẽ giật mình.
“Anh biết trong lòng học sinh cấp ba hồi đấy, hình tượng của anh là gì không?” Úc Tùng Niên nhìn gương mặt trắng nõn của Thẩm Thứ bị bóng tối che khuất, chỉ có đôi mắt vẫn sáng, và dưới gọng kính nhìn thấy đuôi mắt lãnh đạm của anh.
Thẩm Thứ không hứng thú với chủ đề này lắm nhưng vẫn hỏi tiếp: “Hình tượng gì?”
Úc Tùng Niên dựa khuỷu tay vào cửa sổ xe, đỡ cằm nói: “Có một đàn anh lớp 12 rất đẹp, một lúc chào cờ đều mong nhìn thấy anh ấy dẫn đầu, anh ấy rất lạnh lùng không đến gần được…” Âm thanh của Úc Tùng Niên có thêm một chút ý cười: “Băng sơn mỹ nhân.”
Gọi vậy buồn ói thật, Thẩm Thứ nhíu hết lông mày lại, giật nảy: “Nói gì vậy!”
“Anh biết tại sao không ai gửi thư tình cho anh không?” Úc Tùng Niên nói tiếp.
Thẩm Thứ nghĩ không phải do mình không được quý à?
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Thẩm Thứ, Úc Tùng Niên giải thích: “Bởi vì theo truyền thuyết, cả nam hay nữ định ngăn anh lại trên đường để đưa thư tình đều bị anh làm lơ.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thứ nghe thấy chuyện này: “Gì vậy?”
Nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu ra, lúc học cấp ba nếu không trong giờ học thì anh đều không đeo kính. Đi trên đường không chỉ người xa lạ, đến cả người quen chào hỏi anh cũng không biết.
“Những đàn em gửi thư tình cho anh đều không thành công.” Úc Tùng Niên tiếp tục: “Người ta còn đồn rằng nếu tặng quà anh sẽ nộp cho giáo viên mất.”
Nộp quà cho giáo viên, Thẩm Thứ khó khăn nhớ lại việc này. Đúng là có lần như thế, nhưng không phải là nộp quà cho giáo viên mà là nhặt được của rơi tìm người bị mất.
Đó là một hộp socola, còn có một sợi dây chuyền. Dây chuyền thuộc brand xịn, socola là đồ handmade, trong gói quà lại không có tên người tặng, cũng không có tên người nhận luôn.
Hôm đó cũng không phải ngày lễ, hôm trước đó còn có buổi thi, mọi người vào phòng thi không theo lớp, anh nghĩ đó là đồ của người dự thi để quên.
Hãng dây chuyền có giá khá cao, anh không dám tự xử nên đưa cho giáo viên để tìm người làm mất.
Sau đó nghe nói đúng là đồ một nữ sinh để lại.
Thẩm Thứ định giải thích nhưng chuyện cũng đã rồi, giải thích cũng chẳng để làm gì.
Mà chính việc này đã cắt đứt mọi tâm tư của những người yêu thích Thẩm Thứ.
Dù sao chẳng ai muốn bị giáo viên nói chuyện, răn dạy không được yêu đương, tập trung cho việc học.
Thẩm Thứ cau mày, cảm thấy nỗi áy náy đến chậm: “Anh không biết đó là quà, thật xin lỗi cô ấy.”
Úc Tùng Niên cười nói:”Chỉ là do trời xui đất khiến, nếu trong hộp quà đó có để tên thì cũng không…” Nói đến đay, Úc Tùng Niên lại cảm thấy gì đó, tâm trạng sa sút đi.
Thẩm Thứ hỏi: “Thì sao?”
Úc Tùng Niên chuyển chủ đề: “Để lại tên đi nữa thì thế nào đây, anh cũng không đồng ý với cô ấy.”
“Làm sao em biết?” Thẩm Thứ không chắc mình có đồng ý hay không, chắc là sẽ không đâu, nhưng anh muốn biết tại sao Úc Tùng Niên lại khẳng định như thế.
“Anh là loại người chỉ cần được tỏ tình là sẽ đồng ý hả?” Úc Tùng Niên nói.
Thẩm Thứ nghĩ lại những mối tình cũ của mình. Thường là trên người đối phương có đặc điểm gì hấp dẫn ánh mắt anh, sau đó không tự giác ánh mắt sẽ nhìn theo người đó.
Sau đó, đối phương sẽ chủ động tiếp cận anh. Lúc cùng một chỗ cũng đơn giản, không ai phải thổ lộ, mọi thứ cứ tự nhiên như nước chảy thành sông.
Không thấy Thẩm Thứ trả lời, Úc Tùng Niên nhấn mạnh:” Không phải thế chứ?”
Thẩm Thứ nói: “Không phải, anh đâu có tùy tiện như vậy.”
Úc Tùng Niên nhẹ nhàng thở ra, lại có chút ảo não, sau đó trên đường về cậu không nói thêm lời nào.
Thẩm Thứ nhịn không được hỏi cậu vài lần: “Em giận à?”
”Không.” Úc Tùng Niên nói.
Thẩm Thứ buồn cười: “Anh luôn thấy em…” Anh dừng lại một lúc lâu như đang tìm từ diễn tả.
Úc Tùng Niên lẳng lặng đợi một lúc rồi chủ động tiếp lời: “Anh ghét à?”, vừa dứt lời, Thẩm Thứ cũng nói cùng lúc: “Rất đáng yêu.”
Bởi vì thích cậu nên dù cậu có khó chịu hay phụng phịu, trong mắt Thẩm Thứ vẫn là đáng yêu.
Úc Tùng Niên dùng nắm tay che miệng, quay mặt về phía trước, lộ ra vành tai đo đỏ.
Đến nhà mới, họ cùng đi vào nhà, ở lối vào đã có đồ chuyển phát nhanh người làm giúp họ nhận hộ.
Là ảnh cưới của Úc Tùng Niên và Thẩm Thứ, Úc Tùng Niên trẻ khỏe nhấc khung ảnh lên, xắn tay áo, mang thùng dụng cụ vào phòng ngủ chính, cậu định treo khung ảnh lên đầu giường.
Thẩm Thứ đi tắm trước, nước nóng chảy qua chỗ bắp đùi sưng đỏ, cảm giác đau nhẹ. Anh đẩy bẹn đùi ra nhìn, đúng là bị rách da thật.
Đây cũng không phải chuyện lạ, bởi vì lúc mặc đồ lót kéo mạnh tay nên bị xước.
Cũng may là anh đã từng ở phòng đó, nếu không sợ phải cởi truồng đi về.
Da dày còn không thể chà xát mạnh, nói gì đến da đùi mỏng mềm.
Trùm áo tắm lên, Thẩm Thứ trở lại phòng ngủ, đã thấy ảnh cưới được treo lên. Một tấm to hai tấm nhỏ, tấm lớn nhất là tác phẩm của nhà điêu khắc và anh.
Không quá mức tưởng tượng như Thẩm Thứ nghĩ, thành quả cũng khá có tính nghệ thuật. Một vị thần và một con người hôn môi dưới hồ, dùng các hiệu ứng hậu kỳ che bớt làn da trần trụi
Đừng nhắc đến bức đồng phục kia, từ lúc anh mặc đồng phục và làm bẩn nó, giờ đây anh không dám nhìn chính bộ đồng phục của mình nữa.
Úc Tùng Niên không ở trong phòng ngủ, Thẩm Thứ ngồi ở giường chờ cậu. Không lâu sau, từ đằng sau truyền đến tiếng bước chân. Úc Tùng Niên cầm một cốc sữa nóng đến nói: “Dì Trần nói trước khi đi ngủ anh đều thích uống sữa nóng.”
Thẩm Thứ nói cảm ơn, nhận cốc sữa từ Úc Tùng Niên, uống rất chậm.
Úc Tùng Niên nhìn áo choàng tắm của anh, một chiếc áo tắm màu xám ngắn làm bằng tơ tằm. Lúc ngồi trên giường, vạt áo còn không che hết đùi.
Thẩm Thứ uống xong sữa, liếm liếm sữa còn sót lại bên môi, lúc đó anh mới để ý tới Úc Tùng Niên đang nhìn chân mình. Anh vén vạt áo lên một cách hào phóng.
Co chân phải lên ga giường, một tay sờ vào gốc đùi mình, anh nói: “Chỗ này hơi bị xước, anh không nhìn được, em bôi thuốc giúp anh nhé.”
Nói xong, Thẩm Thứ ngẩng đầu nhìn Úc Tùng Niên, chăm chú nhờ vả.
Úc Tùng Niên dời ánh mắt đi, nói: “Anh chờ chút, em đi tìm thuốc.”
Tìm thuốc xong, Úc Tùng Niên còn rửa tay. Bàn tay thô bị nước nóng rửa mềm ra một chút, cậu đổ một chút thuốc xuống rồi hướng đến nơi đùi bị rách da, nhẹ nhàng xoa.
Thẩm Thứ có bắp đùi cân xứng nhưng thịt ở chân mềm mại hơn nhiều so với những chỗ khác. Điều này Úc Tùng Niên đã biết rồi, giờ cảm giác trực tiếp bằng tay lại càng thấy thoải mái.
Lúc đầu Thẩm Thứ còn phải cố chịu cảm giác nhói đau khi bôi thuốc, sau đó việc bôi thuốc lại làm anh đỏ cả mặt lên. Anh thu chân lại kẹp lấy cái tay đang làm loạn ở giữa: “Không được nữa đâu.”
Mặc dù không muốn tụt hứng nhưng thật sự là thân thể không chịu được, Thẩm Thứ yếu thế nói. Lần trước ăn kem mà miệng chỉ vừa đủ, chân cũng làm bị thương, đừng nói những chỗ khác còn đang sưng.
Úc Tùng Niên rút bàn tay từ giữa hai mảnh mềm mại ra, ấn lên đầu gối Thẩm Thứ, kiểm tra hiệu quả bôi thuốc. Cậu xoa thuốc rất chậm, cẩn thận xoa đều mọi chỗ.
“Em có định làm gì đâu.” Úc Tùng Niên nghiêm trang nói, những gì cậu làm thật sự chỉ có bôi thuốc thôi mà.
Thẩm Thứ nhìn Úc Tùng Niên với đôi mắt xin tha thứ, thấy người đàn ông không nói gì anh đành nhẹ nhàng không tình nguyện mở chân ra.
Úc Tùng Niên lúc này lại thu tay về, lấy khăn trên đầu giường lau thuốc còn sót lại, nói: “Những chỗ còn lại anh nhìn được, tự bôi đi.”
Thẩm Thứ ngẩn người, cảm giác được cảm xúc của Úc Tùng Niên không còn vui như trước. Nguyên nhân thì không rõ, có thể là do cuộc nói chuyện trên xe, hoặc là lúc anh muốn cậu viết thư tình, biểu hiện không được vui lắm.
Úc Tùng Niên vừa ném khăn trong tay vào thùng rác thì eo bị ôm lấy.
Một mùi hương truyền tới, là mùi của Thẩm Thứ – thứ mùi Úc Tùng Niên thích, mê luyến, gần như là si mê.
Người quyến rũ Úc Tùng Niên đang vòng tay ôm chặt lấy cậu, đôi khi hờ hững, đôi khi nhiệt tình khiến người ta khó hiểu.
Úc Tùng Niên cố gắng tách tay Thẩm Thứ ra nhưng càng bị ôm chặt hơn.
Cậu không tránh nữa, quay đầu lại, thấy Thẩm Thứ đang căng thẳng, xem ra anh đang rất sợ cậu.
Úc Tùng Niên đã uống một chút rượu lúc đun sữa cho Thẩm Thứ. Cổ họng bị rượu đốt, trong lòng lại có lửa đốt.
Cậu đưa tay ôm Thẩm Thứ, đẩy người đè lên giường.
Khác với vẻ miễn cưỡng lúc bôi thuốc và chống cự cậu lúc đầu, Thẩm Thứ đang phối hợp với cậu trên giường, đầu tóc rối bù, vô tội nhìn cậu.
Úc Tùng Niên đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đó, dùng một chút lực trên đầu ngón tay cũng có thể để lại vết đỏ trên má đó.
Cũng giống như mỗi khi cậu dùng lực mạnh, phần thân dưới anh sẽ để lại dấu vân tay. Những màu đỏ đó sẽ chuyển sang màu xanh lam, màu tím rồi trở thành dấu ấn của cậu.
“Thẩm Thứ, tại sao anh ngủ với em?” Úc Tùng Niên hỏi.
Cậu nhìn chằm chằm Thẩm Thứ, sau khi nghe lời này, lông mi Thẩm Thứ run rẩy mạnh mẽ, thân thể cứng ngắc. Cậu cười nhẹ, đổi câu hỏi rõ ràng và cũng thẳng thắn hơn.
“Tại sao anh đồng ý làm tình với em?”