ĐỂ TÂM - Chương 34
Tất cả các cảnh quay đều phải qua quá trình hậu kỳ chỉnh sửa mới có thể đạt được hiệu quả mong muốn.
Thẩm Thứ vốn đang tò mò không biết trong phòng sẽ có những thứ kỳ quái gì, kết quả khi vừa mới nhìn thấy Úc Tùng Niên thì đừng nói là lưu ý đến căn phòng, ánh mắt của anh căn bản là không thể rời khỏi người cậu.
Để xây dựng hình ảnh của một mỹ nam xinh đẹp quyến rũ Thần, quần áo của đối phương chỉ có mấy tấm lụa mỏng gần như trong suốt, phối cùng các món trang sức bằng vàng.
Cổ, cổ tay, mắt cá chân, cùng đùi của cậu như ẩn như hiện sau vạt áo, đều đeo trang sức.
Bởi vì nước da của Úc Tùng Niên vốn hơi ngăm đen nên trang sức bằng vàng đeo trên người cậu lại mang đến một loại cảm giác đẹp đẽ, quý giá và sang trọng.
Chỉ cần liếc mắt thấy bộ quần áo này một cái, Thẩm Thứ liền cảm thấy bụng dưới hơi siết lại, theo bản năng muốn rời khỏi căn phòng này.
Thẩm Thứ không biết Lâm U đang đứng ngay sau lưng anh, thế nên anh chẳng những không lùi được mà còn suýt nữa giẫm phải chân Lâm U.
Lâm U vừa nhìn thấy Úc Tùng Niên trong phòng chờ thì đầu tiên là phát ra một tiếng hít vang dội, sau đó liền lấy di động ra, vọt tới bên cạnh Úc Tùng Niên chụp lia chụp lịa.
Thẩm Thứ đành phải đi qua, nhìn chằm chằm làn da đang bị đèn phòng chụp chiếu đến phát sáng của Úc Tùng Niên.
Úc Tùng Niên nhìn bộ quần áo màu trắng nghiêm cẩn kín đáo trên người đối phương, ngay cả tay áo cũng dài đến cổ tay, vừa lòng vuốt cằm: “Bộ quần áo này cũng không tệ.”
Thẩm Thứ rất muốn nói với cậu rằng quần áo của cậu thì không ổn tí nào, nhanh đổi một bộ khác đi.
Nhưng anh lại không thể trắng trợn nói ra miệng, chỉ có thể khó khăn nói: “Bộ quần áo này có phải cũng hơi lộ hay không?”
Anh bỗng nhiên hơi hiểu được lý do tại sao vừa rồi Úc Tùng Niên lại nhắc nhở anh về việc mấy bức ảnh kia không thích hợp phát trong đám cưới.
Thân hình này của Úc Tùng Niên đâu chỉ là không thích hợp, quả thực đủ khiến cho người ta liếc mắt một cái liền bắt đầu liên tưởng tới đủ thứ.
Có đôi khi trắng trợn lộ ra còn không quyến rũ bằng như ẩn như hiện.
Thẩm Thứ vươn tay kéo cổ áo, anh có cảm giác nhiệt độ trong phòng đã tăng lên không ít.
Úc Tùng Niên không để ý nói: “Dù sao chút nữa cũng phải xuống nước, nhìn không thấy gì đâu.”
Ánh mắt Thẩm Thứ nhịn không được đảo qua đùi của Úc Tùng Niên, bị cậu bắt gặp. Úc Tùng Niên nhướng nhướng đuôi mày, cố ý quơ chân, khiến cho những món trang sức trên chân phát ra những tiếng va chạm giòn giã, thanh thúy: “Đẹp không?”
Khi thay đổi tư thế, đồ trang sức tạo ra trên đùi cũng di chuyển theo.
Thẩm Thứ mím mím đôi môi hơi khô, thành thực nói: “Đẹp.”
“Ý em là mấy thứ trên đùi.” Giọng Úc Tùng Niên có chút ý cười.
Thẩm Thứ mặt không đổi sắc nói: “Tôi cũng đang nói đến đồ trang sức mà.”
“Cậu tự đeo mấy cái này à?” Thẩm Thứ xoay người cúi xuống nhìn nhìn, giống như đang nghiên cứu kết cấu của mấy món trang sức kia. Úc Tùng Niên thấy anh có hứng thú liền vươn tay ấn chốt mở, lấy món trang sức xuống.
Không đợi Thẩm Thứ phản ứng, cậu đã đem món trang sức bằng vàng vừa thắt ở trên đùi, đeo lên cổ của Thẩm Thứ.
Theo một tiếng vang nhỏ, trên cổ Thẩm Thứ liền có nhiều hơn một món trang sức.
Úc Tùng Niên dùng ngón tay quay mặt dây chuyền qua: “Nếu anh thích thì đeo đi.”
Dứt lời, cậu đánh giá Thẩm Thứ đang vì một cái vòng cổ thừa ra mà trở nên lúng túng: “Em có cảm giác cái này hợp với anh hơn.”
Hợp chỗ nào, nhìn qua rất giống vòng cổ cho thú cưng nhỉ? Thẩm Thứ vuốt cái vòng trên cổ, lại không biết cởi ra như thế nào.
Lúc này nhiếp ảnh gia đã chuẩn bị xong, muốn họ bắt đầu chụp.
Không có ai chú ý đến món trang sức vốn thuộc dĩ về Úc Tùng Niên bây giờ lại được đeo trên cổ Thẩm Thứ.
Úc Tùng Niên từ ghế dựa đi đến ngâm mình xuống nước. Quần áo rải rác theo sức nổi của nước, khi cậu đứng lên, vải vóc bốn phía chịu sức nặng của nước liền dính chặt vào người cậu.
Úc Tùng Niên nửa quỳ trong hồ bơi, làm động tác muốn ra khỏi mặt nước. Thẩm Thứ đứng ở bên cạnh hồ, là một vị thần đang bị sắc đẹp mê hoặc thần trí, lẽ ra anh phải biểu hiện nhiều khát vọng hơn một chút.
Chỉ là thân thể và biểu cảm của Thẩm Thứ quá cứng nhắc, anh hoàn toàn không dám nhìn vào thân thể ướt đẫm của Úc Tùng Niên.
Nhiếp ảnh gia nhìn ra Thẩm Thứ đang mất tự nhiên, cười nói: “Anh Thẩm, anh sắp kết hôn rồi mà sao vẫn còn ngại ngùng như vậy chứ?”
Lời này vừa nói ra, các nhân viên xung quanh đều bật cười.
Thẩm Thứ đành phải đặt tầm mắt tập trung vào trên người Úc Tùng Niên, vừa nhìn một cái đã không thể rời mắt nữa. Nhiếp ảnh gia thấy anh đã tìm được cảm giác, lập tức giơ máy ảnh lên chụp.
Sau đó, Thẩm Thứ ngồi trên bục bên cạnh hồ rồi đặt chân vào trong hồ.
Thần muốn lừa nhân loại không rành thế sự này về cung điện để bản thân hưởng dụng, thành thạo câu dẫn đối phương, rồi dẫn người đến suối nước vui vẻ…
Đây là cốt truyện mà Lâm U đã viết trong kế hoạch lúc ban đầu, nhưng theo cô thì tình huống hiện tại nhìn như thế nào cũng giống như câu chuyện về một vị thần ngây thơ đang bị con người dụ dỗ. Hai lỗ tai Thẩm Thứ đều đỏ hết cả lên, nhìn qua ngại ngùng muốn chết.
Mà Thẩm Thứ cũng không phải hoàn toàn là vì xấu hổ, mà là bởi vì Úc Tùng Niên đang nắm lấy mắt cá chân anh ở dưới nước.
Anh muốn rút bàn chân trong nước ra, lại bị Úc Tùng Niên gắt gao nắm chặt không cho cử động.
Vẻ mặt cậu thản nhiên như không có chuyện gì, như thể người đang trêu chọc Thẩm Thứ không phải là cậu.
Thẩm Thứ không còn cách nào khác đành phải cúi người, nhỏ giọng nói: “Đừng đùa nữa, buông ra.”
“Bây giờ anh đã hết hồi hộp chưa?” Úc Tùng Niên mỉm cười nói, nghe như cậu chỉ tốt bụng giúp Thẩm Thứ thả lỏng, để anh không còn quá cứng nhắc trước ống kính nữa.
Thẩm Thứ vội vàng nói: “Tôi biết rồi, hiện tại đã không còn hồi hộp nữa, cậu buông ra trước đi.”
Trong lúc nói chuyện anh lại thử rút chân ra, thời điểm anh loay hoay giãy dụa không biết đã chạm phải nơi nào, chỗ mẫn cảm nhất ở gan bàn chân truyền một cảm xúc khác thường. Bàn tay đang nắm lấy chân anh đột ngột buông ra, thiếu chút nữa Thẩm Thứ ngã từ trên bục xuống.
Sau khi chật vật chống được vào mặt bàn, anh lại thấy Úc Tùng Niên cong người, như là bị đá đau.
Thẩm Thứ kích động hỏi: “Tôi không đá phải cậu chứ?”
Tai nạn ngoài ý muốn phát sinh khiến nhiếp ảnh gia phải hô ngừng lại, lập tức có nhân viên đến hỏi thăm tình hình.
Úc Tùng Niên lắc đầu với những người đang vây lại xung quanh, nói: “Tôi không sao, không đau.”
Thẩm Thứ không tin lắm, nhưng thấy dáng vẻ nóng nảy xấu hổ của Úc Tùng Niên, anh vẫn thay đối phương giải vây: “Tiếp tục chụp đi.”
Chờ sau khi nhân viên công tác rời đi, Thẩm Thứ mới thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Là lỗi của em, em không nên chọc anh.” Ngược lại Úc Tùng Niên lại giải thích rồi sau đó cũng không quấn lấy Thẩm Thứ không buông nữa. Điều này làm cho Thẩm Thứ cảm thấy hơi mất mát.
Thời điểm đối phương đùa với anh, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng anh cũng có cảm giác Úc Tùng Niên đã không còn tức giận như vậy nữa.
Vốn muốn thay đổi không khí một chút, kết quả lại bị anh đá một cái, sao cậu có thể không khó chịu chứ.
Thẩm Thứ đang miên man suy nghĩ nên đã không nghe thấy nhiếp ảnh gia nói gì, thẳng đến khi Úc Tùng Niên đứng lên khỏi mặt nước, trầm giọng hỏi anh: “Có thể chứ?”
Cái gì có thể? Anh mờ mịt nhìn Úc Tùng Niên, theo bản năng gật đầu.
Kết quả là một giây sau, Úc Tùng Niên vươn hai tay đỡ lấy eo anh. Thân thể anh bay lên không, tiếp theo đó là nước hồ lạnh lẽo bao phủ thân thể anh.
Thẩm Thứ theo bản năng vươn tay ôm lấy bả vai của Úc Tùng Niên. Cho đến khi thân thể anh ổn định lại thì nước đã ngập đến thắt lưng.
Anh khiếp sợ nhìn Úc Tùng Niên: “Cậu đang làm gì vậy?”
Úc Tùng Niên gạt lọn tóc ướt dính trên mặt ra: “Nhiếp ảnh gia yêu cầu chúng ta dựa gần lại.”
Cho nên Úc Tùng Niên ôm anh xuống nước?
Còn ôm dễ dàng như vậy? Tựa như một người đàn ông thân cao mét tám như anh không hề có một chút trọng lượng nào.
Úc Tùng Niên nhìn vẻ mặt của anh cũng đoán ra được trong lòng anh đang suy nghĩ chuyện gì, cậu cười nói: “Anh còn nhẹ hơn mấy cái vật liệu em hay khuân vác nữa.”
Thẩm Thứ không rõ lắm về sinh hoạt hằng ngày của một sinh viên điêu khắc, nhưng anh cũng có thể nghĩ đến việc nếu một sinh viên điêu khắc thực sự cần nhiều thể lực như thế, vậy mấy nữ sinh kia hoàn thành việc học của mình như thế nào nhỉ?
Ý thức được có thể Úc Tùng Niên đang lừa mình, Thẩm Thứ bất đắc dĩ nhìn cậu một cái: “Lần sau trước khi muốn ôm tôi, ít nhất phải báo trước một tiếng.” Sau khi nói xong, anh lại cảm thấy trong lời nói của mình có ý khiến người khác hiểu lầm, lập tức bổ sung: “Ý tôi là…”
“Em biết rồi.” Úc Tùng Niên lại đánh gãy lời anh. Sau một đêm, cuối cùng cậu cũng lộ ra vẻ tươi cười trước mặt Thẩm Thứ: “Về sau mỗi khi muốn ôm anh, em sẽ hỏi anh trước xem có được hay không.”
Thẩm Thứ hất hất lọn tóc rơi xuống trước trán lên, đưa tay ra sau đầu: “Ý tôi không phải là như vậy.”
Không cần giữ lễ nghĩa như vậy, nhất cử nhất động đều phải hỏi ý kiến anh.
Lúc này nhiếp ảnh gia đột ngột cao giọng: “Hai người thân thiết xong chưa? Cứ duy trì trạng thái này nhé, đừng nói chuyện, tôi chuẩn bị chụp đây.”
Bọn họ chỉ đang nói chuyện bình thường, thân thiết với nhau lúc nào cơ chứ?
Vừa nghĩ tới đây, Úc Tùng Niên lại đột nhiên vươn tay đặt sau gáy anh, dẫn anh hướng về phía mình: “Vừa rồi anh có nghe thấy câu sau của nhiếp ảnh gia không?”
Cái gì? Ngoài việc muốn bọn họ thân thiết hơn, còn có gì nữa? Vừa rồi Thẩm Thứ vẫn luôn thất thần, hoàn toàn không nghe thấy nhiếp ảnh gia nói gì.
Úc Tùng Niên ngày càng sát lại gần anh. Thời điểm gần đến khoảng cách nguy hiểm, Thẩm Thứ ngừng thở, cơ thể theo bản năng hơi ngửa ra sau, lại bị đối phương giữ chặt gáy cố định tại chỗ.
“Anh ấy nói… dâng nụ hôn cho Thần.” Úc Tùng Niên rũ mắt, thẳng tắp dõi theo đôi môi anh.
Thẩm Thứ bị những lời này của Úc Tùng Niên quấy nhiễu đến mức đầu óc run lên. Nhiếp ảnh gia thực sự đã nói như vậy hay Úc Tùng Niên lại lừa anh?
Ở đây nhiều người như vậy, không phải lúc riêng tư, hoàn toàn khác với lần trước anh mượn rượu cưỡng hôn Úc Tùng Niên ở trong xe.
Cũng khác với tình huống ở trong phòng học không người, Úc Tùng Niên tùy ý cúi đầu hôn môi anh.
Chỉ còn lại một khoảng cách nhỏ, Úc Tùng Niên dùng chóp mũi cọ cọ anh, giống cử chỉ thân thiện giữa các loài động vật lớn, lại giống hành động thân mật giữa các cặp tình nhân, cậu hỏi: “Có thể chứ?”
Lần dò hỏi này, không yêu cầu một cái ôm, mà là một nụ hôn càng thân mật hơn.
Thẩm Thứ không thể cưỡng lại sự cám dỗ này. Anh nâng tay đè gáy Úc Tùng Niên, nắm lấy mái tóc ướt đẫm của cậu. Anh cũng muốn dâng lên cho Thần linh của mình một nụ hôn.
Mọi thứ xung quanh đều bị anh quên hết. Thẩm Thứ chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng và độ ấm trên môi. Anh sẽ không giống lần trước, lỗ mãng mà mạo phạm Úc Tùng Niên.
Thay vào đó, sau khi chạm nhẹ vào môi cậu, anh đã cố gắng lùi lại.
Nhưng anh mới chỉ lui lại một chút thì đôi môi của Úc Tùng Niên đã lập tức đuổi theo.
Chỗ son môi bị lem vừa rồi đã được lau sạch sẽ, chỉ còn lại một chút ửng đỏ nơi khóe miệng.
Đầu lưỡi của Úc Tùng Niên thong thả liếm láp khóe miệng anh, nuốt vào hết phần son môi còn sót lại.