DÂU TÂY BA BA PI - Chương 32: Cậu Ấy Là Em Trai Của Em
- Trang chủ
- Truyện tranh
- DÂU TÂY BA BA PI
- Chương 32: Cậu Ấy Là Em Trai Của Em
Sau khi ăn sáng, Cố Noãn muốn giúp rửa bát, nhưng Hàn Dương không cho.
Cố Noãn như cái đuôi nhỏ đi theo Hàn Dương dọn dẹp phòng bếp, cùng Hàn Dương tán gẫu chuyện trường học.
Hàn Dương mím môi yên lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Cố Noãn thấy Hàn Dương tâm tình không tệ, liền bắt đầu chiến thuật vòng vo: “Anh ơi, em ăn no rồi, nghỉ ngơi một chút rồi mới về trường được không?”
“Ừm.”
Sau khi được cho phép, Cố Noãn nghỉ ngơi một lúc.
Hàn Dương dọn dẹp xong thì bắt đầu đọc sách, cũng không thúc giục Cố Noãn.
Cố Noãn đang nghịch điện thoại trên ghế sô pha, trò chuyện với người bạn học mới, biết được Vu Dập lại đến kí túc xá đợi cậu.
Cố Noãn nói với bạn cùng lớp: [Làm ơn nói cho anh ấy biết giùm tôi, hai ngày này tôi sẽ không đến trường, vì vậy đừng đến kí túc xá tìm tôi nữa.]
Bạn cùng lớp tiếc nuối: [Anh ấy thực sự rất đẹp trai, cậu thực sự không suy nghĩ lại sao?]
Cố Noãn nói: [Không, tôi không có ý đó.]
Hàn Dương còn đẹp trai hơn hắn gấp trăm lần.
Bạn cùng lớp: [Chà, đáng thương cho học trưởng.]
Cố Noãn cân nhắc, chờ qua một thời gian nữa, Vu Dập phỏng chừng cũng sẽ bỏ cuộc.
Bốn giờ chiều, Hàn Dương đã đọc xong một cuốn sách.
Anh đóng sách lại, quay lại nhìn Cố Noãn thì thấy Cố Noãn lúc đầu còn ngồi, bây giờ đã nằm luôn rồi.
Hàn Dương: “……”
Cố Noãn cảnh giác nghiêng người về phía Hàn Dương, nói: “Hôm nay em ăn không tiêu, nghỉ ngơi một lát nữa đi.” Vừa dứt lời, bụng cậu kêu lên một tiếng kinh thiên động địa “ùng ục ùng ục”.
Cố Noãn:?
Cậu không thể không ngồi dậy tìm một cái cớ mới, cậu thản nhiên nói: “Em đói, nếu không thì ăn xong mình hẵng đi”.
Hàn Dương hỏi: “Ăn no xong thì sao nữa?”
Cố Noãn nhất thời cạn lời.
Cậu nhìn Hàn Dương, Hàn Dương cũng nhìn cậu, bầu không khí khó xử dần dâng lên.
Sau đó, Cố Noãn bất đắc dĩ đứng lên, cất điện thoại vào túi.
Cậu yên tĩnh như vậy, theo lý thuyết, cậu sẽ không làm gián đoạn việc đọc sách và nghỉ ngơi của Hàn Dương.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện ngày mai Hàn Dương sẽ cùng cậu đến bệnh viện, Cố Noãn liền thỏa hiệp.
Cậu cầm cặp sách lên đi đến huyền quan: “Anh ơi, vậy em về trước nhé.”
Bụng của cậu cũng nói hẹn gặp lại với Hàn Dương: “Ùng ục ùng ục—”
Cố Noãn cảm thấy may mắn vì da mặt mình dày, lúc này chỉ cần không cảm thấy lúng túng, xấu hổ trước mặt Hàn Dương là được rồi.
Cậu cười ngượng nghịu rồi quay lưng bỏ đi.
Hàn Dương kêu cậu lại, lấy trong tủ ra hai gói mì ramen, một gói hành tây và một gói miso.
“Cố Noãn, em muốn ăn loại ramen nào?”
……
Còn không chờ Hàn Dương phản ứng lại, một giây sau Cố Noãn đã đeo balo lên đứng vững trước mặt Hàn Dương.
“Bình thường em đều ăn hành tây, nhưng hôm nay em muốn thử miso.
Tốt nhất là anh nên nấu cả hai, sau đó chúng ta mỗi người một nữa như khi còn nhỏ vậy đó.”
Hiếm khi Cố Noãn thèm ăn.
Cậu vui vẻ nói: “Anh ơi, món trứng ốp la anh làm hồi sáng ngon quá.
Em đói đến mức có thể ăn mười quả trứng ốp la luôn rồi.
Anh làm lại cho em được không?”
“Được.” Cậu không biết tại sao trong bếp của Hàn Dương lại có cà chua.
Buổi sáng anh đã lấy ra khỏi tủ lạnh và để chúng trở lại nhiệt độ bình thường.
Cố Noãn nhân cơ hội sà vào lòng Hàn Dương: “Trên đời này chỉ có anh là tốt nhất, có anh thì em sẽ trở thành bảo bối.”
Cố Noãn dự định ăn xong sẽ tìm cớ ở lại chờ thêm một lát nữa, hôm nay cậu xác định sẽ ở lại chỗ của Hàn Dương!
……
Kết quả là đêm đó, Cố Noãn nằm bất động trên giường trong ký túc xá của mình.
Vâng, là giường trong ký túc xá trường học của cậu.
Cố Noãn không biết mình đã đi sai ở bước nào.
Rõ ràng ăn cơm tối rất thuận lợi, rõ ràng đã âm thầm rửa mặt sạch sẽ ở nhà Hàn Dương, vậy tại sao cậu lại quay trở lại trường học?
Rồi xong, cậu hiểu rồi.
Lần thất bại này bắt nguồn từ người đàn ông đến không đúng lúc kia – Hạ Phi.
Đến thì đến đi, còn lái xe theo làm cái gì chứ.
Hàn Dương nhìn thấy, có thể không đưa mình về trường sao?
Nửa giờ trước.
“Tiền bối, có tiện cho em mượn xe không? Em muốn đưa Tiểu Noãn trở lại trường học.”
Hàn Dương vừa mở miệng, Hạ Phi vừa vào phòng đã thấy Cố Noãn đang ở trong phòng ngủ, liền líu lưỡi: “Ồ, Tiểu Noãn vẫn còn ở đây à!” Hắn còn mang theo vài cái túi và mấy chai nước ngọt.
“Nếu không thì ở lại cùng ăn đi? Món này rất tuyệt, anh đã đi rất xa để mua đó, đặc biệt thơm luôn.”
Cố Noãn lập tức gật đầu, lời nói còn không ra khỏi miệng.
Hàn Dương giúp cậu từ chối: “Không cần đâu, cậu ấy ăn cơm tối no rồi.”
Hạ Phi liếc nhìn Cố Noãn, Cố Noãn “nháy mắt” cầu cứu, Hạ Phi hiểu sai ý: “Xem ra buồn ngủ rồi, mí mắt còn không nhấc lên được.
Vậy cậu mau đưa cậu ấy đi đi, về sớm một chút.
Chuyện lần trước mới nói được một nửa mà cậu đã say rồi.”
Bây giờ không có rượu, Hạ Phi lái xe đến nên mua nước ngọt thay thế.
Hắn mua soda vị dâu cho Hàn Dương, hắn vẫn nhớ khi còn ở nước ngoài, Hàn Dương rất thích thức uống có hương vị này.
Lúc đó, Hạ Phi và lão Lương còn cho rằng Hàn Dương bị trúng độc dâu tây, không có đồ ăn vị dâu tây sẽ không sống nổi.
Hạ Phi nhún vai nở nụ cười, hắn vẫy tay với Cố Noãn: “Tiểu Noãn, lần sau gặp ha.”
Cố Noãn hận không thể đâm thủng lốp xe của Hạ Phi.
……
Nghĩ đến chuyện này, Cố Noãn bực bội trở mình.
Quay trái quay phải, cuối cùng gửi một tin nhắn cho Hàn Dương: [Em cũng muốn uống soda vị dâu.]
Không trả lời luôn.
Cố Noãn chỉ có thể đi ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải đến bệnh viện để tái khám.
Cùng lúc đó, Hàn Dương từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia.
Điện thoại di động của anh rung lên chớp nhoáng trong phòng ngủ mà không thu hút được sự chú ý của anh.
Hạ Phi cầm lên một hạt sen, mở nắp chai nước ngọt, cố ý nói: “Tôi nghĩ có lẽ Cố Noãn thích cậu.”
Với pha bóng thẳng này, Hàn Dương suýt chút nữa không cầm chắc được lon bia.
Anh quay lại, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, Hạ Phi đã sớm quen.
Chỉ cần không phải lúc diễn xuất, biển tình trên mặt anh cơ bản cũng chỉ có một, chỉ có khi ở trước mặt Cố Noãn thì tảng băng mới có xu hướng hòa tan.
Hàn Dương mở lon bia: “Cậu ấy là em trai của em.”
“Cậu cùng cậu ấy không có quan hệ huyết thống, lại còn không có đăng ký cùng sổ hộ khẩu.” Tất cả những điều này đều là năm đó Hạ Phi vô tình hỏi Hàn Dương.
Hàn Dương không nói chuyện, ngồi xuống uống một ngụm bia lạnh.
Khi Cố Noãn ở nhà, anh sẽ không bao giờ lấy thứ này ra.
“Cậu, cậu…tại sao lại tự mình uống.
Nếu không phải hôm nay anh lái xe tới đây, anh cũng sẽ uống cho thật sảng khoái.” Hạ Phi hừ hừ, đặt soda vị dâu trước mặt anh, “Lúc trước ở nước ngoài cậu thường mua loại này đúng không?”
“Cút đi.”
“Cút? Lúc cậu uống thứ này, tôi và lão Lương còn tưởng cậu nghiện, mỗi ngày đều uống.”
Hạ Phi không nói nên lời, cầm lại lon soda: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.
Hai ngày trước tôi đã gặp lão Lương, hắn nói cậu không tình nguyện tham gia chương trình tuyển tú (*), hắn rất đau đầu, mà cưỡng bách cậu cũng không tốt lắm.”
(*) Show tuyển tú: Chương trình thực tế sống còn tuyển chọn và đào tạo thành viên để tạo ra nhóm nhạc.
Hàn Dương nhíu mày, từ “cưỡng bách” này thật vi diệu.
Hạ Phi hiển nhiên đến đây để làm công tác tư tưởng.
“Cậu xem, trước đây cậu từng là người mẫu bán thời gian ở nước ngoài, nhưng về nước rồi không ai biết cậu là ai cả.
Khởi đầu vẫn luôn khó khăn như thế đấy.
Dù sau này có đóng phim của ba tôi, nhỡ đâu cũng không phải là cú hit thì sao.
Công ty hiện sắp xếp cho cậu những vai nhỏ, cũng không có gì khác so với những người khác.
Vòng tròn này rất lớn, nếu cậu không gặp may…con đường cậu đi sẽ rất dài.
“
Hàn Dương không xuất thân chính quy, lại còn là người mới.
Lão Lương dù vững vàng bao nhiêu, năm nay nhiều nhất cũng chỉ có thể giao cho Hàn Dương vài vai nam ba và nam tư, cũng coi như chống đỡ để anh không chết.
Nhưng như vậy, rèn luyện là được rồi, nhưng tỷ lệ phơi mình ra ánh sáng lại nhỏ đến đáng thương.
Nếu bản thân nhân vật không tỏa sáng, thì về cơ bản cũng giống như hoa không có nước.
Với tốc độ này, nếu Hàn Dương muốn đóng một bộ phim hay hơn, một vai hay hơn thì ít nhất cũng phải một, hai năm.
Lão Lương tuy là bạn của Hàn Dương nhưng cũng là một thương nhân.
Kể từ khi hắn ký hợp đồng với Hàn Dương, hắn chắc chắn hy vọng Hàn Dương có thể giúp hắn kiếm tiền càng sớm càng tốt, theo như nhu cầu của mỗi bên.
Hạ Phi cắn một miếng đồ ăn: “Tôi tình cờ có quen một người thuộc tổ sản xuất của chương trình tuyển tú này.” Hắn vừa lau tay vừa phân tích cho Hàn Dương, “Tôi nghĩ thế này, hay là cậu cứ nghe công ty nói đi, tham gia mấy chương trình đó để quen mắt? Có hắn hỗ trợ, ít nhất chúng ta sẽ có thêm một vài cảnh quay trong hai kỳ đầu tiên.
Cậu đẹp trai như vậy, hút fan không thành vấn đề.
“
Giả tạo xuất hiện nhiều trên màn ảnh còn hơn là không có chút tiếng tăm gì.
Hạ Phi thực sự coi Hàn Dương như anh em của mình, khi ở nước ngoài, Hạ Phi gặp rất nhiều rắc rối, bạn bè xung quanh hắn đều tránh mặt hắn, chỉ có Hàn Dương ngốc nghếch, không nói hai lời liền giúp hắn.
Bất chấp trước sau như thế nào.
Đó cũng là lúc Hạ Phi phát hiện ra rằng chỉ cần có người đối xử tốt với Hàn Dương, anh có thể báo đáp lại người đó gấp mấy lần.
Mặc dù Hàn Dương lạnh lùng, tính cách cũng lạnh lùng nhưng trái tim của anh lại rất ấm áp.
Hạ Phi đã từng rất buồn bực, không hiểu sao với tính tình của Hàn Dương mà trong lòng anh lúc nào cũng nóng như thế.
Mãi cho đến khi biết được sự tồn tại của Cố Noãn, hắn mới nhận ra trái tim của Hàn Dương vẫn luôn ấm nóng là vì có ai đó không ngừng chở che..