DÂU TÂY BA BA PI - Chương 24: Em Tin Anh Có Thể Diễn Tốt Vai Một Kẻ Biến Thái
- Trang chủ
- Truyện tranh
- DÂU TÂY BA BA PI
- Chương 24: Em Tin Anh Có Thể Diễn Tốt Vai Một Kẻ Biến Thái
Buổi thử vai của Hàn Dương diễn ra vào lúc tám giờ, do một người bạn anh quen ở nước ngoài giới thiệu.
Hàn Dương vừa đến, đã có người từ xa chào hỏi: “Hàn Dương!” Hạ Phi cao giọng gọi ở lối vào của tòa nhà, “Ở đây! Tới đây!”
Cố Noãn nhận ra người đàn ông Alpha cao gầy này, hắn là đàn anh mà Hàn Dương quen biết khi đi du học, học chuyên ngành đạo diễn, năm ngoái tốt nghiệp đã trở về nước.
Khi ở nước ngoài, Hạ Phi và một vị tiền bối họ Lương khác may mắn gặp người đúng dịp, kết bạn với Hàn Dương luôn trầm lặng.
Mấy năm nay, hai người đều rất chăm sóc Hàn Dương.
Mỗi khi Hàn Dương và Cố Noãn gọi video, anh cũng thường nhắc đến họ và cho Cố Noãn xem ảnh chụp chung của cả ba người.
Hôm nay là lần đầu tiên Cố Noãn chính nhi bát kinh (*) nhìn thấy Hạ Phi, cậu đi theo phía sau Hàn Dương, tò mò nhìn anh.
(*) Chính nhi bát kinh: nghiêm túc, đứng đắn.
“Hạ ca, để anh đợi lâu.” Hàn Dương bước nhanh hơn một chút, sợ rằng Cố Noãn không theo kịp, nên anh theo thói quen quay lại nhìn cậu.
Giống như khi còn nhỏ, Cố Noãn không dễ gì bị tụt lại phía sau, lúc nào cũng tò tò sau lưng anh.
Hạ Phi thoạt nhìn không chú ý đến Cố Noãn, vừa định nói gì đó, liền bị cái đầu nhỏ phía sau Hàn Dương hấp dẫn.
Hắn định thần nhìn kỹ hơn.
“Sao đến thử vai lại mang theo người nhà, cậu ấy không sợ sân khấu sao?” Hạ Phi cau mày, trong lúc lo lắng kéo Hàn Dương qua, nhỏ giọng nói đùa, “Không tồi nha, tiểu tử cậu, yêu đương khi nào đấy, là Beta?”
Hạ Phi không cảm nhận được tin tức tố của Cố Noãn, buồn bực nghĩ tại sao một Beta đẹp trai như vậy lại không phải là diễn viên.
Bệnh nghề nghiệp của hắn là như thế, không có điểm dừng.
Hàn Dương cắt ngang suy đoán của hắn, “Đây là em trai của em, trước đây em đã từng nhắc với anh, gọi là Cố Noãn.” Anh vẫy tay với Cố Noãn, “Đây là Hạ Phi, tiền bối của anh khi anh du học.”
Cố Noãn vội vàng đưa tay ra, lễ phép nói: “Chào tiền bối, em là Cố Noãn.” Trong lòng cậu nghĩ thầm, sau này đại khái em sẽ là bạn lữ Omega của Hàn Dương, điểm này trước tiên không cần giới thiệu đâu.
Hạ Phi đoán sai thân phận của Cố Noãn nên xấu hổ ấn ngón chân xuống đất, đưa tay ra bắt lấy tay Cố Noãn “Xin chào, xin chào, anh là Hạ Phi, hơn Hàn Dương hai tuổi, cậu có thể gọi anh là Hạ ca.
Trước đây anh và lão Lương từng nghe Hàn Dương nhắc đến cậu, nhưng không nghĩ đến cậu lớn đến như vậy.
“
Hắn ngượng ngùng cười cười, hai tay nắm chặt không buông, phân vân không biết có nên khuyến khích Cố Noãn thử vai luôn không.
Không nghĩ đến, trọng điểm của Cố Noãn lại là: “Anh của em thường nhắc đến em sao?”
Thật tiếc là không đợi Hạ Phi nói gì, Hàn Dương đã kéo tay Hạ Phi ra, ánh mắt nói rõ là: đã nắm quá lâu rồi.
Hạ Phi ngượng ngùng buông ra.
Hàn Dương hỏi: “Hạ ca, hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, em chỉ có thể mang theo em trai cùng nhau đi lên được không?”
“Đương nhiên có thể.”
Hạ Ngưng nhiệt tình vỗ lưng Hàn Dương, cùng anh nói chuyện phiếm, “Lúc nãy lão Lương đăng trạng thái cậu có thấy không? Trái ôm phải ấp, quá không ra gì.
Trong nhà mở công ty ghê gớm thật đấy…!A đúng rồi, hắn nói muốn ký hợp đồng với cậu, hắn có tìm cậu không?”
“Anh ấy có nói với em một lần, còn nói sau này sẽ tìm thời gian để nói chuyện cụ thể.
Gần đây anh ấy rất bận.” Hàn Dương dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.
Hạ Phi nhắc tới, “Lão Lương không thể hố cậu.
Tuy rằng công ty bọn họ không có nhiều người nổi tiếng, nhưng nhìn chung phát triển cũng rất được.
Anh đã để ý giúp cậu rồi.”
Cố Noãn yên lặng lắng nghe, không lâu sau, cậu đã hiểu ra.
Chẳng trách Hàn Dương muốn phát triển thành một diễn viên sau khi về nước, Cố Noãn vẫn lo lắng Hàn Dương không có cách nào chịu đựng được gian khổ.
Hóa ra Hạ Phi và lão Lương đã sớm bàn bạc với Hàn Dương.
……
Ba người cùng bước vào thang máy, Hạ Phi liền ấn số tầng.
Hắn nói thêm, “Khi nhìn thấy ba của anh cậu thả lỏng là được, đừng quá lo lắng.”
Đạo diễn của bộ phim mà Hàn Dương thử vai lần này là Hạ Châu Vũ, ba của Hạ Phi.
Hạ Châu Vũ là một đạo diễn có tiếng ở Trung Quốc, ông cũng là người rất nghiêm túc trong việc tuyển chọn vai diễn.
Không cần lưu lượng (*), không cần siêu sao, chỉ cần diễn viên phù hợp với vai diễn và có kỹ năng diễn xuất.
(*): Lưu lượng/流量: Chỉ những nghệ sĩ có độ nổi tiếng, phổ biến cao, lượng fan hùng hậu, diễn xuất tùy người.
Nói chung, những người có thể được cử đến trước mặt ông đều phải trải qua sàng lọc rất nhiều lần.
Khi Hàn Dương chưa về nước, ở buổi thử vai lần trước, Hạ Phi đã yêu cầu Hàn Dương quay một đoạn video và gửi nó qua cho hắn để Hạ Châu Vũ thăm dò sâu cạn.
Không ngờ anh thực sự lọt vào.
Hạ Phi cho rằng điều này là do khuôn mặt anh tuấn của Hàn Dương.
Tuy nhiên, vai diễn mà Hạ Châu Vũ yêu cầu Hàn Dương thử vai không phải là vai chính mà là một kẻ đeo bám biến thái, có thể lên ống kính còn chưa được hai, ba phút.
Mặc dù không phải là một nhân vật chính diện, nhưng được xuất hiện trong một bộ phim của đạo diễn Hạ Châu Vũ đã là một cơ hội lớn cho những người mới chưa ký hợp đồng với công ty nào như Hàn Dương.
Cố Noãn nghe đến đó, hít vào một hơi, cậu lại để ý sai trọng điểm rồi!
Nhân vật phản diện biến thái, rất kích thích.
Tòa nhà lúc này không có người, rất yên tĩnh, thang máy nhanh chóng đưa bọn họ lên tầng 20.
Hạ Phi đi phía trước, lải nhải với Hàn Dương, “Buổi thử vai phụ diễn ra rất nhanh, vốn là buổi sáng muốn gọi cậu đến, nhưng mà cậu cũng biết ba của anh…”
Nói xong, hắn chỉ vào phía trước, “Anh hỏi rồi, phòng trang phục ở đó, cậu muốn đến đó lựa quần áo không?”
“Không cần.” Hàn Dương hôm nay mặc một chiếc áo hoodie sẫm màu, đội mũ lên che, anh còn cố ý nuôi tóc mái hơi dài một chút để che đi nửa con mắt: “Cái này là được rồi.”
“Được rồi, cậu tự cảm thấy mình là biến thái là được.” Điện thoại di động của Hạ Phi vang lên, đi đến bên cạnh nhận cuộc gọi.
Hàn Dương đến chỗ phòng thử vai, trước khi được gọi tên, anh ngồi đợi ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài.
Trước anh còn có mấy người cũng đến thử vai cho nhân vật này, có Alpha lẫn Beta.
Anh đã nghe Hạ Phi nói qua nhân vật này thực sự đã có một diễn viên được Hạ Châu Vũ vừa ý, là một Beta nam.
Tất cả vốn đã được quyết định xong xuôi, nhưng vì sau một bộ phim truyền hình, nam diễn viên nhỏ liền bạo hồng (*) nên đã trực tiếp từ chối bộ phim Hạ Châu Vũ.
(*) Bạo hồng/爆红: Trở nên cực kỳ nổi tiếng.
Bạo có 2 kiểu bạo: Bạo diễn viên và bạo tác phẩm.
Điều này đã tạo cho Hàn Dương một kẽ hở để thử vai với những người này.
Anh hít một hơi thật nhẹ, không thể ngồi yên, đứng dậy, khẽ nắm chặt tay.
Cố Noãn đứng dậy, nắm tay anh và thì thầm: “Anh ơi, bình tĩnh, em tin anh có thể diễn tốt vai một kẻ biến thái.” Sau đó, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, “Em cảm thấy kỹ năng diễn xuất của anh cực kỳ tốt, diễn vai nào ra vai đó.”
Vẻ mặt căng thẳng của Hàn Dương thả lỏng một chút, anh cười nhẹ không rõ ràng lắm, chỉ có Cố Noãn nhìn thấy.
Cố Noãn nghiêng đầu, bị nụ cười của Hàn Dương làm cho tê dại.
Hạ Phi sau khi nói chuyện điện thoại xong liền đi tới, đã gần đến lượt của Hàn Dương.
Các diễn viên phía trước lần lượt đi ra, thời gian đi vào rất ngắn, thấy biểu cảm trên mặt họ không tốt lắm, Cố Noãn bắt đầu lo lắng cho Hàn Dương.
Khi đến khi tên Hàn Dương được hô lên, Cố Noãn đột nhiên ngẩng đầu, hai má ửng đỏ, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra vẻ lo lắng, còn căng thẳng hơn Hàn Dương.
Hạ Phi nhìn thấy, có ý tốt hỏi Cố Noãn, “Có muốn vào xem không?”
“Có thể sao?” Trước mặt Hạ Phi, Cố Noãn không nói nhiều, dù sao họ cũng không quen nhau lắm, vì để tranh thủ ấn tượng tốt cho Hàn Dương, Cố Noãn ngượng ngùng nói: “Hạ ca, cảm ơn anh.”
“Nhưng cậu phải giữ im lặng nha.” Đối với Cố Noãn mười tám tuổi, Hạ Phi giả vờ ra dáng người lớn, hơi vung tay, rất có khí thế, “Đi thôi, vào với anh.”
Cố Noãn lúc không nói chuyện là mỹ nhân lạnh lùng, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
May mắn có Hạ Châu Vũ tọa trấn, người nào nên làm việc thì làm việc, toàn bộ hội trường thử vai yên tĩnh đến đáng sợ.
Hạ Phi dẫn Cố Noãn vào một góc, làm động tác “im lặng”.
Cố Noãn mạnh mẽ gật đầu.
Hạ Châu Vũ ngồi ở một chiếc bàn làm việc đơn giản, trên bàn của ông chất đống tài liệu của các diễn viên.
Ông cúi đầu, cầm bút viết gì đó lên giấy, có thể là dấu chéo hoặc dấu tích.
Phía sau ông là một máy quay phim, đối diện với người thử vai.
Trợ lý bên cạnh yêu cầu nhân viên tắt đèn, nói: “Có thể bắt đầu.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Hàn Dương nhắm mắt lại, bắt đầu buổi biểu diễn một vai duy nhất chỉ thuộc về mình.
Trước những diễn viên thành thục, kỹ năng diễn xuất của Hàn Dương chắc chắn là rất trúc trắc, nhưng vì sự trúc trắc muốn trở thành người khác, đã khiến anh tỏa sáng trong đêm tối.
Anh đang cố gắng trở thành một người khác, và đóng phim có thể để anh tách biệt khỏi chính mình.
Hạ Châu Vũ im lặng nhìn anh, dùng đầu ngón tay gõ vào thông tin của Hàn Dương.
Ông không nói gì, cũng không ra hiệu dừng lại.
Hạ Phi đứng ôm vai, nghiêm túc nhìn Hàn Dương diễn xuất.
Thành thật mà nói, hắn nghĩ Hàn Dương lần này biểu hiện không tốt.
Có lẽ vai diễn này không phù hợp với anh, phong thái của Hàn Dương vẫn còn đơ.
Nhưng ít nhất Hạ Châu Vũ vẫn không có kêu ngừng lại, Hạ Phi thấy vậy cũng thả lỏng được một chút.
Một nhân viên có quan hệ tốt với Hạ Phi đã ra dấu hiệu “ok” cho hắn, có lẽ ám chỉ Hàn Dương là người tốt nhất trong số những người mới đến cho tới bây giờ.
Hạ Phi mím khóe môi, ánh mắt hắn luôn luôn không thể sai được.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Cố Noãn bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Hàn Dương, trong mắt tựa như chứa ngàn vì sao trong vũ trụ.
Mỗi vì sao đều xoay quanh Hàn Dương.
Hạ Phi bị sự tập trung này thu hút, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, suýt chút nữa hắn đã ngã vào trong đó.
Nửa ngày, hắn xoa xoa đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, mỹ nhân lạnh lùng, trái tim đã có chốn về rồi..