DÂU TÂY BA BA PI - Chương 19: Anh Ơi Em Không Muốn Anh Dọn Ra Ngoài
- Trang chủ
- Truyện tranh
- DÂU TÂY BA BA PI
- Chương 19: Anh Ơi Em Không Muốn Anh Dọn Ra Ngoài
Cố Noãn mất ngủ.
Cậu bị Tô Mộc mời chơi hai ván game, cả hai đều thắng nên Tô Mộc vui mừng phát qua cho Cố Noãn một bao lì xì: [Cậu nói xem, ở trình độ của cậu, chơi với tớ mỗi ngày tốt như thế nào, để tớ cho cậu trải nghiệm trở thành một game thủ cấp cao.]
Cố Noãn luôn ngủ sớm dậy sớm: [Tớ không thức khuya.]
Tô Mộc nhìn điện thoại, hai giờ sáng.
Cố Noãn bình thường không thức khuya vẫn chưa thấy buồn ngủ, nhưng Tô Mộc thì ngược lại.
Cậu gửi một tin nhắn cho Cố Noãn: [Người khác không biết còn tưởng cậu thích Hàn Dương, vì anh ta mà cậu không ngủ được đấy.]
Cố Noãn liếc nhìn điện thoại, trong lòng dậy sóng.
Cậu hỏi: [Vậy nếu tớ thực sự thích anh ấy, tớ phải làm gì bây giờ?]
Hả?
Tô Mộc bị dọa đến cơn buồn ngủ cũng bay đi luôn.
Tô Mộc: [Cậu đừng làm tớ sợ chứ?]
Tô Mộc: [Tại sao cậu lại thích anh ta?]
Tô Mộc: [Tớ còn tưởng hai người chỉ có tình anh em!]
Cố Noãn không trả lời nghi vấn của Tô Mộc ngay lập tức, cậu đặt điện thoại xuống, ở trên giường lăn qua lộn lại mà không thể nào ngủ được.
Bất quá, cậu mới mười tám tuổi thanh xuân chính trực, lại thở dài như một lão nhân, hoài cảm quá khứ hơn mười năm đằng đẵng.
Trong ký ức của cậu, từng li từng tí đều là Hàn Dương.
Cố Noãn vô thức đưa tay chạm vào bên cạnh, đụng phải ly nước đã cạn trên đầu giường.
Chắc là món sườn om cho bữa tối hơi mặn, Cố Noãn phải đứng dậy đi ra phòng khách rót nước.
Vừa mở cửa cậu đã thấy phòng bên cạnh của Hàn Dương có ánh sáng yếu ớt lộ ra từ khe cửa.
Cố Noãn “xẹt” một cái đến đứng trước cửa phòng của Hàn Dương, thăm dò hỏi: “Anh ơi, anh vẫn chưa ngủ sao?”
Bên trong không có ai đáp lại.
Vì thế, Cố Noãn gõ cửa phòng Hàn Dương.
Cũng không ai mở cửa.
Cố Noãn khó hiểu, cậu nhớ Hàn Dương không thích bật đèn khi đi ngủ.
Cố Noãn gõ cửa một lần nữa, nhẹ nhàng, vì sợ nửa đêm còn đánh thức Quý Mạc và Cố Viễn Sâm.
Nhưng khi tỉ mỉ nghĩ lại, cách âm trong nhà của cậu vẫn còn rất tốt.
“Cốc cốc cốc ——”
Vẫn không ai mở cửa.
Cố Noãn có chút lo lắng, cẩn thận vươn tay xoay nắm cửa, phát hiện cửa đã bị khóa.
“Anh ơi?” Cậu dán mặt vào cửa, lần thứ hai nhẹ giọng hô một câu, “Anh ngủ chưa?”
Chẳng lẽ đang tắm? Nhưng bây giờ là hai giờ đêm, không phải Hàn Dương bình thường đều đi ngủ trước mười hai giờ sao?
Cố Noãn đau đầu, quyết định bò trên mặt đất, cũng không biết nghĩ gì, liều mạng nhìn qua khe cửa.
Vì vậy, khi Hàn Dương mở cửa, anh vừa vặn đụng phải trán của Cố Noãn.
“A!”
Ai có thể nghĩ rằng Cố Noãn, một sinh viên xuất sắc dùng thành tích đứng đầu để nhập học ở Đại học C, lại ngồi trên mặt đất bưng trán than khóc như một tên ngốc lúc hai giờ sáng.
Hàn Dương lập tức lo lắng ngồi xổm xuống, “Cố Noãn?!” Anh giữ vai Cố Noãn, dùng tay cẩn thận sờ lên trán Cố Noãn, “Đừng nhúc nhích! Để anh xem.”
Mắt Cố Noãn đỏ hoe, nước mắt đọng trên mi, “Đau quá.”
Hàn Dương không dám chậm trễ một chút, nâng cằm Cố Noãn lên, sau khi kiểm tra cẩn thận mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Noãn hít mũi, hết đau cũng không để ý, ủy khuất dụi đầu vào bàn tay của Hàn Dương, “Anh ơi, đầu em có phải sưng lên rồi không?”
“Không có, chỉ là đụng trúng một chút thôi.” Hàn Dương mặc dù nói như vậy, động tác trên tay cũng không hàm hồ.
Anh dẫn Cố Noãn vào phòng, mang hộp y tế dự phòng được dì Từ chuẩn bị sẵn cho anh ra, lấy một lọ thuốc mỡ và cẩn thận bôi lên trán Cố Noãn.
Thuốc mỡ mát đến nỗi Cố Noãn co vai lại, thì thầm: “Anh ơi.”
Trong lòng Hàn Dương mềm mại, “Kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ hết đau.”
“Dạ.” Cố Noãn ngẩng đầu, vẫn luôn như vậy nhìn chằm chằm Hàn Dương.
Dưới ánh đèn, động tác Hàn Dương dịu nhẹ, “Đã nửa đêm, em ở trước cửa phòng của anh làm cái gì?”
“Em thấy đèn phòng anh còn sáng.” Cố Noãn liếc nhìn phòng tắm đang mở hé, thấy nước chảy ra từ ngọn tóc của Hàn Dương làm ướt bộ đồ ngủ trên vai anh, cậu hỏi, “Thì ra là anh đang tắm…thảo nào lâu như vậy không mở cửa…Sao muộn rồi mà anh còn chưa ngủ?”
Hàn Dương đáp: “Lệch múi giờ.” Anh cất thuốc mỡ đi, quay lưng về phía Cố Noãn, “Muộn rồi, đi ngủ đi.”
Nhưng Cố Noãn là ai? Trước mặt Hàn Dương, cậu chỉ là một khối thuốc cao bôi trên da chó, dính một cái là sẽ không gỡ xuống được.
“Em không buồn ngủ, để em giúp anh vượt qua jet lag (*).”
(*) Jet lag là một hội chứng của cơ thể do thay đổi múi giờ mà không có sự đồng bộ.
Hội chứng jet lag xảy ra khi mọi người di chuyển nhanh qua các múi giờ hoặc khi giấc ngủ của họ bị gián đoạn, chẳng hạn những công việc theo ca.
Jet lag là một quá trình sinh lý do gián đoạn trong nhịp sinh học của cơ thể hay còn gọi là đồng hồ sinh học.
“Không cần.”
“Một mình trải qua jet lag rất nhàm chán.
Ngày mai là cuối tuần, em không phải dậy sớm” Cố Noãn táo tợn nắm lấy tay Hàn Dương, làm nũng như một đứa trẻ “Anh ơi, đầu gối của em cũng đau.
Có phải anh cũng đụng trúng đầu gối của em rồi không? ”
“…” Hàn Dương kêu Cố Noãn vào phòng, ngồi trên giường, nửa quỳ trên mặt đất cuộn quần ngủ của Cố Noãn lên.
Không ngờ, đầu gối của Cố Noãn thật sự bị bầm một mảng, còn có chút đỏ.
Tuy rằng không nghiêm trọng, Cố Noãn cũng không cảm thấy đau, nhưng Hàn Dương nhìn nó, cảm thấy Cố Noãn sẽ rất đau.
Hàn Dương lấy đầu ngón tay xoa một chút thuốc mỡ lên đầu gối của Cố Noãn, hơi mát của thuốc mỡ khiến đầu gối đang nóng của Cố Noãn đột nhiên hạ nhiệt.
Đầu ngón tay Hàn Dương thô ráp, nhẹ nhàng đè lên đầu gối của cậu, khiến cho trái tim của Cố Noãn không khỏi nóng lên.
Trong lúc ngơ ngác, cậu ngửi thấy mùi tin tức tố bạc hà nồng nặc, mang theo sự thành thục của một Alpha đã trưởng thành.
Ánh sáng dịu dàng trải trên tấm thảm chỗ Hàn Dương đang nửa quỳ gối, vẽ ra một đường cong trên bóng tối.
Những giọt nước từ ngọn tóc Hàn Dương rơi xuống, ẩn hiện trong đêm, phát ra âm thanh nhỏ buồn tẻ.
Hàn Dương lần thứ hai cất thuốc mỡ đi, “Anh đi sấy tóc.”
Cố Noãn gật đầu: “Được.”
Cửa phòng tắm lần thứ hai đóng lại, bên trong vọng ra tiếng máy sấy tóc.
Cố Noãn ngồi buồn chán, điện thoại di động cũng không mang theo.
Cậu ngửi thấy mùi tin tức tố bạc hà trong phòng, bất tri bất giác cậu bước đến tủ sách.
Chiếc máy bay mô hình trong tủ sách bằng kính rất bắt mắt và Cố Noãn đối với nó không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Mấy năm qua, chỉ một vài cuộc gọi video ngắn ngủi cũng không thể thỏa mãn tâm tư của Cố Noãn.
Cậu nhìn vật sẽ nhớ người, mỗi ngày đều phải đến phòng của Hàn Dương để ngắm chiếc máy bay mô hình này.
Nói một cách khoa trương, Cố Noãn gần như đã nhìn nó đến nỗi nó sắp rơi mất “một lớp da”.
Thật vất vả trông mong người trở về, Hàn Dương lại muốn dọn ra ngoài.
Cố Noãn càng nghĩ càng đau lòng, trong lòng chán nản xoay người ngã vào chăn bông của Hàn Dương, cầm chăn hít hai ngụm hương bạc hà.
Nếu có thể, tối nay Cố Noãn thực sự muốn ngủ trong phòng của Hàn Dương.
Nhưng điều này là không thể, bởi vì Hàn Dương đã không còn ngủ với cậu từ khi cậu bước vào sơ trung.
Mỗi khi Cố Noãn ngủ lại phòng của Hàn Dương, Hàn Dương sẽ trải nệm ở dưới sàn.
Vào thời điểm đó, Cố Noãn đặc biệt không vui vì mình là một Omega.
Cậu nghĩ, nếu bản thân cậu là một Beta thì tốt rồi, như thế cậu sẽ có thể ngủ chung chăn với Hàn Dương.
Kết quả, một lời liền thành tiên tri, một sự cố gay go vào năm cậu học sơ nhị (*) đã thật sự biến cậu thành một Omega không có tin tức tố.
(*) Sơ nhị tương đương với lớp 8 ở Việt Nam, vì tiểu học ở bên Trung Quốc có tới 6 lớp, lớp 7 sang cấp 2 (sơ trung) bắt đầu bằng “sơ nhất”.
Tin tức tố vị dâu tây của cậu đã biến mất không dấu vết trước khi cậu đến tuổi trưởng thành.
Và Cố Noãn đã dựa vào lý do này, cuối cùng cũng toại nguyện lần thứ hai chui vào chăn của Hàn Dương.
Nhưng chưa kịp để cậu đắc ý, cậu đã cảm nhận được Hàn Dương ở trong chăn mềm mại run lẩy bẩy, ngay cả trong giấc ngủ, anh vẫn không ngừng xin lỗi Cố Noãn.
Một dòng “Xin lỗi” đều đặn, lặp đi lặp lại.
……!
Cố Noãn lắc đầu nguầy nguậy quyết định vứt bỏ tất cả những ký ức tồi tệ này, tốt nhất là nên dẫm nát chúng đi.
Vừa quay người, Hàn Dương đã rời khỏi phòng tắm.
Cố Noãn vội vàng buông chăn, ngồi trở lại bên giường lần nữa.
Hàn Dương vừa sấy tóc xong, rất nhẹ nhàng khoan khoái, cầm cốc nước bên giường uống cạn nửa cốc, vết sẹo bên tai trái của anh liền đập vào mắt Cố Noãn.
Cố Noãn ngóng ngóng mà nhìn, suýt chút nữa quên mất mình vẫn còn khát, “Em cũng muốn uống.”
Hàn Dương nói: “Anh sẽ rót một ly khác cho em, em không được uống đá.”
Cố Noãn bĩu môi, ngoan ngoãn chờ Hàn Dương mang ly nước mới đến, cậu túm lấy góc áo của Hàn Dương.
Động tác của Hàn Dương rất nhẹ, đưa ly nước qua, mép ly thủy tinh áp lên đôi môi khô khốc của Cố Noãn.
Nước ấm khi chạm vào tạo cảm giác mềm mại, giống như Hàn Dương bao dung vô hạn với Cố Noãn.
Cố Noãn nhíu mày một hơi uống cạn hết nửa ly.
Hàn Dương dịu giọng nói với cậu, giống như đang dỗ con nít: “Uống từ từ thôi.”
Cố Noãn bị giọng nói của Hàn Dương xoa xoa, xưa nay cậu không thể chống đỡ nổi giọng nói của anh.
Cậu không tự chủ được nữa, đẩy ly nước ra, vươn tay ôm Hàn Dương, dụi đầu vào bụng của anh, làm cho tóc tai trở nên rối như tơ vò, “Anh ơi, em không muốn anh dọn ra ngoài.”
“Cố Noãn…”
“Nếu anh thấy ở trong biệt thự bất tiện khi đi ra ngoài…” Cố Noãn lấy trong túi ra bằng lái xe vừa thi được tháng trước, nghiêm túc nói: “Ngày nào em cũng có thể lái xe đưa đón anh.”
Mặc dù Cố Noãn có bằng lái xe, nhưng cậu không có xe..