Đấu La Đại Lục - Chương 512: Hải Thần vẫn lạc
Lúc Tiểu Vũ kinh hô một tiếng, Đường Tam và Bỉ Bỉ Đông rốt cuộc cũng va chạm
nhau.
Kiếm Đấu La và Cốt Đấu La chết cũng không có uổng phí, công kích của bọn họ
mặc dù không có mang đến thương tổn gì chi Bỉ Bỉ Đông, nhưng không cần phải
nói, hai vị Phong Hào Đấu La toàn lực công kích vẫn làm cho Bỉ Bỉ Đông phải
phân tâm đối phó, khống chế Cửu Bính Ma Liêm cũng cần phải tốn không ít thần
niệm cùng với thần lực làm hậu thuẫn, mới có thể hoàn toàn đánh chết hai đại
cường giả kia.
Bỉ Bỉ Đông cũng không nghĩ đến là Đường Tam bị La Sát Ma Liêm của mình xuyên
qua mà vẫn còn dư lực để phát động công kích. Bởi vậy, nàng mới sử dụng La Sát
Thần Kỹ của mình đi đến trước mặt Đường Tam, bỏi vì do nàng coi trọng hắn,
muốn chính tay mình hoàn toàn hủy diệt hắn mới có thể yên tâm. Nhưng thần niệm
của nàng cũng phải phân ra một phần để khống chế Cửu Bính Phi Liêm.
Đúng vậy, Đường Tam sau khi phá nát Thái Dương Thiên Sứ, là đã toàn lực ứng
phó rồi. Sự tiêu hao thần lực cùng với bị chấn động đã là bị thương cực kỳ
nghiêm trọng. Nhưng mà, có một điều Bỉ Bỉ Đông đã quên, trước khi Đường Tam
thành thần, hắn mạnh nhất cũng không phải hồn kỹ, mà là tinh thần lực của hắn.
Khi Đường Tam chỉ vừa mới đạt đến cấp bậc Phong Hào Đấu La thôi, tinh thần lực
của hắn thậm chí còn có chút mạnh hơn nàng ta, lúc nàng đã chín mươi chín cấp
rồi.
Hồn sư khi tiếp thu truyền thừa thần vị, năng lực đạt được hiển nhiên có quan
hệ mật thiết với thần lực của thần tương ứng, nhưng mà cũng có liên quan đến
thực lực bản thân trước đây nữa. Nếu không, Đường Tam như thế nào lại có thể
hoàn toàn áp chế được Thiên Nhận Tuyết cơ chứ? Cho nên, sau khi tiếp nhận
truyền thừa, trở thành Hải Thần, Đường Tam mạnh nhất vẫn là Thần hồn lực của
hắn, chứ không phải là Hải Thần thần lực.
Lúc trước khi Đường Tam va chạm với Thiên Nhận Tuyết, cũng đã bị La Sát Ma
Liêm đánh bị thương, nhưng nặng nhất cũng chỉ là thần lực và thân thể mà thôi.
Còn Thần hồn lực của Đường Tam cũng không có tiêu hao bao nhiêu, bị tiêu hao
cũng chỉ là bộ phận Thần hồn lực khống chế mà thôi. Đầu của hắn cũng không có
bị tổn thương gì.
Quang manh kim sắc từ trong mắt Đường Tam bắn ra, chính là ngưng tụ toàn bộ
Thần hồn lực của Đường Tam, không hề giữ lại chút nào cả. Thần niệm khổng lồ
đạt đến trình độ trước giờ chưa từng có. Hơn nữa, Đường Tam nhìn thấy Kiếm Đấu
La và Cốt Đấu La gặp phải công kích của Bỉ Bỉ Đông, sự lo lắng cùng với phẫn
nộ trong lòng hắn làm cho Thần hồn lực có chút thăng hoa. Va chạm với thần
niệm này, cho dù là Bỉ Bỉ Đông đang ở trạng thái toàn thịnh đi nữa, cũng phải
chịu ít nhiều tổn thương.
Thần hồn va chạm cũng không xuất hiện bất kỳ thanh âm gì, nhưng từ phản ứng
của Đường Tam và Bỉ Bỉ Đông có thể nhìn thấy được một lần va chạm này thảm
liệt đến mức nào. Thậm chí so với lần trước Đường Tam thi triển ra Hải Thần
Hoàng Hôn phá nát Thái Dương Thiên Sứ còn mạnh bạo hơn rất nhiều.
Chỉ thấy Bỉ Bỉ Đông sau khi bị luồng kim quang phát ra từ hai mắt của đánh
vào, thân người giống như là bị đánh một đòn mãnh liệt, cả thân người bị đánh
bật ngửa về phía sau, xoay tròn hai vòng trên không trung mới miễn cưỡng đứng
lại, nhưng thân thể kịch liệt run rẩy. Thậm chí ngay cả bộ La Sát Thần Trang
cũng nháy mắt bị tróc ra, hóa thành quang mang màu tím biến mất. Trên đầu của
nàng, một vòng mây tím chợt xuất hiện, phát ra tiếng gào khóc thảm thiết, cả
người giống như bị mất ý thức, thân thể ngã về phía sau, phiêu phù không ổn
định. Từ thất khiếu nanh ác trên mặt, máu tươi màu tím không ngừng phun trào
ra.
Tình huống của Đường Tam bên này càng thảm liệt hơn, dưới tình huống thần niệm
hai bên va chạm nhau, mặc dù hắn chiếm được phần tiện nghi do Bỉ Bỉ Đông bị
phân tâm, nhưng dù sao hắn cũng đã bị thương nặng, thần hồn không hoàn chỉnh.
Sau khi va chạm, hai cỗ máu vàng tươi từ trên ngực và sau lưng hắn, chỗ thanh
Liêm Đao cắm vào, không ngừng phun ra điên cuồng. Hải Thần Thần Trang tan ra,
biến thành từng điêm kim quang dần dần tiêu thất. Ngay cả Hải Thần Tam Xoa
Kích cũng hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong dấu ấn Tam Xoa Kích trên
trán hắn.
Máu tươi màu vàng kim từ trên vết thương phun ra mãnh liệt, giống như là sông
lớn vỡ đê vậy, không ngừng chen chút tuôn trào ra. Tất cả quang mang trên
người Đường Tam hoàn toàn thu liễm. Rốt cuộc hắn không thể khống chế thần lực
của mình được nữa, thân thể rớt tự do xuống Gia Lăng Quan.
Luồng quang mang màu tím rốt cuộc cũng quay về trong đầu Bỉ Bỉ Đông. Miễn
cưỡng mở hai mắt ra, Bỉ Bỉ Đông mạnh mẽ khống chế lại thân thể của mình. Kêu
to lên một tiếng, cặp trảo đã hướng về phía Đường Tam đánh ra. Nhất thời, một
hư ảnh hình trảo đã xuất hiện trong không trung, đuổi theo thân thể của Đường
Tam, từ vị trí ngực trái của hắn mà xuyên thấu qua.
Một khỏa trái tim màu vàng kim chợt xuất hiện giữa không trung, chẳng qua lúc
này nó đang nằm trong tay một cái ma trảo màu tím mà thôi.
– Không — được—.
Mấy tiếng kêu thê lương đồng thời vang lên. Có âm thanh Tiểu Vũ, có Trữ Vinh
Vinh, có Áo Tư Lạp, có Đại Sư, có Đường Hạo, thậm chí còn có Hồ Liệt Na bên
kia, đang ôm lấy thân thể của Thiên Nhận Tuyết nữa, đồng loạt la lên.
Hồ Liệt Na lúc này đã rơi lệ đầy mặt, cả người xụi lơ trên mặt đất. Thiên Nhận
Tuyết bị chấn động này mà chợt tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy trái tim của Đường
Tam đang bị La Sát ma trảo kia cầm tại không trung.
Nhưng mà, không ai trong bọn họ quyết định được hành động của La Sát Thần.
Phốc –.
Kim quang chói mặt chợt nở rộ trong không trung, thân thể Đường Tam kịch liệt
co rút một trận, mà trái tim của hắn cũng đã hóa thành quang mang, bay tán
loạn bốn phía trong không trung.
Áo Tư Lạp nổi giận gầm lên một tiếng thê lương, nhanh chóng nuốt vào một cây
Phục Chế Kính Tượng Tràng chế bởi máu tươi của Mã Hồng Tuấn, nhanh chóng bay
lên trời, đón được thi thể đã mất đi trái tim của Đường Tam.
Bỉ Bỉ Đông trên không trung vừa kịch liệt run động vừa hạ xuống, từ khuôn mặt
màu xanh hung tợn của nàng ta, thất khiếu vẫn không ngừng tuôn máu ra, có thể
thấy được một kích Thần Hồn công kích của Đường Tam đánh lên người nàng tạo
thành tổn thương khủng bố đến mức nào.
Thanh âm lạnh như băng vang vọng khắp không trung:
– Người của Thiên Đấu Đế Quốc nghe cho rõ đây, ta cho các ngươi ba ngày thời
gian để chuẩn bị, ba ngày sau, toàn bộ Thiên Đấu Đế Quốc phải tuyên bố đầu
hàng cho ta. Nếu không, ta sẽ huyết tẩy Thiên Đấu Đế Quốc. Tiểu Cương, ba ngày
này là do ta nể mặt ngươi mà cấp cho. Cẩn thận khuyên bảo Thiên Đấu Đế vương
đi, đừng có mà khăng khăng cứng đầu. Lực lượng của thần, là không thể chống
lại đâu.
Nói xong câu đó, Bỉ Bỉ Đông phất tay một cái, tử quang vờn quanh, đã mặc lại
bộ La Sát Thần Trang. Quang mang màu tím khổng lồ chợt bao phủ, tràn ngập trên
không trung. Tiếng cười như thủy tinh vỡ từ trong miệng Bỉ Bỉ Đông liên tiếp
vang vọng. Tử quang lóe lên lần nữa, thân thể nàng đã biến mất trong đại quân
của Võ Hồn Đế Quốc, mà thân thể của Thiên Nhận Tuyết cùng với Hồ Liệt Na cũng
đồng dạng biến mất.
Bất luận là tướng sĩ của Võ Hồn Đế Quốc hay là của Thiên Đấu Đế Quốc, hai bên
lúc này cũng chưa hoàn toàn bừng tỉnh lại.
Toàn bộ quá trình chiến đấu chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn, nhưng mà,
kết quả cuộc chiến lại làm cho song phương tràn ngập sự kinh hãi.
Chẳng bao lâu trước, Thiên Đấu Đế Quốc còn chiếm được ưu thế áp đảo, nhưng mà,
chính trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tình thế lại hoàn toàn nghịch chuyển.
Tuy rằng bên phía Thiên Đấu Đế Quốc, tính luôn cả Đường Tam cũng chỉ chết có
ba người, nhưng mà, giống như lời Bỉ Bỉ Đông đã nói vậy, ai có thể chống lại
sức mạnh của thần đây?
Áo Tư Lạp ôm thân thể Đường Tam trên trời rơi xuống, Trữ Vinh Vinh phóng tới
đầu tiên, Đường Hạo cũng đã trở lại đầu tường, mọi người vây quanh thi thể của
Đường Tam.
– Ca—
Tiểu Vũ cơ hồ thét lên điên dại, mạnh mẽ nhào lên người Đường Tam. Miệng vết
thương trên ngực Đường Tam to khủng bố, lỗ thủng xuyên qua ngực trái Đường Tam
lại càng thêm trí mạng, mà trên ngực phải, là một lỗ trống rỗng đường kính gần
nửa thước. Da thịt màu vàng kim, kinh mạch, xương cốt đều lộ hết ra ngoài, máu
tươi không ngừng tuôn trào ra, đọng lại xung quanh miệng vết thương. Trên mặt
hắn, đã không còn một tia huyết sắc, cũng không còn một điểm hơi thở nào tồn
tại. Tuy rằng chỉ mới một khoảng ngắn ngủi thôi, nhưng thân thể hắn đã hoàn
toàn lạnh tanh, không còn một hơi ấm nào.
Khí vụ tím sẫm lan tràn, trong nháy mắt đã tràn ngập trên đầu tường Gia Lăng
Quan. Tuyết Băng ngây dại, phốc một tiếng, đã quỳ rạp xuống bên người Đường
Tam. Đường Hạo cùng với Đại Sư cũng đã ngây dại. Một khắc trước đứa con hai
người vẫn đường đường là một Hải Thần cao quý, nhưng lúc này đã trở thành một
cỗ thi thể.
Không có ai chú ý đến, Tông chủ Thất Bảo Lưu Ly Tông Trữ Phong Trí, giống như
trong nháy mắt già đi hơn mười tuổi, bước đi tập tễnh ra khỏi Gia Lăng Quan,
tuy rằng hắn cũng không thể thu thập đầy đủ được, nhưng hắn vẫn tự tay mình
thu nhặt lại thi thể của Kiếm Đấu La cùng với Cốt Đấu La.
– Ca, như thế nào lại có thể, như thế nào lại có thể bỏ rơi ta như vậy? Ca
không thể chết được, không thể chết được đâu!
Tiểu Vũ kêu khóc khàn cả giọng, nhưng mà lúc này, Đường Tam rốt cuộc cũng
không thể đáp lại lời nàng nữa.
– Ca đã hứa rồi, đã hứa với ta là sẽ cưới ta làm vợ, còn nói là sẽ tổ chức
cho ta một cái hôn lễ to nhất từ trước đến nay nữa mà. Ngươi còn chưa thực
hiện lời hứa, như thế nào có thể chết vậy? Van xin ngươi, ngươi tỉnh lại đi.
Tỉnh lại đi mà, bất luận ta phải trả giá như thế nào đi nữa, chỉ cần ngươi
tỉnh lại, ta đều chấp nhận hết.
Cho dù ngay cả nam tử hán như Áo Tư Lạp, lúc này cũng đã rơi lệ đầy mặt:
– Đúng vậy, Tiểu Tam, ngươi sao lại chết như vậy được? Chúng ta không phải đã
hẹn với nhau rồi hay sao? Chờ đến khi chiến tranh kết thúc, Sử Lai Khắc thất
quái chúng ta nhất định phải ngao du toàn đại lục. Còn rất nhiều nơi chúng ta
chưa đi đến mà. Ngươi không phải đã từng nói với ta rồi sao, ngươi muốn đi đến
cực bắc tham quan hay sao? Ta sẽ dắt ngươi đi, ngươi mau tỉnh dậy đi, ta sẽ
dắt ngươi đi mà!
Phốc một tiếng, Đại Sư gương mặt tái nhợt đã té ngã xuống đất, thì thào lẩm
bẩm:
– Chẳng lẽ ta thật sự là Thiên Sát Cô Tinh hay sao? Vì sao mà tất cả thân
nhân của ta đều gặp phải bất trắc như vậy? Cho dù là đã thành thần cũng không
thoát khỏi. Đều do ta, đều do ta cả, ta không nên để cho Tiểu Tam nhận ta là
cha, không nên a! Ta đáng chết, vì sao lại không để cho ta chết đi. Tiểu Tam,
ngươi không nên cứu ta a! Thà rằng bản thân ta chết đi, ta cũng không nguyện ý
kẻ đầu bạc đi tiến người đầu xanh đâu.
Liễu Nhị Long vội chạy đến, gắt gao ôm chặt Đại Sư:
– Tiểu Cương, không phải, không phải thế đâu. Ngươi đừng làm cho ta sợ mà.
Đường Hạo đẩy mọi người ra, đi đến trước mặt Đường Tam, hắn không khóc, có thể
nói trong số mọi người ở đây hắn là kẻ duy nhất không có rơi lệ. Nhưng mà, hai
mắt hắn cũng đã hoàn toàn biến thành đỏ như máu. Nhìn Đường Tam đang được Tiểu
Vũ ôm trong lòng, mắt hắn đã không còn nửa phần thần thái của Hạo Thiên Đấu La
cường hãn.
– Tiểu Tam, ngươi còn nhớ không? Ngày đó chúng ta sống tại Thánh Hồn thôn.
Khi đó, mỗi ngày ta đều uống rượu, mỗi ngày ngươi đều chiếu cố tốt cho ta,
cuộc sống chúng ta cứ thế mà qua ngày. Ngươi là một đứa con ngoan, nhưng ta
lại không phải là một phụ thân tốt. Hết thảy mọi thứ hôm nay, tất cả đều là do
ta gây ra. Từ trước đến giờ, ta cũng chưa từng một ngày làm tròn trách nhiệm
người cha đối với ngươi. Vốn là, ta nghĩ đợi đến khi chiến tranh kết thúc, ta
sẽ cùng với mẹ ngươi cùng nhau bù đắp lại cho ngươi. Nhưng hiện tại xem ra, ta
không còn cơ hội nào nữa rồi. Mẹ của ngươi không muốn nhìn thấy cảnh chiến
tranh chém giết, nên đã ở lại trong Thiên Đấu Thành. Ta không còn mặt mũi nào
đi gặp lại nàng. Trên đường đi xuống suối vàng, ngươi chậm chân một chút, đợi
ba ba với. Ba ba ngươi sẽ rất nhanh cùng với ngươi đi tiếp.
Nói xong, Đường Hạo mạnh mẽ xoay người, hướng về phía ngoài mà đi.
Áo Tư Lạp phản ứng nhanh, vội vàng phóng lại, ôm chặt thắt lưng Đường Hạo:
– Bá phụ, ngài không thể đi được.
Đường Hạo bị hắn kéo phải ngừng bước lại, lúc này hiệu quả của Phục Chế Kính
Tượng Tràng của hắn cũng chưa có biến mất, lực lượng của Phong Hào Đấu La dù
sao cũng tương đối cường đại.
– Buông ra. Trong số các người, có ai có thể quay về Thiên Đấu Thành, chuyển
lời của ta cho A Ngân, ta không còn mặt mũi nào nhìn nàng nữa. Kêu nàng quay
về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đi thôi. Cả đời của ta chưa từng vì đứa con này mà làm
cái gì, lúc này con trai ta bị đánh chết, thân ta là cha hắn chẳng lẽ lại làm
rùa đen co đầu rút cổ hay sao? Tất cả các ngươi không cần ngăn cản ta, cũng
không ai có thể ngăn cản ta được. Chết trên chiến trường, thống khoái hơn ngồi
một chỗ chờ chết rất nhiều.
Trên người Đường Hạo, toát ra một khí thế đặc thù, tất cả mọi người lúc này
không ai dám nhìn thẳng vào mặt hắn. Áo Tư Lạp cũng từ từ chậm rãi buông lỏng
hai tay ra.
Đường Hạo vừa mới định cất bước đi, đột nhiên, thanh âm cứng ngắt của Đại Sư
chợt vang lên:
– Chờ một chút, Tiểu Tam không chỉ có một phụ thân là ngươi, còn có ta nữa.
Báo thù cho con, như thế nào lại thiếu phần ta. Cho dù báo thù không được,
cũng phải đi theo bước chân của hắn. Chẳng lẽ ba ngày sau, bọn họ còn có thể
tha cho chúng ta sao? Chết trên chiến trường, Đường Hạo, vậy thì chúng ta cùng
chết trên chiến trường đi.
Hai mắt đỏ như máu của Đường Hạo nhìn chằm chằm vào ánh mắt không chuyển hồng
của Đại Sư, lúc này ngược lại trở nên thập phần bình tĩnh. Nhưng sự bình tĩnh,
tĩnh mịch kia, so với ánh mắt đỏ như máu của Đường Hạo, lại càng thêm đáng sợ
hơn.
Liễu Nhị Long cũng không có ngăn cản Đại Sư, chỉ là nắm chặt tay hắn:
– Đường đi xuống suối vàng, dắt ta theo với.
– Ta đi cùng với các ngươi.
Tạch một tiếng, Tuyết Băng đã mạnh mẽ rút thanh trường kiếm của mình ra, quay
đầu nhìn lại Qua Long Nguyên soái:
– Nguyên soái, sau khi ta đi, mọi chuyện trong Gia Lăng Quan giao lại cho
ngươi. Ba ngày sau, ngươi thống lãnh tướng sĩ toàn bộ đầu hàng Võ Hồn Đế Quốc
đi. Đồng thời phải quản thúc các tướng sĩ, không được phản kháng nữa.
– Bệ hạ, ngài muốn làm gì vậy?
Qua Long Nguyên soái kinh hãi, vội vàng ôm chặt cánh tay của Tuyết Băng.
Tuyết Băng phẫn nộ quát:
– Đây là ý chỉ của Trẫm, ngươi muốn kháng chỉ bất tuân hay sao?
Qua Long Nguyên soái tuy bị quát nạt nhưng hắn cũng không có buông tay ra:
– Thần không dám, nhưng mà, chỉ cần thần còn một hơi thở, nhất định không thể
nhìn bệ hạ đi chịu chết như vậy.
Tuyết Băng lạnh nhạt nói:
– Sư phụ đã vì đế quốc mà tuẫn nạn, bất luận thân là đế vương hay là đệ tử
của sư phụ, ta cũng không thể sống nhu nhược. Ta là hoàng đế của Thiên Đấu Đế
Quốc, mặc dù thời gian tại vị cũng không lâu. Nhưng mà thân là một đế vương,
ta có trách nhiệm mà ta phải gánh vác. Trận chiến tranh này là do ta hạ lệnh
mà phát động. Đối mặt với hai vị thần, chúng ta đã không có khả năng nào đạt
được thắng lợi nữa. Một khi đã như vậy, tiếp tục chiến đấu cũng chỉ có thể làm
tăng thêm thương vong mà thôi. Ta không thể nào nhìn tướng sĩ cùng với con dân
của ta chịu chết một cách oan uổng như vậy. Cho nên, ta ra lệnh cho ngươi phải
dẫn dắt mọi người đầu hàng, bảo tồn lại một tia hi vọng cuối cùng của Thiên
Đấu Đế Quốc chúng ta. Nhưng mà, ai đều có thể đầu hàng, ta lại không thể được.
Ta không thể nào thẹn với Liệt Tổ Liệt Tông, không thể thẹn với tiên đế.
Nguyên soái, ngài không cần ngăn cản ta. Khi ta rời khỏi Gia Lăng Quan, ngài
hãy dẫn đầu tất cả các tướng lãnh nhìn thật kỹ, ta chỉ hi vọng, cái chết của
ta, có thể thắp lên một tia hi vọng trong lòng mọi người. Ta tin tưởng, một
ngày nào đó, Thiên Đấu Đế Quốc ta nhất định sẽ có cơ hội tái sinh sáng lạng
huy hoàng trở lại.
– Bệ hạ –
Toàn bộ tướng lĩnh trên đầu tường đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt bọn họ đều đã
đỏ ửng lên. Không hề nghi ngờ, thân là một vị đế vương, Tuyết Băng đã hoàn
toàn chinh phục tâm của bọn họ.
– Nguyện cùng bệ hạ đồng sinh cộng tử. Thiên Đấu Đế Quốc, không có tướng sĩ
hèn nhát.
Qua Long nguyên soái phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất:
– Bệ hạ, nếu ngài quyết định sẽ đi, xin ngài hãy đem nhiệm vụ đầu hàng kia
giao lại người khác đi, cho phép lão thần cùng theo ngài đi.
Khí thế thảm liệt dâng tràn, tuy rằng Đường Tam đã chết, nhưng thời khắc này
đây, trên đầu tường Gia Lăng Quan, đế vương cùng với các tướng lĩnh đều tràn
ngập lực ngưng tụ trước nay chưa từng có. Cái ngày gọi là _ “Ai Binh Tất
Thắng” _ . Trong mắt mỗi người bọn họ đều tràn ngập chiến ý mãnh liệt.
– Bệ hạ, ngài hạ lệnh đi. Chúng ta có trăm vạn hùng binh, cho dù người kia là
thần thì có sao? Chúng ta hoàn toàn có thể lấy số đông đè bẹp nàng ta. Thà
chết không hàng.
– Thà – chết – không – hàng–.
Tiếng gầm giận dữ ầm ầm bạo vang, thậm chí vang truyền đến tận hơn mấy dặm
xung quanh. Ngay cả chỗ đóng quân của quân đội Võ Hồn Đế Quốc cũng còn có thể
nghe được.
Lúc này, bên trong doanh địa của Võ Hồn Đế Quốc, Bỉ Bỉ Đông một tay ôm Thiên
Nhận Tuyết, một tay cầm tay Hồ Liệt Na, vừa về đến lều doanh trướng lâm thời.
Nghe được thanh âm từ phía Gia Lăng Quan truyền đến, khuôn mặt dữ tợn của Bỉ
Bỉ Đông không khỏi toát ra một tia khinh thường:
– Không hàng? Được thôi, ba ngày sau ta nhất định sẽ huyết tẩy Gia Lăng Quan.
Vừa nói, nàng vừa đặt Thiên Nhận Tuyết và Hồ Liệt Na xuống đất.
– Sư phụ.
Thanh âm Hồ Liệt Na cũng đã run lẩy bẩy, nước mắt nhịn không được chảy xuống:
– Ngài, ngài thật sự giết chết hắn rồi sao?
Đối mặt với bất kỳ kẻ nào, cho dù là ngay cả nữ nhi của mình, vẻ mặt của Bỉ Bỉ
Đông đều là vô cùng lãnh khốc, chỉ độc nhất khi đối mặt với Hồ Liệt Na, thần
sắc băng lãnh của nàng mới có thể toát ra một chút ôn nhu:
– Na Na, ta biết ngươi thích hắn, nhưng mà, ngươi hẳn cũng biết được, ngươi
và hắn không có khả năng có kết quả. Đúng vậy, Đường Tam là cái thế kỳ tài,
thậm chí ngay cả ta cũng cảm thấy thua kém. Nhưng mà, lúc này hắn đã chết.
Ngươi phải chấp nhận sự thật đi. Sư phụ nhất định phải giết hắn, nếu không, kẻ
bị hủy diệt chính là Võ Hồn Đế Quốc chúng ta. Ta làm như vậy, cũng là cắt đứt
hẳn ý niệm trong lòng ngươi. Thần hồn của Đường Tam cùng với ta đối kháng,
thân thể cũng đã bị ta đánh tan, hơn nữa trái tim còn bị phá nát, cho dù hắn
là thần đi nữa, nhất định cũng phải chết. Lúc này xem còn ai có thể ngăn cản
ta thống nhất đại lục được nữa.
– Nếu lúc này ngươi không có giết ta, có lẽ, ta chính là người đó.
Thanh âm lạnh như băng của Thiên Nhận Tuyết vang lên bên tai Bỉ Bỉ Đông.
Bỉ Bỉ Đông cau chặt lông mày, quay đầu hướng về phía đứa con gái chưa bào giờ
thân cận của mình nhìn lại. Thần sắc Thiên Nhận Tuyết biểu lộ sự quật cường,
đôi môi mím chặt lại, ánh mắt nhìn Bỉ Bỉ Đông, không ngờ trong mắt chỉ tràn
ngập sự thù hận sâu sắc.
– Ngươi? Ngươi muốn ngăn cản ta? Không nghĩ đến ngươi có dã tâm lớn đến như
vậy.
Bỉ Bỉ Đông lạnh lùng nói.
Thiên Nhận Tuyết cười lạnh một tiếng:
– Dã tâm? Đúng vậy, đúng là ta có dã tâm. Nhưng mà, lúc này đối với ta mà
nói, chuyện này cũng không còn trọng yếu nữa. Quan trọng chính là, chuyện ta
muốn làm nhất chính là ngăn cản ngươi. Có một chuyện mà ngươi có thể không
biết, Đường Tam cũng chính là nam nhân duy nhất mà ta thích trong cả cuộc đời
này.
Bỉ Bỉ Đông ngẩn ngơ:
– Ngươi cũng thích hắn?.
Trong mắt Thiên Nhận Tuyết đã bao phủ một tầng sương mù, ngay vừa rồi trong
nháy mắt nhìn thấy Bỉ Bỉ Đông bóp nát trái tim của Đường Tam. Nàng đột nhiên
cảm thấy được, ***g ngực của mình cũng lâm vào trống rỗng, giống như bị phá vỡ
cũng không phải là trái tim của Đường Tam vậy, mà làm trái tim của chính nàng.
Trong lòng nàng, tất cả những hận ý đối với Đường Tam, cũng cùng với trái tim
Đường Tam bị bóp nát mà tan biến đi hết, còn lại chỉ là sự thống khổ mãnh liệt
mà thôi. Nàng lúc này mới phát hiện ra, không ngờ mình lại yêu tên nam nhân
kia đến như vậy. Cho dù hai bên thủy chung luôn là đối địch, nhưng nàng vẫn là
luôn yêu hắn. Cứ việc nàng cũng không phải một lần muốn đem Đường Tam hoàn
toàn hủy diệt đi, nhưng mà, đến khi hắn thật sự chết đi thì tim nàng lại đau
nhói đến mức không thở nỗi.
– Hắn chỉ có thể chết trong tay ta, nhưng ngươi lại ra tay giết hắn. Bỉ Bỉ
Đông, ngươi cũng giết ta luôn đi, nếu không, sau này ta nhất định sẽ là địch
nhân của ngươi.
Thiên Nhận Tuyết nghiến răng nói, nước mắt của nàng rốt cuộc cũng lặng yên
chảy xuống.
Sắc mặt của Bỉ Bỉ Đông đại biến, thậm chí tay phải của nàng cũng đã giơ cao
lên, nhưng mà rốt cuộc cũng không có hạ xuống.
– Muốn chống lại ta sao, trước tiên ngươi hãy khôi phục lại cánh ta đã mất
của ngươi rồi hãy nói tiếp. Chỉ bằng vào thực lực này của ngươi mà có thể
chống lại ta sao? La Sát Thần chính là một trong hai đại sát thần của thần
giới, đối với tất cả các thần khác, đều có tác dụng khắc chế nhất định. Cho dù
là Đường Tam lúc toàn thịnh, cũng chưa chắc là đối thủ của ta, huống chi là
ngươi.
Nói xong câu đó, Bỉ Bỉ Đông lạnh lùng liếc nhìn nữ nhi mình một cái, cũng
không quay đầu lại, nhẹ nhàng bước ra khỏi lều.
o0o
Đầu tường Gia Lăng quan.
Ngay lúc cảm xúc mọi người dâng trào, định liều mạng lao ra ngoài Gia Lăng
Quan, một mực im lặng chăm chú nhìn thi thể Đường Tam, Độc Đấu La mở miệng.
– Bệ hạ nói đúng. Không cần phải hi sinh vô ích. Cho dù các ngươi có nhiều
hơn gấp đôi đi nữa, cũng không có thể tạo thành uy hiếp gì cho Bỉ Bỉ Đông.
Nghe xong những lời hắn nói, tất cả ánh mắt mọi người nhất thời tập trung cả
lên mình hắn. Sắc mặt Độc Cô Bác hết sức bình tĩnh, nhưng những người quen
biết hắn đều biết, mỗi khi mặt hắn xuất hiện thần thái như thế, chính là lúc
trong lòng hắn đang không bình tĩnh nhất. Độc Cô Bác tiếp tục:
– Ngay từ trước khi thành thần, năng lực dùng độc của Bỉ Bỉ Đông cũng đã mạnh
hơn ta nhiều. Lúc này nàng đã thành thần, tự nhiên phương diện này sẽ càng
mạnh hơn rất nhiều, lại càng không thể xuất hiện tình huống giống như ta vậy,
không thể khống chế được độc tố của mình. Nàng nói sẽ huyết tẩy Gia Lăng Quan,
nhất định cũng không phải là hư ngôn. Nếu các ngươi không muốn tất cả các binh
sĩ dưới tay các ngươi đều phải chết oan uổng, lập tức từ bỏ ngay ý niệm toàn
lực liều mạng khỏi đầu đi. Các ngươi căn bản không có cơ hội chạy đến trước
mặt binh lính Võ Hồn Đế Quốc nữa là.
Lời nói của Độc Cô Bác đối với mọi người đều rất có sức thuyết phục, độc tố
Bích Lân Xà Hoàng của hắn, đều để lại ấn tượng hết sức sâu đậm trong lòng tất
cả mọi người.
Độc Đấu La chậm rãi đi đến bên cạnh Tuyết Băng, nhìn vào ánh mắt không chút
biến hóa của Đại Sư và Đường Hạo:
– Chúng ta đi thôi, ta cũng muốn làm chút gì đó cho Tiểu quái vật. Nếu đã
quyết định, như vậy tất cả chúng ta cùng nhau tiến lên.
Áo Tư Lạp đờ đẫn tiến lên, thản nhiên nói:
– Tiểu Tam là huynh đệ của chúng ta. Đái lão đại không có ở đây, ta chính là
người lớn nhất trong Sử Lai Khắc thất quái, ta đi cùng với mọi người.
– Tiểu Áo.
Trữ Vinh Vinh đuổi theo, không đợi nàng mở miệng, Áo Tư Lạp đã cưới lời:
– Vinh Vinh, nghe lời ta, ngươi phải ở lại. Người là người có cơ hội thành
thần, tương lai nhiệm vụ báo thù cho chúng ta, cũng chỉ có thể trông cậy vào
ngươi thôi.
Trữ Vinh Vinh nói thế nào cũng không chịu buông tay Áo Tư Lạp ra:
– Chẳng lẽ ngươi không có cơ hội trở thành thần hay sao? Mọi người không cần
quá xúc động, chúng ta nên tìm biện pháp khác đi.
Áo Tư Lạp cười cười giễu cợt:
– Còn có biện pháo nào khác sao? Đối diện với hai vị thần, chúng ta chẳng qua
chỉ là nhân loại, còn có thể làm gì được nữa chứ? Vinh Vinh, ta là một nam
nhân, cũng giống như ta vì ngươi mà lang thang lên đến cực Bắc vậy, lúc này,
ta vì huynh đệ của ta, cũng không thể nào lùi bước. Nếu không, cho dù sau này
tất cả mọi người cùng tề tựu dưới suối vàng, ngươi nói ta làm sao có thể đối
mặt với Tiểu Tam đây? Còn có đối mặt với đám Đái lão đại bọn họ nữa?
Trữ Vinh Vinh ánh mắt đã đỏ ửng, hít sâu một cái:
– Một khi đã như vậy, ta còn lý do gì để mà lưu lại nữa? Chiếu cố thi thể của
Tam ca, chỉ cần Tiểu Vũ thôi đã đủ rồi. Ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ta lại
sợ chết hay sao? Ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.
Vừa nói, tay Trữ Vinh Vinh càng cầm chặt tay Áo Tư Lạp hơn, biểu tình của nàng
nói cho Áo Tư Lạp biết, không gì có thể lay chuyển ý chí của nàng nữa.
Đường Hạo và Đại Sư dẫn đầu bước xuống khỏi thành, ngay sau đó là Tuyết Băng,
Qua Long Nguyên soái và Độc Đấu La.
Ngay khi Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh chuẩn bị tiếp bước, đột nhiên thân thể hai
người chợt đồng loạt run rẩy lên một chút, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng
nhìn về phía hai tay hai người đang nắm chặt với nhau.
Chỉ thấy cánh tay của Áo Tư Lạp đã hoàn toàn biến thành màu trắng tươi, mà
cánh tay của Trữ Vinh Vinh lại là Cửu sắc vờn quanh. Bạch quang và Cửu sắc
quang mang giao hội lại với nhau, chậm rãi vờn quanh bàn tay của hai người.
Ánh mắt hai người đồng thời trở nên dại ra, không hẹn mà cùng lúc ngừng lại,
dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn về phía đối phương.
Đột nhiên, Áo Tư Lạp mạnh mẽ quát to một tiếng:
– Đợi một chút.
Đám người Đường Hạo, Đại Sư giống như là không có nghe đến thanh âm của hắn
vậy, vẫn kiên định tiến bước. Mà đám tướng lĩnh trên đầu thành lại toát ra ánh
mắt khinh thường nhìn hai người. Trong mắt bọn họ, Áo Tư Lạp cùng với Trữ Vinh
Vinh hẳn là lâm trận lại hèn nhát rút lui. Nhưng mà, tiếng hô lên ngay sau đó
của Trữ Vinh Vinh lại làm cho thần sắc của tất cả mọi người đại biến.
– Tam ca được cứu rồi.
Chỉ đơn giản năm chữ, lại giống như là làm cho toàn bộ thời gian trên đầu
tường Gia Lăng Quan chợt ngưng đọng lại. Thần sắc mọi người đều xuất hiện biến
hóa. Tiểu Vũ đang huyết lệ ngập tràn, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Đường Hạo đang đi
tuốt phía trước, phốc một cái đã nhảy đến trước mặt hai người, ánh mắt của tất
cả tướng lãnh đều toát ra vẻ ngạc nhiên. Trong nháy mắt, Áo Tư Lạp cùng với
Trữ Vinh Vinh đều trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở đây.
Ngay sau đó Đường Hạo mạnh mẽ nắm chặt bả vai Áo Tư Lạp:
– Các ngươi nói sao? Tiểu Tam được cứu rồi sao?
Trong mắt Áo Tư Lạp tràn đầu sự kích động cực độ, thanh âm của hắn bởi vì kích
động cực độ mà trở nên sắc lạnh vài phần:
– Bá phụ, ngài xem.
Vừa nói hắn vừa nâng tay mình và tay Trữ Vinh Vinh đang nắm chặt lại lên:
– Tiểu Tam được cứu rồi, chúng ta có biện pháp giúp hắn sống lại.
Đám người Đại Sư cũng đã chạy đến bên cạnh Áo Tư Lạp cùng với Trữ Vinh Vinh,
nghe những lời nói đó, giống như là cấp cho Đại Sư một viên thuốc Cửu Tâm Hoàn
hiệu quả tức thời vậy, lập tức làm cho thần trí của hắn rất nhanh hồi tỉnh
lại:
– Cứu bằng cách nào? Các ngươi có biện pháp gì?
Áo Tư Lạp kích động nói:
– Sư phụ, chúng ta ngay lúc từ Hải Thần Đảo trở về đã ngay lập tức gia nhập
chiến trường, vẫn chưa kịp nsoi cho ngài biết những hồn kỹ cuối cùng mà chúng
ta thu nhập được, ngài còn nhớ hay không?
Đại Sư gật gật đầu:
– Hồn hoàn cuối cùng của các ngươi đều là Mười vạn năm cấp bậc cả. Ta còn
nhớ. Chuyện đó cùng với việc cứu sống lại Tiểu Tam có quan hệ gì với nhau?
Áo Tư Lạp nói:
– Mười vạn năm hồn hoàn, bình thường mà nói, đều sẽ có được hai hồn kỹ. Hồn
kỹ thứ chín của ta chính là Hơn Kim Cương Tràng, của Vinh Vinh là Cửu Bảo Vô
Địch Thần Quang. Mười vạn năm hồn kỹ của chúng ta đều chỉ xuất hiện một cái.
Nhưng mà, ngay vừa rồi, khi ta nắm chặt tay của Vinh Vinh, lại xúc tiến cái
Mười vạn năm hồn kỹ thứ hai của chúng ta, hơn nữa, phải là cả hai chúng ta
cùng nhau sử dụng hồn kỹ này.
Đại Sư cả đời nghiên cứu võ hồn, trong người vẫn còn chút đam mê, hắn lập tức
phản ứng lại:
– Ngươi nói là, các ngươi có được một cái Mười vạn năm võ hồn dung hợp kỹ? Từ
hồn kỹ sinh ra võ hồn dung hợp kỹ sao?
– Đúng vậy.
Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh cơ hồ đồng thời cùng nói.
Võ hồn Dung hợp kỹ, chỉ khi nào song phương có được sự phù hợp cực cao mới có
thể xuất hiện. Cũng giống như Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch, võ hồn bọn họ có
sự phù hợp rất cao, hơn nữa lại là thiên bẩm có khả năng kết hợp. Nhưng mà,
giống như Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh vậy, xuất hiện võ hồn dung hợp kỹ lại là
một tình huống hết sức đặc thù, so với võ hồn dung hợp kỹ trời sinh lại càng
thêm hiếm có hơn. Mà võ hồn dung hợp kỹ xuất hiện dưới tình huống như thế này,
thông thường sự phù hợp lại càng cao đến cùng cực.
Đường Hạo khẩn trương:
– Các ngươi nói là, Võ hồn dung hợp kỹ của các ngươi có thể giúp Tiểu Tam
sống lại hay sao? Vậy còn chờ gì nữa? Bắt đầu ngay bây giờ luôn đi.
– Không, chờ đã.
Đại Sư đột nhiên ngăn lại:
– Không thể làm ở đây, quay trở lại nghị sự đại sảnh phủ nguyên soái đi.
Đường Hạo mạnh mẽ vỗ vỗ trán:
– Ngươi xem đó, ta hồ đồ rồi. Đúng vậy, về phủ nguyên soái trước rồi hãy nói
tiếp.
Trên đầu tường Gia Lăng Quan quá mức trống trải, tuy rằng lúc này bọn họ cũng
không hiểu được vì sao Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh lại nói là có thể làm sống
lại thần. Nhưng mà, trong lòng bọn họ đương nhiên đều hy vọng đây là sự thật.
Mà cứu sống một vị thần, tất nhiên sẽ có xuất hiện dị tượng, vạn nhất trong
quá trình cứu sống, để cho Võ Hồn Đế Quốc ở đối diện phát hiện, như vậy ngay
cả cơ hội cuối cùng cũng mất hẳn.
Tiểu Vũ trực tiếp bế thi thể Đường Tam đứng dậy, chỉ vài bước đã vọt đến trước
mặt Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh:
– Chúng ta đi.
Hi vọng xuất hiện trở lại, nàng cũng trở nên kiên cường hơn. Dáng người Tiểu
Vũ vốn cao gầy, ôm Đường Tam cũng không có vẻ quá nặng nhọc. Nàng lập tức bay
nhanh về phía Phủ Nguyên soái.
Đám người Đường Hạo, Đại Sư, Liễu Nhị Long, Phất Lan Đức, Áo Tư Lạp, Tuyết
Băng vội vàng chạy theo. Chỉ mình Trữ Vinh Vinh là ngừng lại một chút, quay
đầu nhìn lại phụ thân bên ngoài thành, đang cô độc thu thập thi thể của Kiếm
Đấu La và Cốt Đấu La, nước mắt không khống chế nổi, tràn xuống gương mặt kiều
diễm. Trong lòng âm thầm nói:
– Thực xin lỗi, Cốt gia gia, Kiếm gia gia, ta không thể nhặt xác các người,
nếu sau khi ta cứu sống lại Tam ca, Vinh Vinh vẫn còn sống, Vinh Vinh nhất
định sẽ vì các ngươi mà báo hiếu.
Mạnh mẽ xoay người lại, Trữ Vinh Vinh cố nén sự bi thương cực độ trong nội
tâm, rất nhanh đuổi theo mọi người.
Tin tức vốn không có khả năng hoàn toàn phong tỏa, Tuyết Băng cũng không có hạ
lệnh phong tỏa tin tức, rất nhanh, đại quân Thiên Đấu Đế Quốc trong Gia Lăng
Quan đã biết được chuyện xảy ra trên đầu tường Gia Lăng Quan khi nãy. Những
biểu hiện của Tuyết Băng trên Gia Lăng Quan đều có tác dụng vô cùng quan
trọng. Với địa vị đế vương chí tôn của hắn, lại có thể nguyện vì đế quốc mà hi
sinh, hắn đã có thể chinh phục được tất cả các tướng lãnh. Dưới sụ quản thúc
của các tướng lãnh, sự khủng hoảng đáng lẽ phải xuất hiện trong binh sĩ, nhưng
hiện tại cũng không có. Trong Gia Lăng Quan, lúc này ngược lại tràn ngập khí
thế cùng chung kẻthù.
Qua Long Nguyên soái sau khi cùng mọi người đi đến đại sảnh Nguyên soái phủ,
lập tức đưa ra tuyên ngôn tử chiến: Đầu hàng, chính là làm nô lệ. Vì con cháu
đời sau của Thiên Đấu Đế Quốc, vì thân nhân quyến thuộc của chúng ta, là một
nam nhân của Thiên Đấu Đế Quốc, tuyệt không thể lùi bước. Chỉ có đoàn kết nhất
trí, mới có thể cùng chống lại kẻ thù bên ngoài. Hải Thần đại nhân cũng chưa
có chết, mà chỉ bị thương nặng mà thôi. Vì vị anh hùng của chúng ta, ta yêu
cầu, mỗi một chiến sĩ của Thiên Đấu Đế Quốc đều phải cầu nguyện cho Hải Thần
đại nhân, cầu nguyện cho ngài bình phục lại, dẫn dắt chúng ta cùng kháng địch.
Lời nói của Qua Long Nguyên soái sau khi truyền đến tay của các chiến sĩ Thiên
Đấu Đế Quốc, trong toàn Thiên Đấu Đế Quốc đại quân không có một tia phản đối
nào, ngay sau đó, ngược lại càng tràn ngập khí thế ngưng tụ hơn.
Nhưng mà, bản thân Qua Long Nguyên soái cũng hiểu rõ, cái này chẳng qua chỉ là
tình huống tạm thời mà thôi, cũng chỉ có thể tạm thời ổn định quân tâm. Đến
lúc nào đó, khi mà kịch độc giống như ngày trước Độc Cô Bác phóng thích ra,
bắt đầu lan tràn xuống đại quân Thiên Đấu Đế Quốc, không biết sẽ có bao nhiêu
người ngã xuống đây. Nếu tình hình đã đến mức đó rồi, cho dù phảu đầu hàng,
chính mình cũng chỉ còn cách lấy thân mình hi sinh cho tổ quốc, cùng đi theo
bệ hạ thôi.
o0o
Nghị sự đại sảnh.
Tất cả các vật dụng bình thường trong đại sảnh đều đã được hoàn toàn dẹp hết
ra ngoài. Tiểu Vũ ôm thi thể của Đường Tam đang đứng tại trung tâm, Trữ Vinh
Vinh và Áo Tư Lạp đứng hai bên nàng. Những người khác bao vây ở bên ngoài, tận
lực đem không gian lớn nhất nhường cho bọn họ. Thời khắc này đây, thần sắc
trên mặt tất cả mọi người đền tràn ngập sự lo lắng cùng với hồi hộp. Đường Tam
nếu có thể sống lại, như vậy tất cả đều còn có cơ hội. Nếu hắn như vậy chết
đi, không chỉ là Thiên Đấu Đế Quốc sẽ diệt vong, mà ngay cả Tinh La Đế Quốc
cũng đồng dạng không thoát khỏi ma chưởng. Đến lúc đó, đại lục thật sự sẽ trở
thành thiên hạ của Bỉ Bỉ Đông. Bất luận là từ góc độ tình cảm thân thuộc, tình
cảm bằng hữu, hay là tình cảm vì đại lục mà nói, mọi người đều âm thầm trong
lòng cầu nguyện cho Đường Tam.
Không chỉ là trong này, trong toàn bộ Gia Lăng Quan, trăm vạn đại quân, thời
khắc này đều dưới sự dẫn dắt của Qua Long Nguyên Soái, cùng với các tướng lãnh
khác, đều đã quỳ rạp xuống đất, hướng về phía vị Hải Thần đại nhân, vị Lam Hạo
Vương của bọn họ trong nghị sự đại sảnh mà cầu nguyện. Trong lòng bọn họ, Lam
Hạo Vương vĩnh viễn là chiến thần, chiến thần bất diệt.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!