Đấu La Đại Lục - Chương 504: Tuyệt thế song thần, quyết chiến trên cao mười dặm
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Đấu La Đại Lục
- Chương 504: Tuyệt thế song thần, quyết chiến trên cao mười dặm
Ngay khi đại quân của Thiên Đấu đế quốc lao ra ngoài doanh trướng, chuẩn bị
cùng đại quân của Võ Hồn đế quốc quyết một phen tử chiến, đúng lúc này Đường
Tam và đồng bọn trở về.
Sau khi hắn đánh bại Thiên Nhận Tuyết, chỉ tốn thời gian mấy canh giờ hiệp trợ
đồng bọn hấp thụ hồn hoàn, sau khi dừng chân một lúc ở Tử Trân Châu đảo, lại
cùng mọi người xuất phát cấp tốc trở về. Mà Thiên Nhận Tuyết bởi vì bị Đường
Tam đánh bị thương nên trên đường phải tạm ngừng lại, tối hôm qua phải quay về
phía sau Gia Lăng quan nghỉ ngơi dưỡng thương, cho nên lúc này mới xuất hiện
cùng một lúc với Đường Tam trên chiến trường.
Hải Thần lực của Đường Tam đột nhiên xuất hiện phía trên đại quân của Thiên
Đấu đế quốc, Thiên Nhận Tuyết tự nhiên thấy lòng nặng trĩu, hai tay siết chặt.
Nhưng bên phía Thiên Đấu đế quốc lại là một cảnh tượng hoàn toàn trái ngược.
Mắt thấy Đường Tam và lục quái trở về, Tuyết Băng đang ngồi trên chiến mã hạnh
phúc đến mức suýt nữa ngất xỉu, hắn đã nhiều lần cầu khẩn Đường Tam có thể trở
về đúng lúc. Khi một màn này đã thật sự xảy ra, trong lòng hắn ngập tràn cảm
giác hạnh phúc căn bản không thể hình dung, thậm chí có chút điên cuồng bỗng
nhiên mạnh mẽ rút ra Thiên Tử Kiếm ngửa mặt lên trời hô to:
– Hải Thần hàng lâm! Lam Hạo Vương vạn tuế!
Một tiếng thét này của hắn nhất thời đánh thức đại quân của Thiên Đấu đế quốc
còn có chút mê muội do sự xuất hiện của Đường Tam. Có thể bọn họ đã vì Đường
Tam mặc Hải Thần Thần Trang mà mê muội, nhưng thanh Hải Thần Tam Xoa Kích
trong tay Đường Tam thì không thể nào giả được. mắt thấy Đường Tam giơ cao Tam
Xoa Kích trong tay, toàn thân toát ra ánh sáng càng chói mắt hơn so với trước
kia, Hải Thần Thần Trang phóng xuất ra khí tức cường đại nhất thời làm cho ánh
mắt binh lính Thiên Đấu đế quốc đều tràn ngập vẻ cuồng nhiệt. Bọn họ có thể
không hiểu vì sao bệ hạ kêu Lam Hạo vương là Hải Thần, nhưng bọn họ tuyệt đối
tin tưởng, có Lam Hạo Vương lãnh đạo, bọn họ chắc chắn sẽ đánh tan Võ Hồn đế
quốc.
Mà Tuyết Băng hô hai tiếng _ “vạn tuế” _ , không nghi ngờ là Đường Tam sẽ ngồi
trên vị trí cao như hắn, thầm chí còn có thể cao hơn hắn nữa! Đây cũng rất là
hợp lý. Nhưng sự xuất hiện của Đường Tam có thể nói là điềm báo lần thứ hai sẽ
ngăn được cơn sóng dữ, có hắn, trăm vạn hùng binh của Thiên Đấu đế quốc sẽ có
chỗ dựa vững chắc, có hắn trận chiến này sẽ không cần phải tự sát nữa, mà là
thời cơ tốt để giết địch.
Đường Hạo hưng phấn giơ tay cao khỏi đầu, nhìn con mình đang ở trên không,
trong lòng hắn tràn ngập tự hào và kiêu ngạo. Là Thần!. Đúng vậy, con mình rốt
cục đã hoàn thành Hải Thần truyền thừa kịp thời trở về đúng lúc then chốt.
Sự hưng phấn của Đại Sư thậm chí còn hơn cả Đường Hạo, Đường Tam là do một tay
hắn bồi dưỡng, toàn bộ sự hiểu biết của hắn đều truyền hết cho Đường Tam. Lúc
này mắt thấy Đường Tam rốt cục đột phá vách ngăn trăm cấp, xuất ra thần lực
khổng lồ xuất hiện trên không, trong nội tâm Đại Sư không khỏi trăm mối cảm
xúc ngổn ngang mà điên cuồng hò hét. Phụ thân, gia gia, nếu như các người còn
sống thì tốt quá, Ngọc Tiểu Cương ta cũng không phải phế nhân, ta không làm
cho Lam Điện Bá Vương Long gia tộc mất mặt, cho dù là có võ hồn biến dị vứt
đi, nhưng ta đã dạy dỗ nên một vị thần. Một vị thần a!
Mặc dù đang ở ngoài chiến trường, thế nhưng nước mắt kích động của Đại Sư vẫn
tuôn ra như suối, hắn một lòng đợi ngày này đã lâu, hôm nay thật sự đã đến mà
đến vào lúc cực kỳ quan trọng. Hắn đã không thể kềm chế được sự kích động
trong lòng, cuộc đời này của hắn, có thể nói cả một đời toàn là bi kịch, có
thể kiên trì chờ đợi được tới ngày hôm nay, lúc này mắt thấy Đường Tam đã đạt
tới thần cấp, tất cả trong lòng Đại Sư đều tan biến hết, bồi dưỡng được một đệ
tử như Đường Tam là nỗi kiêu ngạo cả một đời của hắn.
– Hải … Thần … vạn … tuế …! Lam … Hạo … vương … vạn … tuế …!
Đường gia quân dưới sự lãnh đạo của bốn đại Đường chủ trước hết la lên theo
Tuyết Băng. Ngay sau đó, tiếng phượng gáy như trời long đất lở từ trong đại
quân của Thiên Đấu đế quốc vang lên, mang theo khí thế kinh khủng khác thường
làm cho sáu đại cung phụng đang trên đầu tường Gia Lăng quan nhìn nhau đồng
thời biến sắc.
Trận chiến này chưa bắt đầu thì khí thế của binh sĩ hai bên đã khác xa một
trời một vực, dù cho bọn chúng là đỉnh cấp cường giả gặp phải tình huống này
cũng phải chột dạ trong lòng,. Dù sao, sức người là có hạn, cho dù là phong
hào đấu la cũng không dám nói có thể chống lại trăm vạn đại quân mà có thể
toàn thân rút lui. Nhưng cuộc chiến này, Gia Lăng quan chính là chốt chặn quan
trọng nhất của Võ Hồn đế quốc, bọn họ làm sao có thể lùi bước? Vốn sáu đại
cung phụng thấy Thiên Nhận Tuyết trở về đã tràn đầy tin tưởng, làm tốt chuyện
chuẩn bị nghênh đón thắng lợi. Thế nhưng, hôm nay chúng thấy không chỉ là trăm
vạn hùng binh của Thiên Đấu đế quốc khí thế dâng cao, còn có Đường Tam đang
bay trên không, toàn thân toát ra khí tức làm cho bọn chúng phải run sợ. Sau
một tháng không gặp, Kim Ngạc đấu la cảm thấy Đường Tam đã không giống khi
trước nữa. Một tháng trước, Kim Ngạc đấu la đối mặt Đường Tam cùng lắm chỉ
kinh ngạc mà thôi, nhưng hắn thật không hiểu, vì sao Bỉ Bỉ Đông lại thua bởi
một thanh niên trẻ tuổi còn chưa đạt tới chín mươi lăm cấp phong hào đấu la,
nhất là lúc đó Đường Tam đánh với hắn là lúc thực lực bản thân đã tiêu hao hơn
phân nửa, càng làm cho Kim Ngạc đấu la cảm thấy nguy hiểm hơn.
Thế nhưng hôm nay sau một tháng, gặp lại Đường Tam, cảm giác của Kim Ngạc đấu
la đã biến thành kinh hãi. Bởi vì Đường Tam mang lại cho hắn một cảm giác sâu
không thể lường được, trên người giống như Thiên Nhận Tuyết, có khí tức cường
đại vô biên vô tận bao phủ cả trăm vạn đại quân của Thiên Đấu đế quốc. Giống
như là thêm mắt cho rồng, hơn nữa, theo sự xuất hiện của hắn, sĩ khí toàn bộ
đại quân của Thiên Đấu đế quốc thăng hoa lên đến một tầng cao mới, riêng khí
thế dường như có cảm giác áp bức khiến cho Gia Lăng quan muốn lung lay sắp đổ.
– Tiểu thư, hắn …
Kim Ngạc Đấu La thận trọng hỏi.
Sắc mặt Thiên Nhận Tuyết đã bình tĩnh lại, tuy rằng trong lòng nàng biết rằng
trở lại chiến trường sẽ gặp lại Đường Tam nhưng lúc Đường Tam thật sự xuất
hiện trước mặt, lòng nàng không cách nào bình tĩnh được.
– Ngươi nhìn không sai, Đường Tam đã hoàn thành truyền thừa thần vị, sở dĩ ta
tới chậm là do một mực truy sát hắn, đáng tiếc ta không thể thành công, vẫn để
cho hắn hoàn thành truyền thừa. Hắn được truyền thừa chính là lực lượng của
Hải Thần. Nhị cung phụng, truyền lệnh của ta, rút quân trở về thành, đóng chặt
cửa thành lại, cùng lúc, triệu tập tất cả hồn sư trong đế quốc lên đầu tường,
cố thủ Gia Lăng quan, cần phải không để cho Thiên Đấu đế quốc vượt qua một
đoạn hào nào!
Không đợi nhị cung phụng mở miệng, tam cung phụng vội nói:
– Tiểu thư, lúc này rút quân sợ rằng không thích hợp, sĩ khí quân ta đang
thấp, nếu không đánh trước, một trận này chúng ta làm sao đánh đây?
Thiên Nhận Tuyết hừ lạnh một tiếng, tam cung phụng chỉ thấy trong lòng căng
thẳng, trái tim giống như bị một bàn tay to lớn vô hình bóp nghẹt, rên lên một
tiếng lùi về phía sau hai bước, sắc mặt cũng hoàn toàn thay đổi.
– Nếu không rút quân, ngươi còn biện pháp gì tốt hơn sao? Đối mặt với trăm
vạn hùng binh của Thiên Đấu đế quốc, lẽ nào các vị cung phụng nắm chắc lãnh
đạo binh lực chỉ bằng sáu phần mười của đối phương chống nổi sự tiến công
chính diện của đối phương trên chiến trường hay sao? Chỉ có cố thủ Gia Lăng
quan, chúng ta mới có cơ hội. Còn Đường Tam ở đây, tấn công phòng thủ trên
chiến trường chỉ có thể dựa vào năng lực của các ngươi mà thôi.
Nhị cung phụng Kim Ngạc đấu la hít một hơi dài, xác định rằng tiểu thư nói
không sai. Chúng ta chỉ có thể nhờ vào sự kiên cố của Gia Lăng quan, mới có
thể chống lại sự công kích của trăm vạn đại quân Thiên Đấu đế quốc.
Kim Ngạc đấu la ra lệnh, nhân lúc đại quân Thiên Đấu đế quốc còn chưa tới gần
lập tức rút quân, kéo cầu treo lên, toàn lực phòng thủ. Rồi hắn nói với Thiên
Nhận Tuyết:
– Tiểu thư, xin ngài yên tâm đi đối phó tên Đường Tam kia, bên trong giao lại
cho chúng ta, thắng bại cuối cùng phải trông vào ngài rồi!
Thiên Nhận Tuyết và Kim Ngạc Đấu La liếc nhìn nhau, trong lòng thầm than một
tiếng. Nàng đương nhiên minh bạch ý tứ của Kim Ngạc đấu la, lực lượng giữa hai
phe, thêm vào một cường giả thần cấp kết quả chiến tranh sẽ lập tức khác hẳn.
Cho dù là một thần đã bị thương, cũng hoàn toàn có thể xoay trở cục diện trong
nháy mắt. Thế nhưng muốn chiến thắng Đường Tam còn khó hơn lên trời, chỉ sợ
tối đa có thể đưa tới chỗ hai bên cùng chết mà thôi.
Đương nhiên nàng sẽ không nói ra ý nghĩ trong lòng, khí thế vốn yếu của Võ Hồn
đế quốc sẽ không chịu nổi thêm một lần công kích.
Người Thiên Nhận Tuyết nhẹ nhàng bay lên, ánh sáng vàng rực rỡ chợt từ trên
người nàng toả ra mạnh mẽ, nương theo thần niệm của nàng đang mở rộng, hầu như
chỉ là trong nháy mắt đã bao phủ nửa bầu trời, sáu cánh màu vàng chói lọi từ
sau lưng xoè ra, cao giọng hét:
– Thiên … Nhận … Tuyết … ở … đây…!
Năm chữ giản đơn nhưng từ trong miệng Thiên Nhận Tuyết thốt ra đã khác hẳn,
mỗi một chữ đều mang theo Thiên Sứ thần lực ngập tràn, bằng vào năm chữ này đã
đè ép thanh âm hưng phấn của trăm vạn đại quân Thiên Đấu đế quốc xuống.
Một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu trước Gia Lăng quan. Trên bầu trời, phân nửa là
màu vàng, phân nửa là màu xanh lục và xanh lam trong suốt mỗi thứ chiếm một
nửa.
Khí tức của thần thật sự quá khổng lồ được Thiên Nhận Tuyết dùng thần lực bao
phủ bên trong Gia Lăng qua, trước khí thế lớn lao này quân phòng thủ tắm mình
trong đó nhất thời phát xuất ra sự tin tưởng và kính trọng. Trong lòng bọn
chúng có cảm giác Gia Lăng quan mà bọn chúng đang phòng thủ dường như là tường
đồng vách sắt, là siêu cấp thành luỹ vĩnh viễn không công phá nổi! Trong Thiên
Sứ thần lực tràn đầy tình cảm ấm áp càng thức tỉnh chiến ý của bọn chúng, máu
cũng dần dần sôi trào. Cho dù lui mười lăm vạn đại quân bên mình đang rút rất
nhanh vào trong Gia Lăng quan, cũng không ảnh hưởng đến khí thế đang dần dần
tăng lên một lần nữa.
Bên kia, thân thể Đường Tam toả ra ánh sáng màu xanh thẫm, dưới Hải Thần thần
lực bao phủ như một cái ***g, các tướng sĩ của Thiên Đấu đế quốc phát hiện
mình dường như đang trong một trận sóng to gió lớn, tường thành của Gia Lăng
quan ở phía xa giống như đổ nát tan hoang, không thể nào ngăn trở công kích
như thác đổ triều dâng của họ.
Thiên Sứ thần lực, làm cho tinh thần và khí thế của quân phòng thủ của Võ Hồn
đế quốc như lá chắn vững vàng.
Hải Thần thần lực. Làm cho tinh thần khí thế của đại quân Thiên Đấu đế quốc
như một ngọn giáo vô cùng sắc bén.
Chiến đấu chưa thật sự bắt đầu, cường giả mạnh nhất của hai bên đã bắt đầu ảnh
hưởng đến toàn bộ chiến trường. Chỉ có lực lượng của lĩnh vực thần cấp mới có
thể mượn thần niệm bản thân mang sức ảnh hưởng khuếch trương ra rộng lớn đến
như vậy. Cũng chỉ có lực lượng thần cấp như thế này mới có thể thật sự trở
thành người chỉ huy của đại quân.
Ầm … ầm … ầm …
Đại quân Thiên Đấu đế quốc đi từng bước một về phía trước, mỗi bước tiến của
bọn họ, ánh sáng xanh thẳm giữa không trung cũng sẽ tiến theo bọn họ về phía
trước một phân, trước sau vẫn bao trùm trên đầu bọn họ, bảo vệ cho bọn họ tấn
công lên phía trước.
Ánh sáng màu vàng trên không dưới sự ép tới của ánh sáng màu xanh không thể
không lui lại một chút.
Thân thể Thiên Nhận Tuyết giữa không trung hơi có chút giật mình, nhìn về
Đường Tam đang ở xa xa toả ra ánh sáng xanh rọi khắp, ánh mắt nàng như một
thanh kiếm sắc. Nàng biết trải qua thời gian mấy ngày vừa qua, Đường Tam đối
với sự khống chế Hải Thần thần lực của hắn đã càng tiến thêm một bước, bằng
vào việc thành thần đã giỏi hơn trước kia trên các phương diện năng lực. Sau
khi kế thừa thần vị, dưới tình huống hai bên đều là thần, cũng có thể vững
vàng mà áp chế. Mặc dù Thiên Nhận Tuyết đã dốc hết toàn lực, nhưng nàng không
cách nào ngăn cản được lĩnh vực của Đường Tam ép về phía mình, dẫn dắt đại
quân Thiên Đấu đế quốc không ngừng tiến tới. Sau đó trừ phi nàng quyết định
lui lại, nếu không, phạm vi bao phủ của Thiên Sứ lĩnh vực của nàng không ngừng
bị ép bức, binh sĩ bình thường xem thấy không hiểu rằng thần lực mạnh hay yếu.
Một phía của Gia Lăng quan xuất hiện ánh sáng vàng đương nhiên đã làm cho các
tướng sĩ của Thiên Đấu đế quốc cảm thấy giật mình, mức độ ánh sáng xanh mà
Đường Tam phóng xuất ra cũng không thua kém gì đối thủ.
Tuy bọn họ xem không hiểu thần lực, nhưng có thể xem hiểu được ai mạnh ai
yếu.Mắt thấy Đường Tam xuất ra lam quang không ngừng áp bức kim quang của đối
phương phải lui về, đối phương lại không có chút biện pháp nào, rất rõ ràng là
Đường Tam đã chiếm thượng phong. Dưới tình huống như vậy, khí thế của đại quân
Thiên Đấu đế quốc nhất thời tăng lên vô cùng mạnh mẽ, không ngừng hô to
– Hải Thần Lam Hạo vương.
Hải Thần trước kia, đúng là bằng vào tín ngưỡng của sinh vật ở hải dương mà
thành thần. Lúc này Đường Tam được hưởng tín ngưỡng tuy rằng không nhiều như
sinh vật hải dương, nhưng hắn làm Hải Thần dưới tác dụng tín ngưỡng của trăm
vạn đại quân gần như điên cuồng, thần niệm của hắn nhất thời tăng lên mạnh
nhất từ trước nay, theo hai bên càng ngày càng đến gần, đã có cảm giác áp chế
được Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Sứ Thần Trang rực rỡ chói mắt nổi lên trên màu xanh sẫm của Hải Thần
Thần Trang, Đường Tam và Thiên Nhận Tuyết đã sớm trở thành mục tiêu chú ý của
trận chiến này. Đối mặt với lực áp chế mà Đường Tam mang đến, Thiên Nhận Tuyết
rốt cục không nhịn được rút ra Thiên Sứ Thánh Kiếm của nàng. Thánh Kiếm giơ
cao đầy kiêu hãnh, toàn thân xuất ra thần lực, một đạo ánh sáng màu vàng từ
hướng mặt trời chiếu vào người nàng thành ánh sáng vô cùng chói mắt làm cho
bước tiến của đại quân Thiên Đấu đế quốc tạm thời chậm lại một chút, Hải Thần
lĩnh vực của Đường Tam cũng vì sức ngăn trở tăng lên gấp đôi mà ngưng lại
không tiến thêm được nữa.
Thế nhưng khoé miệng Đường Tam vẫn hiện ra nụ cười nhàn nhạt, dưới tình huống
thần niệm lĩnh vực của hai bên đối mặt, một bên xuất chiêu trước, chứng tỏ
rằng thực lực của đối phương đã không đủ, toàn diện chiếm ưu thế không nghi
ngờ gì đã làm cho trong lòng Thiên Nhận Tuyết nảy nở một mầm mống của thất
bại.
Trên đường trở về, Đường Tam đã suy nghĩ cẩn thận các loại thủ đoạn mà Thiên
Nhận Tuyết sẽ sử dụng trong lần chiến đấu thứ hai, trong lòng cũng đã có sắp
đặt sẵn cách đối phó. Muốn hai bên cùng chết đâu có dễ dàng như vậy được?
Dường như có hẹn trước với nhau, khi toàn thân Thiên Nhận Tuyết bị Thái Dương
chân hoả bao phủ, biến thành màu vàng đỏ thì cùng lúc đó, Đường Tam cũng giơ
Hải Thần Tam Xoa Kích của mình lên, màu vàng và xanh trong nháy mắt đã thu vào
trong cơ thể hắn, cùng lúc hoá thành hai đạo ánh sáng mãnh liệt chiếu thẳng
lên trời, Đường Tam và Thiên Nhận Tuyết cũng đã phân biệt mà xông lên không
trung.
Bọn họ đều rõ ràng rằng cuộc chiến giữa thần với nhau, là một cấp độ chiến đấu
khác hẳn, quyết không thể nào tiến hành trước mặt của đại quân nhân loại được,
nếu không, đối với hai bên đều sẽ mang đến tính huỷ diệt. Dù cho thực lực của
Đường Tam có mạnh hơn Thiên Nhận Tuyết, tồn thương của Thiên Đấu đế quốc có
thấp hơn Võ Hồn đế quốc, cường giả thần cấp đối mặt va chạm sẽ sinh ra uy lực
kinh khủng, có thể đưa thương vong lên tới con số vạn. Tình huống như thế bọn
hắn đều không muốn thấy, cho nên chiến trường của bọn hắn cũng không phải là ở
trước Gia Lăng quan, mà là cao tuốt trên không.
Sáu cánh và tám cánh cùng lúc vỗ mạnh, Đường Tam và Thiên Nhận Tuyết trong
nháy nắt đã đạt độ cao ngàn mét, thân thể bọn họ vẫn bay lên, sự vật dưới chân
càng lúc càng nhỏ bé, nhưng hai mắt bọn họ thuỷ chung vẫn nhìn vào đối phương.
Trận chiến nay đối với bọn họ rất là quan trọng, ai có thể thắng lợi trong
trận này, có thể nói rằng đã định đoạt cục diện của trường chiến tranh này.
Một ngàn mét, hai ngàn mét, ba ngàn mét … Thân thể Đường Tam và Thiên Nhận
Tuyết đã lên cao hơn vạn mét.
Phía dưới cũng đã không thể thấy được thân ảnh bọn họ nữa, tầm nhìn của tướng
sĩ hai bên đều bị khoảng cách và mây ngăn trở, Thiên Nhận Tuyết lạnh lùng nhìn
Đường Tam, tâm tình kích động của chính mình đã cố gắng bình phục lại, trong
mắt bắn ra sát khí mạnh mẽ. Giống như Đường Tam đã tiên đoán trước, cảm giác
thất bại trước đây trong lòng nàng bị giằng xé mà tăng mạnh, cho đến khi nàng
quyết chí tử chiến, lúc này mới miễn cưỡng đè ép được cảm giác đó xuống, nhưng
đối mặt với Đường Tam, thuỷ chung vẫn có một loại cảm giác rằng đối phương cao
cao tại thượng.(ở trên cao không với tới)
Đường Tam cười lạnh nhạt, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay chỉ ngang người:
– Hôm nay đánh một rận, chúng ta chắc chắn phân thắng bại, ngươi cho rằng, Võ
Hồn đế quốc vẫn còn cơ hội hay sao? Cho dù ta và ngươi ngang nhau, cũng không
ảnh hưởng đến cục diện của chiến trường, Gia Lăng quan cũng sẽ chắc chắn bị
phá. Ngươi cũng thấy rồi, tu vi đồng bọn của ta đều đã đạt tới cấp bậc phong
hào đấu la, có hai người đã ngoài chín mươi lăm cấp. Khí thế của quân phòng
thủ Võ Hồn đế quốc của các ngươi đã xuống thấp, trận chiến này đã không còn gì
phải lo nghĩ, phá được Gia Lăng quan, sau lưng Võ Hồn đế quốc sẽ là vùng đất
trống trải, sau khi quân của Thiên Đấu đế quốc và Tinh La đế quốc hợp lại, đó
là lúc Võ Hồn đế quốc diệt vong!
Thiên Nhận Tuyết hừ lạnh một tiếng:
– Muốn đánh thì đánh đi! Ngươi trở nên nhiều lời như thế từ lúc nào vậy?
Đường Tam bình tĩnh nhìn Thiên Nhận Tuyết:
– Ta chỉ muốn nói với ngươi, cho dù ngươi định cùng chết với ta, cũng không
thể nào làm được! Không tin ngươi cứ thử coi!
Ánh đỏ trong mắt Thiên Nhận Tuyết phóng mạnh ra, đầy vẻ giận dữ và nhục nhã
không cam lòng, kích phát Thiên Sứ thần lực của nàng trong nháy mắt tăng lên
đến đỉnh điểm. Từ thân thể nàng, ngọn lửa của Thiên Sứ trong nháy mắt bừng lên
mạnh mẽ, cao tới trăm trượng, đám mây thật to dưới chân nàng vì nhiệt độ quá
cao của Thái Dương chân hoả mà tan biến. Nếu ở bên dưới chiến trường mà quan
sát một cách chăm chú, cũng có thể thấy một điểm màu vàng đỏ ở trên cao.
Đối mặt với Thiên Nhận Tuyết đang nổi giận mà tích súc lực lượng, Đường Tam
cũng chưa vội hành động gì cả, mỉm cười:
– Ở đây đã trên cao mười dặm, khoảng cách với mặt trời rất gần, càng thích
hợp cho ngươi hấp thu lực lượng của Thái Dương chân hoả. Ta đến nơi đây quyết
chiến với ngươi thì phần thắng của ngươi càng thêm nắm chắc, đánh ở chỗ ngươi
có ưu thế nhất, mới có thể làm cho ngươi thua một cách tâm phục khẩu phục.
Ngươi xem có đúng hay không?
– Ngươi- chết- đi!
Thiên Nhận Tuyết cũng không chịu nổi Đường Tam chọc tức nữa, sau lưng trăm
trượng Thái Dương chân hoả trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh Thiên Sứ
Thánh Kiếm thật lớn từ trên trời giáng xuống, thẳng vào đầu Đường Tam. Không
khí vặn vẹo nứt toát ra, lại trong nháy mắt bộc phát ra Thiên Sứ lĩnh vực màu
vàng, cho thấy một kích này Thiên Nhận Tuyết đã dốc hết toàn lực mà ứng phó.
Đối mặt với công kích như vậy, Đường Tam vẫn ưu nhã ung dung như trước, Hải
Thần Tam Xoa Kích trong tay dựng thẳng trước người, ánh sáng xanh đọng lại bên
dưới Hải Thần chi tâm, tám cánh Hải Thần phía sau mở rộng ra với mức độ lớn
nhất. Ánh sáng xanh như sóng biển cuồn cuộn xuất ra, ngược hẳn với đám mây
Thái Dương chân hoả thiêu đốt của Thiên Nhận Tuyết. Lúc này cho dù là dưới
chân hay phía sau Đường Tam, tất cả những đám mây trắng đều pha thêm từng điểm
lam quang, trong nháy mắt tràn tới dung hợp vào trong tám cánh Hải Thần của
hắn, trở thành Thuỷ nguyên tố thuần khiết nhất.
Tám cánh Hải Thần của Đường Tam chính là bát chu mâu biến thành, năng lực thôn
phệ của chu mâu sau khi loại bỏ tiến hoá thành Hải Thần Thần Trang,dưới tác
dụng thần niệm của Đường Tam, hiệu quả đã tăng lên gấp bội. Trong quá trình
hấp thu năng lượng, càng trội hơn Sáu cánh Thiên Sứ của Thiên Nhận Tuyết,
không chỉ có ưu thế nhiều hơn hai cánh, ngoại phụ hồn cốt bát chu mâu tiến hoá
trước khi Đường Tam thành thần phẩm chất cao hơn bất cứ một khối hồn cốt nào
của Thiên Sứ Thần Trang, hơn nữa, nó và Đường Tam vẫn là một thể, mà Thiên Sứ
Thần Trang của Thiên Nhận Tuyết là do trong quá trình truyền thừa mới dung hợp
từng cái với thân thể, về mặt độ phù hợp, Đường Tam cũng hoàn toàn chiếm
thượng phong.
Mặc dù Hải Thần Thần Trang của Đường Tam chính là do Hải Thần thần lực thấm
nhuần cải biến từng khối hồn cốt mà biến thành, không như Thiên Sứ Thần Trang
của Thiên Nhận Tuyết nguyên là một bộ, thế nhưng phẩm chất hồn cốt của Đường
Tam đều là mười vạn năm, trên mặt phẩm chất cũng đã hơn Thiên Sứ Thần Trang
của Thiên Nhận Tuyết.
Ưu thế mạnh nhất của Đường Tam đối với Thiên Nhận Tuyết chính là tất cả những
gì hắn có được bây giờ chính là do hắn dốc hết sức mình làm từng bước một.
Thiên Nhận Tuyết nương nhờ vào Võ Hồn điện và Thiên Dạo Lưu, phần lớn năng lực
là nhờ vào bên ngoài mà được. Đây cũng là vì sao đều là thần, nhưng thực lực
của Đường Tam có thể áp chế nàng, toàn diện thực lực của Thiên Nhận Tuyết đều
thua kém Đường Tam chính là nguyên nhân.
Trên đường tới đây, Đường Tam bằng vào thần niệm đã dung hội và thông hiểu các
loại kỹ năng của mình, chân chính dung nhập với thân phận Hải Thần của hắn,
lòng tin của hắn cũng từ đó mà phát sinh. Về phần lời nói khi trước ngoại trừ
là do tự tin ra, còn là muốn chọc tức Thiên Nhận Tuyết, nói về mặt đấu trí,
Thiên Nhận Tuyết vẫn còn kém hơn Đường Tam một bậc. Ánh sáng xanh chợt loé
lên, dưới Thiên Sứ Thánh Kiếm thật lớn kia, thân thể Đường Tam phá ta thành
từng mảnh nhỏ rồi hoá thành ảo ảnh. Thế nhưng Thiên Nhận Tuyết vẫn cảm thấy
rất rõ ràng, đó chỉ là một Đường Tam hình thành bởi Thuỷ nguyên tố mà thôi.
Cách đó một dặm, Đường Tam thật sự đang lơ lửng một cách ung dung, nhẹ nhàng
vỗ tám cánh sau lưng, nhìn Thiên Nhận Tuyết với vẻ trêu chọc. Đối với một kích
toàn lực của Thiên Nhận Tuyết, hắn đã tránh khỏi một cách dễ dàng.
Nếu hai bên đổi chỗ cho nhau, tình huống như vậy Thiên Nhận Tuyết không có khả
năng làm được. Nếu như thần thể của nàng bị Đường Tam tập trung thần niệm,
nhất định phải va chạm chính diện mà không thể nào né tránh. Nhưng Đường Tam
không giống như thế, thần niệm của Đường Tam cao hơn nàng, trong nháy mắt nàng
phát động công kích, đã mạnh mẽ cắt đứt sự tập trung thần niệm của nàng, rồi
lợi dụng Thuỷ nguyên tố hấp thu trong đám mây dễ dàng làm ra một thế thân,
thoát ra khỏi phạm vi công kích của Thiên Nhận Tuyết.
Đường Tam muốn dùng hành động thực tế để chứng minh với Thiên Nhận Tuyết rằng
về toàn diện thực lực hắn đều mạnh hơn nàng, cũng đang không ngừng kích thích
mầm mống thất bại đã sớm xuất hiện trong lòng nàng.
– Ngươi sợ sao?
Thiên Nhận Tuyết giận dữ nhìn Đường Tam. Nàng cũng không biết chuyện gì đang
xảy ra, ngày hôm nay gặp lại Đường Tam, tâm tình của nàng như thế nào cũng
không có cách tỉnh táo lại.
Đường Tam bất thình lình biến sắc, khí phách toả ra không gì so sánh, khí tức
cuồng bạo từ trong cặp mắt màu lam của hắn bộc phát:
– Sợ? Từ này đúng ra xuất hiện trong lòng ngươi mới phải! Tiếp ta một chiêu!
Trước đó bình tĩnh ung dung đột nhiên trở nên cuồng bạo không kềm chế, khí
chất biến hoá của Đường Tam làm cho Thiên Nhận Tuyết không kịp thích ứng. Lúc
này, ánh sáng xanh mênh mông từ trên người Đường Tam đã bộc phát ra, chỉ thấy
thân hắn chớp lên, thân thể cao lên trăm mét, Hải Thần Tam Xoa Kích cũng tăng
vọt theo, trực tiếp xuất ra một động tác đơn giản nhất, dùng lực lượng tràn
ngập mà ném mạnh. Hải Thần Tam Xoa Kích hoá thành một đạo ánh sáng xanh, như
một vì sao băng gào thét bay thẳng về phía Thiên Nhận Tuyết.
Trong nháy mắt phóng xuất ra Hải Thần Tam Xoa Kích, trên người Đường Tam bộc
phát ra toàn bộ ánh sáng, bao trùm toàn thân hắn rồi mở rộng ra mang theo năng
lượng cực kỳ mạnh mẽ, đã hoàn toàn dung nhập vào trong Hải Thần Tam Xoa Kích.
Trong mắt Thiên Nhận Tuyết, một chiêu của Đường Tam xuất ra dường như đã cắt
bầu trời thành hai nửa, thân thể Đường Tam sau khi xuất ra một kích này cũng
đã trở lại bình thường.
Không sai, đây chính là thức thứ ba của tuyệt học Hải Thần Hoàng Kim Tam Xoa
Kích, Nhất Khứ Bất Phản, đây mới là Nhất Khứ Bất Phản thật sự hoàn chỉnh. Hai
mắt Đường Tam sáng chói như hai viên ngọc, ngưng đọng trên người Thiên Nhận
Tuyết, thần niệm trong nháy mắt trào dâng thu nạp, căn bản không cho Thiên
Nhận Tuyết bất kỳ cơ hội nào bỏ chạy, muốn bức bách nàng phải chính diện đỡ
lấy một kích này. Lúc này Thiên Nhận Tuyết lập tức hiểu ra mình đã bị lừa, lúc
nãy tất cả những gì Đường Tam nói đều là để làm cho mình phân tâm, còn hắn
chuẩn bị rút lui, lúc này, nàng vừa phát động toàn lực tấn công một kích, mặc
dù thần lực của bản thân tự khôi phục trong lúc Đường Tam nói, nhưng dù sao
cũng không đạt đỉnh cao. Một kích này của Đường Tam rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ
lực lượng, toàn lực mà bộc phát ra, dưới tình huống một bên có sự chuẩn bị một
bên bất ngờ, cao thấp đã rõ.
Thế nhưng tuy Thiên Nhận Tuyết biết rõ như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác
không có bất cứ biện pháp gì, chỉ có thể đón đỡ một kích này mà thôi.
Thiên Sứ Thánh Kiếm tuột ra khỏi tay lơ lửng trước mặt nàng, hai tay bắn ra
nhanh như điện chớp, hờ hững điểm ra ba cái trước người, sáu điểm sáng màu
vàng bắn ra trên không. Cùng lúc đó, sáu cái Thiên Sứ Sáo Trang mỗi cái đều
bắn ra một điểm sáng vàng dung nhập vào trong, một ngôi sao sáu cánh màu vàng
hội tụ lại đằng sau Thiên Sứ Thánh Kiếm.
Tức thì lấy Thiên Nhận Tuyết làm trung tâm tất cả chung quanh đều biến thành
hư ảo, Thiên Sứ Thánh Kiếm chia ra làm sáu thanh trường kiếm giao nhau, trong
nháy mắt xoay tròn, ngưng tụ thành một điểm năng lượng màu vàng hình tròn,
ngay khi tất cả hoàn thành thì Hải Thần Tam Xoa Kích của Đường Tam cũng đã tới
nơi.
Tiếng nổ ầm vang trong nháy mắt bộc phát ra, toàn thân Thiên Nhận Tuyết chấn
động rất mạnh, Thiên Sứ Thần Trang trở nên chói mắt vô kể. Có thể thấy rõ ràng
từ trên người nàng phóng ra một luồng sương mù màu vàng như thuỷ triều bay về
phía sau lưng, hiển nhiên là bị năng lượng công kích của Hải Thần Tam Xoa Kích
áp bức đến cùng cực.
Cùng lúc đó, Thiên Sứ Thánh Kiếm của nàng đang xoay tròn cùng với lưỡi của Hải
Thần Tam Xoa Kích va chạm phát ra một chuỗi đốm lửa chói mắt. Giữa không
trung, dường như có một cây pháo hoa màu vàng nổ mạnh, không khí theo đó mà
uốn khúc, kim quang lan tràn bao phủ trọn một dặm vuông.
Lúc Thiên Nhận Tuyết cho rằng đã ngăn chặn được công kích của Đường Tam, lực
công kích của Hải Thần Tam Xoa Kích đã tan hết, lập tức ngay sau đó, năng
lượng công kích kinh khủng một lần nữa truyền đến, ánh sáng xanh vừa yếu đi
một chút lại trở nên mạnh mẽ, suýt nữa phá tan hàng rào phòng thủ do Thiên Sứ
Thánh Kiếm dựng lên.
Đây là chuyện gì vậy? Thiên Nhận Tuyết thất kinh, vốn nàng dự định thừa dịp
lực công kích của Hải Thần Tam Xoa Kích giảm bớt, trước khi Đường Tam thu hồi,
liền dốc hết toàn lực chặt đứt thần niệm của Đường Tam liên hệ với Hải Thần
Tam Xoa Kích. Cũng giống như trận chiến đầu tiên sau khi thành thần với Đường
Tam vậy, lấy được thần khí này, như vậy Đường Tam không có thần khí thực lực
ít nhất sẽ giảm bớt ba thành, khả năng thắng lợi trong trận chiến này sẽ tăng
lên rất lớn. Nhưng ai mà ngờ được, Hải Thần Tam Xoa Kích này lại ẩn chứa năng
lượng khổng lồ như vậy, dưới tình huống như thế, không ngờ còn có thể phát lực
lần thứ hai.
Thiên Nhận Tuyết thân là Thiên Sứ Chi Thần nhưng đối với Hải Thần hoàn toàn
không hiểu rõ, bằng không nàng sẽ không giật mình như vậy. Điệp lãng (chất
chồng) thần lực này chính là điểm đặc sắc của Hải Thần thần lực, chính là một
đợt bình thường, một đợt khởi lên, chồng chất vô cùng vô tận. Đây mới là tác
dụng cường đại của kỹ năng đơn thể công kích Nhất Khứ Bất Phản hoàn chỉnh, sao
có thể dễ dàng kết thúc như vậy được? Đường Tam sao lại có thể để cho Thiên
Nhận Tuyết có cơ hội bắt lấy Hải Thần Tam Xoa Kích lần thứ hai?
Không dám chậm trễ, Thiên Nhận Tuyết xốc lại tinh thần, toàn lực ứng phó với
từng đợt từng đợt công kích đang tới. Năng lượng bộc phát ra trên Hải Thần Tam
Xoa Kích của Đường Tam, mỗi lần một đợt thần lực còn chưa hoàn toàn biến mất,
đợt thần lực thứ hai đã bắt đầu, liên tiếp chín đợt, chồng chất lên tầng tầng.
Trong nháy mắt đợt thần lực cuối cùng bộc phát, thân thể Thiên Nhận Tuyết đã
bị thần lực khủng bố kia bạo phát đánh bay đi, bay thẳng ra xa hơn vài ngàn
mét, mà Hải Thần Tam Xoa Kích trên không vẽ một vòng thật lớn rồi trở về trong
tay Đường Tam.
Thiên Nhận Tuyết đang ở trên không cắn răng cố gắng nuốt vào một ngụm máu tươi
đã trào ra đến khoé miệng, nàng cảm thấy Thiên Sứ Thần Trang trên người vang
lên tiếng leng keng, hiển nhiên vì vừa rồi phải thừa nhận áp lực quá lớn, năng
lượng của Thiên Sứ Thần Trang cũng theo đó mà xuất hiện ba động kịch liệt,
Thiên Sứ Thánh Kiếm càng không ngừng kêu lên ầm ầm. Đường Tam cầm lại Hải Thần
Tam Xoa Kích trong tay nhưng hơi nhíu mày, không phải hắn không muốn truy
kích, nhưng vì đã dốc hết toàn lực cần phải có thời gian để phục hồi, nếu như
tuỳ tiện truy kích, vạn nhất không thể đánh chết Thiên Nhận Tuyết, dưới sự
đánh trả của đối phương, hắn cũng sẽ không dễ chịu. Thần lực của Thiên Sứ Chi
Thần so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn một chút, vốn là hắn dự định, một
kích đã chuẩn bị lực lượng đầy đủ cho dù không thể đánh bị thương Thiên Nhận
Tuyết, ít ra cũng có thể huỷ diệt một phần của Thiên Sứ Thần Trang. Nhưng hiện
tại xem ra, Thiên Sứ Thánh Kiếm dưới sự va chạm liên tục cũng không bị một vết
sứt mẻ gì.
Kỳ thật cũng là Đường Tam suy nghĩ quá nhiều, một kích Nhất Khứ Bất Phản này
của hắn xác thực là rất mạnh mẽ, nhưng phương pháp đối phó của Thiên Nhận
Tuyết cũng cực kỳ chính xác. Đường Tam không chỉ đối mặt với một mình Thiên Sứ
Thánh Kiếm mà thôi, trước khi Hải Thần Tam Xoa Kích tới trước người Thiên Nhận
Tuyết, trong nháy mắt, Thiên Nhận Tuyết đã đem năng lượng từng phần của Thiên
Sứ Thần Trang truyền hết vào trong Thiên Sứ Thánh Kiếm. Một kích ấy của Đường
Tam cũng giống như va chạm với Thiên Sứ Thần Trang, tự nhiên là không thể nào
phá huỷ. Có thể làm cho Thiên Sứ Thần Trang phải rung động, năng lượng ấy cũng
coi như đã quá kinh khủng rồi.
Ầm
Ngọn lửa màu vàng chói mắt chợt bộc phát ra từ trên người Thiên Nhận Tuyết bị
đánh bay đi, Đường Tam đột nhiên cảm thấy, mặt trời trên không dường như to
lớn hơn lúc bình thường. Thân thể Thiên Nhận Tuyết lúc đó bốc lên một trụ sáng
màu vàng, nàng dùng tay bắt lại Thiên Sứ Thánh Kiếm. Khi nàng ổn định lại thân
thể của mình thì thần sắc đã có chuển biến, trong ánh mắt toát ra vẻ âm lãnh
mà Đường Tam chưa bao giờ nhìn thấy qua. Thân là người phát ngôn của thần
thánh quang minh- Thiên Sứ Chi Thần, nhưng lúc này lại tràn ngập khí tức tử
vong.
Hai bên cũng không vội vàng động thủ, Đường Tam huy động tay phải, Hải Thần
Tam Xoa Kích trong tay vẽ một vòng ánh sáng trên không, một ngôi sao bảy cánh
kỳ dị mà hư huyễn xuất hiện dưới chân hắn. Mà tám cánh Hải Thần sau lưng hắn
cũng dường như đã biến thành trong suốt, hoàn toàn mở rộng ra nhưng bất động,
giống như dùng ngọc bích mà tạc thành. Vòng tròn ánh sáng dưới chân phóng xuất
ra, hướng về Đường Tam mà khuếch tán, trong mơ hồ, giữa không trung có tiếng
sóng biển gầm vang, tựa hồ có một cơn sóng thần đánh về phía Đường Tam. Dưới
ảnh hưởng của ánh sáng xanh, từ sau lung Đường Tam, từng đám đốm sáng xanh bắt
đầu xuất hiện. Trong nháy mắt, đám đốm ánh sáng xanh này bắt đầu tăng lên gấp
bội, hội tụ thành cơn lũ màu lam, hướng về tám cánh của Hải Thần phía sau
Đường Tam mà tụ lại, cảnh tượng trông như sóng to gió lớn thực sự xuất hiện.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!