Đấu La Đại Lục - Chương 494: Rút ra Hồn cốt, Hải Thần tám cánh
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Đấu La Đại Lục
- Chương 494: Rút ra Hồn cốt, Hải Thần tám cánh
– Tu La, ngươi đứng lại đó cho ta, nói rõ ràng một phen đi nào. Ngươi đúng là
không công bằng. Đến trước Thần giới Ủy ban bổn tọa cũng không sợ. Cái phương
pháp tuyển chọn người thừa kế của ngươi ta đã không nói tới, quăng lưới rộng
rãi, bồi dưỡng nhiều người. Ta thì chỉ hết sức chuyên chú bồi dưỡng một người
duy nhất mà thôi.
Tuy là lời nói của Hải Thần cũng vẫn còn cứng cỏi, nhưng lúc này trong đó cũng
đã có chút điểm miễn cưỡng.
Tu La thần dừng bước lại, cũng không quay đầu, nói:
– Còn nữa, những lời mà ngươi nói để trợ giúp Đường Tam loại bỏ tạp niệm
trong lòng ta cũng đã nghe rõ. Ngươi muốn cho người phát ngôn Ba Đấu Tây của
ngươi cùng người được ta lựa chọn ở cùng với nhau, ngươi tựa hồ chưa từng hỏi
qua ta là có đồng ý hay không. Ông cố Đường Thần của Đường Tam, tuy rằng ngưng
tụ được thành thần hồn, nhưng hồn phách tổn thương nghiêm trọng, ta còn chưa
nghĩ đến chuyện hao phí thần hồn để giúp hắn tu bổ nữa là.
Nói xong câu đó, Tu La thần từng bước từng bước đi ra, đã biến mất khỏi đại
môn của Hải Thần Thần điện.
– Đừng có uy hiếp người khác như vậy chứ.
Hải Thần bi phẫn rống lên trong họng:
– Tu La thần, ngươi dù sao cũng là anh ta, chúng ta chuyện gì cũng từ từ nói!
Đợi ta với.
Thanh âm lạnh như băng của Tu La thần cũng từ trong không khí phiêu lãng đến:
– Mọi chuyện chờ sau khi Đường Tam hoàn thành quá trình truyền thừa rồi hãy
nói. Cho dù ta có nghĩ đến chuyện để hắn trở thành Thần giới chấp pháp giả,
thì đó cũng là chuyện của cả vạn năm nữa.
Hải Thần cũng lao ra khỏi Thần điện, hô lớn:
– Mọi chuyện thương lượng lại, ngươi dù sao cùng là một trong ba đại chấp
pháp giả, địa vị tương với hai vị thần vương kia mà, cũng không nên nói lung
tung trước Thần giới Ủy ban a!
Thần giới chấp pháp giả, tại Thần giới có địa vị cực kỳ cao, có thể quản lý
hết thảy, giám sát chủ thần, thậm chí là cả quyền lực của Thần vương. Dưới một
số tình huống đặc thù, bọn họ thậm chí còn có thể thông qua phương pháp đặc
thù của thần giới để đi đến nhân gian mà chấp pháp. Mà Thần giới Ủy Ban, chính
là từ hai vị Thần vương cùng với ba vị Thần giới Chấp pháp giả tạo thành. Gặp
phải chuyện đại sự của Thần giới, sẽ do năm đại ủy viên của Thần giới Ủy ban
tiến hành bầu phiếu. Trong đó, hai vị Thần vương đều có được hai phiếu, Thần
giới chấp pháp giả mỗi người có một phiếu. Nhưng nếu ba vị Thần giới chấp pháp
giả đều có ý kiến thống nhất, mặc dù chỉ có ba phiếu, cũng có quyền bác bỏ ý
kiến hai vị Thần vương. Năm vị đại ủy viên này cũng được xưng tụng là Thần
giới Ngũ đại chí tôn. Hải Thần tuy không nằm trong số Ngũ chí tôn này, nhưng
địa vị cũng chỉ kém có một chút, thực lực lại cực kỳ cường đại, cho nên nói
thế nào cũng không sợ Tu La thần.
o0o
Kim sắc quang mang làm cho Đường Tam có chút mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy trước mắt
mình tựa hồ như có một luồng lốc xoáy kim sắc khổng lồ đang cuốn lấy thân thể
mình vậy. Trước mắt chỉ thấy toàn một màu kim sắc, những thứ khác đều không
thấy đâu.
Đột nhiên cảm giác mơ hồ trong nháy mắt biến mất, luồng lốc xoáy kim quang kia
cũng đột ngột tiêu biến. Đường Tam phát hiện, lúc này mình đang đứng trên một
cái bục cao, hình tròn.
Cái bục này có màu kim sắc, từ dưới chân truyền lên một cảm giác ấm áp. Xung
quang cái bục tròn này là đại dương bát ngát mênh mông. Nhưng làm Đường Tam
giật mình chính là, màu của nước biển không ngờ hoàn toàn là màu vàng kim. Kim
sắc hải dương là loại cảnh tượng kì dị đến mức nào a! Hơn nữa, trong khoảng
không cũng tràn ngập sắc màu vàng kim. Tại địa phương này tựa hồ chỉ có một
loại màu sắc này, chính là trong loại màu sắc này có sáng, tối bất đồng, nên
mới có thể phân biệt được chỗ này chỗ kia.
Đường Tam thông minh như thế nào, định thần lại, hắn nhớ tới những biến hóa
biểu tình của Hải Thần trước khi đưa mình đến nơi này. Không thể nghi ngờ,
mình đoán nhất định là Hải Thần có nguyên nhân nào đó, không thể chân chính
tiết lộ mọi chuyện cho mình, mới trực tiếp đưa mình vào trong quá trình truyền
thừa. Về phần nơi này có lẽ chính là một lĩnh vực đặc thù, chuyên dùng để tiến
hành quá trình truyền thừa Hải Thần thần vị. Đây là những gì mà Đường Tam hiện
tại thông qua cảm giác có khả năng hiểu được.
Ở xung quanh cái bục tròn Đường Tam đang đứng, hơi chếch lên trên một chút, có
tám cái bục tròn nhỏ nổi lơ lưng trên không trung, đường kính mỗi cái chừng
hai thước, lấy cái bục của Đường Tam làm trung tâm. Tám cái bục à? Lúc trước
Hải Thần đã nói qua, mình muốn hoàn thành quá trình truyền thừa, cần phải
thông qua tám cửa ải khó khăn, xem ra, hẳn là có liên quan đến tám cái bục
tròn nhỏ kia.
Ngay lúc Đường Tam đang suy ngẫm, đột nhiên, từ phía dưới cái bục tròn hắn
đang đứng, chợt dâng lên một luồng quang mang cuồn cuộn, quanh co, hướng về
phía thân thể của Đường Tam mà phủ lên. Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể của
chính mình trong nháy mắt bị luồng năng lượng đó trói chặt lại, hoàn toàn
không thể phản kháng.
Dần dần, luồng năng lượng kim sắc kia đã đem thân thể Đường Tam hoàn toàn bao
phủ bên trong. Làm cho Đường Tam dở khóc dở cười chính là, ngay cả đến hô hấp
cũng bị hoàn toàn phong bế. Ngoại trừ ánh mắt còn có thể nhìn, còn lại hắn
không thể tiến hành bất cứ phản ứng gì. Nội lực Huyền thiên công trong cơ thể
lưu chuyển rõ ràng chậm lại rất nhiều, dao động phi thường thong thả. Đường
Tam muốn sử dụng tinh thần lực để điều động nội lực, nhưng tinh thần lực cùng
với nội lực hắn đều bị một cỗ năng lượng không rõ áp chế.
Đột nhiên, không có gì dự đoán trước, một cỗ cảm giác nóng cháy chợt từ sau
lưng truyền đến. Ngay sau đó, khi mà Đường Tam còn chưa kịp phản ứng gì, một
cảm giác đau nhức mãnh liệt như bị xé nát truyền đến, đau đến mức làm trước
mắt Đường Tam biến thành màu đen. Giống như thân thể bị mổ xẻ ra vậy. Âm thanh
ma sát chói tay từ phía sau lưng truyền đến. Lúc này, tinh thần lực Đường Tam
tuy rằng bị phong ấn lại, nhưng cảm giác của hắn lại trở nên cực kỳ mẫn tuệ.
Nhưng mà, cảm giác càng mẫn tuệ, cảm giác thống khổ lại càng rõ ràng hơn.
Sự thống khổ kịch liệt kia giống như là có người dùng con dao nhọn cắt vào
lưng hắn, đem làn da, cơ thể cùng với kinh mạch hoàn toàn mở ra hết, sau đó
lại cắt vào mấy cái xương sườn sau lưng, hơn nữa, là lách dao vào các khe hở
trong xương mà xuống tay. Rắc một tiếng, tựa hồ có một khúc xương trên người
Đường Tam bị mạnh mẽ rút ra.
Phá da thịt, rút xương cốt, loại cảm giác thống khổ này dưới tình huống bị
khuyếch đại lên, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đau đến mức không chịu nổi.
Mà cho dù là Đường Tam, ý chí của hắn vô cùng kiên cường, dưới sự thống khổ
mãnh liệt như thế này, kinh mạch toàn thân hắn cũng đều tê liệt hết, sự thống
khổ tột cùng trước giờ chưa từng thấy qua này, kích thích cho mỗi dây thần
kinh trong cơ thể của hắn đều kịch liệt run rẩy.
Cùng lúc đó, một trong số tám cái bục nhỏ lơ lửng xung quanh cái bục mà Đường
Tam đang đứng, có một cái bay ra, lơ lửng trước mặt Đường Tam khoảng một
thước. Bên trên cái bục nhỏ kia phát ra quang mang kim sắc lóng lánh, lượn
sóng rất đẹp. Đáng tiếc, lúc này Đường Tam đang vô cùng thống khổ, nào còn có
tâm trí mà thưởng thức cảnh đẹp. Một đạo kim quang từ sau lưng Đường Tam bay
đến, ngừng lại ở trước mặt, vừa đúng ngay trên cái bục tròn nhỏ kia, cũng
không có rớt xuống đó, mà chỉ trôi lơ lửng phía trên cái bục, cách khoảng nửa
thước. Rõ ràng là một cái xương sườn, xương sườn của Đường Tam. Đường Tam cũng
không có cảm giác sai, đúng là xương cốt của hắn đang bị mạnh mẽ rút ra.
Nếu như Hải Thần Chi Tâm của Đường Tam cũng không có bị phá vỡ, bằng vào Hải
Thần Tam Xoa Kích có Hải Thần Chi Tâm, tuy rằng trong quá trình truyền thừa
cũng cần phải rút ra xương cốt, nhưng cảm giác thống khổ sẽ ít đi rất nhiều.
Hải Thần Chi Tâm sẽ sử dụng Hải Thần thần lực để bảo vệ cảm giác của hắn, tận
khả năng làm giảm đi cảm giác thống khổ mà hắn phải chịu. Nhưng lúc này, Đường
Tam không có Hải Thần Chi Tâm trợ giúp, cũng giống như là người bệnh khi tiến
hành phẫu thuật mà không có thuốc gây mê vậy, phải trực tiếp cảm nhận cảm giác
bị người khác banh da xẻ thịt, rút gân đoạn cốt.
Xương sườn, kim sắc xương sườn,… Đường Tam mạnh mẽ áp chế sự sợ hãi trong
lòng, dưới tình huống cực độ thống khổ, hắn vẫn như trước nói với chính mình,
nhất định phải bình tĩnh. Thanh xương sườn bị gỡ xuống này, tựa hồ chính là
một cây trong số Bát Chu Mâu của hắn. Phải biết rằng hiện tại Bát Chu Mâu đã
tiến hóa thành thần khí, không ngờ vẫn còn bị rút ra, đủ thấy năng lượng đang
kềm chế hắn cường đại đến mức nào.
Giống như để chứng minh cho sự phán đoán chính xác của Đường Tam, cây xương
sườn kia vừa mới ổn định lại trên cái bục tròn nhỏ, lập tức phóng thích ra
quang mang chói lọi, đột nhiên biến to ra, hóa thành một cái chân nhện dài
khoảng ba thước, đúng là hình dạng của một cái chân nhện trong Bát Chu Mâu.
Sự thống khổ kịch liệt lại dâng lên, rắc một tiếng nữa, Đường Tam chỉ cảm thấy
thân thể mình cùng với một cây xương sườn bị bẻ ra mà trở nên mềm thêm một
chút nữa. Nội lực Huyền Thiên Công trong cơ thể hoàn toàn bị áp chế không thể
vận chuyển để giảm đau, Đường Tam lúc này chỉ có thể gồng mình chịu đựng.
Ngay lúc này, thanh âm lạnh như năng mà lúc trước khi Đường Tam tiến vào Hải
Thần thần điện đã nghe qua, lại đột nhiên vang lên:
– Gỡ bỏ các trói buộc, nếu như ngăn cản việc rút ra hồn cốt, khảo hạch xem
như bị gián đoạn. Hậu quả nghiêm trọng nhất của gián đoạn khảo hạch là hủy bỏ
kết quả. Không được rời khỏi bục trung tâm quá phạm vi hai thước, không được
thay đổi vị trí thân thể chủ yếu bị rút hồn cốt. Nếu không, coi như từ bỏ việc
truyền thừa.
Thanh âm vừa vang lên, tất cả các trói buộc nhất thời mất hết, Đường Tam lại
khôi phục được năng lực hành động. Cơ hồ ngay lập tức hắn thở sâu một cái,
liều mạng thúc dục nội lực Huyền Thiên Công của mình, không phải là vận chuyển
hay phát động gì, mà là trực tiếp nhắm vào ***g ngực mình, biến thành một tầng
phòng ngự cảm giác, tận khả năng chặn lại cảm giác sâu sắc sự đau đớn về mặt
thần kinh của mình.
Nhưng mà, cảm giác của hắn lúc này đã được phóng đại lên gấp năm lần, sự cảm
nhận sâu sắc mãnh liệt như vậy sao lại có thể dễ dàng ngăn cản được chứ? Trong
sự thống khổ kịch liệt, đạo kim quang thứ hai sáng lên, lại là một cái chân
nhện đã xuất hiện tại cái bục nhỏ trước mặt Đường Tam. Bát Chu Mâu tám cái gắn
chặt vào tám cái xương sườn của Đường Tam đã bị rút ra hai cái.
Mà lúc này, Đường Tam đột nhiên ý thức được, chính mình có thể khôi phục được
hành động, còn tệ hơn là lúc hắn hoàn toàn bị phong bế lại. Thân thể hoàn toàn
bị phong ấn, ít nhất khi hắn bị thống khổ kịch liệt còn có khả năng đem toàn
bộ tâm lực để mà nghênh đón thống khổ. Nhưng mà, hiện tại hắn đã khôi phục lại
năng lực hành động, trong kịch liệt đau đớn như vậy, hắn cơ hồ là trong bản
năng nghĩ đến việc phóng ra ngoài, hoặc là phát động hồn lực để tiến hành công
kích. Một khi mà hắn làm ra những động tác như vậy, quá trình truyền thừa Hải
Thần cũng tự nhiên bị gián đoạn. Bởi vậy, hắn phải toàn tâm toàn ý mà khống
chế thân thể của mình, tận khả năng để mà bảo trì tư thế này, không thể di
động.
Cho dù thân thể đã đau đớn đến mức co rút lại, làn da đã có chút vặn vẹo, hắn
cũng phải kiên trì không thể di động. Loại cảm giác này, so với lúc trước càng
thêm thống khổ hơn. Từ bị động thừa nhận thống khổ nay đã chuyển thành chủ
động thừa nhận thống khổ.
Lúc này chỉ là mới bắt đầu thôi a! Nếu ngay tại thời điểm này mà mình còn
không kiên trì nổi, quá trình truyền thừa phía sau sẽ tiến hành như thế nào
đây. Trong lòng Đường Tam dâng lên một cỗ lực lượng dữ tợn, hắn vẫn là cắn
răng bất động, nhưng cơ thể cũng với thần kinh run rẩy vẫn không thể khống chế
được. Nhưng hắn vẫn giống như một cây đinh đứng tại đó, thân thể tuy rằng run
rẩy kịch liệt nhưng vẫn là đứng nguyên vị trí.
Cách một tiếng, lại thêm một cây xương sườn bị rút ra nữa, đau nhức làm cho
trước mắt Đường Tam hóa thành một mảnh màu đen, nhưng tinh thần hắn lại thanh
tỉnh dị thường, thậm chí còn có thể đem quá trình đau đớn kia tiến hành phân
tích. Trái tim Đường Tam lúc này đã đập nhanh gấp ba lần bình thường. Đường
Tam thậm chí còn có chút lo lắng, với tình huống kịch liệt thống khổ như thế,
không biết trái tim của mình có thể gánh vác nổi hay không nữa.
Càng thêm quỷ dị chính là, xương sườn hắn tuy rằng bị dỡ xuống, nhưng trên mặt
đất cũng không có chảy xuống một tia máu tươi nào. Hơn nữa, tại vị trí mấy cây
xương sườn kia dở xuống, cũng chỉ có cảm giác nơi bị rút ra có một trận nhũng
xuống mà thôi, ngoại trừ đau nhức ra, cũng không có cảm giác ảnh hưởng đến sự
chống đỡ của ***g ngực.
Rất nhanh, Đường Tam đã hiểu được, trên thực tế, không phải là xương sườn của
chính mình bị rút ra, bị rút ra kia, hẳn chính là Ngoại phụ hồn cốt Bát Chu
Mâu của mình, mà mấy thanh xường sườn của mình vẫn còn nguyên trên người.
Luồng năng lượng không biết tên kia ở sau lưng mình tiến hành, chính là đem
hồn cốt của mình mạnh mẽ rút ra khỏi cơ thể.
Phải biết rằng, loại tình huống này trước đây chính mình cũng đã từng trải
qua, nhưng lúc đó, là hắn tự mình chặt đứt cánh tay của mình, mạnh mẽ tách hồn
cốt ra, chứ không phải là tách hồn cốt ra khỏi xương cốt của mình. Dù sao năng
lực của Lam Ngân Hoàng xương đùi phải cũng đủ khả năng làm cho cánh tay hắn bị
chặt rồi vẫn mọc lại được. Hơn nữa, chủ động chặt bỏ một khối hồn cốt, cho dù
là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La đi nữa, cũng bởi vì vậy mà làm hồn lực
giảm xuống mười cấp. Lúc trước hắn cùng với cha hắn Đường Hạo cũng đã từ nếm
trải qua cảm giác này rồi. Nhưng mà lần này, quá trình tách hồn cốt ra khỏi
xương cốt, tuy rằng vô cùng thống khổ, nhưng hồn lực của Đường Tam hoàn toàn
không bị ảnh hưởng chút nào. Đây là năng lực của thần a! Ngoại trừ năng lực
của thần ra, có cái gì có thể làm được chuyện này chứ?
Có được sự nhận biết như vậy, giúp Đường Tam cảm giác giống như sự thống khổ
sau lưng cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa, chân chính nhận thức được tác
dụng thần kỳ của thần lực như vậy, làm cho trong lòng hắn trên mặt ý thức đã
tiếp nhận sự thống khổ này. Ý chí của Đường Tam vốn là vô cùng cường đại, thậm
chí so với khí lực thần cấp kia của hắn còn mạnh mẽ hơn một chút. Hơn nữa với
sự thông minh tài trí của hắn, giúp cho hắn hiểu được nguyên lý của sự đau
nhức sau lưng, cũng làm cho tâm trí hắn càng thêm cứng cỏi hơn.
Đương nhiên, loại kịch liệt thống khổ này đối với sự tiêu hao thể lực của hắn
cũng rất lớn, mồ hôi tuôn ra như tắm, giọt lớn giọt nhỏ không ngừng chảy xuống
mặt đất. Đường Tam cũng không có hớp từng ngụm từng ngụm lớn hô hấp để giảm
bớt thống khổ, hắn làm như vậy càng làm thể lực hắn tiêu hao nhanh hơn. Hắn
biết rõ, trong quá trình truyền thừa, chỉ sợ bất cứ ngoại lực nào đều không có
tác dụng ở đây. Cho nên, hắn cũng không có ăn mấy loại Hương tràng mà Áo Tư
Lạp đã đặc chế cho hắn. Trong đầu hắn chỉ không ngừng nói với chính mình, mỗi
lần chịu được một lần đau đớn, thực lực của mình cũng sẽ tiến bộ thêm một
phần. Chính nhờ tâm lý ám chỉ mãnh liệt như vậy, mới giúp Đường Tam có thể
mạnh mẽ đứng vững tại nơi này.
Răng rắc, răng rắc liên tục vang lên, cứ mỗi một tiếng kêu khiến người khác
lạnh người như vậy, đều có một cây xương sườn bay đến cái bục tròn nhỏ trước
mặt Đường Tam, hóa thành một cái chân nhện.
Rốt cuộc, khi cây cuối cùng trong số tám cây Bát Chu Mâu, theo một tiếng gãy
thống khổ mà rời ra, sự đau đớn kịch liệt cũng không có tiếp tục kéo dài nữa,
Đường Tam nhất thời nhẹ nhõm thở ra một cái.
Một người bình thường mà nói, chưa bao giờ tự cảm nhận được mình có bao nhiêu
hạnh phúc, nhưng nếu là một người vừa mới đi ra từ sự kịch liệt thống khổ, dần
dần khôi phục lại bình thường, quá trình đó sẽ làm cho người đó cảm nhận được
sự hạnh phúc vô bờ bến. Lúc này Đường Tam, chính là đang cảm nhận được niềm
hạnh phúc to lớn đó. Đồng thời, cảm giác hạnh phúc này lại từ trong cơ thể hắn
phát sinh ra một vài biến hóa kì dị.
Gốc của tám cái chân nhện gắn lại với nhau, tạo thành hình dạng Bát Chu Mâu
hoàn chỉnh, kim sắc quang mang sáng chói lưu chuyển trên đó, thậm chí còn có
thể chứng kiến được đám tơ vàng thôn phệ đang phun ra nuốt vào. Đám ngoại phụ
hồn cốt này mười mấy năm nay đi theo Đường Tam, bây giờ lại bị rút ra như vậy,
trên người Đường Tam mặc dù thống khổ đã biến mất, nhưng trong nội tâm lại
xuất hiện cảm giác mất mát mãnh liệt.
Đúng lúc này, Bát Chu Mâu trước mắt Đường Tam lại xuất hiện biến hóa. Từ bên
dưới hải dương màu kim sắc kia, bay ra tám cái cột nước lớn, mỗi một cái cột
nước đều có cùng kích thước với Bát Chu Mâu, đồng thời xông lên tám cái chân
nhện, nhất thời, đám nước biển màu kim sắc kia đã bao phủ hoàn toàn Bát Chu
Mâu, lại bị Bát Chu Mâu kia hấp thụ hết.
Sự thống khổ trên thân thể đã hoàn toàn biến mất, mang theo luôn cả cảm giác
hạnh phúc cùng với cảm giác mất mát khi Bát Chu Mâu bị rút ra. Đường Tam tập
trung tinh thần nhìn kỹ mộn màn trước mắt này. Hắn không nghĩ là sẽ bỏ qua
việc quan sát quá trình truyền thừa thần vị cả đời chỉ có một lần này.
Một tầng kim sắc quang mang giống như ba đào từ trong tám cái chân nhện kia
đột nhiên phát ra, dần dần dày đặc trên mỗi cái chân nhện kia. Đám hoa văn kia
nhìn qua thấy rất lớn, nhưng ngắn gọn, hoàn toàn kết hợp với nhau một cách
hoàn mỹ, làm cho Bát Chu Mâu nguyên bản thập phần hoa lệ lại càng thêm xinh
đẹp hơn. Hơn nữa, Đường Tam mơ hồ cảm giác được, sau khi được tám cột nước
biển rót vào xong, Bát Chu Mâu trước mắt mình tựa hồ như đang bành trướng ra.
Cũng không phải là dài ra thêm, mà là dần dần phồng to lên, cùng với quá trình
biến to đó, đám hoa văn cuộn sóng hình đám mây trên bề mặt Bát Chu Mâu cũng
dần dần to ra thêm.
Sự thấu hiểu kì dị xuất hiện trong lòng Đường Tam, trong mơ hồ, dường như hắn
cảm giác được từ Bát Chu Mâu của mình đang truyền đến một tia cảm giác lưu
luyến không muốn rời vậy. Hồn cốt có thể truyền cảm xúc cho mình hay sao?
Chẳng lẽ nói, Bát Chu Mâu cũng có linh hồn của riêng nó hay sao?
Không đợi Đường Tam suy nghĩ nhiều, đột nhiên một màn rung động vô cùng, giống
như là lưu tinh đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Tam.
Tám cái chân nhện thon dài kia đột nhiên rút ngắn lại, nhưng lại càng trở nên
thô to hơn, mỗi một cái đều có chiều dài khoảng chừng hơn hai thước. Trong
nháy mắt tiếp theo, đám hoa văn cuojn sóng hình đám mây kia không ngờ trong
nháy mắt giãn nở to ra, giống như là phá kiến thành bướm vậy, tám cái cánh kim
sắc thật lớn cùng lúc mở ra.
– A–
Nhìn thấy cảnh này, Đường Tam nhịn không được la lên một tiếng.
Tám cái cánh kia, mỗi một cái đều có chiều dài khoảng hai thước, rộng chừng
một thước, những hoa văn cuộn sóng hình đám mây chính là những sợi lông chim.
Mỗi lần tám cái cánh nhẹ nhàng phe phẩy, đám hoa văn hình đám mây kia cũng dao
động theo, huyễn hóa ra ánh sáng kim sắc trong suốt như ngọc. Phía cuối cánh
lại cực kỳ sắc nhọn, giống như là lưới kiếm vậy. Quang ảnh hoa mỹ kia cực kỳ
động lòng người, mỗi một lần vẫy lên, giống như là đang phát ra lời kêu gọi
đối với Đường Tam vậy.
Cái này, cái này chính là Bát Chu Mâu của ta hay sao? Nội tâm hắn sinh ra rung
động kịch liệt. Ngay sau đó, một cảm giác mừng như điên không gì nói hết được
trong nháy mắt từ trong lòng Đường Tam dâng lên, sự vui sướng mãnh liệt kia cơ
hồ là trong nháy mắt thôn phệ tâm hồn hắn, linh hồn hắn. Đường Tam cơ hồ khắc
chế không được, muốn lao ra, đi ôm lấy, vuốt ve bộ cánh động lòng người kia.
Mà Bát Chu Mâu biến thành tám cánh kia cũng giống như là đang ngoắc hắn lại,
truyền đến cho hắn một loại tình cảm vui sướng nồng đậm cùng với mãnh liệt
không muốn rời xa. Đó chính là của hắn a! Đường Tam đã nâng hai tay lên, nội
tâm cơ hồ là đang có một thanh âm đang nói với hắn, chỉ cần hắn bước lên vài
bước, vuốt ve bộ cánh như ngọc kia, sẽ ngay lập tức đạt được một bộ hồn cốt
cấp bậc thần khí chân chính, uy lực không hề kém thần khí Hải Thần Tam Xoa
Kích chút nào, thần khí hoàn toàn hòa hợp với bản thân hắn.
Chân trái Đường Tam đã bước lên, một bước, chỉ cần một bước ngắn ngủi này
thôi, hắn sẽ có được Hải Thần bát cánh dung hợp Hải Thần thần lực này. So với
Thiên Sứ lục cánh của Thiên Nhận Tuyết còn nhiều hơn hai cánh, loại cảm giác
này tuyệt vời đến thế nào.
Đột nhiên ngay tại thời điểm đó, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt bỗng từ tám
cánh trước mặt truyền đến, mạnh mẽ làm cho Đường Tam, lúc này đã nâng chân
trái lên, phải ngừng ngay lại giữa không trung.
Cảm giác nguy cơ này chính là do Hải Thần Bát cánh truyền cho Đường Tam, cũng
có thể nói là Bát Chu Mâu truyền cho Đường Tam. Tất cả sự vui sướng khi nãy
cũng bị cảm giác nguy cơ này làm cho biến thành hư ảo. Đường Tam vẫn duy trì
động tác lúc trước, toàn bộ thân thể ngưng đọng lại, thần sắc trên mặt cũng
trở nên cứng ngắc hơn.
Nỗi sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn hắn làm cho mồ hôi trên trán hắn chảy
xuôi xuống.
Một bước này sao lại có thể bước ra? Lời nói của thanh âm lạnh như băng lúc
trước vẫn còn văng vẳng bên tai, nếu mình rời khỏi vị trí này, như vậy quá
trình truyền thừa Hải Thần sẽ thất bại a! Thật là quá trình khảo hạch truyền
thừa khủng khiếp.
Mạnh mẽ rùng mình một cái, Đường Tam lập tức thu hồi bước chân cùng với hai
tay đã vươn ra lại, cảm giác mừng như điên trong nội tâm cũng bị hắn mạnh mẽ
tiêu trừ đi.
Lúc này hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ lại, đầu tiên là kịch liệt thống khổ, sau
khi thừa nhận xong sự thống khổ, lại là cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt hoàn toàn
đối lập, niềm hạnh phúc như điên khi chứng kiến Bát Chu Mâu chuyển hóa thành
Hải Thần Bát cánh huyễn lệ. Một người cho dù là ý chí cùng với nghị lực vô
cùng kiên định, tại tình huống không có gì dự báo trước, có lẽ hắn vẫn có thể
chịu đựng được sự thống khổ mãnh liệt, nhưng mà, hắn có được năng lực chịu
được niềm vui sướng mãnh liệt hay sao? Đường Tam chính là một ví dụ. Nếu như
không phải tại thời khắc cuối cùng, Bát Chu Mâu tiến hóa thành Hải Thần Bát
cánh đột nhiên truyền đến cảm giác nguy cơ, đánh tan nội tâm mừng như điên của
hắn, chỉ sợ quá trình truyền thừa Hải thần của hắn đã thất bại rồi.
Nếu so sánh với quá trình truyền thừa Thiên Sứ Chi Thần của Thiên Nhận Tuyết,
quá trình truyền thừa Hải Thần của Đường Tam tựa hồ quá mức gian nan. Dù sao
tám khảo hạch trong quá trình truyền thừa này, căn bản cũng không nên gian nan
như vậy. Nhưng mà, không nên quên, Đường Tam đã đánh mất đi Hải Thần Chi Tâm.
Nếu như có Hải Thần Chi Tâm tồn tại, như vậy, trước khi bắt đầu tiến hành
truyền thừa, Hải Thần Chi Tâm nhất định sẽ cấp cho hắn những nhắc nhở vô cùng
hữu dụng, với sự thông minh của Đường Tam, nếu có được sự chỉ điểm kia, tự
nhiên sẽ không có dễ dàng bị lừa như vậy.
Mà trên thực tế, Bát Chu Mâu có thể cảnh tỉnh Đường Tam đúng lúc, đã coi như
là Hải Thần ngầm giúp đỡ cho Đường Tam rồi. Đương nhiên, cũng không phải là
Hải Thần làm cho Bát Chu Mâu cảnh tỉnh gắn, chuyện vi phạm luật lệ thần giới
như vậy, Hải Thần tuyệt đối không thể làm. Nhưng hắn lại có thể làm cho trình
tự diễn ra các khảo nghiệm của Đường Tam thay đổi. Đem thần cấp hồn cốt Bát
Chu Mâu làm cái đầu tiên bị rút ra, với sự thân mật của Bát Chu Mâu với Đường
Tam, bản thân nó lại có hồn khí, mạnh mẽ phá tan sự mê hoặc của quá trình
truyền thừa. Những lần khảo hạch sau này, Đường Tam nhất định sẽ cẩn thận hơn
nhiều. Hải Thần làm đến đây đã là tận hết khả năng của hắn rồi.
Cùng lúc với việc Đường Tam từ cảm giác mừng như điên tỉnh táo lại, một lần
nữa ổn định lại tâm thần mình, từ trong cái bục nhỏ trước mặt hắn, nhất thời
bốc lên một tầng khí vụ màu Lam kim sắc nồng đậm, đem Hải Thần Bát cánh hoàn
toàn bao phủ lại, giống như là gói nó lại vậy. Quang mang lóe lên, cái bục nhỏ
đại biểu cho khảo hạch đầu tiên của quá trình truyền thừa đã chậm rãi bay lên,
trở về vị trí ban đầu của nó. Chẳng qua, phía trên nó, cũng đã có thêm một bộ
Hải Thần Bát cánh vô cùng huyễn lệ, tràn ngập hoa văn gợn sóng hình đám mây.
Ngay tại thời khắc nó rời đi, cái bục nhỏ thứ hai đã lặng lẽ bay đến, ngừng
trước mặt Đường Tam. Có kinh nghiệm của lần đầu tiên, Đường Tam vội vàng thu
liễm tâm thần. Cũng như là hắn lường trước vậy, sự thống khổ kịch liệt lại
truyền đến. Lúc này đây, sự thống khổ là đến từ cánh tay phải của hắn.
Hắn có thể nhìn thấy được rõ ràng, một bàn tay bằng năng lượng kim sắc chợt
xuất hiện tại cánh tay phải của Đường Tam, làm ra động tác nắm bắt hư ảo, mà
sự thống khổ kịch liệt cũng tại thời khắc này bắt đầu. Đường Tam đưa cánh tay
phải của hắn nắm chặt tại bên hông mình, cố nén cảm giác thống khổ tràn ngập
tính xé rách kia, để mặc cho bàn tay năng lượng kim sắc kia bắt đầu rút ra hồn
cốt cánh tay phải của hắn.
Trải qua khảo nghiệm đầu tiên, Đường Tam đã mơ hồ hiểu được, trong quá trình
khảo hạch Hải Thần này, phải là không ngừng trải qua thống khổ, chỉ sợ là toàn
bộ bảy khối hồn cốt của mình đều phải bị rút ra hết, mà cái khảo hạch cuối
cùng kia hẳn phải là phục hồi lại Hải Thần Tam Xoa Kích như cũ. Cộng lại vừa
đúng là tám khảo hạch. Mà trong quá trình khảo hạch, thống khổ tuy rằng rất
cường đại, nhưng lại không phải chân chính là nội dung khảo hạch.
Giống như là khảo hạch đầu tiên, tuy rằng hắn đã trải qua sự thống khổ mãnh
liệt, nhưng cuối cùng suýt chút nữa làm cho quá trình truyền thừa của hắn thất
bại lại chính là đến từ sự vui sướng trong nội tâm. Rất rõ ràng, quá trình
khảo nghiệm chính là những biến hóa về cảm xúc sau khi rút ra hồn cốt, căn bản
là muốn dùng các loại phương thức làm ảnh hưởng đến mình, làm cho mình rời
khỏi cái bục hình tròn này. Chỉ cần mình vừa hơi rời khỏi nơi này, lập tức sẽ
tuyên bố truyền thừa thất bại.
Có được sự thông hiểu như vậy, với sự thông minh của Đường Tam, tự nhiên sẽ có
sự chuẩn bị tốt.
Hồn cốt cánh tay phải. Tốc độ rút ra của nó so với lúc rút ra Bát Chu Mâu còn
nhanh hơn một chút, sự thống khổ phải thừa nhận cũng tự nhiên ít hơn một chút,
điều này cũng là nhờ Đường Tam quan sát mà biết được. Hắn mơ hồ hiểu được thời
gian rút ra hồn cốt càng dài, chứng tỏ phẩm chất của hồn cốt sẽ càng cao, sau
khi được Hải Thần năng lượng thấm vào lại càng sinh ra hiệu quả tốt hơn. Hồn
cốt cánh tay phải Thiên Thanh Ngưu Mãng mặc dù cũng rất tốt, nhưng cùng với
Bát Chu Mâu đã tiến hóa thành thần cấp mà so sánh, vẫn còn nhiều chênh lệch.
Bởi vậy, tại thời điểm nó bị tróc ra, tốc độ cũng nhanh hơn một chút, có nghĩa
là, khi nó đạt đến hiệu quả đỉnh cao của nó, cũng sẽ kém hơn Bát Chu Mâu một
chút.
Điều làm Đường Tam tò mò chính là, sau khi chấp nhận sự thống khổ kịch liệt,
hắn đã biết được Bát Chu Mâu biến thành Hải Thần Bát cánh. Vậy còn Cánh tay
phải hồn cốt Thiên Thanh Ngưu Mãng sẽ biến thành cái gì đây?
Đáp án rất nhanh được công bố, chính cái đáp án này lại làm cho Đường Tam một
trận kinh hãi mãnh liệt. Đúng vậy, không phải là kinh hỉ mà là kinh hãi, thậm
chí còn có thể nói là kinh sợ.
Cánh tay phải hồn cốt Thiên Thanh Ngưu Mãng lặng yên ngừng lại ở phía trên cái
bục tròn nhỏ kia. Một cỗ sóng biển kim sắc đánh lên cái bục kia, đem toàn bộ
khối hồn cốt bao phủ lại. Năng lượng của kim sắc hải dương, cũng chính là năng
lượng Hải Thần đã rất nhanh dung nhập vào bên trong Cánh tay phải hồn cốt
Thiên Thanh Ngưu Mãng làm cho khối hồn cốt này xuất hiện những biến hóa kì dị.
Khối hồn cốt chợt biến lớn lên, trở nên thô chắc như cánh tay của Đường Tam
vậy, nhưng cũng không có chỗ gấp khúc, giống như một cây gậy nằm phía trên cái
bục hình tròn kia. Hơn nữa trên đầu của nó, là một cái khối tròn nhìn giống
như cái nấm vậy. Như vậy, chỉ cần bất cứ nam nhân nào nhìn thấy, cũng sẽ có
cảm giác hết sức quen thuộc. Nếu nó rút nhỏ lại, cũng có chút giống như Phi
Hành Ma Cô Tràng của Áo Tư Lạp vậy. Điều làm cho người ta không thể nhịn được
chính là, tại vị trí chính giữa của cái nấm kia, còn phun ra một đạo chất lỏng
kim sắc, tại không trung vẽ ra một đường vồng cung, xối thẳng lên người Đường
Tam.
Đường Tam thậm chí còn ngửi thấy từ đó bốc lên một mùi vị tanh tưởi.
Lửa giận trong nháy mắt bùng phát mãnh liệt. Sự phẫn nộ kịch liệt làm cho
Đường Tam vô ý thức nâng cánh tay phải của hắn lên. Mà ngay đúng lúc này, một
âm thanh hết sức đáng khinh, giống như âm thanh lạnh lẽo như băng mà Đường Tam
từng nghe qua lúc trước chợt vang lên:
– Ngượng ngùng, cải tạo thất bại.
Oanh–, Đường Tam chỉ cảm thấy đại não của mình giống như là bị lửa giận làm
cho nổ tung lên vậy. Làm nhục hắn cũng không sao, nhưng mà, cái đang bị làm
nhục lại chính là thứ mà Đại Minh hiến tế, dùng sinh mạng của hắn mà tạo thành
hồn cốt a! Hồn lực trong cơ thể hắn không thể phát ra, nhưng mà hắn chỉ cần
tiến lên thêm một bước nữa, hắn lập tức có thể đem thứ vô cùng ghê tởm kia
đánh bay đi mất.
Cho dù là Đường Tam đã có tâm cảnh giác, nhưng ở sâu trong nội tâm của hắn,
trọng yếu nhất chính là thân nhân cùng với bạn bè. Nếu như người bị làm nhục
chính là hắn, Đường Tam nhất định là sẽ còn duy trì được sự tỉnh táo, nhưng
hiện tại, người bị làm nhục lại chính là Đại Minh, người đã vì cứu Tiểu Vũ mà
hiến tế. Đường Tam làm sao có thể nhẫn nhịn được đây chứ?
Một bước này, chỉ còn nửa bước là đã hoàn thành a! Chân Đường Tam đã nâng lên,
thậm chí lúc này trong đầu hắn đều đã ý thức được đây chính là cái bẫy của quá
trình truyền thừa. Đã là bẫy rập thì sao cơ chứ? Cho dù không có hoàn hành quá
trình truyền thừa này, chính mình cũng không thể để cho Đại Minh thừa nhận sự
sỉ nhục như thế được.
Nhưng mà, ngay tại trong nháy mắt Đường Tam sắp hoàn thành một bước này, một
âm thanh quen thuộc mà mỏng manh đột nhiên vang lên:
– Đừng có mắc mưu, huynh đệ của ta. Sự tức giận của ngươi cũng đủ để làm cho
ta cảm nhận được sự tôn trọng rồi, với ta mà nói, vậy là đủ rồi. Có thể trở
thành một bộ phận của thần, đã là vinh hạnh của ta rồi.
Cái này…, Đường Tam lúc này đã sắp bước ra khỏi cái bục tròn, đã được giữ đứng
vững lại. Mà cái giúp hắn đứng vững lại, lại chính là thứ chất lỏng tanh tưởi
đang phun ra từ đầu cái nấm tròn kia. Thứ chất lỏng kia không ngờ đã quay lại
giúp đỡ hắn.
– Đại Minh… Ánh mắt Đường Tam đã hơi có chút mơ hồ. Hắn nhận ra, đây chính là
thanh âm của linh hồn Đại Minh đang ẩn trong khối hồn cốt a!
– Không cần phải nói thêm gì nữa. Chẳng lẽ ngươi lại muốn bởi vì không hoàn
thành quá trình truyền thừa mà chết trong này, làm cho Tiểu Vũ thương tâm hay
sao?
Linh hồn Đại Minh lúc này đã cực kỳ suy yếu, đây là những lời cuối cùng mà hắn
có thể nói ra, nhưng tầm ảnh hưởng của những lời nói này đối với Đường Tam lại
vô cùng to lớn.
Đối với hồn sư bình thường mà nói, bọn họ sở dĩ có thể đạt được hồn cốt đều là
nhờ liệp sát hồn thú mà thu được, tự nhiên là đối với bản thân hồn sư sẽ tràn
ngập địch ý. Trừ phi là giống như Bát Chu Mâu vậy, tiến hóa đến thần cấp, đạt
đến trình độ cùng với Đường Tam hòa hợp gắn bó như vậy, mới có thể sinh ra
tình cảm thân thiết.
Nhưng mà, Đường Tam cũng không giống như hồn sư bình thường, Cánh tay phải hồn
cốt Thiên Thanh Ngưu Mãng chính là do Đại Minh cam tâm tình nguyện hiến tế mà
có, linh hồn Đại Minh cũng còn tồn tại bên trong khối hồn cốt, chứng kiến
Đường Tam phục sinh lại Tiểu Vũ, hắn tuyệt đối là vui mừng. Dưới tình huống
như vậy, tuy rằng khối hồn cốt này cũng không phải là thần cấp hồn cốt, nhưng
Đại Minh lại dùng chính linh hồn lực của mình để phát ra lời nhắc nhở cho
Đường Tam, thà rằng chính mình chịu nhục, cũng không để cho Đường Tam làm hỏng
quá trình truyền thừa.
Lúc này đây, cũng không phải là sự an bài của Hải Thần, cũng không phải là vận
khí, mà là Đại Minh đã cứu lại quá trình truyền thừa của Đường Tam.
Hai mắt Đường Tam đã ươn ướt, hắn vừa ứa nước mắt vừa thu hồi một chân đã nâng
lên của mình:
– Đại Minh, ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng.
Biến bi phẫn thành sức mạnh, Đường Tam mạnh mẽ gầm lên một tiếng giận dữ, mạnh
mẽ đem sự tức giận cuồng nhiệt trong nội tâm của mình đè ép xuống. Nhưng hai
nắm đấm của hắn cũng đã gắt gao nắm chặt lại, cố gắng khống chế lại tâm tình
của mình.
Ngay lúc tâm tình Đường Tam rốt cuộc cũng ổn định lại, hoàn toàn bình tĩnh
xuống, mọi thứ trước mắt lại một lần nữa biến hóa. Vật thể hình giống chiếc
nấm kia đột nhiên phóng to lên, trong làm khói màu kim sắc thấp thoáng, một
tiếng rồng ngâm vang lên. Đường Tam dường như thấy lại được bản thể của Đại
Minh, chẳng qua là thu nhỏ lại mà thôi, mà bản thể của Đại Minh, dưới tác dụng
của luồng khói kim sắc kia rất nhanh đã biến hóa. Thiên Thanh Ngưu Mãng, đầu
trâu mình rắn, cứ việc trong đó chỉ có linh hồn Đại Minh chứ không có thân
thể. Nhưng cũng trong nháy mắt này, hắn tựa hồ như hoàn thành được tâm nguyện
mà Thâm Hải Ma Kình Vương kia trăm vạn năm cũng không có khả năng hoàn thành.
Chỉ trong chớp mắt, Đại Minh đã biến thành một con kim sắc long, từ trên cái
bục hình tròn nhỏ kia bay vút lên cao. Tuy rằng thân thể nó rất nhỏ, nhưng vẫn
làm cho người ta có cảm giác như là bay cao lên chín tầng trời vậy, xoay quanh
trong làn khói kim sắc đang bốc lên kia. Cái bục hình tròn lúc này cũng từ từ
trở về vị trí ban đầu của nó.
Đúng vậy, đây mới chính là hiệu quả tiến hóa chân chính của Cánh tay phải hồn
cốt Thiên Thanh Ngưu Mãng do Đại Minh biến thành a! Đường Tam đưa tay lau nước
mắt của mình, tâm tình của hắn cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đầu tiên là lấy cảm giác mừng như điên để ảnh hưởng đến tâm tình của mình, mà
cửa khảo hạch thứ hai lại là lấy sự phẫn nộ để ảnh hưởng đến tâm trí của mình.
Thật là sự khảo hạch truyền thừa khủng khiếp a! Dùng phương thức làm nhục Đại
Minh để chọc giận mình, hơn nữa còn cố tình dùng năng lượng truyền thừa dẫn dụ
làm cho tâm tình mình xuất hiện biến hóa, cho dù là dưới tình huống hắn đã
biết rõ ràng đây là cạm bẫy mà chính hắn cũng suýt nữa là bước vào. Quá trình
truyền thừa Hải Thần sao lại gian nan đến như thế?
Vượt qua được hai cái khảo hạch, Đường Tam đối với quá trình truyền thừa Hải
Thần cũng càng thêm ấn tượng sâu sắc hơn, cái này chính là nói một hiểu mười,
Đường Tam thông minh như vậy, đã lập tức sực nhớ đến một câu nói trong điển
tịch vở lòng _ “Tam Tự Kinh” _ của Nho gia tại tiến kiếp của hắn: _ “Rằng là
hỉ nộ, rằng là bi ai, ái ác dục, thất tình.” _
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!