Đấu La Đại Lục - Chương 487: Đường Tam VS Thâm Hải Ma Kình Vương
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Đấu La Đại Lục
- Chương 487: Đường Tam VS Thâm Hải Ma Kình Vương
Nhìn những biến hóa trong không trung, Tiểu Bạch hoảng sợ biến sắc, thất thanh
kinh hô:
– Xem ra quả thật nó cũng không phải thổi phồng, chỉ sợ thật sự đã tiếp cận
được cảnh giới thần cấp. Năm đó Hải Thần đại nhân đúng là ngay khi thành thần
đã có thể đem năng lượng dung hợp cùng với thân thể, hình thành áo giáp thần
khí, cũng đem võ hồn của mình ảo hóa thành Hải Thần Tam Xoa Kích, trở thành vũ
khí của mình. Thâm Hải Ma Kình Vương này tuy chưa thể làm được đến mức đó, áo
giáp do nó dùng năng lượng thực thể hóa thành, cũng chưa thể cùng thân thể
hoàn toàn dung hợp, nhưng quả thật chính là chỉ còn kém thần một chút thôi a!
Sắc mặt Đái Mộc Bạch cũng đồng dạng trở nên rất khó coi:
– Sau khi hóa thân thành người, tuy là nó vẫn chưa hoàn toàn dung hợp thân
thể với bộ áo giáp do năng lượng chuyển hóa mà thành, nhưng vẫn có thể lợi
dụng nguồn năng lượng đó để phóng ra nguyên bản uy lực a. Cơ hồ không có gì
tổn thất, xem ra, Tiểu Tam chắc đã tính toán sai lầm rồi, Thâm Hải Ma Kình
Vương so với chúng ta tưởng tượng vẫn còn mạnh hơn nhiều.
Ở trên không trung, Đường Tam lại có vẻ bình tĩnh vô cùng, Đái Mộc Bạch có thể
nghĩ đến, hắn đương nhiên cũng sẽ không thể không nghĩ đến được, hơn nữa, lại
càng suy nghĩ cẩn thận hơn Đái Mộc Bạch, dù sao, hắn cũng đã từng đối mặt qua
cường giả thần cấp chân chính a. Bộ áo giáp do năng lượng huyễn hóa mà thành
này của Thâm Hải Ma Kình Vương tuy là rất cường hãn, nhưng nếu so với Thiên Sứ
Sáo Trang của Thiên Nhận Tuyết vẫn còn chênh lệch không ít.
Mà điều có lợi nhất đối với Đường Tam chính là, bất luận bộ áo giáp do hắn
huyễn hóa ra, cho dù cường hãn đến mức nào, mượn lực lượng của tự nhiên nhiều
đến mức nào chăng nữa, cũng chỉ là mượn năng lực của nước. Mà Đường Tam thân
là người truyền thừa của Hải Thần, cái mà hắn không sợ nhất chính là nước. Lúc
trước, ngay cả Thiên Nhận Tuyết, bản thân là truyền thừa của Thiên Sứ Chi
Thần, tuy chưa lĩnh ngộ hết thần kỹ của Thiên Sứ, nhưng dù sao cũng đã là thần
cấp, vẫn bị Đường Tam đánh đến bị thương, đối mặt với một con Thâm Hải Ma Kình
Vương này thôi, hắn thế nào lại lùi bước đây?
Từ mặt năng lượng mà nói, Thâm Hải Ma Kình Vương quả thật vô cùng cường đại,
cường độ chỉnh thể năng lượng thậm chí còn không kém hơn Thiên Nhận Tuyết,
nhưng dù sao hắn cũng không phải là thần, hơn nữa Thâm Hải Ma Kình trong đại
hải tuy là Hồn thú cao cấp nhất, nhưng nếu so sánh với Ám Ma Tà Thần Hổ mà
Đường Tam đã từng gặp qua, thuộc tính thân thể của hắn vẫn còn nhiều chênh
lệch. Ám Ma Tà Thần Hổ kia mới chân chính là cân bằng cả ba hệ. Nếu cái mà
Đường Tam đối mặt là một con Trăm Vạn Năm Ám Ma Tà Thần Hổ, hắn ngay lập tức
nghĩ cũng không dám nghĩ đến việc đối đầu, khẳng định là ngay lập tức quay đầu
bỏ chạy. Hơn nữa theo Đường Tam đoán, Ám Ma Tà Thần Hổ nếu muốn thành thần,
căn bản cũng là không cần đến thời gian trăm vạn năm lâu dài như vậy.
Bát Chu Mâu chậm rãi duỗi ra, tám mũi mâu chỉ thẳng về hướng Thâm Hải Ma Kình
Vương, ánh mắt Đường Tam lạnh như băng đọng lại, không phải vì đối phương
cường đại mà có chút nào dao động.
Thâm Hải Ma Kình Vương nhìn thấy bộ dạng như vậy của Đường Tam cũng không khỏi
có chút thất vọng, bất quá, hiện tại hận ý của hắn đối với Đường Tam đã tăng
lên đến cực điểm. Tuy nó đã biến thành người, nhưng những thống khổ trong cơ
thể nó vẫn còn tồn tại. Năng lực thôn phệ của Bát Chu Mâu cùng với độc tố do
nó phát ra cũng không tính là gì, nhưng mấu chốt chính là độc tố của hai loại
nước suối Băng Hỏa Lương Nghi Nhãn kia, mang lại cảm giác băng hỏa đối nghịch
kinh khủng đối với cơ thể hắn. Hiện tại trong cơ thể hắn cơ hồ một bên như bị
lửa đốt, một bên lại vô cùng lạnh lẽo. Tuy rằng hai lại năng lượng đó đã bị
hắn trung hòa bớt một phần, nhưng muốn tiêu trừ hết toàn bộ, cũng không phải
chuyện một sớm một chiều. Chỉ riêng phần vết thương này, cũng phải cần một
khoảng thời gian dài để hồi phục.
Một người một cá cứ như vậy giữa không trung giằng co, ánh mắt song phương
nhìn chằm chằm lẫn nhau. Tuy rằng năng lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương cao
hơn Đường Tam rất nhiều, nhưng về mặt khí thế, hắn lại không chiếm được chút
thượng phong nào. Tinh thần lực của Đường Tam hoàn toàn đặt hết lên trên người
Thâm Hải Ma Kình Vương. Con mắt màu tím sẫm còn lại duy nhất của Thâm Hải Ma
Kình Vương cũng với ánh mắt Đường Tam đối diện, hơi thở của hắn không ngờ cũng
bị ánh mắt Đường Tam áp chế một chút. Khí thế của hắn sau khi hóa thân thành
người đã gia tăng lên đến đỉnh phong, không ngờ lúc này cũng từ từ giảm xuống.
Ở trên chiến trường, sĩ khí thường có thể trở thành điểm mấu chốt để quyết
định thắng bại. Sĩ khí càng thấp, năng lực bản thân đánh ra cũng sẽ càng thấp
hơn. Điểm này ai ai cũng biết, cho nên, Thâm Hải Ma Kình Vương quyết định
không chờ thêm nữa. Tinh thần lực cao thì sao chứ, chênh lệch năng lượng cũng
là không thể thay đổi a.
– Đi tìm chết đi.
Thâm Hải Ma Kình Vương gầm nhẹ một tiếng, tay phải đột nhiên nâng cao, một đám
quang cầu màu tím xuất hiện xung quanh thân thể hắn, trong nháy mắt đã xuất
hiện dày đặc trong phạm vi mấy trăm thước vuông. Mỗi một khỏa quang cầu đều
tập trung về phía thân thể Đường Tam, năng lượng khổng lồ nhất thời làm cho
không trung xung quanh Thâm Hải Ma Kình Vương nhất thời biến thành màu tím
sẫm, hơn nữa lại còn dường như vặn vẹo một chút.
Âm thanh xé gió chói tay vang lên, từ lúc cô đọng đến phóng ra, thời gian chỉ
ngắn ngủi trong một lần hô hấp, hơn ngàn vạn khỏa quang cầu màu tím kia cũng
giống như sao sa hướng về phía Đường Tam phóng đến, tốc độ cực nhanh, chỉ có
thể dùng từ Điện Quang Hỏa Thạch để hình dung.
Ba phần thủy, bảy phần lôi. Đây là phán đoán của Đường Tam đối với một kích
này của Thâm Hải Ma Kình Vương. Mỗi một khỏa quang cầu màu tím kia đều là do
năng lượng của hai loại thuộc tính dung hợp thành, có thể nói là một loại công
kích dung hợp năng lượng. Không thể nghi ngờ, bản thân chúng giống như một
viên lôi châu, một khi va chạm với cơ thể, sẽ phóng ra lực công kích khủng bố.
Loại công kích tập trung trong phạm vi lớn như thế này, căn bản là không có
khả năng tránh né.
Đường Tam căn bản cũng không có ý tránh né. Hừ lạnh một tiếng, tay trái đưa ra
sau lưng, tay phải nâng thanh Hải Thần Tam Xoa Kích lên, một thức đơn giản Vô
Định Phong Ba đã thi triển ra.
Bị Thiên Nhận Tuyết đuổi giết thập tử nhất sinh hắn vẫn còn sống. Lần thứ hai
chứng kiến Hải Thần thi triển ra Vô Định Phong Ba, khả năng cảm nhận của Đường
Tam đối với một thức thần kỹ này đã tăng lên đến trình độ chưa từng có. Tuy là
lúc này Hải Thần Tam Xoa Kích cũng không còn là một thần khí chính thức, nhưng
cũng không ảnh hưởng đến uy lực một kích này khi hắn phóng xuất ra. Cho dù
không có thần uy của Hải Thần Tam xoa kích, thì một thức này cũng là một thần
kỹ a!
Một cái quang hoàn khổng lồ chợt sáng lên trong không trung, màu sắc của khối
quang hoàn này là màu đỏ sậm. Lúc này năng lượng phát ra cũng không phải là
năng lượng của Lam Ngân Hoàng nữa, mà là năng lượng đến từ Hạo Thiên Chuy. Một
luồng sát khí lạnh như băng trong nháy mắt từ thanh Hạo Thiên Chuy phía sau
lưng Đường Tam phóng ra tràn ngập không trung. Sát thần lĩnh vực đã phóng
thích ra.
Dưới ảnh hưởng của Sát Thần Lĩnh vực, ánh quang mang do Hải Thần Tam Xoa Kích
huyễn hóa ra nhất thời biến thành đỏ như máu. Động tác của Đường Tam cũng
không có ngừng lại, thanh tam xoa kích trong tay xoay trái một vòng, phải một
vòng, không ngừng phóng xuất ra một đám quang hoàn màu đỏ máu đẩy vào không
trung.
Điều kỳ dị chính là, đám quang hoàn màu đỏ kia giống như là có một cỗ hấp lực
cường đại, phạm vi công kích của mấy viên lôi châu do Thâm Hải Ma Kình Vương
phát ra tuy rất lớn, nhưng mỗi một cái quang hoàn kia khi xuất hiện, lập tức
hút về một chùm hạt châu, ***ng vào quang hoàn thì tiêu thất mất.
Sắc mặt Thâm Hải Ma Kình Vương hơi biến đổi, ý tưởng ban đầu của hắn chính là,
dựa vào ưu thế năng lượng của mình, cùng với công kích thủy lôi thuộc tính
kia, nổ chết Đường Tam. Nhưng mà, khi những viên lôi châu do hắn phóng ra, va
chạm với mấy vòng tròn Vô Định Phong Ba, không ngờ lập tức cắt đứt mối tinh
thần liên hệ với hắn, đám lôi châu này căn bản không có phát nổ, ngay khi bị
tầng quang mang huyết sắc của Vô Định Phong Ba kia bao phủ, hoàn toàn lặng yên
không một tiếng động biến mất.
Điều này sao có thể? Thâm Hải Ma Kình Vương chấn động, năng lượng do chính hắn
phóng ra, có bao nhiêu cường đại hắn đương nhiên rõ ràng nhất. Tự hắn tính
toán, tinh thần lực Đường Tam cho dù mạnh hơn mình đi nữa, cũng không mạnh hơn
bao nhiêu, căn bản không có khả năng chặt đứt toàn bộ tinh thần liên hệ của
hắn đối với một kỹ năng công kích trên phạm vi lớn như vậy. Điều duy nhất mà
hắn không nghĩ đến chính là, Đường Tam lúc này thi triển, chính là Hải Thần
thần kỹ.
Tâm thần Thâm Hải Ma Kình Vương do kinh ngạc nên thoáng trì trệ một chút, mà
ngay tại thời điểm nháy mắt ngắn ngủn này, toàn bộ lực công kích hắn phát ra
đã ngừng lại trong khoảng không, không ngờ không có một viên lôi châu nào phát
nổ cả.
– Thực lực Đường Tam đã cường đại đến mức độ này sao?
Tiểu Bạch sợ hãi than. Khi nàng thốt ra lời này, Trữ Vinh Vinh trên lưng nàng
cũng không rảnh tay, giơ lên Cửu Bảo Lưu Ly Tháp, lại thêm bảy đạo quang mang
như điện xạ phóng ra, rọi lên thân thể Đường Tam.
Trữ Vinh Vinh lúc này đã có tám cái hồn hoàn, nàng phóng ra chỉ có bảy đạo
quang mang, bởi vì thời điểm nàng phóng thích, cũng đã phóng thích ra hồn kỹ
của mình, Cửu Bảo Chân thân. Đây cũng chính là hồn kỹ cường đại nhất của hồn
sư Cửu Bảo Lưu Ly Tháp.
Hồn kỹ thứ bảy này của nàng có thể tác dụng trên người chính nàng, cũng có thể
tác dụng lên trên người đồng bọn. Sáu cái hồn kỹ đầu tiên, đều có thể tiến
hành tăng phúc cho Đường Tam lên đến chín mươi phần trăm, mà đạo quang mang
thứ bảy kia, lại có thể giúp Đường Tam hưởng thụ được hiệu dụng của Cửu Bảo
Chân thân, đó là khi thi triển ra hồn kỹ của bản thân, sự tiêu hao hồn lực
giảm xuống chỉ còn có phân nửa. Cứ như vậy, cho dù Đường Tam có liên tục chiến
đấu trong khoảng thời gian dài, năng lực cũng sẽ tự nhiên gia tăng một khoảng
lớn.
Lúc trước là Đường Tam liều mạng chấp nhận bị thương mới tiếp cận được thân
thể khổng lồ của Thâm Hải Ma Kình Vương, nhưng thương thế của hắn đã được Thủy
Tinh Mao Trùng Tràng hoàn toàn chữa trị khỏi, hơn nữa còn có năng lượng sau
khi thôn phệ Thâm Hải Ma Kình Vương đạt được, lúc này đây, hắn đang đạt đến
trạng thái đỉnh phong trước giờ chưa từng có. Ngay khi bảy đạo hào quang tăng
phúc của Trữ Vinh Vinh chiếu rọi lên thân thể của hắn, toàn bộ tinh, khí, thần
của Đường Tam đều hoàn toàn cô đọng đến một trình độ cực kỳ khủng bố. Hét lớn
một tiếng, giống như một tiếng sấm động lôi đình vang lên giữa không trung, cả
thân thể giống như một mũi tên, hướng về phía Thâm Hải Ma Kình Vương bay vọt
đến.
Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không chút nào yếu thế, toàn thân quang mang nở
rộ, mạnh mẽ đứng ra đón đầu Đường Tam, hai tay nắm thành quyền, đấm mạnh lên
trước ngực mình, một vòng quang mang màu tím sẫm từ trên ***g ngực bạo phát
ra, một luồng lốc xoáy màu tím sẫm từ trên viên bảo thạch trên ngực hắn phóng
lên. Những nơi luồng tử quang đi qua, không khí nhất thời trở nên ngưng đọng
lại.
Đây là một kỹ năng tiến hóa từ Ma Kình Lĩnh Vực của Thâm Hải Ma Kình Vương, có
cùng hiệu quả với kỹ năng Lam Ngân Tà Hổ Kình Kính Chi Diệt của Đường Tam, một
khi bị luồng quang mang đó bao phủ, lập tức sẽ lâm vào trạng thái mê muội
trong chốc lát. Mà tới trình độ cấp bậc này như bọn họ, cho dù chỉ là mê muội
trong chốc lát thôi, kết quả cũng là trí mạng a!
Nhưng mà, ngay tại khoảng khắc luồng quang mang kia vừa sắp tiếp xúc với thân
thể của Đường Tam, hồn hoàn thứ hai trên người Đường Tam trong nháy mắt phóng
lớn, luồng năng lượng màu xích kim kịch liệt ba động, trong nháy mắt nổ mạnh,
mãnh liệt đem luồng quang mang màu tím kia đẩy sang một bên. Cùng lúc đó, Hạo
Thiên Chuy trong tay Đường Tam cũng đón gió phóng to lên, cả người giữa không
trung xoay tròn một vòng, thanh Hạo Thiên Chuy khổng lồ kia đập mạnh xuống đầu
của Thâm Hải Ma Kình Vương. Đúng là tuyệt kỹ áo nghĩa của Hạo Thiên Chuy, tạc
hoàn.
Bằng vào hiệu quả uy thế của tạc hoàn, trong nháy mắt hỏa giải kỹ năng hạn chế
cơ thể của đối thủ, sau đó đem nguồn năng lượng ngưng tụ mạnh mẽ phóng ra lực
công kích. Tại thời khắc này, khả năng ứng phó của Đường Tam tuyệt đối có thể
dùng đến hai từ hoàn mỹ để hình dung.
Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không ngờ Đường Tam, mới nhìn qua vô cùng tao nhã,
bình tĩnh, nhưng khi phát động công kích lại cuồng bạo, mạnh mẽ, mãnh liệt như
bão táp mưa sa như vậy. Đối mặt với thanh Hạo Thiên Chuy lóng lánh xích kim
sắc ma văn kia, hắn cũng không dám xem thường, hai tay đồng thời giơ lên cao,
áo giáp toàn thân quang mang đại phóng, điều động toàn bộ năng lượng của bộ áo
giáp cô đọng lại đón nhận lấy một kích này của Đường Tam.
Sự thật đã chứng minh, uy lực của tạc hoàn là tuyệt đối khủng bố, sau khi được
Trữ Vinh Vinh tăng phúc, các phương diện năng lực của Đường Tam đều đã tăng
lên gấp đôi, hồn lực tương đương là từ chín mươi sáu cấp tăng lên đến hơn chín
mươi bảy cấp. Không chỉ ngừng lại ở đó, lực lượng, lực công kích, tốc độ,
thuộc tính công kích của hắn, toàn bộ đều được tăng lên, tổng thể thực lực
cũng đã tiếp cận trình độ đỉnh phong chín mươi tám cấp. Mà tuyệt kỹ áo nghĩa
của Hạo Thiên Chuy, Đại Tu Di tạc hoàn một khi dùng ra, lực lượng mà hắn phóng
thích ra, lập tức đạt đến trình độ công kích tối cường đại của Tuyệt thế đấu
la chín mười chín cấp. Huống chi, Hạo Thiên Chuy trong tay hắn lại còn được
tác dụng của Trọng Lực Khống Chế, sức nặng bạo tăng, cho dù so với sức nặng
khi áp dụng Trọng Lực Khống Chế lên Hải Thần Tam Xoa Kích cũng không có khác
biệt bao nhiêu.
Oanh–.
Dưới sự há hốc mồm chứng kiến của Tiểu Bạch, đám Ma Hồn Đại Bạch Sa thủ hạ của
nàng, cùng với đám Sử Lai Khắc lục quái đang đứng gần đó, con Trăm Vạn Năm hồn
thú kia, nhìn qua không ai bì nổi, Thâm Hải Ma Kình Vương, không ngờ lại bị
Đường Tam từ trên không trung đập xuống một chuy như vậy. Phốc một tiếng, bị
đánh văng vào trong mặt biển, gây ra một cột sóng biển thật lớn, cao hơn trăm
thước.
Đường Tam một kích đắc thủ, cũng không có ngừng lại, dưới sự tăng phúc liên
tục của Trữ Vinh Vinh, ánh mắt trở nên vô dùng sắc bén, nhân chuy hợp nhất, uy
lực cường hãn của Đại Tu Di Chuy lại một lần nữa ồ ạt tuôn ra. Lần này hồn
hoàn thứ nhất nổ tung, đây là hồn hoàn của Thái Thản Cự Viên Nhị Minh, năng
lượng do nó rót vào càng thêm khổng lồ hơn. Cùng lúc đó, chân trái hắn vãi ra,
một thanh chiến phủ lấp lánh quang mang màu đỏ từ trên trời giáng xuống, va
đập mạnh vào cột sóng biển khổng lồ khi nãy do lực nổ phát sinh ra, thậm chí
khiến cho trên mặt biển tạo thành một khe rãnh khổng lồ dài hơn trăm thước.
Ngay khi thân mình của Thâm Hải Ma Kình Vương vừa mới ổn định, dưới một chém
kia đã hoàn toàn lộ ra, chùy thứ hai của Đường Tam cũng đã từ trên trời giáng
xuống, mang theo khí thế từ trước đến nay chưa từng có, lực phá hủy cực kỳ
khủng bố, lập tức đập xuống đầu hắn.
Công kích một khi đã bắt đầu, Đường Tam cũng không nghĩ đến việc ngừng lại,
nếu không đem đối thủ hoàn toàn hủy diệt, quyết không bỏ qua.
Thâm Hải Ma Kình Vương lúc này đã là vô cùng sợ hãi, lúc trước khi thấy Đường
Tam sử dụng ra Hải Thần Chi Quang, trong lòng hắn còn có ý nghĩ, Đường Tam
hiển nhiên còn chưa có kế thừa được lực lượng chân chính của Hải Thần. Hắn tự
tin, đối mặt với một đối thủ như vậy, vô luận nói thế nào, mình cũng sẽ không
có thua. Nhưng mà, trong nháy mắt hắn cùng với Hạo Thiên Chuy kia va chạm,
bằng vào lực lượng cùng với luồng năng lượng khổng lồ của hắn không ngờ cũng
bị đập rơi vào bên trong biển rộng. Luồng năng lượng cuồng bạo, hung mãnh kia,
cùng với khí thế phách tuyệt thiên hạ, còn có sát khí sắc bén kia nữa, tất cả
đều nói cho hắn biết rõ rằng, đối thủ trước mắt này cũng không phải dễ dàng
chống đỡ như vậy a. Thậm chí còn có thể gây cho hắn nguy cơ trí mạng nữa.
Thâm Hải Ma Kình Vương ở bên trong đại hải sinh sống cũng đã gần trăm vạn năm
thời gian, kinh nghiệm chiến đấu của hắn tự nhiên là không thể nghi ngờ, mắt
thấy đại hải đã không còn là chỗ dựa vững chắc của mình nữa, hơn nữa cảm nhận
được thanh đại chùy này của Đường Tam ngày càng hung hiểm, uy thế của nó cùng
với luồng năng lượng kinh khủng, hắn làm ra một động tác kỳ quái.
Hai bàn tay chắp lại bên phía hai tai mình, nhìn thẳng vào phía Đường Tam đang
từ trên trời giáng xuống, hắn đột nhiên há miệng, một âm thanh ngâm nga to rõ
từ trong miệng hắn phát ra. Đồng thời, từ trong miệng hắn cũng bay ra một đạo
bạch khí mạnh mẽ.
– Đường Tam cẩn thận, đó là đan khí của Thâm Hải Ma Kình Vương.
Tiểu Bạch nhìn thấy luồng bạch khí kia, vội vàng cao giọng nhắc nhở.
Đường Tam khẳng định cũng nghe được thanh âm kia của nàng, nhưng động tác của
hắn cũng không chút thay đổi. Trong khái niệm của Đại Tu Di chuy, căn bản là
không có hai chữ né tránh. Biết rõ là không thể làm gì khác, nên mới đem toàn
bộ tiềm lực bản thân phóng thích ra. Cho nên, Đường Tam cũng là hiên ngang
nghênh đón.
Thanh âm từ trong miệng Thâm Hải Ma Kình Vương phát ra, lúc đầu còn hơi khàn
khà, nhưng rất nhanh, cùng với luồng khí trắng kia phóng xuất ra, thanh âm của
hắn dần dần biến đổi thành tiếng như long ngâm. Mây đen trên không trung bắt
đầu điên cuồng vây lại, tựa hồ như đáp lại tiếng thét dài kia của hắn. Luồng
đan khí màu trắng kia ở không trung tụ lại thành một đoàn dài, vừa lúc đón
nhận Hạo Thiên Chuy của Đường Tam đánh xuống.
Oanh–
Bạch khí bay toán loạn, mây đen trong không trung đồng dạng cũng bị một kích
này chấn động thổi bay toán loạn ra bốn phía, lộ ra ánh mặt trời chói lọi. Đan
khí trong miệng Thâm Hải Ma Kình Vương phóng ra, bị Đường Tam ngạnh kháng đập
tan, thân thể của Thâm Hải Ma Kình Vương cũng bị rung động kịch liệt rớt
xuống, từ đáy mắt hiện lên một tia huyết khí, hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng.
Mà Đường Tam cũng không khá hơn gì, công kích của hắn cũng không thể tiếp tục
đi xuống, bạch sắc đan khí kia mặc dù bị hắn đập tan, nhưng chính bản thân hắn
cũng bị một cỗ cự lực phản kích đánh bay vào không trung. Hạo Thiên Chuy liên
tiếp phát ra tiếng động vù vù, năng lượng do cái hồn hoàn thứ nhất nổ tung
mang lại, tiêu hao hầu như gần hết.
Kế hoạch mà Đường Tam vạch ra để đối phó Thâm Hải Ma Kình Vương không chỉ có
một cái. Lý tưởng nhất chính là thông qua Bát Chu Mâu tiến hành thôn phệ hắn
đến chết. Như vậy, chẳng những có thể giết chết Thâm Hải Ma Kình Vương, mà
Đường Tam có thể khẳng định, hồn lực của mình nhất định sẽ có thể đột phá. Mà
Thâm Hải Ma Kình Vương một khi chuyển hóa thành hình người, hắn sẽ lấy thế sét
đánh không kịp bưng tai tiến hành công kích, thừa dịp khi Thâm Hải Ma Kình
Vương còn chưa biết rõ ràng thực lực của hắn, bằng vào năng lực áo nghĩa Đại
Tu Di Chuy, liên tục sử dụng liền chín hồn hoàn, hoàn toàn đem hắn hủy diệt.
Nhưng xem tình hình trước mắt, kế hoạch thứ hai của Đường Tam hiển nhiên cũng
đã bị phá hủy.
Đương nhiên hắn cũng không phải không có thu hoạch gì, Thâm Hải Ma Kình Vương
cũng đã bị thương.
Âm thanh phẫn nộ rít gào từ miệng Thâm Hải Ma Kình Vương vang lên, chỉ thấy
hắn mạnh mẽ đập xuống mặt nước một cái, cả người giống như một viên đạn pháo
phóng thẳng về phía Đường Tam, thân thể phiêu phù tại không trung. Xung quanh
thân thể của hắn, luồng quang mang màu tím khổng lồ nhanh chóng ngưng kết lại
thành một cái quang cầu thật lớn, cùng lúc đó, sau lưng của hắn, một cái hư
ảnh Thâm Hải Ma Kình khổng lồ phiêu phù hiện ra. Hắn đã động chân hỏa, một
kích này tuyệt đối là kinh khủng.
Thân thể Thâm Hải Ma Kình Vương hóa thành quang cầu màu tím, nháy mắt thoát ly
khỏi bản thể của hắn, hóa thành hai thanh chiến chuy màu tím khổng lồ, thể
tích không kém thanh Hạo Thiên Chuy trong tay Đường Tam chút nào. Năng lượng
toàn thân hắn hoàn toàn nội liễm, cứ như vậy hướng về phía Đường Tam bay tới.
Nhìn qua không ngờ giống như là cùng với Đường Tam vật lộn đánh bừa với nhau
vậy.
Vạn lần không được xem đây là vật lộn đánh bừa, năng lượng hoàn toàn nội liễm,
công kích cận chiến, đây mới là phương pháp đem tự thân cường lực công kích
ra, đạt trình độ cường hãn nhất. Nếu dưới tình huống thực lực hai bên không
chênh lệch nhau nhiều lắm, một bên lựa chọn phương pháp công kích nguy hiểm
này, bên còn lại cũng không có sự lựa chọn khác. Bởi vì nếu ngươi sử dụng
phương pháp năng lượng công kích, năng lượng nội liễm của đối phương sẽ có thể
dễ dàng phá vỡ, rất khó có thể đả thương được đối thủ.
Điểm này Đường Tam đương nhiên cũng hiểu được. Muốn cùng với ta cận chiến sao?
Được, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.
Ăn thêm một cái Kiên Đĩnh Kim Thương Dăng, Đường Tam không chút tránh né, đón
nhận Thâm Hải Ma Kình Vương, tay trái cầm chuy, tai phải cầm Tam xoa kích, mắt
thấy hai người sắp va chạm nhau, thân thể Đường Tam chợt như hư ảnh lóe lên,
Thâm Hải Ma Kình Vương chỉ cảm thấy hoa mắt một chút, Đường Tam cũng đã xuất
hiện bên cạnh hắn, thanh Hải Thần Tam Xoa Kích cầm trong tay đâm ra, thanh
kích ngăm đen, lạnh như băng đâm mạnh vào phần eo của hắn.
Nhưng mà, sự lựa chọn của Thâm Hải Ma Kình Vương cũng làm cho Đường Tam phải
kinh hãi đến lắp bắp, hắn không ngờ cũng không có tránh né, để mặc cho Hải
Thần Tam Xoa Kích của Đường Tam đâm thẳng vào hông hắn, hai bàn tay đem cặp
Bát lăng Mai Hoa chùy màu tím sẫm kia huy lên, hướng về đỉnh đầu Đường Tam mà
nện xuống. Lần này, nếu thật sự bị nó đập trúng, cho dù là linh hồn của Đường
Tam chỉ sợ cũng sẽ bị đánh vỡ. Cây chùy này của Thâm Hải Ma Kình Vương là
ngưng tụ toàn bộ năng lượng cường đại của hắn a!
Đường Tam thông minh như thế nào, trong nháy mắt đã hiểu được suy nghĩ của
Thâm Hải Ma Kình Vương, người này là muốn chấp nhận bị thương để lấy mạng mình
a! Bản thân hắn có áo giáp do năng lượng ngưng tụ bảo hộ, một kích này của ta,
khẳng định là không giết được hắn, nhưng nếu hai chuy này đập xuống đầu mình
thật, chính mình chắc chắn sẽ xong đời. Một chuy này đập ra đúng là tính toán
cẩn thận a!
Đường Tam đương nhiên không chịu trao đổi thua lỗ như vậy, ngay lập tức, thân
thể trong không trung lui nhanh về phía sau, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, lúc này
mới tránh khỏi một kích kia của Thâm Hải Ma Kình Vương.
Thâm Hải Ma Kình Vương đắc ý nhất định không buông tha, nháy mắt đuổi theo,
hai chuy tại không trung không ngừng vung lên, nương theo thế tấn công, nhất
thời đã áp chế Đường Tam xuống thế hạ phong. Hắn huy vũ cặp Bát lăng Mai Hoa
chùy này tuy rằng không có chiêu thế gì cụ thể, nhưng khí thế cực mạnh, tốc độ
lại vô cùng mau lẹ, lấy tự thân năng lượng khổng lồ của hắn làm hậu thuẫn,
không ngờ lại có thể bức Đường Tam không ngừng lui về phía sau.
Đường Tam tạm thời cũng không có biện pháp gì, Thâm Hải Ma Kình Vương vô cùng
giảo hoạt, hắn lợi dụng ưu thế của bộ áo giáp trên người mình, căn bản là
không tránh né công kích của Đường Tam, cứ việc mạnh mẽ công kích, cứ như vậy,
chỉnh thể năng lượng của Đường Tam vốn là kém hắn nhiều, nhất thời hoàn toàn
bị áp chế ở thế hạ phong. Trong khoảng thời gian ngắn, không ngừng lui về sau
tránh né. Tương tự cũng như lúc hắn dùng Đại Tu Di chuy áp chế Thâm Hải Ma
Kình Vương vậy, lúc này ngược lại là hắn đang lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Phải biết rằng, nếu bị áp chế trong khoảng thời gian càng dài, khí thế của đối
thủ cùng với năng lượng tích tụ qua những lần tấn công liên tục cũng sẽ càng
nhiều hơn, ngược lại sẽ gây khó khăn cho bản thân. Đối mặt với đối thủ cấp bậc
như Thâm Hải Ma Kình Vương này, muốn chờ đợi khi đối phương mắc phải sai lầm,
căn bản không thể nghi ngờ là đang nằm mơ a!
Mã Hồng Tuấn đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, vô cùng khẩn trương,
nhưng hắn cũng biết thực lực của bản thân mình trong chiến đấu so với hai
người kia kém không biết bao nhiêu lần, cho dù là xông lên cũng không có tác
dụng gì.
Cho dù lâm vào tình cảnh tệ hại như vậy, nhưng biểu tình của Đường Tam cũng
mười phần bình tĩnh, chính là không ngừng lui về phía sau né tránh. Thâm Hải
Ma Kình Vương tốc độ dù cho có nhanh hơn nữa, bản thân Đường Tam đã có tăng
phúc tốc độ của Trữ Vinh Vinh, lại thêm kỹ xảo Quỷ Ảnh Mê Tung, muốn công kích
Đường Tam cũng không phải dễ dàng như vậy.
Trên khóe miệng Thâm Hải Ma Kình Vương toát ra nụ cười dữ tợn. Đường Tam liên
tục tránh né đúng là hắn cũng không có cách nào, nhưng mà, một chuy mà hắn
đánh ra cũng không phải là chỉ đơn giản như vậy. Mỗi một chuy đánh ra, đều
phát ra một luồng năng lượng vô hình, trong không trung bện thành một cái lưới
năng lượng khổng lồ, chỉ cần đánh thêm vài chuy nữa, cái lưới này sẽ hoàn toàn
hoàn thiện, đến khi đó, Đường Tam cho dù là muốn né tránh cũng sẽ không dề
dàng như vậy nữa.
Nhưng mà, ngay khi Thâm Hải Ma Kình Vương cho là đã hoàn thành, mắt thấy đã
đến thời điểm hoàn toàn hủy diệt Đường Tam, đột nhiên, thân thể Đường Tam
không hề báo trước đột nhiên biến mất.
Ủa? Thâm Hải Ma Kình Vương sửng sốt một chút, biến mất? Sao có thể thế được?
Tinh thần lực của hắn trong nháy mắt toàn bộ khởi phát, bởi vì khoảng cách gần
như vậy, hơn nữa tinh thần lực của hắn cũng chỉ tập trung ngưng tụ trong một
phạm vi nhỏ hẹp, nên cơ hồ là trong nháy mắt đã phát hiện ra Đường Tam.
Nhưng mà, động tác công kích của hắn cũng không khỏi phải chậm lại một chút.
Tấm lưới năng lượng kia của Thâm Hải Ma Kình Vương tuy hoàn thành rất hoàn mỹ,
nhưng Đường Tam lại như thế nào mà không biết đây? Tinh thần lực của hắn lúc
nào cũng quan tâm đến bất kỳ biến hóa gì chung quanh thân thể. Với khả năng
tinh diệu của Quỷ Ảnh Mê Tung, ngay từ khi Thâm Hải Ma Kình Vương phát động
công kích lần đầu tiên, hoàn toàn có cơ hội thoát khỏi phạm vi công kích của
Thâm Hải Ma Kình Vương, hắn sở dĩ không làm như vậy, chính là mưu kế để làm
cho Thâm Hải Ma Kình Vương phải tiêu hao một lượng lớn năng lượng của bản
thân.
Sử dụng ra năng lực nháy mắt ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo, tự thân Đường
Tam lại không hề phát động công kích, Thâm Hải Ma Kình Vương tự nhiên là không
nhìn thấy hắn, thậm chí là trong một khoảng cách ngắn, cho dù sử dụng toàn bộ
tinh thần lực, Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không thể nào tìm được bóng dáng
của Đường Tam.
Đối với Đường Tam mà nói, một cái chớp mắt cũng dài như là vĩnh hằng, cục diện
chiến trường cũng ngay trong cái nháy mắt này mà xuất hiện biến hóa. Hạo Thiên
Chuy thu hồi, Bát Chu Mâu thu hồi, cả người Đường Tam giống như một viên vẫn
thạch bình thường, được Hải Thần Tam Xoa Kích kéo từ trên trời rơi xuống. Từ
trong một khe hở của cái lưới do Thâm Hải Ma Kình Vương bện ra, lách nhẹ một
cái đã thoát đi. Cùng lúc đó, võ hồn Lam Ngân Hoàng phóng thích, một cây Lam
Ngân Hoàng thật dài giống như một tia chớp màu lam kim phóng xuống phía dưới,
mà Mã Hồng Tuấn, khi nãy đã được Đường Tam thông báo, lúc này cũng đã đứng chờ
sẵn ở đó.
Ngay khi Thâm Hải Ma Kình Vương trong nháy mắt truy kích đến, Đường Tam mượn
lực do Lam Ngân Hoàng phóng ra, sử dụng nguyên lý trọng lực bình thường, nháy
mắt gia tốc, chỉ trong khoảng khắc, đã phóng đến bên người Mã Hồng Tuấn.
Hao tổn tâm cơ, xây dựng nên một cơ hội hoàn mỹ như vậy, trong nháy mắt lại
thất bại, đối với bất luận kẻ nào đi nữa, cũng tuyệt đối không dễ chịu. Thâm
Hải Ma Kình Vương cũng không ngoại lệ, hắn rõ ràng cảm giác được thực lực của
chính mình cao hơn hẳn Đường Tam, nhưng cũng không có biện pháp nào bắt được
hắn, loại cảm giác này tuyệt đối là thống khổ.
Sát khí từ trong mắt Thâm Hải Ma Kình Vương chợt lóe lên, giữa không trung,
hắn mạnh mẽ xoay tròn thân thể, thanh Bát lăng Mai Hoa chùy trên tay trái chợt
bay ra, phóng thẳng về phía Đường Tam mà truy kích. Cùng lúc đó, thanh chùy
trên tay phải hắn cũng đã bay nhanh ra, nhưng không phải là hướng đến phía
Đường Tam, mà là tập trung về phía thân thể Trữ Vinh Vinh đang đứng trên lưng
Tiểu Bạch.
Hắn đã sớm nhìn ra, chính sự tồn tại của Trữ Vinh Vinh là điều kiện trọng yếu
để Đường Tam có thể liên tục chống lại hắn, nếu có thể đem Trữ Vinh Vinh đánh
chết, việc giết chết Đường Tam sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ma Hồn Đại Bạch Sa Vương cùng với Sử Lai Khắc lục quái cũng tiến nhập vào Ma
Kình Hải Vực của hắn, hắn như thế nào lại không biết chứ? Lúc này vừa tìm được
cơ hội thích hợp này, đang lúc hắn phẫn nộ, lập tức phát động công kích.
Đối mặt với đại chùy do Thâm Hải Ma Kình Vương vứt tới, Đường Tam cầm Hải Thầm
Tam Xoa kích bằng cả hai tay, mạnh mẽ xoay một vòng, vẫn là một chiêu Vô Định
Phong Ba, đem cái chùy màu tím sẫm kia cuốn vào không trung, cũng đồng thời
cắt đứt đi mối liên hệ giữa nó với Thâm Hải Ma Kình Vương. Đây chính là chỗ
lợi hại của Vô Định Phong Ba, ta chặt đứt năng lực khống chế của ngươi, năng
lực công kích của ngươi dù cho cường thịnh đến mức nào cũng làm sao mà phát
huy được?
Lúc này, cũng không phải là toàn bộ phản ứng của Đường Tam. Mã Hồng Tuấn dưới
sự yêu cầu của Đường Tam, hai tay đồng thời ấn lên phía sau lưng hắn, Phượng
Hoàng Hỏa Diễm mãnh liệt nhất thời điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong Bát Chu
Mâu. Dưới sự khống chế của Đường Tam, Bát Chu Mâu cũng không đem bộ phận năng
lượng này chuyển hóa, mà là rất nhanh đem toàn bộ hỏa diễm ngưng tụ lại bên
trong tám thanh chu mâu, dùng thần cấp năng lực của nó, tạm thời phong ấn toàn
bộ năng lực của Phượng Hoàng Hỏa Diễm vào bên trong. Mà tại thời điểm phát ra
Phượng Hoàng Hỏa Diễm, trên người Mã Hồng Tuấn sáng lên chính là cái hồn hoàn
cuối cùng của hắn, cái hồn hoàn thứ tám.
Sau khi mãnh liệt phóng xuất ra Phượng Hoàng Hỏa Diễm, sắc mặt Mã Hồng Tuấn
cũng trở nên có chút tái nhợt, liên tục ăn vào hai cái Khôi Phục Đại Hương
Tràng, lúc này mới một lần nữa hóa thành hình dạng Bát Thủ Hỏa Phượng Hoàng
bay ra xa xa, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Bát Chu Mâu của Đường Tam cũng không có khả năng chứa đựng luồng năng lượng
cuồng bạo của Phượng Hoàng Hỏa Diễm trong thời gian dài được, khi hắn kêu Mã
Hồng Tuấn đem Phượng Hoàng Hỏa Diễm rót vào thân thể mình, cũng đã quyết định,
đã đến lúc tiến hành tổng công kích.
Mà Thâm Hải Ma Kình Vương cũng bởi vì tiến hành công kích ở hai phương hướng
bất đồng như vậy, cho nên, hành động tất nhiên sẽ phải có chút trì trệ, căn
bản hắn không thể ngăn cản được Mã Hồng Tuấn tiến hành truyền năng lượng
Phượng Hoàng Hỏa Diễm cho Đường Tam. Điều càng làm hắn giật mình chính là,
nguyên bản trong ý nghĩ của hắn, Trữ Vinh Vinh kia nhất định sẽ bị một chùy
công kích của mình đánh cho rơi xuống và bị thiêu cháy, nhưng cuối cùng lại
không chút xíu nào bị ảnh hưởng bởi công kích của hắn.
Đái Mộc Bạch cùng với Chu Trúc Thanh chờ đợi một kích này của hắn đã rất lâu.
Đường Tam sớm đã đoán được, Thâm Hải Ma Kình Vương nhất định sẽ hướng về phía
bọn họ tiến hành công kích. Mà bởi vì hắn đang phải cùng Đường Tam tiến hành
chiến đấu, tất nhiên, Thâm Hải Ma Kình Vương sẽ không có khả năng sử dụng ra
thủ đoạn công kích phức tạp, tỷ như các loại kỹ năng công kích trên phạm vi
lớn vậy. Bởi vậy, có Đái Mộc Bạch cùng với Chu Trúc Thanh thủ hộ như vậy cũng
đã đủ rồi.
Một con U Minh Bạch Hổ cự đại triển khai hai cánh bất ngờ xuất hiện giữa không
trung, cùng với thanh đại chùy màu tím kia va chạm với nhau. Năng lượng ba
động khổng lồ đem con U Minh Bạch Hổ đập mạnh xuống mặt biển, bất quá, một
kích này của Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không có đạt được mục đích ban đầu.
Hai gã cường giả cấp bậc Hồn đấu la phát động ra Võ Hồn dung hợp kỹ, năng
lượng phóng thích trong nháy mắt cũng là tương đối khả quan, huống chi, vì để
đảm bảo có thể ngăn trở được một kích này, bọn họ mỗi người còn ăn thêm một
cái Kiên Đĩnh Kim Thương Dăng, đem công kích của U Minh Bạch Hổ nâng lên đến
trình độ không kém Phong Hào Đấu La đỉnh phong. Thâm Hải Ma Kình Vương lúc này
là phân tâm công kích, như thế nào có thể thực hiện được đây?
– Đối thủ của ngươi là ta!
Thanh âm lạnh như băng của Đường Tam chợt vang lên trong tai của Thâm Hải Ma
Kình Vương, liên tiếp phát động công kích cường hãn như vậy, cho dù là thực
lực cấp bậc loại này như Thâm Hải Ma Kình Vương, năng lượng trong cơ thể hắn
cũng có chút chịu không nổi, không thể không ngừng lại thở dốc một chút. Mà
ngay lúc này, Đường Tam đã quay trở lại, từ trên tay trái của hắn, Hạo Thiên
Chuy một lần nữa đã xuất ra. Mà điều làm cho đồng tử Thâm Hải Ma Kình Vương
kịch liệt co rút lại chính là, lúc này đây, sáu cái hồn hoàn còn lại trên
người Đường Tam đồng loạt nổ tung. Toàn bộ quang mang Ám xích kim sắc vô cùng
khổng lồ hoàn toàn ngưng tụ lại phía bên trên thanh Hạo Thiên Chuy. Mà từ phía
sau lưng Đường Tam, cơ hồ xuất hiện một cái thân ảnh màu đỏ sậm, thân ảnh này
so với thân ảnh Hải Thần trước đây Đường Tam phóng xuất ra lại có chút bất
đồng.
Hải Thần vốn là cao lớn khôi vĩ, nhưng thân ảnh này lại có vẻ tinh tế hơn một
chút, nhưng mà lại rất cao, hơi thở lạnh như băng hoàn toàn là do sát khí thực
chất ngưng tụ mà thành. Đối với dị tượng này, Đường Tam cho rằng chính là do
Sát Thần lĩnh vực dưới tình huống rót vào vô hạn năng lượng làm xuất hiện hình
thái biến dị mà thành. Nổ tung sáu cái hồn hoàn năng lượng mang lại thật sự là
vô cùng khổng lồ, tràn ngập đến từng ngóc ngách của Hạo Thiên Chuy, cũng tự
nhiên là tràn ngập đến Sát Thần lãnh vực. Mà cái dị tượng này, đúng là do
quang mang từ bên trong Sát Thần lĩnh vực phóng thích ra.
Sử dụng kỹ năng Đại Tu Di chuy, dưới tình huống nổ tung đến sáu cái hồn hoàn
như vậy, trong đó có đến ba cái mười vạn năm hồn hoàn, cho dù là khi đối mặt
với Thiên Nhận Tuyết đi nữa, Đường Tam đều cũng không có sử dụng ra. Bởi vậy
có thể thấy được, một kích này của hắn, độ cường hãn là đạt đến trình độ như
thế nào cơ chứ. Mà hắn công kích quyết liệt như vậy, thậm chí là không hề để
lại đường lui nào cho mình, cũng dọa cho Thâm Hải Ma Kình Vương nhất thời nhảy
dựng lên. Nhất là cái hư ảnh màu đỏ sậm xuất hiện sau lưng Đường Tam kia, tuy
rằng hết sức mỏng manh, nhưng cũng làm cho nội tâm của Thâm Hải Ma Kình Vương
cũng phải lâm vào sợ hãi.
Hải Thần Tam Xoa Kích được Đường Tam giắt ở sau lưng, do Bát Chu Mâu nắm lấy,
Đường Tam đã đổi thành hai tay nắm chặt cán chuy. Hạo Thiên Chuy sau khi ngưng
tụ năng lượng do sáu cái hồn hoàn nổ tung, quả thật vô cùng khủng bố a!
Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không dám tiến lên, thậm chí còn chậm rãi lùi về
phía sau, trong lòng hắn đã xuất hiện ý tưởng bỏ chạy. Tên thanh niên nhìn qua
tuổi không bao nhiêu kia quả thật quá là điên khùng cuồng bạo, năng lượng
khủng bố như vậy, hắn không sợ chính mình không thể khống chế nổi sẽ bạo thể
mà chết hay sao?
Giật mình cũng không phải chỉ có Thâm Hải Ma Kình Vương, mà đám đồng bọn của
Đường Tam cũng đang dùng ánh mắt khiếp sợ mà nhìn hắn. Ngay sau khi làm nổ
tung sáu cái hồn hoàn của Hạo Thiên Chuy, khi hư ảnh đỏ sậm kia xuất hiện sau
lưng hắn, lúc này Đường Tam tựa giống như là ma thần giáng lâm vậy, ngay cả
phần đầu của hắn cùng với hai mắt cũng đã biến thành màu đỏ sậm. Bầu trời toàn
bộ đều bị mây đen che phủ, chẳng qua lúc này, mây đen kia cũng không phải đến
từ lực lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương, bởi vì chúng nó hoàn toàn là có màu
đỏ như máu. Đồng dạng biến thành màu đỏ, còn có toàn bộ vùng nước biển phía
dưới. Lực lượng do Đường Tam ngưng tụ lúc này đã hoàn toàn cải biến hoàn cảnh
xung quanh, đây là cảnh giới chỉ có thần mới có thể làm được a!
Nếu không có thần cấp Bát Chu Mâu, tâm pháp Đại Tu Di chùy cùng với thể chất
bán thần cấp và Thủy Tinh Mao Trùng Tràng làm hậu thuẫn, Đường Tam cũng tuyệt
không dám phóng xuất ra như vậy. Cho dù là Thiên Nhận Tuyết có ở đây, nhìn
thấy một kích phóng ra toàn bộ lực lượng này của Đường Tam, sắc mặt nhất định
cũng sẽ trở nên rất khó coi.
Sắc mặt của Trữ Vinh Vinh cũng phát sinh ra biến hóa, bởi vì nàng đột nhiên
phát hiện ra, Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của mình không thể phát sinh ra bất kỳ tác
dụng tăng phúc nào đối với Đường Tam nữa, toàn bộ tăng phúc của nàng đều bị
bắn ngược trở về. Quang mang do Cửu Bảo Lưu Ly Tháp phóng xuất ra căn bản là
không thể tiến vào được bên trong tầng huyết sắc kia. Từ khi bắt đầu tu luyện
đến nay, loại tình huống này cũng là lần đầu tiên mà nàng gặp phải. Chỉ có một
cách duy nhất giải thích cho tình huống trước mắt này, đó chính là năng lực
cường đại của thần căn bản là không cần các loại tăng phúc của bất kỳ phụ trợ
hệ hồn sư nào cả. Giờ phút này đây, Đường Tam tuyệt đối đã đạt đến trình độ
của thần.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!