ĐÀO MỀM NGÂM MẬT - Chương 11: Chương 11
Đông đến, một hồi tuyết rơi hiếm thấy ở thành phố S sau mười mấy năm không có tuyết.
Màn tuyết trắng mịn bay vào như nước chảy, nhảy nhót lắc lư trên ngọn đèn dầu khắp mọi nhà, nhưng một giây rơi xuống mặt đất lại tan biến.
Lâm Lăng mặc một chiếc áo lông vũ màu đen thật dày, trên cổ quấn quanh một chiếc khăn lông dê màu xám, bọc mình thành một cái bánh chưng.
Hôm nay bọn họ vừa thi xong, trường cấp ba cho nghỉ ngơi hai tháng.
Lục Nhiên hẹn vài ba người bạn tốt rồi còn tính kéo thêm Lâm Lăng đi KTV hát hò.
Lâm Lăng không muốn đi, cậu chật vật chờ mãi mới đến kỳ nghỉ đông.
Kỳ thi cuối kỳ khiến cậu bận đầu tắt mặt tối, ngoại trừ học ra thì là ăn với ngủ, đã sắp quên mất cảm giác yêu đương với Thẩm Quân Hạo là sao rồi.
“Anh Lâm ——” Lục Nhiên nhìn cậu rên rỉ: “Cậu tính xem đã bao lâu rồi cậu không tham gia hoạt động tập thể? Tới kì nghỉ rồi mà còn không muốn đi chơi với bọn tôi, Thẩm Quân Hạo tốt đến vậy à? Lẽ nào cậu là loại mê trai bỏ bạn?”
“Suỵt!” Lâm Lăng giật mình bịt miệng cô: “Cậu nói nhỏ nhỏ thôi.”
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Quân Hạo từ phía sau đi tới, trên tay còn ôm một đống bài thi.
Lục Nhiên nghĩ thầm tính tình Lâm Lăng vốn mềm mại, chắc chắn ngày thường cũng bị Thẩm Quân Hạo quản lý chặt chẽ.
Cô quyết đoán chuyển đổi mục tiêu thuyết phục, nhìn Thẩm Quân Hạo: “Sếp Thẩm, cho một cơ hội nào.
Đêm nay đi hát, cậu và Lâm Lăng đến chơi đi.”
Thẩm Quân Hạo cười nói: “Tôi sao cũng được.
Có điều tôi nói thì không tính, phải hỏi Lâm Lăng ấy.
Tôi đi cất đồ, các cậu tự bàn đi.”
Lục Nhiên: “…”
Lâm Lăng ở bên cạnh Thẩm Quân Hạo đã lâu, cậu chỉ cần nhìn vẻ mặt của Thẩm Quân Hạo là biết ngay anh đang nghĩ gì.
Thấy đôi môi mỏng của người nọ hơi cong, bộ dáng ngoài cười trong không cười, cậu liền hiểu ý của Thẩm Quân Hạo là tôi chẳng có hứng thú gì với việc này cả, cười với cậu cũng chỉ vì theo lễ phép mà thôi.
Lâm Lăng xấu hổ nói: “Tôi sao…!đêm nay tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Lục Nhiên suy nghĩ một lát, giảo hoạt nói: “Lâm Lăng, tối nay bọn tôi tính đi ăn buffet Nhật đó.”
Lâm Lăng lập tức mở to hai mắt: “!”
“Cậu thực sự không đi à?” Lục Nhiên tiếp tục dụ dỗ: “Có món thịt cua nấu phô mai, còn có cá hồi cuốn hoa anh đào.
Có canh trứng lòng đó, cắn một miếng…!ây cha…!Tuyệt lắm luôn!”
“Đi” Lâm Lăng dùng sức gật đầu: “Thẩm Quân Hạo cũng đi.”
Lâm Lăng cứ như vậy mà quẹo vào KTV.
Bọn họ theo điệu nhạc đong đưa chơi trò đổ xúc xắc, người nào thua bị phạt một chén rượu pha bia.
Lúc Lâm Lăng hát đã bị rót không ít rượu, chóng mặt mà nói to bản thân là Đổ thần.
Một bạn nam nhìn Thẩm Quân Hạo nói: “Sếp Thẩm, cùng chơi đổ xúc xắc đi.”
“Tôi xin kiếu, tôi chưa từng chơi đổ xúc xắc.”
Anh ngồi nghiêng đối diện Lâm Lăng, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Lăng đã hơi say, khẽ cười nói: “Để Đổ thần thay tôi chơi đi.”
“Được.” Lâm Lăng cầm cục xúc xắc, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ có loại ngây thơ tự hào: “Đảm bảo cho các cậu uống lăn quay.”
Lục Nhiên là người chơi đầu tiên.
Cô lắc vài cái, cầm nắp hé ra nhìn thoáng qua: “Hai số 6.”
Lâm Lăng ngồi bên cạnh, Thẩm Quân Hạo ngồi ở giữa mọi người.
Anh rất cao, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy rõ điểm số trong tay người lắc.
“Thế nào? Mở hay không mở?” Lục Nhiên hỏi.
Môi Thẩm Quân Hạo nở nụ cười như có như không, anh nhìn chằm chằm Lâm Lăng, lúc mọi người không để ý thì nhẹ lắc đầu một cái.
Lâm Lăng ngầm hiểu: “Không mở.”
Tiếp đến là bạn thân Lục Nhiên, cô nàng lắc rồi hô: “Ba số 2.”
Thẩm Quân Hạo nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lâm Lăng chợt nói: “Mở.”
Cô bạn kia ngạc nhiên mở nắp ra, quả đúng là ba số 2.
Thẩm Quân Hạo hơi buồn cười, cầm chén rượu uống một ngụm, che giấu ý cười trên môi.
Lâm Lăng cùng mọi người chơi vài ván, ngoại trừ một lần Thẩm Quân Hạo không nhìn được nên đoán không đúng thì còn lại cậu đều hô chính xác.
Lục Nhiên hoảng sợ nói: “Vậy mà nhìn không ra đó, tên nhóc cậu thế nhưng thật sự là Đổ thần”
Lâm Lăng lặng lẽ liếc mắt với Thẩm Quân Hạo, sau đó buồn cười nằm sấp trên bàn.
Khi mọi người giải tán đã là đêm khuya.
Lâm Lăng say mèm chẳng biết trời trăng gì được Thẩm Quân Hạo cõng về nhà.
Lâm Lăng vui vẻ hát bài hát chủ đề của một bộ phim hoạt hình, dùng lưng Thẩm Quân Hạo để đánh nhịp.
Lâm Lăng không có ý muốn về nhà mình.
Cậu mềm oặt dính trên người Thẩm Quân Hạo, nắm lấy cổ tay đang mở khóa của Thẩm Quân Hạo, đôi môi đỏ bừng ướt nhẹp không ngừng cọ cọ cổ Thẩm Quân Hạo.
Cậu say đến mức không thể mở mắt, híp mắt mê ly nhìn Thẩm Quân Hạo: “Anh ơi, em rất nhớ anh.”
Thẩm Quân Hạo mở của, ôm người vào trong nhà, dây dưa một lát liền bế Lâm Lăng lên giường.
Anh nhìn Lâm Lăng, nghiêm túc hỏi: “Rõ ràng ngày nào Tiểu Lâm cũng gặp anh, sao lại nhớ anh được?”
Lâm Lăng đang trong trạng thái không thể tự hỏi, cậu chỉ cố chấp nói: “Nhưng mà em thật sự rất nhớ mà…”
“Tiểu Lâm không phải nhớ anh.” Thẩm Quân Hạo miết khuôn mặt hây hây hồng của cậu đến đỏ lên: “Tiểu Lâm là nhớ cái khác cơ.”.