ĐÀN ANH, THA MẠNG! XIN ĐỪNG KÉO VÁY EM - Chương 11: Không Ngon Bằng Miếng Em Cắn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐÀN ANH, THA MẠNG! XIN ĐỪNG KÉO VÁY EM
- Chương 11: Không Ngon Bằng Miếng Em Cắn
Tôi: “……”
Đm, cái tình huống này là gì đây?
“Anh…!anh làm gì thế hả!” Tôi thật sự tức điên lên.
Mục Tuấn Sâm đã ngồi lại chỗ hắn vừa rồi, mặt đỏ rần.
Tay cầm miếng móng heo vừa cướp từ miệng tôi ăn, giọng điệu hết sức chột dạ nói: “Thì…! thì là…!tự nhiên muốn ăn móng heo thôi, nhìn…!nhìn em ăn ngon.”
“Anh không thể lấy cái trong hộp được à? Miếng này tôi cắn rồi!” Tôi nổi khùng.
“Ờ, được, tôi…!giờ tôi lấy trong hộp.” Trong nháy mắt, miếng móng heo kia đã bị hắn chén sạch sành sanh chỉ còn lại xương cốt.
Tôi: “……”
Hắn vươn tay lấy móng heo trong hộp, mu bàn tay hắn lỡ cọ vào váy tôi một chút làm tôi hơi rụt lại.
Hắn đàng hoàng ngồi trở lại, buồn bực chẳng nói năng gì mà ăn móng heo, tôi nhìn hắn, cơn tức nổi lên nhưng chả biết phải làm sao.
“Không ngon bằng miếng em cắn.” Hắn đang ăn, đột nhiên lầm bầm nói câu này.
Tôi hít thở sâu hai lần, cởi bao tay dùng một lần ra, đứng dậy, đi tới cạnh cửa sổ.
“Em Sáu, em muốn làm gì?” Hắn cũng cởi bao tay rồi đi tới, chắc là hắn biết mình mới làm chuyện biến thái nên ngượng ngùng nhích tới gần, đứng ở bên kia cửa sổ.
“Muốn nhảy lầu.” Tôi ăn ngay nói thật.
“Vậy thì tôi cũng nhảy.” Năng lực gây khó chịu của Mục Tuấn Sâm lại nữa rồi.
“You jump, I jump.”
Tôi: “Vậy nhảy đi, anh nhảy trước, tôi nhảy sau, mời.”
“Tay trong tay, cùng nhau nhảy đi.” Hắn tới nắm lấy tay tôi.
Tôi nhanh chóng giấu tay sau lưng, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cũng không để ý rằng tôi sẽ tức giận, ỷ vào ưu thế chiều cao của mình, tới gần, từ trên xuống dưới thò tay muốn tìm tay tôi.
“Mục Tuấn Sâm anh…!anh bị điên à? Bố mày xin anh đừng có lôi kéo!” Tôi vừa trốn hắn vừa lùi về sau, đột nhiên phát hiện ra mình nói sai, lại sửa câu nói.
“Đừng kéo bà, tay bà mày…”
“Con gái các em bây giờ lúc nào cũng thích bố mày bà mày, cái thói quen xấu quá.
Tôi giúp em lau tay một chút, sợ hãi như vậy làm gì chứ…!Tôi chỉ muốn lau tay cho em thôi…” Mục Tuấn Sâm giấu đầu lòi đuôi, chặn tôi ở góc tường, túm lấy bàn tay phải của tôi đưa lên, cẩn thận dùng khăn giấy ướt lau từng ngón, từng kẽ hở.
Lau xong, mắt hắn như có lửa nhìn chòng chọc vào tôi, yết hầu lên xuống, hôn lên mu bàn tay của tôi một cái.
Con mẹ nó, hôn một cái lại sợ chưa đủ còn cắn thêm một phát nữa.
Má ơi! Giết người! Muốn buồn nôn chết ông!
Ọe ọe ọe ọe ọe! Nôn, nôn nôn
!!!
Tôi dính sát vào bức tường phía sau, da gà sắp nổi hết toàn thân.
“Anh giai ơi anh giai, anh giai của tôi ơi, xin anh á, mau đi tìm bạn gái đi.
Thật đấy…!anh, có phải anh quá cô đơn rồi không?” Tôi thành tâm nói.
Mục Tuấn Sâm tha thiết nhìn tôi: “Thì tôi đang theo đuổi em còn gì? Thế em làm bạn gái tôi được không? Tôi…!tôi thật sự rất thích em…!thích từ lâu rồi.”
Thích được bao lâu? Tính từ lúc quen nhau hơn một tháng à? Vậy mà cũng nói.
Tôi không trả lời, bày mưu tính kế cho hắn: “Anh tìm bạn gái đi, à thôi thôi, anh vội như vậy thì từ từ tìm cũng được, anh vẫn còn trẻ, chắc cũng là tìm mấy em gái vị thành niên, không thể gây vạ cho người ta.
Anh, nhà anh có cái loại…!có cái loại đĩa đó không? Lúc nghỉ có thể xem một tí, có thể sẽ đỡ hơn, còn không thì, bọn họ nói có một loại búp bê bên trong được bơm phồng, anh có thể mua một con…”
“Em nghe ở đâu ra mấy thứ tào lao này thế hả?” Ánh mắt của Mục Tuấn Sâm đột nhiên thay đổi, siết chặt tay tôi.
“Nhưng tên khách khác?”.