[ĐAM MỸ] QUỶ THÊ - Chương 3: 3 Gặp Lại Và Món Quà Sinh Nhật 3
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [ĐAM MỸ] QUỶ THÊ
- Chương 3: 3 Gặp Lại Và Món Quà Sinh Nhật 3
Mấy năm nay hai đứa nhỏ dần dần trưởng thành, nhà họ Tề ngày càng giàu có, trở thành gia đình đầu tiên trở nên khá giả đầu tiên trong làng.
Sau khi Tề Chí Cương có một số tiền tiết kiệm, hai vợ chồng cũng không đi làm xa nữa, mà thuê một cửa hàng ở trên thị trấn bán trái cây.
Dù phải đi sớm về khuya có chút vất vả, nhưng cũng không cần phải đi làm xa.
Vợ chồng Tề Chí Cương bận việc kinh doanh nên hai đứa trẻ được giao cho Tề lão gia chăm sóc.
Tề lão gia cũng rất yêu thương hai đứa trẻ, đối xử với Tề Cửu Tư cũng như cháu ruột của mình.
Chỉ là khi hai đứa trẻ lớn lên, mọi người có thể thấy rõ hai đứa trẻ hoàn toàn không giống nhau.
Người anh rõ ràng là đẹp trai và thông minh hơn người em.
Lưu Tiểu Hoa không hề biết rằng hai đứa trẻ lúc sinh không giống, vì vậy cũng không hiểu tại sao hai đứa lại khác nhau như thế, cô thường mắng đứa em trai vì tính ham chơi và bắt Tề Gia Thời phải học hỏi thêm từTề Cửu Tư.
Thời gian dài, Tề Gia Thời có chút oán giận anh trai quá giỏiTề Cửu Tư của mình.
Rảnh rỗi chút là lại chọc tức gây hấn với Tề cửu Tư.
Tề Cửu Tư cũng tính tình cũng nóng nảy, cảm thấy đứa em trai này có chút xấu tính nên cũng không yêu quý, Chỉ cần đối phương gấy hấn một cái, là hắn liền đánh cho sưng người.
Tề Gia Thời đánh không lại liền mách lẻo với cha mẹ.
Nhưng cha con họ Tề biết rõ ràng xuất thân của Tề Cửu Tư, tự nhiên không dám đánh mắng nặng, Còn bà nội Tề cũng không biết chuyện giống như Lưu Tiểu Hoa, nên sau khi nghe Tề Cửu Tư giải thích, đều cảm thấy Tề Gia Thời gây hấn trước, nên bị đánh là đúng.
Vì vậy hai anh em cứ cãi lộn ẩu đả với nhau trong nhiều năm, cuối cùng đánh cho Tề Gia Thời trở nên thành thật hơn.
Trong nháy mắt, hai đứa nhỏ cũng đã hai mươi tuổi, nhà họ Tề đặc biệt tổ chức bữa tiệc sinh nhật ở trong làng.
Rất nhanh đã đến trưa, mà vợ chồng Tề Chí Cương vẫn chưa về, bà nội Tề liền để Tề Cửu Giai đi ra cổng làng xem xem,Tề Cửu Tư liền đồng ý, quàng khăn lên rồi đi ra ngoài.
Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, ông nội nói giống với năm hắn sinh ra.
Tề Cửu Tư vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, mơ hồ cảm giác có thứ gì đi theo mình, cứ nghĩ là đứa em trai lắm trò của mình, vì vậy liền cúi đầu nắm một nắm tuyết, xoay người ném ra phía sau, nhưng lại không thấy ai cả.
Chẳng lẽ chỉ là ảo tưởng?Tề Cửu Tư lúng túng gãi đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, nhưng hôm nay con đường tự nhiên dài lạ thường.
Giống như người xưa hay gọi là quỷ đả tường.
Dù sao Tề Cửu Tư vẫn còn một đứa trẻ, nhìn khoảng trắng xung quanh, cảm thấy hơi sợ.
Đúng lúc này, trong đầu Tề Cửu Tư đột nhiên xuất hiện một giọng nói: “Nhắm mắt lại, tiến lên phía trước”.
Nghe thấy giọng nói của đối phương, Tề Cửu Tư liền có cảm an tâm không thể nào giải thích được, theo bản năng tin tưởng đối phương.
Tề Cửu Tư nhắm mắt đi về phía trước, đi được một đoạn thì đụng phải một người nào đó, mở mắt ra thấy một người đàn ông tóc dài mặc áo bào đen đứng trước mặt hắn, trong tay cầm một hộp quà đen tinh xảo.
Người đàn ông tướng mạo anh tuấn, Thậm chí có chút xinh đẹp.
Nếu như Tề lão gia mà nhìn thấy nhất định sẽ nhận ra người kia chính là tên quỷ vương đã giao Tề Cửu Tư cho ông.
Chẳng qua trong mùa đông lạnh lẽo ở Đông Bắc, nhiệt độ bên ngoài âm vài độ, mà người kia chỉ mặc một chiếc áo choàng.
Nhìn thì cũng ổn nhưng cũng chỉ miễn cưỡng cản được gió, vẫn sẽ lạnh.
Người đàn ông trầm mặc nhìn Tề Cửu Tư nói: “Vẫn cái bộ dáng đáng ghét như trước”.
Tề Cửu Tư nghe xong, cảm thấy đối phương đang nói chuyện với mình, mới nhớ tới vừa mới đụng người ta, bèn lùi lại hai bước nói xin lỗi.
Người đàn ông phớt lờ lời xin lỗi của hắn, đứa hộp quà trong tay cho Tề Cửu Tư rồi nói: “Quà sinh nhật cho anh”.
Tề Cửu Tư sửng sốt một chút, tự nhận mình không quen biết đối phương.
Liệu có phải là bạn của cha mẹ mình hay không?Tề Cửu Tư hỏi: “Anh biết tôi?”Người đàn ông gặt đầu ra hiệu cho đối phương nhận hộp quà.
Tề Cửu tư do dự một chút, nhưng vẫn cầm lấy món quà nói cảm ơn sau đó hỏi lại: “Anh là ai?”.
Người đàn ông suy nghĩ, rồi như nhớ ra từng xem “Võ lâm truyền kì” ở trên TV trong một nhà hàng, trong đó có nhắc tới một cái tên, khóe miệng hơi cong lên, đáp: “Lục Thanh Châu”.
Nghe thấy cái tên, Tề Cửu Tư cũng sửng sốt một chút.
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng còi xe tải, Tề Chí Cương lái xe hét lên với Tề Cửu Tư, “Cửu Tư”.
Nghe thấy giọng của cha mình, Tề Cửu Tư quay đầu lại, nhìn thấy cha mẹ mình đang lái xe trở lại vui vẻ chạy qua.
.