ĐẠI TỤNG SƯ - Chương 45: Chương 45 Nữ Nhân Chi Mệnh
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI TỤNG SƯ
- Chương 45: Chương 45 Nữ Nhân Chi Mệnh
Q1 – CHƯƠNG 45: NỮ NHÂN CHI MỆNH
Editor: Luna Wong
“Cáo đi!” Hoa Tử gấp gáp nói: “Quế Hương thẩm, ngươi cáo quan đi. Cửu ca chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Tất cả mọi người nhìn Quế Hương.
Mãn nhãn của nàng đều là kinh khủng, nhìn Vương Lại lại nhìn Thiết Ngưu, một lúc lâu lắc đầu, “Ta, ta không cáo!”
Nàng không thể cáo! Nàng không theo Vương Lại nàng có thể đi nơi nào.
Hòa ly…hòa ly xong nàng thành người nào.
Nàng chính là mạng này, nữ nhân chính là mạng này!
Huống chi, Vương Lại chuyện gì đều có thể làm được, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, càng sẽ không bỏ qua hài tử.
Nàng sợ.
Quế Hương lắc đầu, “Không, không cáo.”
“Xen vào việc của người khác.” Vương Lại phi một cái, kéo Thiết Ngưu trong lòng Quế Hương ra, kéo ra ngoài đẩy trên mặt đất, lại dẫn Quế Hương quát dẹp đường: “Đi, theo ta về nhà!”
“Ngươi thối nữ nhân, ở bên ngoài lâu lòng cũng ở ngoài rồi. Chờ về nhà lão tử giết chết ngươi.” Vương Lại kéo Quế Hương, Quế Hương quay đầu lại nhìn Thiết Ngưu, nhìn Lộ lão tứ, thẩn thờ bị kéo ra bên ngoài.
“Quế Hương…” Lộ lão tứ ôm đầu ngồi chồm hổm khóc ở một bên, nhào tới ôm Thiết Ngưu vào trong ngực.
Hai phụ tử ôm đầu khóc.
“Chờ một chút!” Đỗ Cửu Ngôn buông củ cải nhỏ ra, Vương Lại sửng sốt dừng lại liếc nàng, “Đây là việc nhà của ta, Tam gia cũng không quản, ngươi bớt con mẹ nó quản nhàn sự.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, chậm rãi đạc bộ đến trước mặt Vương Lại, bỗng nhiên giơ tay lên, ba một cái tát.
Vương Lại bị đánh đến lỗ tai ông ông, người ngồi dưới đất.
“Cha hài tử!” Quế Hương sợ hết hồn, kinh hô một tiếng muốn đi kéo lại không dám.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt của Vương Lại, “Ta nhìn ngươi không vừa mắt, quản nhàn sự, ngươi làm gì ta?”
“Ngươi… Ngươi…” Vương Lại sợ run, căn bản không dám nói nửa chữ.
Đỗ Cửu Ngôn mặc kệ hắn, quay đầu nhìn chằm chằm Quế Hương, “Ta giúp ngươi, ngươi cũng không cáo?”
“Không, không cáo.” Quế Hương lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Đây… Đây chính là mệnh của ta, mệnh của ta a.”
Lúc nói chuyện, bụm mặt chạy ra ngoài.
“Cút!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Vương Lại, Vương Lại đứng lên, cũng không quay đầu lại chạy đi.
Không nghĩ tới ngươi còn thật hiền lành a.” Tiêu Tam vỗ vỗ vai Đỗ Cửu Ngôn, “Bất quá! Loại sự tình này ngươi có lòng tốt cũng vô dụng. Nếu như nàng là liệt phụ, đã sớm đâm đầu chết bảo toàn mới đúng.”
Lúc nói chuyện, đầu hắn cũng không quay liền ra cửa.
Vọng Thư Uyển.com
“Cửu ca.” Hoa Tử khóc sưng cả hai mắt, “Quế Hương thẩm vì sao không cáo, vì sao? Thiết Ngưu không nương quá đáng thương.”
Đỗ Cửu Ngôn lau nước mắt cho củ cải nhỏ, lại sờ sờ đầu Hoa Tử, nói: “Bất lực.”
Quế Hương đều tiếp nhận rồi, làm ngoại nhân, nàng có thể làm cái gì?
Tất cả mọi người ủ rũ cúi đầu, Lộ lão tứ để Thiết Ngưu lại, “Ta, ta thu thập đồ của Quế Hương, đưa trở về cho nàng, lập tức tới đón Thiết Ngưu.”
Lúc nói chuyện hắn cũng chạy ra ngoài.
“Trong lòng Lộ Tứ thúc khó chịu.” Hoa Tử lau nước mắt, thút thít đi ôm Thiết Ngưu khóc, “Thiết Ngưu quá đáng thương.”
Bả Tử sờ sờ đầu Hoa Tử, “Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, nàng nhẫn nhục chịu đựng, tùy ý người bài bố, nếu ngươi giúp đó là xen vào việc của người khác.”
Hắn dứt lời, cũng trầm mặc trở về phòng.
Trần Lãng và Nháo nhi mua thức ăn trở về, xem tình huống trong viện ngây ra một lúc, Hoa Tử nói cho cùng bọn họ tình huống, Trần Lãng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hỏi: “Ngươi đã sớm biết có phải hay không? Cho nên mới không cho Lộ lão tứ cáo quan?”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế, củ cải nhỏ nằm trong ngực nàng tâm tình sa sút, nàng nhàn nhạt nói: “Nhìn gia cụ bài biện trong nhà Lộ lão tứ, cũng không giống nhà người khác!”
Nếu như là phu thê chính kinh, dù là nghèo hơn nữa, thành thân cũng là đại sự.
Một cái giường, mấy bộ quần áo cũng phải mua, hơn nữa, chỉ cần trong nhà có nữ nhân, khắp nơi trong nhà đều có khí tức và y vật nữ nhân, mà nhà Lộ lão tứ, cho nàng cảm giác chính là nữ chủ nhân tùy thời đều sẽ rời đi.
Còn có Vương Lại muốn Quế Hương, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, Lộ lão tứ che che giấu giấu chột dạ.
Cho nên nàng đã sớm biết, mới không cho Lộ lão tứ cáo quan. Một khi tố cáo, Lộ lão tứ cũng có tội phải bị phạt.
“Ngươi a, cũng quá thông minh.” Trần Lãng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hiểu ý cười giơ tay lên đầu của nàng, “Đừng thương tâm, mọi người đều có mệnh của mình!”
Đỗ Cửu Ngôn lăng một chút, nhìn Trần Lãng, “Tiên sinh, ta không có thương tâm, người không cần an ủi.”
Vọng Thư Uyển.com
“Mạnh miệng!” Trần Lãng cười ha ha một tiếng lắc đầu, nói: “Sau này ta sẽ chiếu cố Thiết Ngưu hơn!”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, hôn củ cải nhỏ một cái, nói: “Chừng mấy ngày không đi Tam Xích đường, buổi chiều ta làm việc.”
Củ cải nhỏ lau nước mắt gật đầu.
“Chúng ta làm chút chuyện vui.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ngân Thủ, lấy chiến lợi phẩm ra.”
Ngân Thủ ôm túi tiền đi ra, “Mọi người đến xem, ngươi được bao nhiêu tiền.”
Đỗ Cửu Ngôn còn chưa lên tiếng, chỉ thấy củ cải nhỏ chạy ra chính sảnh, đứng trên cái băng, hô lạp lạp đổ tiền lên bàn, mắt chiếu sáng, kinh hô một tiếng, “Cha a, ở đây thật nhiều tiền a.”
Sau đó bắt đầu đẩy đẩy, đếm từng cái một!
Chuyện thương tâm đã bị niềm vui từ tiền hòa tan.
“Tiền này tìm được ở nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử đi vào chung, hắn trả lời: “Ở trong một cái sơn động phía sau thôn Lưu gia ao. Là tất cả tài sản trong thôn.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Có phải là nhà lừa bán Quế Hương hay không?”
“Ân.” Bả Tử gật đầu, “Người khác không có chứng cứ, rất khó làm!”
Chuyện này như nàng đã đoán trước, nàng thu tâm tư cầm một dây chuyền trân châu lên cân nhắc, “Theo luật, bách tính không được đem tiền tài chôn xuống đất. Nếu bị người phát hiện, vật nhỏ thì đưa cho người phát hiện, vật quý trọng thuộc về triều đình!”
Bọn họ chiếm tiện nghi rồi.
“Còn có chuyện như vậy?” Nháo nhi sợ hết hồn, che ngực nói: “Vậy, vậy sau này ta cũng không thể chôn tiền?”
Ngân Thủ gõ đầu của hắn, “Tiểu tử thối, ngươi còn tàng tư?”
“Ta không có! Ta nói là sau này a.” Nháo nhi cười hì hì, áp lên bàn nhìn tiền, “Củ cải nhỏ, ở đây rốt cuộc có bao nhiêu tiền a?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trừ cái này ra, có tra được thứ khác không? Vĩnh Châu kỹ viện cũng không có?”
“Không phải là không có, là không tra.” Bả Tử nói: “Tiêu Tam không dám đắc tội người, chỉ làm chuyện nên làm.”
Đỗ Cửu Ngôn không, “Không sao. Chúng ta không xen vào việc của người khác!”
Bả Tử cười khẽ.
“Ta đánh giá qua loa, ở đây có chừng một nghìn lượng!” Củ cải nhỏ gõ bàn một cái nói, cười mặt mày cong cong.
“Một nghìn lượng?” Hoa Tử và Nháo nhi che miệng, ngay cả Ngân Thủ cũng vẻ mặt kinh khủng, “Mau, thu tiền, ngày mai sẽ mang vào tiền trang, chớ để trộm nhớ nhung.”
Đỗ Cửu Ngôn bật cười, nhìn Trần Lãng, “Như vậy, chúng ta có. . .” Nàng nhìn củ cải nhỏ, củ cải nhỏ nói: “Hai nghìn một trăm lượng lượng.”
Nàng không có khái niệm với vật giá.
“Ăn cơm xong mời đông gia đến, nói chuyện mua nhà. Tiên sinh, tiền còn lại có thể làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Có thể làm rất nhiều việc. Cũng có thể làm ăn nhỏ, nhưng phải nghĩ kỹ trước, dù sao lần sau ngươi sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.” Trần Lãng nói.
Củ cải nhỏ nói: “Trước tiên để tiền vào ngân hàng. Các ngươi từ từ suy nghĩ chuyện buôn bán.” Lúc nói chuyện hắn ôm một túi tiền xuống đất.
Tất cả mọi người nhìn hắn, “Ngươi làm gì?”
“Ta. . .” Ánh mắt của Củ cải nhỏ tránh né, “Ta đi ngân hàng.”
Đỗ Cửu Ngôn vỗ hắn một cái, “Ngươi là tì hưu sao?”
Bả Tử nở nụ cười.
—— lời nói ngoài ——
Đừng thương tâm, Quế Hương vẫn còn đất diễn! Người nên có chuyện nên có cần quá trình.
Bất quá, trên đời vẫn có nữ nhân như vậy a, nhẫn nhục chịu đựng, cho rằng tất cả khổ đều là mệnh của mình, sau đó thì nhận!