ĐẠI TỤNG SƯ - Chương 14: Chương 14 Thế Thiên Hành Đạo
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI TỤNG SƯ
- Chương 14: Chương 14 Thế Thiên Hành Đạo
Q1 – CHƯƠNG 14: THẾ THIÊN HÀNH ĐẠO
Editor: Luna Huang
“Bảo Khánh có ba huyện thành, nhưng bây giờ chỉ có Tân Hóa có huyện lệnh.” Bả Tử thấp giọng nói: “Quan phủ không thể phân thân, vì thế miễn được thì miễn.”
Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn thoáng qua Bả Tử, cúi đầu nói, “Ngươi thật chú ý chỗ chính phủ phân phối, trước khi làm khất cái từng làm quan?”
Bả Tử không nói chuyện.
“Ngươi xem chỗ này.” Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy tay phải của Cố Gia Kỷ, tay phải siết chặt, thật chặt căn bản mở không ra, “Ngươi thử xem.”
Bả Tử nhận lấy, chẳng biết ấn chỗ nào, bàn tay nắm chặt cư nhiên bản thân, lộ ra một đoạn vải trong lòng bàn tay.
“Là vải.” Đỗ Cửu Ngôn đặt trong ở lòng bàn tay đánh giá, “Nhìn quen mắt.”
Lần này Bả Tử không kỳ quái, lúc này chỉ từ vài đã nhận ra thi thể chỉ gặp mặt một lần. Hỏi hắn: “Ngươi đã gặp qua là không quên được?”
“Xem như thế.” Đỗ Cửu Ngôn đưa lên ngửi ngửi, đốc định nói: “Lại Tứ! Xem ra ngày hôm qua hạ thủ nhẹ rồi.”
Mùi trên vải, hơn nữa nhan sắc này, nhất định là Lại Tứ không thể nghi ngờ.
Bả Tử nhìn nàng, “Ngươi muốn tìm Lại Tứ báo thù?”
Đỗ Cửu Ngôn thu vải, thấp giọng nói: “Xem cơ duyên đi.”
Nàng mượn thân phận của Cố Gia Kỷ, làm chút chuyện cho hắn, coi như an ủi mình.
Nàng không thích thiếu nợ nhân tình nhất, quỷ tình cũng không được.
Bả Tử hơi kinh ngạc, theo Đỗ Cửu Ngôn ra nghĩa trang, hai người dọc theo trở về thành, nửa đường Bả Tử thấp giọng nói: “Đêm nay không thể vào thành.”
“Ý gì?” Đỗ Cửu Ngôn mới đến, không quen mọi thứ nơi này.
Thậm chí ngay cả cấm đi lại ban đêm đóng cửa thành cũng không biết. Bả Tử dùng cằm hất ra phương hướng cửa thành, “Vào đông chính giờ Dậu, ngày mùa hè cuối giờ Dậu, cửa thành sẽ khóa lại.”
Nàng không biết, Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa cái trán, “Vậy tối nay ngủ ở đâu, nghĩa trang?”
“Đi miếu đi.” Ngữ khí của Bả Tử lộ ra một tia trêu tức, “Nói không chừng cơ duyên của ngươi đã tới rồi.”
Cũng tốt! Đỗ Cửu Ngôn theo Bả Tử đi về phía đông, miếu vẫn cũ nát, bên trong hỗn tạp các loại mùi.
Bốn phía cánh rừng gió thổi mạnh kêu ô ô, động tĩnh quỷ khóc sói tru.
Quen việc dễ làm, Bả Tử tìm địa phương khô ráo trong bảo điện ngồi xuống, Đỗ Cửu Ngôn ngồi đối diện hắn, lấy vải kia ra nhìn, một lúc lâu qua đi nàng hỏi Bả Tử, “Các ngươi cũng không có hộ tịch và độ điệp?”
“Chúng ta có.” Trong bóng tối Bả Tử nhìn nàng, kỳ thực nàng không có mới là kỳ quái nhất, dù sao nàng cũng không phải người Bảo Khánh, đoạn đường này vô luận là ở đâu, đều cần độ điệp.
Có độ điệp cũng làm khất cái? Thật đúng là một đám người có chuyện xưa.
“Coi thường khất cái?” Bả Tử đánh giá nàng.
Đỗ Cửu Ngôn cất vải, tìm một vị trí không sai biệt lắm nằm xuống, lười biếng nói: “Ngươi có cố sự, đáng tiếc ta không có rượu, đi ngủ sớm một chút.”
Vọng Thư Uyển.com
Trong bóng tối, Bả Tử tựa hồ nở nụ cười, tiếng cười lóe lên rồi biến mất. Đỗ Cửu Ngôn không nghe được.
Trời làm chăn đất là giường, trong lúc ngủ mơ Đỗ Cửu Ngôn cảm giác có người tiếp cận, nàng lập tức xoay người, đang muốn xuất thủ, chợt nghe Bả Tử nói: “Nghe tiếng bước chân là Lại Tứ!”
Thật đúng là tới rồi! Đỗ Cửu Ngôn ngồi dậy, cùng Bả Tử nấp phía sau tượng phật ngã xuống đất.
“Tìm được chỗ ở của cô nương kia là được, lão đại, chúng ta lúc nào động thủ.” Tiếng nói chuyện của người đến càng ngày càng gần, lập tức tiếng bước chân ầm ĩ vang lên trong bảo điện, sột soạt tựa hồ ngồi xuống.
Lại Tứ gắt một cái, sờ sờ cái trán, “Sáng sớm ngày mai trước khi cửa thành mở, một cây đuốc đốt viện tử của bọn họ chúng ta phải đi Quảng Tây.”
Sáng sớm mọi người đang ngủ say, phóng hỏa dễ đắc thủ.
“Ta đi.” Có một nam hài tuổi nhỏ nói: “Ta đoạn tử tuyệt tôn đều là các nàng làm hại, không đích thân giết chết hắn, ta có lỗi với cha ta.”
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, nàng thế nào không nhớ rõ đoạn tử tuyệt tôn của người nào?
“Ngoan!” Bả Tử ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái, vừa rồi ai nói hạ thủ quá nhẹ, hắn đứng cạnh nhìn, ngày hôm qua nàng hạ thủ một chút cũng không nhẹ.
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt.
“Làm xong chuyện này chúng ta đi Bình Lạc tham gia quân ngũ, Quế vương đang chiêu binh mãi mã, mỗi một binh năm lượng bạc.” Lại Tứ nói.
Dù là sự tình bại lộ, bọn họ đến Quảng Tây, cũng không làm gì được bọn họ.
“Năm người?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử.
Bả Tử gật đầu, “Đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi.”
“Hẹp hòi!” Người này rất không đủ thú vị, ăn của nàng uống của nàng, có đánh nhau lại không giúp đánh. Chờ cho nàng, tương lai hắn xui xẻo, nàng không chỉ khoanh tay đứng nhìn, còn có thể bỏ đá xuống giếng.
Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng, cọ một cái phóng qua tượng phật, bay lên một cước đá vào trên đầu người gần nhất.
“A”! Người nọ ngao ô hét thảm một tiếng, ngã xuống đất hôn mê.
“Ai, ai đánh lén?” Lại Tứ lăn một cái, chạy tới cửa, chờ xoay người lại Đỗ Cửu Ngôn lại đánh ngã hai người.
“Tổ tông ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lại Tứ không biết mặt của Đỗ Cửu Ngôn, nhưng thanh âm này hắn chết cũng sẽ không quên, nhất thời hét lớn, “Ngươi nữ nhân điên này, cư nhiên ở chỗ này chờ chúng ta, lão tử liều mạng với ngươi.”
Lúc nói chuyện, hắn nhào tới.
Vọng Thư Uyển.com
Đỗ Cửu Ngôn lười nói lời vô ích với hắn, bay lên không, nhấc chân, phịch một tiếng, răng của một người bay ra một độ cung dưới ánh trăng, lộp bộp rơi xuống đất.
“Ngao!” Người nọ hô to một tiếng, đầu nện ở trên tượng phật, máu tươi dính đầy trên thân Bả Tử, hắn lui về phía sau mấy bước, chán ghét dùng rơm rạ lau.
Chỉ còn lại có Lại Tứ.
Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, Lại Tứ sợ lui về phía sau, nhìn diện mục của Đỗ Cửu Ngôn sâm hàn, hắn run run, “Cửu cô nãi nãi, cửu giam tha mạng!”
“Ta hỏi ngươi.” Một cước Đỗ Cửu Ngôn dẫm trên bả vai hắn, Lại Tứ phịch một tiếng quỳ xuống, “Tối hôm qua có giết một vị niên thiếu không?”
Lại Tứ sợ run lên, lắc đầu nói: “Niên thiếu gì, không có, tối hôm qua chúng ta không có giết người.”
“Trường quái vải bông thanh sắc, da trắng nõn, một thân mùi rượu.” Đỗ Cửu Ngôn giơ tay lên tát một cái, quát dẹp đường: “Nghĩ!”
“Nghĩ, ta nghĩ!” Nửa bên mặt của Lại Tứ đều đã tê rần.
Hắn rầm rì, gật đầu nói: “Đúng, là có người như vậy. Cửu, cửu gia, cửu cô nãi nãi, ngươi quen biết hắn?”
“Không biết.” Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, đạp đầu Lại Tứ ba một tiếng áp trên mặt đất, miệng Lại Tứ gặm đất, cầu xin tha thứ, “Ngươi, ngươi không biết, ngươi đụng đến ta làm gì?”
Nữ nhân này, sớm muộn gì hắn cũng giết chết nàng!
“Ta thay trời hành đạo.” Đỗ Cửu Ngôn túm tóc Lại Tứ, “Bất quá, ta là người văn minh, giết người thì thường mạng ngươi theo ta đi quan phủ.”
“Không nên a.” Lại Tứ hô to một tiếng, Đỗ Cửu Ngôn vỗ một cái, Lại Tứ nghiên đầu như cá chết nằm trên mặt đất.
Trong bảo điện an tĩnh lại, Đỗ Cửu Ngôn chỉnh lại y phục, trở về liếc nhìn Bả Tử, “Không đánh nhau, trói người chắc được chứ?”
Nếu Bả Tử dám nói không biết, nàng trói luôn cả hắn.
“Không có dây.” Bả Tử không vội đi ra.
Đỗ Cửu Ngôn đá rơm rạ cho hắn, “Bện từ cỏ. Làm một khất cái, chức nghiệp bện cỏ cơ bản là ngươi rèn luyện hàng ngày mà.”
“Ngươi không biết.” Bả Tử ngồi trên chiếu, bện cỏ, Đỗ Cửu Ngôn quét mắt nhìn hắn một cái, ngồi đối diện hắn, dằng dặc nói: “Ta không phải khất cái, chức nghiệp như thế, không có quan hệ gì với ta.”
Bả Tử cười.
Đỗ Cửu Ngôn lấy miếng vải kia ra, so trên người Lại Tứ, ngưng mi nói: “Chỉ bằng một chút vải, không dễ định án, nếu có thể tìm được chứng nhân mục kích thì tốt rồi.”
—— lời nói ngoài ——
Chính khí nghiêm nghị Đỗ cửu gia vẫn tương đối thích đánh nhau.
Sau này lên tòa án, cãi không lại thì động thủ