ĐẠI THẦN KHÔNG CHỊU NỔI - Chương 18
“Nghe nhạc thời gian qua thật là nhanh, đã đến lúc kết thúc chương trình rồi.
Cảm ơn các bạn đã lắng nghe.
Hẹn gặp lại vào giờ này ngày mai nhé.” Phát xong một bài hát cuối cùng, Sở Trì tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đạo diễn đứng ở bên ngoài cửa kính giơ tay làm dấu OK với cậu, mỉm cười giơ tay đáp lại.
Đi ra khỏi phòng phát thành liền thấy chị Lệ đang đợi ở cửa, Sở Trì mỉm cười đi qua chào hỏi.
“Chị Lệ, sao lại có thời gian mà tới đây vậy?”
“Nhóc thối, nhận tiết mục mới cũng không nói với chị đây, coi chị là người ngoài sao?” Chị Lệ giả vờ tức giận nói, trên môi nhịn không được mà nở nụ cười.
Nói thế nào thì Sở Trì cũng là người cô hướng dẫn.
Bây giờ cậu có thể ở trong đài được người ta xem trọng, cô cũng vui lây, huống hồ đứa nhỏ này luôn rất được mọi người yêu thích.
“A? Tiết mục mới?” Giờ đến lượt Sở Trì mờ mịt.
Cậu nhận tiết mục mới lúc nào vậy, sao cậu…không biết.
“Đúng nha, lần này cho ra một tiết mục radio mới, phát vào giờ vàng mỗi tuần một kỳ.
Báo cáo nhân sự sáng nay đã có rồi.
Sau này em không cần làm MC tiết mục buổi chiều nữa.”
Chị Lệ thấy trong mắt Sở Trì các loại hoang mang, mới phát hiện đứa nhỏ này sáng nay chắc không đi làm, chẳng trách vẫn chưa biết gì.
Ầy, cậu nói xem đứa nhỏ đơn thuần như này, là làm thế nào mà bình bình an an lớn lên trên thế giới này vậy.
Thật làm người ta lo lắng.
Đang nói, điện thoại của Sở Trì đổ chuông.
Nội dung thông báo của lãnh đạo chính là chuyện điều động nhân sự, mà cậu thật sự được chuyển đến một chuyên mục mới.
Điều khiến Sở Trì ngạc nhiên nhất chính là tiết mục này là loại phỏng vấn trực tiếp! Cúp điện thoại xong, Sở Trì đáng thương hề hề nhìn chị Lệ.
“Chị Lệ, Nguyệt Hạ không phải vẫn làm tiết mục phỏng vấn trực tiếp sao?”
“Ấy, biết là cậu không biết mà.
Cái talkshow ấy của Nguyệt Hạ bị cut rồi.
Sau này sẽ chỉ làm cái của cậu thôi.
Bởi vì mỗi tuần chỉ có một kỳ, vì thế yêu cầu về lượt nghe rất cao, mời đến đều là các minh tinh nổi tiếng.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì cả.
Bên trên đã hạ lệnh xuống rồi.
Cũng không phải chuyện xấu gì.
Sau khi làm xong kỳ Hồng trà tuần này thì chú trọng làm cái tiết mục mới của tuần sau là được, cũng nhẹ nhàng.
Thời gian còn lại cậu có thể ra ngoài chơi, kiếm thêm vài người bạn.” Chị Lệ nói một hồi liền nói đến chuyện kết hôn, hỏi Sở Trì có yêu cầu gì với nửa còn lại không, y hệt một bà mối.
Sở Trì im lặng mà nghe.
Cậu đối với cuộc sống hiện tại rất thỏa mãn, đối với tiết mục hoài niệm thời gian cũng rất thích.
Thật sự không muốn làm một tiết mục mới.
Huống hồ, cậu sao lại thấy như mình đi cướp bát cơm của người khác vậy!
Nguyệt Hạ vốn không biết vì sao đã luôn không vừa mắt cậu, giờ thì hay rồi…bị đẩy tới cướp mỡ ngay miệng mèo rồi.
Sở Trì đi ra khỏi đài, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, phía xa mơ màng mấy đám mây hồng, nhìn có chút hoa mắt, tâm cũng phiền.
Thế nào mà đột nhiên lại điều cậu đi làm tiết mục mới chứ! Bình thường cũng không thấy nói gì với cậu.
Quá kì lạ, nghĩ không thông.
Nhà Độc Cô Lạc.
“Cậu điên rồi à?!” Tả Khanh đứng trong phòng khách tức đến giậm chân! Tên nhóc này càng lúc càng không ra làm sao!
Độc Cô Lạc mặt không đổi sắc tiếp tục gõ chữ, máy in bên cạnh không ngừng đẩy giấy đã in ra.
“Bình tĩnh.”
“Bình tĩnh! Tôi bình tĩnh được mới lạ ấy!” Tả Khanh vọt tới trước mặt anh, bắt anh ngẩng đầu nhìn cậu ta.
“Cậu nói xem bây giờ cậu bận như nào, hả? Ba năm trước mở công ty thì mở đi, cậu nói muốn rời khỏi giới giải trí, được, tôi cùng cậu gây dựng sự nghiệp.
Mấy tháng trước cậu nói muốn phát hành CD cho người nào đó nghe, ok, lo cả hai bên mệt thì mệt, chúng ta ra album.
Giờ cậu thế mà còn lại chạy đi làm DJ! Cậu nghĩ cậu là siêu nhân à?! Hay tôi là Ultraman?! Muốn phân ra thành 100 người để làm việc luôn đúng không?”
Độc Cô Lạc nhìn Tả Khanh gấp đến đỏ mắt ở trước mặt (kỳ thực là do tối qua thức đêm làm tài liệu) “Tôi nhận tiết mục này mỗi tuần chỉ có hai tiếng thôi.”
“Hai tiếng thì sao? Hai tiếng thì không phải là thời gian à? Nếu thời gian này công ty có việc gì lớn thì sao? Cần họp gấp thì sao? Cậu định thế nào? Cậu định bỏ bên nào giữ bên nào hả?”
“Công ty không phải còn có anh à? Hai năm nay người mới cũng có năng lực mà.”
Tả Khanh nghiến răng.
Hay lắm.
Còn chưa bắt đầu đã định vứt anh ta sang một bên rồi.
“Cậu hôm nay không phun ra được cái lý do khiến tôi tâm phục khẩu phục, cậu có tin tôi bãi công từ giờ không?!” Đợt này bởi vì album mới của Độc Cô Lạc, Tả Khanh rất lâu rồi không được ở bên cạnh vợ thân yêu nhà mình.
Độc Cô Lạc đương nhiên tin.
Đừng thấy Tả Khanh cười meo meo mà tưởng dễ nói chuyện, người này nếu đi thì ai cũng không giữ được.
“Ầy, nhất định muốn nói sao?”
“Nhất định phải nói! Cậu nói xem cậu tùy hứng bao nhiêu lần rồi?!” Tả Khanh lần này cứng rắn cũng không phải vì chuyện của mình mà chỉ là anh vẫn luôn lo lắng thôi! Bảo mẫu cũng biết cáu được không?!
“Anh vẫn dung túng tôi tùy hứng bao nhiêu lần như thế, lần này sao phải khổ thế.” Độc Cô Lạc xoa xoa trán, dựa vào sofa, khóe môi câu lên chút ý cười, nếu có fan của anh ở đây nhất định vì yêu mà nhìn thấy một chút khổ sở thoáng qua.
“Cậu cứ coi như tôi là vì chấp nhất với mong ước cuối cùng của đời này đi.” Vẻ ngoài của Độc Cô Lạc vốn đã khiến người ta ghen tỵ, cộng thêm khí chất tà mị mà cao quý, lúc này trong mắt lộ ra một loại bi thương.
Từ đầu tiên mà Tả Khanh nghĩ đến là ma chướng.
Mà có thể khiến Độc Cô Lạc như thế chỉ có một người!
“Có phải cậu ấy không? Ba năm trước cậu gặp được người đó chính là cậu ấy đúng không?” Tả Khanh càng nói càng khẳng định.
Cậu ta thế mà không nghĩ đến.
Ngày hôm ấy ở phòng thu thái độ của Độc Cô Lạc đáng ra khiến cậu ta phải nghĩ đến rồi!
“Phải.” Độc Cô Lạc không phủ nhận, loại chuyện này sớm muộn gì cũng phải cho Tả Khanh biết, chỉ là hắn vẫn quen một mình gánh vác, nhất là chuyện tình cảm.
“Thế mà lại là cậu ấy?” Tả Khanh nhớ ba năm trước sau khi tìm thấy Độc Cô Lạc, tham dự họp báo xong anh liền khăng khăng đòi đi tìm một người.
Kết quả hôm ấy anh lại hôn siêu phách lạc một mình trở về.
Loại thất hồn lạc phách ấy Tả Khanh giờ vẫn nhớ rõ.
“Ừm.”
“Tôi không đồng ý cậu lại gặp cậu ấy nữa!” Tả Khanh cắn chặt răng.
Cậu ta không cho phép anh em của mình lại bị tổn thương nặng như vậy một lần nữa.
“Ba năm trước cậu ấy đã không cần cậu rồi!” Lời này nói ra rất nặng.
Sắc mặt Độc Cô Lạc thoắt cái trắng bệch, cũng không có mất mát chỉ là tự trách.
“Không phải em ấy không cần tôi, là tôi đánh mất em ấy.”
Tả Khanh giật mình, ngồi xuống sofa không nói nữa.
Anh rất muốn hỏi khoảng thời gian nửa năm trước khi anh tìm thấy hắn vào ba năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh không hỏi được, ít nhất giờ khắc này anh không có cách nào hỏi.
Đâm rách vết thương của một người, loại đau khổ này ai có thể chịu đựng được đây.
Trong phòng hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng máy in vẫn đang đẩy giấy ra, cảm giác không gian càng trở nên tĩnh lặng.
Hồi lâu.
Tả Khanh thở dài.
“Cho cậu ba tháng, tôi giúp cậu xử lý công ty.
Ba tháng sau nếu vẫn không được, cậu buông tay đi.
Buông tha chính cậu, cũng là buông tha cho cậu ấy.”
Tả Khanh dừng một chút, nói tiếp: “Không phải tôi muốn nói, mà có những chuyện cậu phải hiểu.
Ba năm rồi.
Cũng có khi chỉ có mình cậu vẫn giam mình trong đó.”
“Cảm ơn.”
Độc Cô Lạc không nói được, cũng không nói không được.
Chỉ nói một câu cảm ơn.
Tả Khanh thở dài.
Tính cách của người này, thật sự khiến người ta cạn lời!
Thôi đi, tùy hắn vậy.
Cũng chỉ là bị bà xã cằn nhằn ba tháng thôi, ba tháng cũng nhanh mà.
Sở Trì sau khi về nhà liền đi tắm, làm cơm, ăn cơm, mở máy xem anime.
Cuộc sống quy luật đến mức khiến người ta nghẹn lời, thật khó tưởng tượng ra, trong thế giới phù phiếm này còn tồn tại người sinh hoạt điều độ như thế.
Mở máy xong cũng không đăng nhập QQ, bởi vì phải phối kịch nên cậu muốn chắc chắn chính mình có thể xem hết nguyên tác vào thời gian này.
Mà mở mấy thứ kia ra nhất định sẽ ảnh hưởng đến lực chú ý của bản thân.
Nghiêm túc là một việc gì đó, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Xem hết một lượt toàn bộ xong nhìn lên cũng đã 9 giờ tối rồi.
Xoa xoa hai mắt mệt mỏi, Sở Trì chạy đi pha một bình trà.
Vị ngọt của trà hoa cúc vừa chảy xuống khiến cậu cười đến cong hai mắt, giống con mèo nhỏ thỏa mãn mà híp mắt vậy.
Xem xong kịch bản thì nên ghi âm rồi.
Mở AA lên ghi âm mấy câu thoại của dự cáo, mỗi câu đều thu thật nhiều ver.
Sở Trì đem mấy đoạn âm lưu thành 1, 2, 3, sau đó sẽ chuyển cho người phụ trách nhận âm thô.
Đăng nhập QQ, nhìn con cánh cụt mập mập xoay trái xoay phải, Sở Trì xem xong anime mới mở ra xem.
Đợt trước có một em gái giới thiệu cho cậu một bộ anime rất ngây thơ, rất thanh xuân, rất chậm nhiệt nhưng không khiến người ta bực mình.
Giống như tên của nó, muốn nói lại thôi, lại khiến người ta muốn tìm tòi trong đó.
Kể về quá trình trưởng thành của một thiếu nữ tự ti, tất nhiên trong đó không thiếu một nam chính vừa hoạt bát vừa ấm áp rất được hoan nghênh.
Vẫn luôn cho rằng cậu nam sinh này hoạt bát hướng ngoại, đối với chuyện tình cảm cũng rất dũng cảm.
Cuối cùng, lúc đối mặt với người con gái mình thích, cậu thiêu niên biểu hiện ra so với con gái còn rụt rè hơn, nhất là lúc đợi bọn họ tỏ tình với nhau, Sở Trì đã muốn phun máu rồi! Rất nhiều lần cậu muốn nói, không phải là chỉ bốn chữ tớ rất thích cậu thôi sao? Có gì mà khó chứ?
Khó không?
Sở Trì cười khổ, rất khó, ít nhất cậu không nói ra được.
Trong chuyện tình cảm, Sở Duyệt nói cậu nhát gan, cậu không phủ nhận.
Chỉ là, rất nhiều sự hèn nhát không phải là bẩm sinh.
Trước đây cậu rất dũng cảm, ít nhất cậu cho rằng là thế, vì yêu mà bất chấp, thậm chí ở trước mặt cha ruột đang tức giận mà thề rằng cậu sẽ sống thật tốt.
Nhưng kết quả thì sao?
Không phải không yêu, chỉ là không thể yêu nữa.
Không phải hèn nhát, mà là tổn thương quá sâu.
Trong anime, cuối cùng vẫn tỏ tình, trong cảnh hoàng hôn ấm áp lại thê lương, ở phòng học mà bọn họ đều quen thuộc, đợi hai người là hai con đường, hai loại nhân sinh.
Nếu tỏ tình thì thật hạnh phúc mỹ mãn, tất cả hạnh phúc đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Nếu không, từ nay liền thành người lạ, kiểu người lạ thân thuộc nhất khiến người ta tổn thương nhất.
May là tỏ tình rồi.
Lúc mắt cô gái đong đầy nước, giọng nói run rẩy nói ra mấy chữ ấy.
Sở Trì nghĩ đến hai chữ.
Cũng may.
Cũng may không bỏ lỡ.
Sở Trì không biết người khác nghĩ thế nào.
Cậu chỉ biết, thế gian này chuyện bi thương nhất, không phải tôi yêu người người không yêu tôi.
Mà là, bỏ lỡ.
Rõ ràng đều yêu đối phương, lại cứ thế mà bỏ lỡ nhau.
Đến lúc muốn quay đầu lại thì đã không kịp nữa.
Không phải không cho cơ hội, mà sớm đã không còn cơ hội..