ĐẠI THẦN KHÔNG CHỊU NỔI - Chương 17
Sở Trì mang thức ăn đã nấu xong đi ra liền nhìn thấy chị gái nhà mình chơi vui quên trời đất, đem đồ ăn trong tay đặt xuống bàn, thò đầu qua nhìn chị hai dùng QQ của mình chọc ghẹo đám người trong nhóm.
Sở Trì 囧.
Sở Duyệt quay đầu cười hehe với Sở Trì.
“Tiểu Trì, chị giúp em nhận một bộ kịch.”
“Kịch gì?”
“Đam mỹ.”
“…” Sở Trì im lặng nhìn Sở Duyệt.
Sở Duyệt có chút chột dạ.
Cô cũng biết em trai mình không phối loại kịch này, bình thường cũng chỉ nhận mấy vai người qua đường.
Nhưng mà hôm nay không cẩn thận lỡ tay đồng ý với người ta rồi, nuốt lời cũng không hay.
“Aiya, Tiểu Trì em đồng ý đi mà, chị đáp ứng người ta rồi…dùng acc của em.” Sở Duyệt càng nói càng thấy sắc mặt Sở Trì không tốt, lập tức giơ tay thề.
“Không có lần sau! Có được không?~”
Sở Trì đành chịu, chị hai đã nói như thế cậu còn nói gì được nữa, chỉ đành gật gật đầu.
“Được rồi.
Em nhận là được.
Mau qua ăn cơm đi.
Đợi lát nữa trời tối quá em cũng không yên tâm để chị đi về.”
“Không phải chứ?!.” Sở Duyệt chạy đến trước bàn ăn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.
“Em hôm nay còn muốn để chị em về?”
“Chị không về bố mẹ sẽ lo lắng.” Sở Trì lấy bát đũa cho Sở Duyệt, chậm rãi nói.
“Không sao, lát nữa chị gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ hôm nay chị ở chỗ em.” Sở Duyệt ăn một miếng mì, vẫn là Tiểu Trì làm ngon.
“Mẹ rất nhớ em.
Lát nữa gọi điện thoại thì nói với mẹ mấy câu được không?” Sở Duyệt ngẩng đầu, nhìn Sở Trì cứng nhắc khuấy đồ ăn trên đĩa.
“A?…Không cần đâu.” Sở Trì ngẩn người mấy giây liền cúi đầu.
Sở Duyệt bất đắc dĩ, đã lâu như thế rồi, đến ba ba cổ hủ cũng có thể bỏ qua rồi, chỉ duy có Sở Trì vẫn trốn trong góc làm con đà điểu không chịu ra ngoài.
Ăn xong cơm, Sở Duyệt gọi điện thoại về nhà.
Mẹ Sở ở bên kia hỏi tình hình của Sở Trì, trong lời nói đều là ý tứ muốn nói chuyện với con trai, thế nhưng Sở Trì sớm tránh đi phòng bếp rửa bát, Sở Duyệt cũng chỉ có thể an ủi mẹ một chút.
Sở Trì rửa xong bát đũa đi ra thì Sở Duyệt đã đi ngủ rồi.
Hôm nay trạng thái tinh thần luôn không tốt, mặc dù nói lúc tỉnh rượu thì nói nói cười cười nhưng Sở Trì biết cô đang giả vờ, cũng tùy ý cô chiếm giường ngủ của mình.
Chính mình chạy đi giường nhỏ ở phòng sách nằm tạm một đêm.
Cuối cùng cũng bận xong, lên mạng, liền phát hiện Phong Mặc thế mà không online, vốn còn muốn cùng anh đối kịch mà.
Gõ biên kịch, tìm cô lấy kịch bản.
Tham ăn: Tôi đến lấy kịch bản
Đẩy nhanh: !! Tham ăn sama, cậu cuối cùng cũng trở về! T^T
Tham ăn: Đổ mồ hôi
Đẩy nhanh: Đây là bản full, ở phần cuối là dự cáo.
Đẩy nhanh bên này còn đang oán giận, bên kia file đã chuyển qua đến nơi rồi, chỉ sợ không cẩn thận cậu lại đổi ý.
Tham ăn nhận file xong, chọn lưu lại, save về thư mục ghi âm của mình.
Đẩy nhanh: Nhờ cậu đó! Cố gắng nhanh giao âm nha!
Tham ăn: Ừm.
Được rồi.
Tham ăn nhìn kịch bản dài dài mà muốn to đầu luôn.
Chị hai đến ở một đêm, liền mang đến cho cậu công việc lăn qua lăn lại mấy tháng, thật là!
Xoa xoa huyệt thái dương, chỉ vỏn vẹn hai ngày, sao lại có cảm giác như bị khô máu vậy.
Cũng may mai là đầu tuần, cuối cùng cũng phải đi làm.
Đột nhiên có loại cảm giác như tỉnh dậy sau mấy đời.
Sở Trì ôm chó bông bự, nằm trên giường nhỏ, tắt đèn đi xong trên tường phòng chầm chậm hiện ra một bức tranh cực đẹp, hoa bay đầy trên tường, đường nhìn xoay chuyển giống như có thể nhìn thấy hoa lá bay đầy.
Đây là tranh tường dùng màu phản quang vẽ, lúc vẽ nó người ấy còn ở đây, hắn nói muốn vẽ một bức tranh tường.
Sở Trì cảm thấy phòng sách là nơi an tĩnh, không thích có màu sắc gì khác.
Cuối cùng quyết định dùng cái này, lúc làm việc thì bật đèn sẽ vẫn là một mảnh màu trắng, lúc nghỉ ngơi thì tắt đèn đi, liền biến thành một phong cách khác.
Lúc ấy hắn không biết mình nổi tiếng thế nào, hắn cũng không biết mình có bao nhiêu ánh hào quang.
Lúc ấy Sở Trì gọi anh là A Nhất.
Cậu nói muốn là duy nhất của đối phương.
Nếu như…!
Ha.
Trong bóng đêm, Sở Trì cười khẽ, xoay người úp mặt vào chó bông bự.
Trong đêm tối có một loại yếu đuối không dám đối mặt.
Không cần biết là chính mình hay cho người khác.
Sở Trì sáng sớm tỉnh lại đã là 9 giờ, mở cửa đi ra phòng khách liền không thấy túi xách của Sở Duyệt đâu.
Giường ngủ đã được thu dọn ngăn nắp.
Trên tủ đầu giường có một mảnh giấy.
^0^ Tiểu Trì Trì thân yêu ~ chị đi làm đấy.
Chị ăn sáng rồi không cần lo lắng nha.
Nét chữ phóng khoáng, đúng là chị hai cậu yêu nhất.
Khóe mắt Sở Trì giật một cái, chạy đến tủ lạnh trong phòng bếp.
Điểm tâm hôm qua làm đều bị quét sạch rồi.
Sở Trì đỡ trán.
Đó là phần hai người nha, chị hai thế mà ăn hết sạch!
Sở Trì một mực không hiểu được sinh vật giống cái này.
Liền nói ví dụ như Sở Duyệt.
Rõ ràng gầy gầy nhỏ nhỏ, lại ăn được rất nhiều, nhất là đồ điểm tâm.
Sức chiến đấu ấy khiến một thằng con trai như cậu cũng chỉ có thể trố mắt nhìn.
Không còn đồ ăn sáng, Sở Trì đành làm chút đồ khác.
Vốn muốn lười biếng một chút, giờ bị chị hai ăn sạch rồi, cậu nhớ cô nói muốn giảm cân cơ mà! Thật là không đáng tin mà.
Nghĩ nghĩ liền quyết định làm sữa hấp ăn, buổi chiều mới có việc nên giờ vẫn sớm, cậu mở máy tính xem kịch bản, cài chế độ offline trên QQ mới phát hiện Phong Mặc không onl.
Sở Trì có chút bất ngờ.
Cái người vốn thời thời khắc khắc đều ở đó đột nhiên không thấy đâu, thật sự có chút không quen.
(>Kịch bản xem được một nửa thì đến giờ đi làm.
Quả nhiên là quá dài rồi, ây.
Ngày xuân buổi chiều luôn khiến người ta thấy lười biếng.
Sở Trì thích vào lúc này đi bộ đi làm.
Mặt trời chiếu lên người thoải mái đến khiến người ta muốn híp mắt.
Đi đến sảnh lớn đài phát thanh, ngẩng đầu liền thấy trên màn hình lớn là giới thiệu về tác phẩm mới của Độc Cô Lạc, Sở Trì mím môi.
Người đàn ông này thật sự không chỗ nào không có mặt, chẳng qua là ra một sản phẩm cũng phô trương thanh thế như vậy.
Sở Trì nhớ đến trong tiết mục thường có những người mới sớm nở chóng tàn.
Cùng là người, thế nhưng khác biệt lại lớn như thế.
Một người tâm tâm niệm niệm không ngừng cố gắng cực khổ mong được người ta chú ý, cuối cùng lại bị lãng quên.
Một kẻ tùy tùy tiện tiện đứng đó cái gì cũng không muốn nói, tự nhiên có một đám một đám người chạy đến phục vụ.
Lắc lắc đầu đi vào bên trong, chuyện của người khác cũng không đến lượt cậu quản, vẫn là làm tốt việc của mình là được.
“Đây là chương trình phát thanh Chỉ yêu âm nhạc trên sóng FM 98.9, bây giờ đã là giờ trà chiều, hãy để tiếng nhạc mang đến cho chúng ta một phần cảm động của năm tháng.”
Sở Trì ngồi trong phòng phát thanh, trong tiếng nhạc hoài niệm mà an tĩnh mỉm cười, trong đôi mắt tinh anh tràn đầy nghiêm túc không nói ra lời, đó là một loại tôn trọng đối với âm nhạc.
Chỉ đạo phát thanh đứng bên ngoài phòng phát thanh thấy cậu như vậy liền nhịn không được lộ ra một nụ cười.
Đã chứng kiến đứa trẻ này hơn một năm nhưng mỗi lần thấy biểu cảm thành kính như vậy vẫn là nhịn không được có chút cảm động, thời đại mì ăn liền như bây giờ, đầy rẫy các loại lưu hành cái gì cũng có, âm nhạc cũng không còn cái mộc mạc như trước, mà chân chính dùng tâm đến cảm thụ cũng không còn bao nhiêu người.
Nếu Tả Khanh ở đây, cậu ta sẽ phát hiện, Sở Trì lúc này cùng với người nào đó giống nhau cỡ nào..