ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC) - Chương 4: Vô Tình Chạm Mặt Trong Nhà Ăn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC)
- Chương 4: Vô Tình Chạm Mặt Trong Nhà Ăn
Editor: Bạch Thần Quân ~(^_^~)(~^_^)~
Thích Ngôn giữ vị trí thứ hai sau một nam sinh khoa Văn học.
Thích Ngôn cao ráo chân dài, từng bước chạy sải rộng, tiết tấu nhịp nhàng, cảnh đẹp ý vui.
Mới đầu không ai để tâm đến diện mạo tầm thường của bạn học kia, chỉ đến khi hai người sát nút nhau sau năm vòng đua, bỏ qua vô số đối thủ thì mới được chú ý.
Tuy chiều cao thấp hơn Thích Ngôn một cái đầu gây bất lợi cho cậu ta nhưng thắng ở sự kiên định trong từng bước chân.
Tống Phỉ ôm điện thoại cả buổi cũng bị chặng cuối thu hút chẳng thể rời mắt.
Cậu có thể thấy Thích Ngôn đã dùng toàn lực song vẫn chậm hơn người còn lại ba bước.
Lời MC chúc mừng hai vận động viên khoa Văn học đứng nhất và Sinh học đứng thứ hai không lọt vào tai Tống Phỉ, lúc này cậu chỉ chuyên chú nhìn Thích Ngôn không rời.
Người ấy xoay người chống đầu gối, không thở gấp, Tống Phỉ biết anh đã liều mình cực hạn ở quảng đường chạy nước rút cuối cùng, nên bây giờ vô cùng mệt mỏi.
Nếu là cậu, Tống Phỉ nghĩ, nhất định sẽ ngã rầm xuống rồi dang tay dang chân hình chữ đại (大) trên mặt đất, kêu oai oái.
Nhưng đó là Thích Ngôn, người lúc nào cũng muốn duy trì hình tượng, không rõ đây là bản năng kiềm chế biến thái hay được bồi dưỡng suốt quá trình trưởng thành.
Nếu lúc này Thích Ngôn nhìn sang khu phụ cận nơi bọn Tống Phỉ ngồi, nhất định sẽ đối mặt với cậu.
Hơn nữa, bọn Tống Phỉ mặc thuần một màu, muốn không để ý cũng khó.
Thế mà từ đầu đến cuối Thích Ngôn đều đưa lưng lại, tận khi rời sân vận động cũng chẳng liếc mắt một cái.
Nhã rãnh quy nhã rãnh*, Tống Phỉ tiếc hận.
Với tính cách của anh, không ôm giải nhất chính là thất bại của thất bại, hạng hai cũng chẳng khác gì hạng chót, nghĩ vậy, cậu lại nhìn bóng lưng cô đơn kia, có chút đau lòng.
(*Nhã rãnh quy nhã rãnh: việc nào ra việc đó)
Đại hội kéo dài hai ngày, những thành viên hồi chiều còn đảm nhiệm vai trò nặng ký như trọng tài, hậu cần, ban tổ chức sự kiện của khoa Thể chất nhanh chóng biến hình thành thanh niên lao công quét rác — như mở màn biểu diễn thi đấu tài thu dọn.
Bình thường, không có đấu tranh sẽ không có thương tổn, nhưng khoảng cách chênh lệch quá mức giữa hai hình thái, vẫn làm người ta nghẹn họng trân trối.
Cơ hồ chỉ như một ngọn gió, thoáng thổi trước mặt khiến người ta không kịp nhìn kỹ bóng dáng, chỉ có thể thoáng thấy mấy dũng sĩ rầm rầm kéo theo đất cát.
Rốt cuộc phòng 440 rút ra kết luận — đúng là mấy kẻ có chuyên môn, chúng ta vẫn nên luyện quạt Thái Cực cho tốt thì hơn.
Ngày hội kết thúc, tiết trời cũng dần chuyển mát.
Trên sân đã có không ít tán cây ngả vàng, vô tình có trận gió ngang qua cây tùng bách ngạo nghễ, mang theo những chiếc lá vàng óng, chẳng khác nào cảnh đẹp nên thơ.
Tống Phỉ lại khôi phục tiết tấu làm việc và sinh hoạt của mình — luân phiên có mặt môn chính, trốn học môn tự chọn và lướt điện thoại.
Một tuần sau, cậu bắt đầu cảm thấy không quen lắm.
Đáng lẽ trong ký túc xá phải có một Vương Khinh Viễn không đọc sách thì làm bài, Hướng Dương thân mật nấu cháo di động với người yêu, Nhậm Triết thì ngoại trừ lúc đi học còn lại đều mất dạng, không phải đi trêu chọc các hậu bối thì lại ghẹo gái xinh trên đường.
Nhưng mấy ngày gần đây, trong 440 lúc nào cũng chật ních, trong khi Tống Phỉ ôm laptop thì ba tên còn lại cặm cụi bên bàn học, ngay cả bóng lưng cũng khắc hai chữ “chăm chỉ”.
Một ngày không có tiết, Tống Phỉ ngủ một giấc đến chập tối, vốn là thời gian tốt để say giấc thì bị “tỉnh giấc vì sự yên tĩnh kì dị khủng bố”.
Nói như vậy, vì sự yên tĩnh này không đơn thuần là im lặng, mà là 99% yên ắng cộng 1% âm tần, lúc thì là tiếng lật sách lúc lại là tiếng ngòi bút sột soạt, đặt trong khung cảnh 99% an tĩnh, biến thành “chấn động màng nhĩ”.
Tống Phỉ ngồi dậy, hoàng hôn vừa vặn bao phủ cả không gian phòng 440, tính cả một kẻ “mộng vừa tỉnh” trên giường và “học trò ngoan” trên bàn.
Bóng lưng của đám bạn cùng phòng dựa vào bàn hí hoáy viết lách trùng khớp với người yêu cũ khiến bạn học Tống có ảo giác kinh hãi như “vừa ra hang hổ lại lọt hang sói”
“Khụ, ” Tống Phỉ hắng giọng, dè dặt hỏi, “Này, có thể làm phiền nhị vị không?”
“Sao?”
“Gì?”
Tống Phỉ hoan hỉ, ít nhất đám này còn biết đến sự tồn tại của mình.
“Hai người trúng tà hay mê muội rồi, sao phải khổ sở thế?”
Nhậm Triết liếc Hướng Dương một cái, ý bảo, mày nói đi.
Người kia gật đầu, ngước lên trên, tận tình khuyên nhủ: “Người anh em, mài gươm trước khi lâm trận, không những thoải mái còn hữu ích.”
Tống Phỉ phảng phất thấy hai mắt tỏa ánh hào quang của hai người.
“Vấn đề là hai đứa bây không phải đã qua cấp bốn rồi sao?” Lời này tuy xát muối vào vết thương nhưng cậu cũng đành cắn răng làm nhục tôn nghiêm của “hán tử sắt thép duy nhất trượt cấp bốn của phòng 440”.
Hai đứa bạn cùng phòng nhìn nhau, rồi nhất trí nói: “Đúng vậy nên bọn tao quyết định ôn thi cấp sáu.”
Lần này đến lượt Tống Phỉ choáng váng, hoài nghi bản thân nghe nhầm: “Chúng mày muốn thi cấp sáu? Dương tử, không phải mày nói qua cấp bốn thì cả đời sẽ không đụng vào sách tiếng anh kể cả có thành môn bắt buộc cũng mặc kệ sao! Nhậm Triết, cả thế giới đều yêu tiếng Hán, lời này không phải mày nói ư?”
Hướng Dương buông bút, tiêu sái, ánh mắt mơ màng như đang hồi tưởng quá khứ.
Một lát sau, mơ mộng tan biến, cậu nhìn Tống Phỉ, thở dài yếu ớt: “Người trẻ tuổi, mày không hiểu đâu, có một loại đau đớn gọi là đồng cam cộng khổ với vợ mình.”
Tống Phỉ nuốt nước miếng, bỗng nhiên muốn tặng Hướng Dương một cái ôm an ủi.
“Vậy còn mày? Mày làm gì có cô vợ nào.” Hướng Dương có lý do bất đắc dĩ, còn Nhậm Triết thì hăng hái quá vô cớ rồi.
Không ngờ Nhậm Triết hất tóc: “Bạn tốt à, mày không nhận ra là, chỉ còn ba năm để tán gái bằng thành tích học tập thôi ư, còn trẻ không cố gắng, về già sẽ hối hận!”
Tống Phỉ lại nuốt nước miếng, cảm thấy bản thân còn ngủ thêm phút nào nữa chính là tội nhân đáng chém.
“Vậy tao xuống tầng lấy nước, có ai muốn lấy luôn không…” Tống Phỉ nhảy xuống giường, quyết định đi lấy nước sôi để ổn định tinh thần.
Vương Khinh Viễn: “Không cần.”
Nhậm Triết: “Vừa lấy trưa nay.”
Hướng Dương: “Chờ lát nữa tao tranh thủ mua cơm rồi lấy.”
Kể từ nay cặn bã học tập chỉ là người qua đường với các học bá sâu như biển.
Ngay cả nước sôi cũng không mượn mình, Tống Phỉ bi thương.
Từ ngày bị phụ đạo viên phê bình tịch thu dây điện trở đun nước, ký túc xá Tống Phỉ phải an phận thủ thường, hằng ngày đều mang phích xuống lấy nước sôi.
Tống Phỉ chuẩn bị dùng bữa tối trước rồi mới đi lấy.
Cậu thích thú cố tình mang chiếc phích xanh biếc y hệt cái lúc trước tới trước cửa phòng chứa nước.
Một là vị trí này dễ nhớ, hai là có cửa số, thuận tiện cho cậu dùng khóa xe đạp tùy thân khóa vào song sắt.
Mới hơn 5 giờ chiều nên nhà ăn còn vắng vẻ, thức ăn chưa được bày hết ra chứ đừng nói là sinh viên đến.
Đảo mắt một vòng, ngoài vài cái đã có chủ còn lại đều là băng ghế nhựa lạnh lẽo, Tống Phỉ đi thẳng đến khay đồ ăn đầu tiên, xúc cơm trắng rồi chuyển sang khay thứ hai, quả nhiên là món mới nóng hổi.
“Hôm nay đến sớm thế.” Các cô phục vụ căn tin đều nhẵn mặt Tống Phỉ, người duy nhất can đảm khiêu chiến món mới, khiêu chiến đến cả lông phượng sừng lân, dần dà, họ không đành lòng thi triển kỹ năng “run tay” lên món mới nữa.
“Dạ, con không có lớp.” Tống Phỉ cười nhu thuận đáng yêu, kì thật toàn bộ lực chú ý đều nằm ở đồ ăn, màu đỏ trắng trộn lẫn gợi cậu nhớ đến quạt Thái Cực đẹp đẽ, dù đã thử đồ ăn vô số lần nhưng cậu cũng không chắc chắn lắm,”Cô à, đây là món gì?”
“Dưa hấu xào bánh mật.”
“Dạ, cho con một phần đậu phụ Ma Bà* — Dù Tống Phỉ thích mùa nào thức nấy, nhưng cũng chưa đến mức thiếu đầu óc.
*Đậu phụ Ma Bà
Ăn được một nửa, nhà ăn bắt đầu đông dần, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ cao điểm nên Tống Phỉ cũng không quá chú tâm, tiếp tục ăn phần mình.
Mãi đến khi có người ngồi đối diện.
Phản ứng đầu tiên của cậu là nhíu mày, định nói bên kia có nhiều chỗ tội gì phải chen cùng mình, ngẩng lên thấy gương mặt của Thích Ngôn, lập tức nghẹn họng hồi lâu mới miễn cưỡng nuốt được, may mà là món đậu phụ chứ không phải thịt.
“Thật vừa khéo.” Thích Ngôn mỉm cười, vẫn bộ dạng hòa ái thân mật.
Tống Phỉ nhìn hai màu đỏ trắng trong khay của anh, không nhịn được hỏi: “Cậu chưa hỏi món gì đã lấy ư?”
Thích Ngôn đáp không suy nghĩ: “Không cần hỏi, vừa nhìn đã biết là dưa hấu xào bánh mật.”
Tống Phỉ không phản bác nổi, khâm phục từ tận đáy lòng.
Thôi, không tiếp tục truy cứu vấn đề vừa nhìn đã biết này nữa, cái chính là: “Trước đây khẩu vị cậu không nặng như thế…” Còn nhớ khoảng thời gian hai người yêu đương, mỗi lần cậu thử món mới đối phương đều im lặng nhìn trời.
Thích Ngôn sửng sốt, cúi đầu ăn cơm: “Thỉnh thoảng muốn đổi khẩu vị.”
Tống Phỉ không nhìn rõ nét mặt anh, luôn thấy bầu không khí giữa hai người hơi kì quái, nhưng quái chỗ nào thì không rõ.
Cũng may không khí vi diệu này nhanh chóng bị biểu cảm “một lời khó nói hết” của đối phương thổi bay.
Tống Phỉ nín cưởi: “Tráng sĩ cảm tử xông lên.”
Thích Ngôn nhổ miếng bánh ra, lần đầu tiên chửi bậy: “Fuck.”
Khó ăn đến độ học sinh ba tốt cũng phải văng tục một tiếng, anh đành phải đổ toàn bộ vào thùng thức thức ăn thừa, còn ngang nhiên múc một phần ba đậu phụ Ma Bà của Tống Phỉ.
Cho dù dì căn tin không cắt bớt phần ăn, cũng không thể dùng chung như vậy được, hậu quả đằng sau Tống Phỉ gánh không nổi, bèn đứng lên lấy một phần gà Cung Bảo xé phay*.
Kết quả là bạn học nào đó không hề khách khí, đôi đũa lại thò vào đĩa gà.
*Gà Cung Bảo
Tống Phỉ nổi giận: “Cậu rốt cuộc là ăn cái nào!”
Mặt Thích Ngôn dính một hạt cơm, mờ mịt vô tội: “Không thể ăn hai cái cùng lúc à…”
Tống Phỉ 囧, “Cũng không phải là không thể…” nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
Thích Ngôn mỉm cười, kết hợp với hạt cơm khóe môi càng tăng thêm vẻ điển trai bộn phần.( tui cũng không hiểu sao có hạt cơm lại khen đẹp ¯_( ͠° ͟ʖ °͠)_/¯)
Tống Phỉ lóa mắt, dứt khoát không để tâm đến anh, cúi xuống đảo cơm.
Kỳ thật những lúc không giận dỗi cãi nhau, anh khá giống như bây giờ, vô cùng tốt, trong vẻ điển trai lộ ra sự trẻ con, trong anh tuấn ẩn giấu sự đáng yêu.
Cậu còn tưởng tượng được vẻ mặt tiếp theo nữa kìa…!Được rồi, không nhắc lại chuyện cũ, đời này quá nhiều biến cố rồi.
“Phải rồi, mấy ngày nay không cần thiết thì đừng ra ngoài.” Thích Ngôn bỗng đặt đũa xuống, đáng yêu gì đó hoàn toàn biến mất, quen thói ra lệnh.
Tống Phỉ vô thức trái lời: “Cần cậu quan tâm.”
Thích Ngôn nhíu mày, cố gắng nhẫn nại, duy trì trạng thái bình thản: “Khoa Khảo cổ có một người chết rồi, cậu biết chưa?”
Tống Phỉ khiếp sợ: “Chết thật ư? Chưa nói gì đã chết ư, thầy cô nói cậu ấy bị đuổi học cơ mà.”
Thích Ngôn cạn lời: “Cậu ấy và cậu ở chung tầng đó, vậy mà vẫn bị lừa gạt dễ dàng thế.
Đầu cậu rốt cuộc là chứa đậu phụ hay bột nhão!”
Cả hai loại đều khiến bạn học Tống rất rất không vui.
Thích Ngôn nói sướng miệng rồi, nhận ra việc thông suốt cho tên này quá mệt mỏi, buộc phải quay về dáng vẻ hiền lành: “Đúng là đã chết, và chết không toàn thây, ngay khi phát hiện thì nửa cái chân đã được đem đi giám định DNA rồi.”
Tống Phỉ hoài nghi: “Nói như cậu tận mắt chứng kiến ấy.”
“Tôi vô tình nghe chủ nhiệm các khoa thảo luận với nhau.”
Tống Phỉ trầm mặc, Thích Ngôn không phải người thích nói vòng vo, cũng không thích bàn chuyện giật gân.
Nhớ đến tấm hình hôm đó, lại nhìn món đậu phụ và gà xé phay, cậu liền mất hết khẩu vị.
Thích Ngôn không biết cậu đang bị ám ảnh tâm lý, tiếp tục nói: “Chuyện xảy ra hôm nọ trước cổng Đại học Kỹ thuật khiến tôi cảm thấy gần đây ngoài thành phố có gì đó không ổn, tốt nhất là nên hạn chế ra ngoài.”
Tống Phỉ nghi hoặc: ” Trường Kỹ thuật có chuyện gì?”
Thích Ngôn nhướng mày: ” Cậu không biết vụ gặm mặt?”
“Chờ đã, từ từ,” Toàn thân Tống Phỉ lạnh toát,” Gặm gì cơ, cậu lặp lại xem nào?”
“Gặm mặt,” Thích Ngôn vô cùng hiểu mục đích câu hỏi, rành rọt lặp lại,” Video đang làm mưa làm gió trên weibo cậu không biết à?”
Tống Phỉ mờ mịt lắc đầu, mỗi ngày trên weibo có cả vạn tin nóng, bình thường cậu sẽ xem đủ 999 tin, không ngờ tin duy nhất bỏ qua lại là nó.
Thích Ngôn không nhiều lời, tìm kiếm video chưa bị xóa trên weibo cho cậu xem.
Căn tin không có wifi, tưởng tượng số 3G đổ vào việc này, tuy là của người khác, cậu cũng đau lòng thay.(hí hí đau lòng thay ví chồng) Thế nhưng nhanh thôi, cậu chẳng còn hơi sức để tâm đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
Video rung lắc, hình ảnh hết sức mờ ảo, chỉ thoáng thấy một người bổ nhào vào người khác gặm cắn, cũng có thể hai người đó quen biết, nhưng tiếng kêu thảm thiết và tiếng hét toáng của người quay thì chẳng thể lừa mình dối người được.
Video chỉ dài mười giây, rồi im bặt.
Tống Phỉ mở phần bình luận phía dưới, có rất nhiều tin nói kẻ gặm mặt đã bị cảnh sát bắn chết nhưng nạn nhân bỗng bật dậy công kích khiến anh ta bị thương, bất đắc dĩ phải bắn chết cả người đó, giờ viên cảnh sát đã được 120 cấp cứu.
“Thật hay giả?” Tống Phỉ chỉ vào tin nóng đầu tiên hỏi.
Thích Ngôn thành thật lắc đầu: “Không biết.”
Thích Ngôn lại nhìn xuống, đại đa số mọi người cho rằng tên tội phạm và nạn nhân đều chích hút ma túy, sinh ra ảo giác, người gặp ảo giác trước thì xuống tay với người còn lại, sau khi được cảnh sát giải cứu, người còn lại cũng sinh ảo giác, nổi điên tấn công ngược lại.
Đằng sau lại có người truyền tin: vụ này giống hệt một vụ ở nước ngoài, kẻ nghiện ngập tập kích người lang thang, cũng là gặm mặt, cuối cùng kẻ nghiện bị bắn chết, kẻ lang thang bị trọng thương.
Ngoài ra cũng có một nhóm đồn rằng: đây chính xác là vết cắn của zombie, bị cắn xong có thể đứng lên tấn công nhất định là do lây nhiễm, bên dưới còn có người nhiệt tình bổ sung một đoạn video nửa thật nửa giả, nói rằng sưu tầm trên mạng từ các thành phố trong nước đã phát sinh vụ việc tương tự, một biển người lay lắt tấn công người qua đường, khoảng cách có xa có gần, pixel cao có thấp có, thoạt nhìn giống như tập hợp từ nhiều điện thoại, nhiều người mà thành.
Đến cuối, cộng đồng mạng kết luận, động đất biển động bom hạt nhân nổ đều có, sắp sửa thành diễn viên phim (2012) cả rồi.
Tống Phỉ không tin vào cái gọi là tận thế.
Người ta tiên đoán năm 1999 trái đất bị hủy diệt thì cha mẹ gắn bó mặn nồng, cậu lúc đó hai tuổi vô cùng khỏe mạnh; tiên đoán 2012 tận thế giáng lâm, cậu ngây ngô tin tưởng, tự cho mình thả lỏng, kết quả là cuối kỳ xếp bét, bị cha nện một trận.
Cậu của bây giờ kiên quyết tin vào quan điểm khoa học, nỗ lực xây dựng một xã hội hiện đại.
Nhưng vụ án tàn bạo như vậy, còn những hai bằng chứng.
Đại học khoa học kỹ thuật mang tiếng là đại học quốc tế, cách trường bọn họ không xa, nghĩ tới vụ việc phát sinh ngay cạnh mình, da đầu Tống Phỉ không khỏi tê dại.
Cậu mất hết hứng thú ăn uống, qua loa xử lý nốt đồ ăn, rồi rời khỏi căn tin.
Bên cạnh căn tin là nhà tắm, cạnh nhà tắm là siêu thị, sâu phía sau siêu thị là ký túc xá, bốn tòa nhà hợp thành khu vực sinh hoạt của sinh viên.
“Tôi đi mua nước nóng, cậu về đi.” Tống Phỉ không biết còn có thể trò chuyện gì với Thích Ngôn, dứt khoát chia tay ở đây.
Không ngờ Thích Ngôn nghiêng đầu: “Vừa khéo, tôi cũng lấy nước.”
Cậu khịt mũi khinh bỉ hai bàn tay trống trơn của anh: “Hả, cậu định dùng niềm tin đựng nước à?”
Thích Ngôn chỉ chỉ cửa nhà tắm: “Bình của tôi ở bên kia.”
Tống Phỉ nảy sinh dự cảm không hay.
Quả nhiên, tên khốn cùng cậu đi đến cửa số, chỉ thấy bên cạnh chiếc phích màu xanh lá thình lình xuất hiện đồng bạn màu hồng nhạt.
“Cmn cậu cố ý hả?” Mặc dù đây là câu hỏi nhưng Tống Phỉ gần như có thể khẳng định, phóng mắt toàn bộ trường học lấy đâu ra người thứ hai dùng xích xe đạp cột bình nước nữa!
Thích Ngôn trịnh trọng lắc đầu: “Tôi khóa nó trước, lúc cột phích cậu không thấy sao? Tôi còn tưởng cậu đoán là tôi làm cố tình để bên cạnh kìa.”
Tống Phỉ giật mình hạ hỏa.
Bình nước của Thích Ngôn là loại trường học phát, trong phạm vi 10m có thể tìm thấy một trăm cái y hệt nhau, hơn nữa anh không đánh dấu chủ quyền như các sinh viên khác, chỉ độc một màu hồng nhạt điềm tĩnh, duyên dáng đáng yêu.
Tống Phỉ hoàn toàn không nhớ lúc mình đến đây có “vị” này bên cạnh hay không nữa.
Thôi được, không quan tâm đúng hay sai, không phải đều đến cùng một nơi để lấy nước sao, mất nửa phút là cùng.
Nháy mắt, hai kẻ từng có mối quan hệ phức tạp mang theo hai phích nước nặng trịch bước ra khỏi phòng chứa nước.
Tống Phỉ gấp không đợi nổi, lần thứ hai tạm biệt ở đây: “Tôi phải đi siêu thị mua ít đồ, cậu về đi.”
Thích Ngôn lại nghiêng đầu: “Đúng lúc, tôi cũng cần mua.”
Fuck, một lý do dùng hai lần, tốt xấu gì cũng nên bịa ra cái khác đi chứ, dù chỉ là mua điểm tâm thôi!!!
Tống Phỉ thề, cậu mà nói thôi tôi về ký túc xá không mua nữa, tên này nhất định cũng bám theo.
Độc tài muốn động kinh rồi.
Siêu thị trong đại học cậu vốn tên là “Ngập tràn hạnh phúc” do chính trường mở ra, diện tích không nhỏ mà đồ đạc không những thiếu thốn còn cũ kỹ, trưng bày theo phong cách mười mấy năm trước, nhìn thôi cũng mất hết cả cảm tình, sắp sửa phá sản đến nơi.
Sau này, trường học cắn răng thay đổi chiêu trò quảng cáo, đổi cái tên “Ngập tràn hạnh phúc” thành “Nhiều càng nhiều”, bên trong trang trí rực rỡ hẳn lên, nghiễm nhiên móc nối cùng các siêu thị quốc tế lớn mới ngày càng phát triển.
Vẫn như cũ, trước khi đi vào mua sắm, Tống Phỉ khóa phích nước vào lan can cửa lên siêu thị.
Thích Ngôn quan sát cậu thao tác, bỗng dưng đau lòng: “Cậu ghi chi chít như thế còn khóa làm gì.”
Không như thân bình trơn láng của Thích Ngôn, Tống Phỉ dùng bút lông Đồng Mác viết rành rọt mười hai chữ to tướng — nước này bị nguyền rủa, ai ăn trộm người đó trượt môn!
Tống Phỉ lắc đầu, cảm thán Thích Ngôn quá ngây thơ: “Trường ta có rất nhiều chiến sĩ theo chủ nghĩa vô thần, đối với mấy thành phần này, đe dọa vô tác dụng phải cứng rắn hơn mới được.”
Thích Ngôn nhún vai, chẳng muốn nghe cậu ngụy biện.
10 phút sau, hai người thu hoạch lớn.
Đồ Tống Phỉ mua chủ yếu là mì tôm nước ngọt hạt dưa, Thích Ngôn đơn giản hơn nhiều — một cây kem.
Tống Phỉ phỉ nhổ anh: “Anh hai, hôm nay trời hạ nhiệt độ.”
Thích Ngôn cười ha hả như cố ý cắn một miếng.
Tâm trạng anh hôm nay rất tốt, ngọt như que kem này vậy.
Xem ra từ thư viện về sớm đúng là…!hửm, chờ một chút.
Tống Phỉ bồn chồn nhìn vẻ mặt đen thui của Thích Ngôn, nương theo ánh mắt anh về phía lan can — màu xanh nguyên vẹn khỏe mạnh, cô em hồng hào nhỏ xinh bặt vô âm tín.
Tống Phỉ cười ha hả khi có kẻ gặp họa: “Ai bảo cậu không đánh dấu a ha ha ha, tranh thủ ăn kem để hạ hỏa đê hahahahaha…”
Thích Ngôn đứng như trời trồng, còn đâu tâm tư mà kem với kiếc.
Tống Phỉ đắc ý đung đua chìa khóa, như khoe khoang hừ một tiếng rồi cởi xích: “Thấy chưa, chỉ biết mỗi học, đảm bảo cậu không…!Ối?” Lúc xách phích nước lên Tống Phỉ thấy sai sai, vội vàng đặt xuống, mở nắp, quả nhiên bên trong rỗng không, nước sôi vừa lấy đã không cánh mà bay.
“Mẹ, hai đồng tiền nước cũng trộm aaa!!!!”
Thích Ngôn một lần nữa nhét kem vào miệng, cảm thấy vô cùng ngọt ngào..