ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC) - Chương 3: Đại Hội Thể Thao
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC)
- Chương 3: Đại Hội Thể Thao
Edit: Bạch Thần Quân ~(^_^~)(~^_^)~
Tối đó, khoa Lịch sử sôi nổi bàn tán vụ của bạn học khoa Khảo cổ, ngay cả thông báo của ban lãnh đạo: “Vụ việc đang trong quá trình điều tra, mong các sinh viên không tung tin đồn thất thiệt, nếu nhà trường phát hiện ai ác ý bịa đặt sẽ nghiêm phạt không tha.” cũng không làm giảm sức nóng.
Cái gọi là “nghiêm phạt” chỉ đơn giản là lên uống trà với phụ đạo viên, phê bình trước toàn khoa, rồi tàn nhẫn trừ điểm rèn luyện, cũng không đến mức ảnh hưởng đến bằng tốt nghiệp, nhưng chẳng ai muốn không dưng chuốc lấy phiền toái không cần thiết.
Về sau Tống Phỉ lén nghe được, khoa Khảo cổ đúng là thiếu một nam sinh, về phần nguyên nhân tại sao thì có vô vàn dị bản “Bị ngộ sát”, “Mất tích khi đang ra ngoài khảo cổ thực tế”, “Bỏ trốn cùng nữ sinh”, “Bị đuổi học vì không đủ khả năng chi trả học phí”, “Chơi game nhiều đến mức nghĩ quẩn”, bản thân cậu cũng không phải đứa trẻ hiếu kỳ, thoáng biết vậy rồi thôi, lâu dần chuyện cũng chìm vào quên lãng.
Chớp mắt đã đến ngày hội thể dục thể thao.
Tháng 11 ngày thu là thời kỳ thu hoạch.
Đại học của Tống Phỉ ở vùng này, đầu tháng mười một đúng là trăng thanh gió mặt, là thời điểm thích hợp để khai mạc đại hội.
Khúc quân hành hùng dũng, tiếng MC trầm bổng du dương, tiếng sân vận động huyên náo, từng đoàn người xếp thành đội hình khối lập phương*, ngập tràn sức sống, ngập tràn tuổi thanh xuân — nếu như bỏ qua mấy kẻ vụng trộm nghịch điện thoại…!trên khán đài kia.
“Tiếp theo chính là Khoa thể dục! Nhìn kìa, nhìn nhịp chân đều đặn của bọn họ đi! Nghe xem, nghe khẩu hiệu vang dội của bọn họ đi! Bọn họ chính là mặt trời tái sinh, là tương lai…”
“Quá giống thơ ca cổ rồi.” Nhậm Triết chịu không nổi mấy lời văn vẻ.
Điện thoại cậu sụt pin liên tục, lại không biết chỗ để cắm sạc, định bụng vực dậy tinh thần xem đại hội một lúc, rồi lại chán quá phải lôi smartphone ra, tiết kiệm chút pin còn sót lại, kết quả bị lời hoa mĩ trăm phần trăm là down trên mạng này đánh hộc máu.
Hướng Dương, người vừa chơi xong một ván game, im lặng: “Mày đúng là rảnh đi nghe mấy lời đó.”
Nhậm Triết hâm mộ nhìn điện thoại nội địa vô địch của bạn cùng phòng, xuýt xoa hay là lần tới đổi điện thoại cũng nên yêu Tổ Quốc một lần: “Thơ ca thì không dám, nhưng mấy cô nàng cổ động viên lại rất được nha.”
Khoa Lịch sử và Toán học vào nhà thể chất đầu tiên nên bây giờ họ mới rảnh tăm tia người dưới khán đài.
Tống Phỉ lướt weibo, chẳng có gì hay ho, nghe mấy người xung quanh bàn tán một hồi cũng vô thức nhìn sang.
Người chủ trì đại hội dẫn đầu, theo sau là đội hình khối lập phương* vừa vặn đi qua trước mặt bọn họ, quả nhiên, mấy cô em cổ động viên eo ra eo chân ra chân, thon gọn cân đối, đường cong rõ ràng, tuy ngũ quan chỉ thanh tú nhưng dáng vẻ rất khỏe khoắn năng động.
*Trận hình khối lập phương:
Sau nữa là khoa truyền thông, nếu nói những cô nàng trước eo ra eo chân ra chân thì gái khoa này phải gọi là eo ra eo ngực ra ngực, càng bổ mắt hơn là khuôn mặt y như tiên nữ của họ.
Tống Phỉ biết hệ phát thanh khoa nghệ thuật có chủ trương rõ ràng, nhan sắc sinh viên ít nhất cũng phải trên trung bình, thậm chí có những người rất xinh, mấy em gái này dù đặt ở đâu cũng có thể nhận ra trong đám đông, hơn nữa vẻ đẹp của họ không có lực sát thương, rất nhu hòa tinh khôi dễ đem lại cảm giác thoải mái.
Không biết có phải vì ánh mắt sáng rực của nam sinh chiếu vào không mà những cô gái ấy đi qua còn không quên tặng cho khán đài một nụ cười mỉm.
“Mắt ngọc mày ngài, xảo tiếu thiến hề*.” Vương Khinh Viễn cố chấp xen vào hai câu thơ.
(*nghĩa là mắt ngọc mày ngài, nụ cười xinh đẹp làm sao)
Tống Phỉ đã mơ hồ không hiểu gì thì khi nghe giọng MC nữ vang lên từ loa phát thanh càng phiền muộn hơn—
“Đang tiến về phía chúng ta chính là khoa Sinh học! Biển rộng mặc cá quẫy, trời cao mặc chim bay…”
Cậu chăm chăm tìm kiếm một người, hoàn toàn không để những lời sau đó của MC vào tai.
Tiếc rằng giữa một biển đội hình như vậy cậu không tìm được bóng dáng quen thuộc.
Có lẽ chỉ có năm nhất khoa này mới phải diễu hành, đưa mắt nhìn theo đội ngũ, Tống Phỉ có chút mất mát trong lòng.
Gió lạnh đột ngột thổi tới.
Tống Phỉ giật mình, kịp thời định thần.
Ặc, tự dưng tìm tên khốn kia làm quái gì, người đề nghị chia tay là mình bây giờ lại giở thói nhớ nhung, đúng là quá lắm.
Lắc lắc đầu, Tống Phỉ tán dóc với Hướng Dương nhằm phân tán sự chú ý: “Dương tử, bạn gái mày lúc nào mới đến?”
Trải qua một hồi dọa sống dọa chết, “Hướng phu nhân” toàn thắng, Hướng Dương không chỉ rộng lòng mời bạn gái đến đại hội thể thao còn thẳng thắn bày tỏ nội tâm bi thương khi phải tham gia múa quạt Thái Cực.
Chẳng ngờ bạn gái cậu vô cùng mong mỏi, còn mời cả bạn cùng phòng đến xem.
Hướng Dương thở dài bi tráng: “Giữa trưa, không phải vì chiều nay chúng ta biểu diễn sao.”
“Không ngờ cô bé ấy đích thân đến xem mày diễn.” Nhậm Triết vừa hâm mộ vừa ghen tỵ,”Tao phải đi đâu tìm một người như vậy đây.”
Hướng Dương chân thành bày cho cậu ta một chiêu: “Mày định cưa mấy em cùng trường à, không ổn đâu, tao nói cho mà nghe, khoảng cách sinh ra tình cảm, mày phải vươn tay sang các trường lân cận ấy.”
Con ngươi Nhậm Triết lóe sáng: “Chiều nay vợ mày dẫn mấy bạn cùng phòng đi chung hả? Lớn lên thế nào, có ảnh chụp không?”
Sắc mặt Hướng Dương tràn đầy cảnh giác: “Sao điện thoại tao phải có ảnh bạn vợ mình, sẽ thành án mạng đấy!”
Nhậm Triết trợn mắt: “Sao mày không tìm ảnh trong danh sách bạn bè của vợ mày đii!”
Hướng Dương gõ đầu một cái, tranh thủ mở điện thoại lên.
Nhậm Triết bên cạnh lập tức chụm đầu vào xem.
Vương Khinh Viễn tuy là người thích cái đẹp nhưng lại không hứng thú tìm hiểu cho lắm, Tống Phỉ càng không có hứng, dứt khoát lướt weibo lần nữa.
Một buổi sáng không mặn không nhạt của đại hội thể dục thể thao cứ thế trôi qua, bởi phần lớn là đấu vòng loại, ngược lại với sự mong đợi của người ngoài, người đến xem càng nhìn càng nản.
Ngoại trừ tinh thần văn minh ngoan ngoãn lúc đoàn kiểm tra đi tuần, xoa tay bóp chân, thêm đá vào bình nước, thời gian còn lại đều tập trung nghịch smartphone và liếc mắt xem có sinh viên khoa Sử nào vượt qua trận đấu không.
Trừ màn biểu diễn quân thể quyền của khoa Toán học.
Với tư cách là người đồng cảnh ngộ, Tống Phỉ đương nhiên sẽ giành một phần tình cảm cho các vị huynh đệ này, đến tận khi chứng kiến bọn họ mắc quân trang xanh lá miệng hô hây hây ha ha, phần tình cảm này dâng trào đến đỉnh điểm.
Giữa trưa, Hướng Dương mời khách, dẫn theo toàn thể thành viên 440, “Hướng phu nhân” và hai cô bạn lên lầu hai của nhà ăn dành cho con ông cháu cha*.
Bạn gái Hướng Dương rất đáng yêu, đôi mắt to tròn cùng khuôn mặt bầu bĩnh, lông mi dài, mỗi lần chớp mắt như hai ngôi sao nhấp nháy, đúng chuẩn Loli.
Nhậm Triết show ra toàn bộ vốn liếng, lôi kéo làm quen hai cô gái còn lại, tiếc rằng cả hai đều không bắt sóng, chỉ chăm chú đáp lời Vương Khinh Viễn.
Vương Khinh Viễn nhã nhặn đẩy kính, không À thì Ừ, đôi lúc chỉ vỏn vẹn đáp không biết, khiến họ buộc phải rút lui không tự chuốc nhục vào thân.
(* nguyên gốc là Tiểu Táo: khu vực sang trọng dành cho cán bộ cao cấp)
Tống Phỉ không mong mỏi khao khát như Nhậm Triết, nhưng cũng không tỏ vẻ thanh cao như Vương Khinh Viễn.
Cậu thích nam chẳng ảnh hưởng đến niềm hy vọng được người ta chú ý, cái trước là vấn đề về tính hướng, cái sau ắt là mị lực có vấn đề.
Vậy nên sau khi ăn xong, cậu nửa đùa nửa thật hỏi: “Hai em không để ý đến anh à?”
Hai người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, vui vẻ xùy một tiếng.
Một trong hai lên tiếng: “Anh thoạt nhìn có vẻ không đứng đắn cho lắm.”
Tống Phỉ quả thực muốn gõ trống kêu oan, chưa hết hy vọng hỏi người còn lại: “Em cũng thấy vậy?”
Cô ấy lắc đầu: “Anh thoạt nhìn có vẻ học không giỏi.”
Tống Phỉ đứng hình, quay lại đáp: “Em nói rất đúng.”
– —-Cho dù là học tra*, cũng phải có lòng tự tôn quật cường.
(*giải thích một chút về 2 từ miêu tả công thụ: học cặn bã/học tra tức những người học hành chểnh mảng, học cho có, điểm bết bát còn Thích Ngôn là học bá: giỏi giang, chăm chỉ, cần cù, điểm cao chót vót, đúng hiệu con nhà người ta.
Đây đều là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc nên mình xin phép giữ nguyên)
Tiết mục đầu tiên của buổi chiều chính là múa quạt Thái Cực, ban tổ chức biết đây là thời điểm con người uể oải mệt mỏi nhất nên ngây thơ cho rằng màn biểu diễn tập thể hoành tráng có thể tô đậm hào khí, cổ vũ tinh thần.
Các thành viên 440 một thân trắng tinh phiêu dật, cầm trong tay những chiếc quạt Thái Cực đỏ chói chạm vào nhau tạo tiếng boong boong, dọc đường đi chính là tiêu điểm của cả con phố, đi đến đâu bị chụp ảnh đến đấy, quả là bổ mắt.
Nhân chưa đến giờ diễn, các tông sư Thái Cực rỗi rãi đứng tụm năm tụm bảy với nhau, “Hướng phu nhân” vụng trộm lại gần, kéo Hướng Dương ra một góc nhiệt tình cổ vũ: “Oppa, cố lên!”
Hướng oppa phất quạt phạch một tiếng, gian nan quạt hai cái, không lay nổi cọng tóc nào dưới mái đầu đinh: “Xem anh hai đây!”
Đang thủ thỉ tâm tình thì có vài thí sinh mặc áo ngắn quần đùi tiến vào sân vận động.
Sau màn múa Thái Cực là thi đấu các hạng mục nên những người này đến sớm điểm danh.
Sáng thì tìm hoài không thấy, bây giờ lại thình lình xuất hiện.
Tống Phỉ lẩn vào đám đông, không ngừng mặc niệm, đừng thấy, đừng thấy, đừng thấy mình, ai thấy mình chính là tên khốn.
“Tống Phỉ?!”
Tên khốn đang gọi mìnhhh.
Tống Phỉ cứng nhắc đi tới, mỉm cười hòa ái: “Thi đấu à?”
Thích Ngôn gật đầu, rồi ngờ vực đánh giá bạn trai cũ từ đầu đến chân.
Tống Phỉ phất quạt nhưng nhất thời không quạt ra gió: “Bát quái Thái Cực phiến.”
Thích Ngôn vui vẻ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Đây là khoảng thời gian Thích Ngôn vô hại nhất, thuần lương y như người tốt.
Tống Phỉ thiếu điều sa vào nụ cười này, may mà đối phương đã tát tỉnh một câu: “Đáng yêu ghê cơ!”
Tống Phỉ thật muốn lấy giày đinh đạp chết hắn.
Đến giờ tập hợp, MC lại hô hào: “Kính mong quý vị khán giả thưởng thức màn biểu diễn từ toàn thể sinh viên năm hai khoa Lịch Sử Văn Hóa, Bát Quái Thái Cực phiến, đề nghị chúng ta dành một tràng pháo tay”, từng hàng người ngay ngắn đồng loạt di chuyển vào trung tâm sân vận động.
Hội thí sinh trong lúc chờ đến lượt đấu đã ở cạnh đường đua chống mắt ra xem, nhất là Thích Ngôn, cứ gọi là thích thù dạt dào.
Lưng Tống Phỉ như bị kim châm, đến tận khi nhạc vang lên vẫn thất thần nhìn trộm phía bên kia.
Hậu quả của việc phân tâm, không chuyên chú chính là cây quạt văng ra ngoài, nện thẳng vào gáy Hướng Dương.
Dù chỉ bị mặt quạt đập, thua xa lực sát thương khi chọc thẳng vào, song đây là inox, Tống Phỉ nhìn thôi cũng thấy đau hộ.
Hướng Dương quả thật gào một tiếng như ma kêu, mãnh hổ xuống núi té sấp mặt, chẳng ngờ rất nhanh động tác lại nước chảy mây trôi, như đại bàng giương cánh bay về trời, trong nhu có cương.
Tống Phỉ không khỏi cảm khái sức mạnh tình yêu, vội vàng chạy hai bước nhặt đồ về, thế múa như chẻ đôi núi Hoa Sơn*.
*núi Hoa Sơn thuộc Thiểm Tây, TQ
Cuối cùng cũng biểu diễn xong, Tống Phỉ chen trong đội ngũ hỏa tốc rời khỏi sân, ngay khi rời khỏi cửa còn trông thấy Thích Ngôn ở đằng xa cười ngặt nghẽo.
Hình tượng bản thân mình bấy lâu nay trước mặt người ta cũng chẳng ra sao, Tống Phỉ cam chịu nghĩ, không kém bây giờ là bao.
Khi trở lại khán đài, Thích Ngôn đã đứng vào vạch xuất phát.
Tống Phỉ nghe giới thiệu một hồi mới biết, tên này tham gia chạy 10km.
Thời còn yêu nhau, Tống Phỉ đều bị người này bắt chạy bộ mỗi tối, mỹ danh là rèn luyện thân thể, song chỉ được hai lần cậu đã từ bỏ, sống chết không chịu đi nữa.
Bây giờ ngẫm lại, từ học hành đến thói quen sinh hoạt đến sở thích, hai người bọn họ không có lấy một điểm chung, có thể ở bên nhau hẳn một kỳ, quả là thần kỳ.
Súng vừa nổ, hai mươi thí sinh không nhanh không chậm di chuyển.
Thích Ngôn giữa một đám người vô cùng nổi bật, phía dưới toàn là chân bỗng có một mái đầu 1m83 nhô lên càng bắt mắt, rất mạnh mẽ và đẹp trai.
Tống Phỉ nhìn nhìn, vô thức nuốt nước bọt, hậm hực thu hồi ánh mắt, bắt buộc bản thân phải chơi điện thoại.
Cậu thích Thích Ngôn, ban đầu cậu là người chủ động chọc ghẹo người ta, về sau nhận được lời đồng ý, cậu còn cao hứng mấy đêm không ngủ được.
Nhưng càng gần gũi, điểm bất đồng càng nhiều, nhất là trong cuộc sống hàng ngày.
Đời Thích Ngôn chỉ xoay quanh bốn nơi là phòng học, thư viện, căn tin, ký túc xá, có lớp thì đi, không có thì tự học, buổi tối ra sân thể thao vận động; trái lại bản thân mình, có lớp thì đi, không có thì ở ký túc xá, sân thể thao gì đó trừ phi học thể chất còn tuyệt không đặt chân đến, thư viện căn bản chưa gặp bao giờ.
Ban đầu Tống Phỉ còn giả vờ làm học sinh giỏi với anh, sau đó không chịu nổi bèn mặc kệ Thích Ngôn vùi đầu tự học, còn cậu ngồi bên cạnh một giờ mà ngỡ một năm.
Dù mặt Thích Ngôn có đẹp đến mấy cũng không thể biến thành phim Mỹ để giải sầu.
Dần dà, cậu trốn biệt mỗi khi Thích Ngôn rủ đi học.
Thích Ngôn cũng không ngốc, một hai lần là hiểu, bắt đầu dài dòng giáo huấn, gọi tắt là— dỗi.
Hết chỉ bảo Tống Phỉ cái này không đúng cái này không nên, rồi không có chí hướng, tương lai nếu gia nhập xã hội lao động sẽ phá hỏng tiền đồ vân vân và mây mây..Tính tình Tống Phỉ cũng chẳng tốt lắm, bị càm ràm nhiều lần, tránh không khỏi ầm ĩ.
Cãi lộn kiểu này không phải vì đúng sai mà Tống Phỉ còn không thích anh lời trong lời ngoài mắng mình “Chướng mắt”, nếu đã chướng mắt vậy, sao lúc trước còn đồng ý hẹn hò? Thích Ngôn thậm chí còn khinh thường cãi nhau với cậu, mỗi lần Tống Phỉ nổi đóa, tên này chỉ để mình bình tĩnh, nghĩ thông suốt lại làm lành.
Tống Phỉ nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ phát, cuối cùng không thể nhịn nổi trực tiếp đề nghị chia tay.
Bạn bè ai cũng nói Thích Ngôn không chỉ đẹp trai tính cách còn tốt, quả thực là con nhà người ta hoàn mỹ không tì vết.
Chỉ riêng Tống Phỉ thấy, những điểm không tốt anh đều trút cả lên người cậu..