ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC) - Chương 28: Dừng Chân Ở Kho Sách
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC)
- Chương 28: Dừng Chân Ở Kho Sách
Edit: Lee + Beta: Bạch Thần Quân
Hai má Vương Khinh Viễn hóp lại, quầng thâm dưới mắt khiến sắc mặt cậu càng thêm trắng bệch.
Cậu vốn đã gầy nhưng không đến mức như ôm bộ xương giống bây giờ.
Hốc mắt Tống Phỉ không ngừng nóng lên, cậu khịt mũi, nhẹ nhàng buông đối phương ra, rồi móc trong ba lô một lon Bò Húc cùng hai thanh sô cô la Snickers.
Vương Khinh Viễn chỉ nhận Snickers, yếu ớt nói: “Ông ra chỗ bình lọc lấy cho tôi cốc nước thôi, đừng lãng phí.”
Tống Phỉ lo lắng: “Nhưng mà cái này là nước tăng lực!”
“Hai đứa tôi mười ngày qua tăng lực đủ lắm rồi, giờ chỉ muốn cái gì nhè nhẹ thôi…” Đầu kia truyền đến giọng nói yếu ớt của Lý Cảnh Dục.
Tống Phỉ nhìn về phía góc tường phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện Thích Ngôn đang ôm một người trong ngực.
Tống Phỉ cảm thấy cậu ta khá quen mắt nhưng lại không nhớ mình từng gặp ở đâu.
Hơn nữa, sao trông mặt cậu ta mông lung dữ vậy trời?
Nhưng hiện tại không phải lúc nghiên cứu chuyện này: “Ý cậu là thế nào cơ?”
Lý Cảnh Dục không còn hơi sức để giải thích thêm, cậu ra hiệu cho Tống Phỉ nhìn lên trên bàn.
Tống Phỉ ngó quanh bốn phía, lúc này mới nhận ra bản thân đang ở phòng giải khát.
Chỉ riêng bình lọc đã có đến ba cái, vòi nước bồn nước đủ cả.
Không những thế, trên mặt bàn còn bày một chiếc máy pha cà phê tự động.
Tống Phỉ thoáng hồi hộp, hết nhìn Vương Khinh Viễn đầy hoài nghi lại quay sang Lý Cảnh Dục.
Cứ tưởng bọn họ kiên trì đến bây giờ ít nhiều cũng phải có lương thực dự trữ: “Chẳng lẽ…”
Đôi mắt Lý Cảnh Dục tràn ngập bi thương.
Sau đó, Tống Phỉ nghe thấy cậu cắn răng nghiến lợi thề: “Con mẹ nó chứ cả đời ông đây sẽ không bao giờ động tới một giọt cà phê nào nữa!”
Mỗi một người sống sót đều mang trong mình nỗi khổ riêng, Tống Phỉ thở dài, đi lấy cho Vương Khinh Viễn cốc nước.
Ai ngờ lúc mang nước về, hai thanh Snickers trong tay Vương Khinh Viễn đã hết từ lâu.
Thậm chí, suýt chút nữa cậu đã tự nghi ngờ bản thân chưa đưa đồ cho người ta, nếu không nhờ vụn sô cô la còn dính trên ngón cái và ngón trỏ cậu ấy.
Bên kia Thích Ngôn cũng thả Lý Cảnh Dục ra, lục lọi cho đối phương một cái bánh mì đóng gói.
Lý Cảnh Dục gặm hai miếng khô khốc, liếc anh đầy ai oán: “Cậu không có Snickers à?”
Thích Ngôn đang híp mắt quan sát hai tên nào đó hết hỏi thăm lại đưa nước, nghe thế liền quay sang mà chưa kịp thay đổi biểu cảm.
.
Ngôn Tình Hài
Sống lưng Lý Cảnh Dục lạnh toát, nhét toàn bộ bánh mì vào miệng, cố sức nhai: “Cái này làm từ gì vậy, thơm quá ta!”
Rầm, rầm.
Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đập cửa.
Bốn người trong phòng giật mình, đồng loạt quay đầu thì bắt gặp khuôn mặt to đùng của La Canh ịn lên tấm thủy tinh.
Tống Phỉ vội vàng đứng dậy mở cửa: “Sao anh lại ở đây?”
La Canh nhanh nhẹn chui vào, vừa giúp Tống Phỉ khóa cửa vừa đáp hết sức tự nhiên: “Thấy hai đứa vào nhà rồi mãi không ra, mọi người rất lo lắng, nên anh xung phong tới xem thế nào.”
Tống Phỉ nhướng mày nghi hoặc: “…”
Thích Ngôn quét mắt từ đầu đến chân anh: “…”
La Canh: “Được rồi là anh oẳn tù tì thua.”
Đóng chặt cửa sổ xong La Canh xoay người lại.
Lúc ở ngoài, anh đã trông thấy có hai người may mắn thoát chết.
Nhưng vào nhà rồi anh mới phát hiện ra bầu không khí này không giống anh dũng cứu bạn học xa lạ, mà như là bè bạn hội ngộ vậy: “Mấy cậu quen nhau à?”
Tống Phỉ quen thuộc vỗ vai Vương Khinh Viễn, hào hứng trả lời: “Bạn cùng phòng của em, Vương Khinh Viễn.”
Thích Ngôn mạnh mẽ ghì vai Lý Cảnh Dục, tràn trề nhiệt tình: “Bạn của em, Lý Cảnh Dục.”
Tống Phỉ khó chịu nhìn chằm chằm cánh tay của Thích Ngôn, vừa bật chức năng tìm kiếm trong bộ nhớ đồng thời điên cuồng tra tên Lý Cảnh Dục, vừa lấy đũa xiên tới xiên lui Thích Ngôn vài chục cái trong đầu.
Thích Ngôn tâm tình sảng khoái, khóe môi không nhịn được cong lên.
Vương Khinh Viễn liếc qua liếc lại vài lần, đột nhiên kéo đầu Tống Phỉ, nhẹ nhàng dụi cằm lên đỉnh đầu cậu, thì thầm: “Cuối cùng cũng gặp được cậu, thật tốt quá.”
Tống Phỉ có chút bối rối.
Bả vai Lý Cảnh Dục suýt bị bóp nát.
La Canh khó khăn nuốt nước miếng.
Nhiệm vụ chuyến này của anh là kiểm tra xem đồng đội mình có an toàn không.
Nhưng hiện tại hai người họ mới là kẻ nguy hiểm nhất thì có!
Vương cái gì Viễn coi bộ còn tỉnh táo, chứ Lý Kình Ngư* hay gì Ngư đó chắc không cầm cự được bao lâu nữa…!
*Lý Cảnh Dục và Lý Kình Ngư đồng âm.
Kình ngư ở đây là cá voi.
“Khụ, Thích Ngôn này, trước tiên buông người ta ra đã.” La Canh không đành lòng tiếp tục đứng nhìn, bước lên gỡ tay Thích Ngôn ra để cứu Lý Cảnh Dục.
Lý Cảnh Dục dùng hết toàn lực đứng lên, liều chết rời xa cái gã đối thủ đang ghi hận từng bị mình đánh bại này.
La Canh không ngờ Lý Cảnh Dục còn sức đứng dậy, càng không nghĩ tới chính là: “Ể, cậu còn lùn hơn anh nữa kìa hahaha!”
“…” Lý Cảnh Dục cảm thấy những người này có lẽ không thật sự muốn cứu mình đâu.
Sau khi xác nhận hai người họ đã an toàn, đầu tiên La Canh cầm đèn pin của Tống Phỉ đến ban công rồi nháy về phía Tây hai lần.
Đây là tín hiệu giữa anh và cả nhóm, nháy đèn pin hai lần nghĩa là an toàn, nháy một lần là tình hình bất ổn.
Đương nhiên trong tình huống khẩn cấp, anh chẳng thể nào lấy được đèn pin của Tống Phỉ, vậy chỉ có nước hét lên.
Mặc dù có thể hấp dẫn đám zombie ở các phòng khác trên tầng bốn nhưng lúc nguy cấp anh buộc phải bất chấp tất cả.
Ba người Chu Nhất Luật thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều —
Kiều Tư Kỳ nghi hoặc: “Nếu không sao thì họ còn lề mề bên kia làm gì ấy nhờ?”
Lâm Đệ Lôi đoán: “Chẳng lẽ là cứu được ai đó?”
Chu Nhất Luật 囧: “Một hai người còn đỡ, chứ lại mười mấy thì toang.”
Ký ức u ám được khơi dậy khiến ba người phút chốc câm lặng.
Một lát sau, Lâm Đệ Lôi thấp giọng hỏi: “Các cậu nghĩ gì khi cứu tôi thế?”
Kiều Tư Kỳ: “Bọn em đào đâu ra thời gian suy nghĩ, cứu người quan trọng hơn mà.”
Lâm Đệ Lôi mỉm cười, nhưng ý cười lại nhanh chóng tiêu tán: “Chúng ta sau này sẽ thế nào đây?”
Kiều Tư Kỳ nghiêm túc suy ngẫm một lát, nói thẳng: “Nếu còn gặp lũ đốn mạt như ở siêu thị, em sẽ biến thành kẻ ác cho mà xem.”
Chu Nhất Luật vui vẻ: “Cậu định ác như thế nào?”
Kiều Tư Kỳ liếc mắt khinh bỉ: “Giờ sao mà biết.
Hừ, mười chín năm kế thừa chủ nghĩa xã hội với sự phát triển toàn diện đức trí thể mỹ.
Đột nhiên có người bảo tôi đừng tiếp quản chủ nghĩa xã hội nữa, cứ take yourself đi, thì tôi biết take thế nào, hả?”
Chu Nhất Luật: “…”
Lâm Đệ Lôi: “Vì sao mỗi lần nghe cậu ấy bắn Trung Anh lẫn lộn thì tôi đều muốn đánh người thế này?”
Chu Nhất Luật: “Me too.”
Các cửa sổ của thư viện đều là dạng ô vuông kiểu cổ.
Tuy rằng chúng cản trở ánh nắng chiếu vào, nhưng vì ban lãnh đạo rất cố chấp với nét đẹp cổ xưa nên kiến trúc sư đã tăng số lượng cửa hết mức có thể, đảm bảo ban ngày trong phòng đủ sáng.
Ưu điểm của loại cửa sổ này là nếu muốn đột nhập, bạn chỉ cần đập vỡ một khoảng kính to bằng bàn tay, rồi thò vào mở chốt.
Sau đó, tìm tờ giấy hoặc túi bóng che lỗ đó lại là không cần lo bị gió lạnh thổi vào nữa.
– – Đây là cách mà Chu Nhất Luật đã làm.
Ba người thuận lợi vào được kho sách.
Cách một mái hiên, thân thể Vương Khinh Viễn và Lý Canh Dục không thể hồi phục nhanh như vậy, mà ba người còn lại cũng không vội nên họ định trao đổi thông tin với nhau trước.
Tống Phỉ dìu Vương Khinh Viễn ngồi xuống, câu đầu tiên hỏi là: “Hướng Dương với Nhậm Triết đâu?”
Đây là điều Tống Phỉ luôn canh cánh trong lòng, vậy mà lời ra khỏi miệng cậu mới biết mình rất sợ phải nghe đáp án.
Vương Khinh Viễn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết.”
Tống Phỉ nghi hoặc: “Các ông không ở cùng nhau sao?”
Vương Khinh Viễn vừa hồi tưởng vừa giải thích: “Ngày ấy bọn tôi mới vừa ngồi xuống, thì Hướng Dương chợt nghe một bạn học từ bên ngoài về nói rằng, hôm qua trường Ngoại Ngữ xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.
Điện thoại thì mất tín hiệu trong khi Hướng Dương rất lo cho bạn gái mình.
Thấy còn sớm, sang xem một chút cũng không trễ giờ thi chiều nên ông ấy đã đi mất rồi.”
Tống Phỉ nghe thế liền hiểu ngay: “Sau đó Nhậm Triết cũng đi theo?”
Vương Khinh Viễn thở dài, gật đầu.
– – Nhậm Triết, người không từ bất cứ cơ hội nào để làm quen với gái.
Tinh thần tán gái bền bỉ này có thể coi là ánh dương của phòng 440.
“Chỉ mong bọn họ không có việc gì.” Giờ khắc này, không có tin tức nào chính là tin tốt nhất.
“Yên tâm đi,” La Canh trấn an, “Trường Ngoại Ngữ toàn gái thôi, chỗ như thế có thể thiếu cái ăn sao?”
“…” Suy luận quá hoàn hảo, Tống Phỉ tâm phục khẩu phục.
Lý Cảnh Dục cũng thuật lại tình hình trong thư viện cho mọi người, không khác nhà ăn, siêu thị, thậm chí ký túc xá là bao.
Mọi người đang tập trung học hành thì bị bạo loạn đột phát cắt ngang.
Tất cả đều hoảng loạn chạy trối chết.
Cậu và Vương Khinh Viễn may mắn vì đúng lúc ấy đang ở phòng giải khát.
Nhờ Vương Khinh Viễn quyết đoán khóa cửa lại mới tránh được một kiếp.
Đương nhiên hành trình mười ngày sau đó “giải khát” cùng cà phê, Lý Cảnh Dục từ chối nhớ lại.
Tống Phỉ kể cho đối phương về chiến tích của mình trong mười ngày qua.
Từ ký túc xá đến siêu thị, rồi từ siêu thị đến thư viện, ngay cả mấy chuyện như nhảy lầu hay bị bắt nạt trong siêu thị cũng nói nốt.
Dẫu biết mọi thứ đã qua, Vương Khinh Viễn và Lý Cảnh Dục vẫn có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấy.
Suy cho cùng, trong khoảng thời gian này, việc hai người họ làm nhiều nhất chính là mơ tưởng.
Giống như cô bé bán diêm, uống một ngụm cà phê và mơ về một viễn cảnh đẹp đẽ, có khi là cha mẹ, có khi là bạn học, thậm chí bọn họ còn cưỡi gió vi vu, ngắm nhìn tổ quốc vạn dặm non sông.
Sau đó, ảo giác biến mất, họ nhấp thêm một ngụm nữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
“Về sau các cậu có tính toán gì không?” Vương Khinh Viễn hỏi.
Tống Phỉ tức giận mắng: “Không phải bọn này mà là chúng ta.”
Vương Khinh Viễn mỉm cười: “Ừ, chúng ta về sau định thế nào?”
“Tới căn tin.” Thích Ngôn trả lời, “Đồ ăn của chúng ta có hạn, dùng chẳng được mấy ngày.
Nếu muốn sống thì phải đến đó.”
Vương Khinh Viễn trầm ngâm một lát, giương mắt nhìn anh: “Cậu chắc chắn không?”
Thích Ngôn không lảng tránh ánh mắt của cậu: “Không.”
Vương Khinh Viễn: “Vậy tại sao không trở lại siêu thị?”
Thích Ngôn: “Để vào được căn tin cần giết zombie, nhưng với siêu thị thì phải giết người.
Thực tế thì hai cái đều ổn thôi, cậu có thể tùy ý lựa chọn.”
Vương Khinh Viễn: “Cái nào cũng được.”
Thích Ngôn: “Vậy tung đồng xu nhé?”
Vương Khinh Viễn: “Ra máy pha cà phê đi.”
Tại góc tường bên kia —
Lý Cảnh Dục lặng lẽ hỏi: “Ba người họ đang làm gì vậy?”
La Canh lời ít ý nhiều: “Một tên nhìn hai tên khác huênh hoang.” (ý là bạn Phỉ coi bạn Viễn và Ngôn ba hoa mình có thể giết người ý:))))
Vì thời gian không còn nhiều, mà hai người kia cũng hồi phục được một chút, nên La Canh leo trở về kho sách báo cáo tình hình cụ thể, còn Thích Ngôn và Tống Phỉ ở lại canh giữ.
Không lâu sau, nhóm bạn học lục tục đến chào hỏi Lý Cảnh Dục và Vương Khinh Viễn.
Khi biết Vương Khinh Viễn là bạn cùng phòng với Tống Phỉ, Lý Cảnh Dục là bạn thân của Thích Ngôn, ai cũng yên tâm hơn hẳn.
Hai ngày sau, Lý Cảnh Dục và Vương Khinh Viễn đều ở tại chỗ nghỉ ngơi lấy sức.
Đến ngày thứ ba, khi sức lực khôi phục được bảy tám phần, họ mới theo đám Tống Phỉ đến kho sách.
Trên thực tế, phòng giải khát vừa có nước uống, cửa lại vừa vững chắc, kiên cố hơn cả cái đã bị thủng một lỗ của kho sách.
Thế nhưng mười ngày ăn ngủ nghỉ qua đi, ở đây chẳng còn gì mới mẻ nữa.
Vả lại, vui một mình không bằng vui nhiều mình.
Bởi vì, trong khi năm chiến hữu có thể giải quyết “nỗi buồn” ngay tại chỗ, thì Lâm Đệ Lôi phải tự sang phòng khác.
Mặc dù bọn họ rất tò mò nhưng đều thức thời ngậm miệng dưới ánh mắt sắc như dao của cô nàng.
Lý Cảnh Dục bước vào kho sách kín.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cái va ly nằm dưới đất, cậu lập tức sửng sốt, sau đó vô cùng bái phục: “Chạy trốn muốn chết mà còn có tâm tình đi du lịch, đúng là bậc anh tài.”
“Không đến mức vậy đâu, chúng tôi cũng chỉ vì bảo vệ tính mạng thôi.” Lâm Đệ Lôi vội vàng giải thích.
Lý Cảnh Dục nhìn cô nàng không ngừng vỗ kem dưỡng ẩm lên mặt, cảm thấy lời giải thích này cực kỳ nhạt nhẽo.
Chu Nhất Luật kéo hai người ngồi xuống, rồi nói: “Hai cậu gần hồi phục rồi thì chúng ta cùng nghiên cứu kế hoạch tiến quân vào căn tin nào.”
Lý Cảnh Dục nuốt nước miếng: “Thật ra tôi vẫn chưa ổn lắm…”
Vương Khinh Viễn bên kia thì đã chọn trúng con dao gọt trái cây, mắt chăm chú ngắm nghía lưỡi dao sắc bén: “Tôi muốn cái này, dùng thuận tay ra phết.”
Lý Cảnh Dục: “Cậu thích ứng nhanh quá rồi đấy biết không?”.