ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC) - Chương 25: Kế Trong Kế
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC)
- Chương 25: Kế Trong Kế
Sáu người quây tròn thảo luận nửa buổi chiều.
Trong khi khu thực phẩm đã thất thủ thì quầy đồ ăn vặt vẫn trụ vững.
Thế nên lúc này dưới đất vương đầy vỏ hạt dẻ cười.
“Rút lui thật à? Biết rõ ngoài kia nguy hiểm chết người mà chẳng màng thử một phen?” Dẫu đã bàn bạc xong cách đến căn tin, cách đóng cửa chặn zombie, cách ứng phó với tình huống khẩn cấp, Kiều Tư Kỳ vẫn sợ hãi, cảm thấy siêu thị có tệ cỡ nào vẫn an toàn hơn nhiều.
Chu Nhất Luật tức giận giật túi hạt dẻ cười trong tay cậu quẳng sang bên, cấm cậu gặm nhấm tách tách như sóc làm nhiễu loạn lòng quân: “Nhiều đồ thế mà bọn nó bị chúng ta ăn hết phần thì cậu tính thử thế nào?”
Kiều Tư Kỳ hếch cằm: “Lấy chìa khóa cửa lớn trong tay chúng ta ra cược.
Cho bọn nó biết dám diệt người thì người sẽ mở cửa, cá chết lưới rách.
Ai cũng đừng hòng sống.”
Thích Ngôn lạnh lùng hỏi: “Nếu mấy kẻ đó không để cậu mở thì sao?”
Kiều Tư Kỳ 囧: “Hù dọa tí thôi, làm thật thì cả lũ tèo hết chứ còn à.”
La Canh thở dài: “Chỉ cần cậu không dở hơi mở thật thì đời nào dọa được chúng nó.
Giằng co kiểu này chẳng đến mười phút, người ta đã nhìn thấu con át chủ bài của cậu rồi.
Mà dù có cò kè mặc cả thành công thì lần tiếp theo phải làm sao? Ăn một bữa cơm choảng nhau một trận?”
“Hơn nữa, bọn chúng không đến thì hết một tháng ta cũng phải đổi nơi khác mà.
Chẳng qua đẩy thời gian lên sớm hơn chút thôi.” Tống Phỉ khuyên xong rồi nhét túi hạt dẻ cười bị Chu Nhất Luật tịch thu vào tay Kiều Tư Kỳ, “Nên giờ thích thì cứ ăn đi, đừng nhịn.”
Kiều Tư Kỳ nắm chặt túi hạt…!Mấy lời của Tống Phỉ chẳng những không giúp cậu thèm ăn, mà còn khiến cậu phải tự hỏi cái mạng mình còn kéo dài được bao lâu.
Nhìn hạt dẻ cười mà cười không nổi!
Đứng bất động quá lâu khiến mọi người uể oải.
Kế hoạch đã chốt xong xuôi nên người thì vươn vai người lại xoay cổ.
Chu Nhất Luật nằm thẳng xuống giãn gân cốt, tiết kiệm sức lực cho hành động tiếp theo.
Lâm Đệ Lôi thở phào đứng dậy, không ngờ Tống Phỉ cũng bám theo.
Lâm Đệ Lôi hoài nghi dò xét cậu: “Trùng hợp thế?”
Tống Phỉ cười cười: “Thần kỳ nhỉ?”
La Canh không chịu được phải lên tiếng cà khịa: “Này, hình như hôm qua cô ấy đi WC chú em cũng theo một tấc không rời thì phải.
Ý gì đó?”
Vẻ mặt Tống Phỉ vô tội: “Sống trên đời có ba nỗi buồn, em cũng đâu thể kiểm soát được.”
La Canh định cãi tiếp thì bị Lâm Đệ Lôi chặn họng——
“Không thì cậu đi cùng đi?”
La Canh lắc đầu nguầy nguậy.
Trong nhận thức đơn giản của anh, đi theo một cô gái vào WC là hành vi của biến thái.
Nhưng Tống Phỉ lại là gay nên anh không biết nên xếp hành động của cậu vào mục biến thái hay mục chị em bạn dì.
Suy cho cùng rủ nhau đi vệ sinh là hoạt động mọi cô gái đều yêu thích, thứ hoạt động mà cả đời này cánh mày râu không thể lý giải được.
Như mọi khi, Tống Phỉ và Lâm Đệ Lôi sóng vai đến WC.
Sau khi xác nhận không có ai, Tống Phỉ mới dặn cô vào trước để mình canh hộ.
Cửa Tống Phỉ canh không phải cửa buồng mà là cửa ra vào WC.
Vì hai người cùng giải quyết rất dễ nghe thấy một vài âm thanh xấu hổ, nên cậu để Lâm Đệ Lôi một mình trong đó còn bản thân đứng ngoài.
Bình thường Lâm Đệ Lôi xong, cậu sẽ giục cô về chỗ rồi mới tự xử.
Song lần này, Lâm Đệ Lôi không tự đi như trước mà lôi Tống Phỉ vào WC.
Bởi vì mọi khi họ vẫn ngầm hiểu lẫn nhau nên khi bị kéo Tống Phỉ có phần bối rối, sực tỉnh thì đã bị cô áp lên vách tường.
Lâm Đệ Lôi cao một mét bảy hai thấp hơn Tống Phỉ một mét bảy sáu một chút, nhưng điều đó không làm suy giảm khí thế đập tay vào tường của cô.
“Bọn chúng nói gì rồi đúng không?” Lâm Đệ Lôi vào thẳng vấn đề, không quanh co lòng vòng.
Tống Phỉ sửng sốt, bật thốt: “Sao chị biết?”
Lâm Đệ Lôi trừng mắt: “Cậu kì lạ thế tôi không đoán được thì đúng là con ngốc.” Bất kì sự thay đổi đột ngột nào cũng cần nguyên do, nhưng mấy nay không có chuyện bất thường xảy ra, vậy chỉ có thể là Tống Phỉ nghe thấy gì đó khiến cậu lo lắng mỗi khi cô đi vệ sinh, sau đó bám theo bảo vệ.
Điều cậu canh chừng không phải việc đi WC mà là cô ở một mình.
“À thì…!bảo người đẹp ghê thôi!” Tống Phỉ chém gió.
Cậu không mong Lâm Đệ Lôi biết, không một cô gái nào có thể chịu nổi những thứ dơ bẩn và kinh tởm ấy.
Bằng không cậu đã kể hết rồi, sao phải chọn pha xử lý cồng kềnh như thế này.
Vốn chỉ định gạ hỏi một câu nên Lâm Đệ Lôi không đào sâu thêm.
Có vẻ không khác những gì cô nghĩ cho lắm.
Bởi cô có thể cảm nhận được những ánh mắt bất hảo cùng nụ cười dâm dê đó.
Lâm Đệ lôi thở dài thu tay rồi ngẩng đầu nhìn Tống Phỉ, gằn từng chữ: “Sau này bất kể chuyện gì cũng phải nói thẳng với tôi.
Việc khiến Tiểu Địa Lôi này bó tay còn chưa ra đời đâu.
Nhớ chưa?”
Trong mắt cô tràn ngập sự kiên nghị.
Tiếc rằng, Tống Phỉ chỉ nhớ đến nỗi kinh hoàng ngày bé bị bà chị hàng xóm hành hung, bèn điên cuồng gật đầu!
Lâm Đệ Lôi mỉm cười, đuôi mắt ngập niềm vui liếc cậu một cái, thật lòng nói: “Cảm ơn cậu.”
Một lúc sau, Lâm Đệ Lôi vào nhà vệ sinh nhưng lâu hơn bình thường, Tống Phỉ còn tưởng bụng cô đau.
Ngờ đâu cửa vừa đẩy ra, cậu đã hết hồn.
Mái tóc như thác đổ nay chỉ dài ngang vai, buộc vào cùng lắm được chỏm đuôi ngựa, à không, đuôi thỏ.
Bản thân Tống Phỉ không quá để tâm đến đầu tóc cũng thấy tiếc: “Đâu cần tàn nhẫn thế…”
Ngược lại, Lâm Đệ Lôi thoải mái nhún vai: “Tôi muốn vậy lâu lắm rồi.
Gội đầu đỡ tốn nước, chạy trốn đỡ phiền.”
Tống Phỉ: “Em có thể hỏi vì sao chị đi WC cũng phải mang kéo không?”
Lâm Đệ Lôi: “Muốn biết thật hả?”
Tống Phỉ: “Thôi…!Coi như em chưa nói gì.”
Linh cảm mách bảo cậu câu trả lời sẽ rất đau trứng.
Trở về khu sinh hoạt, Lâm Đệ Lôi dọa đám bạn choáng váng.
Đúng là không thể phủ nhận tầm quan trọng của tóc tai.
Tuy mặt cô vẫn xinh nhưng một kéo này đã phá tan hình tượng chị đẹp rù quyến, thay vào đó là phong cách…!Phi giới tính?
Song người ta là con gái còn không bận tâm thì nhóm con trai cũng chỉ trêu hai câu.
Cuối cùng, sáu người nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ, nhân trời chưa tối, tạm biệt đám người kia.
Nói là tạm biệt thực ra chỉ phái Thích Ngôn sang báo cho Vu Tử Thịnh một tiếng.
Miễn cho đang trèo cửa sổ thì bị hiểu lầm, xảy ra tranh chấp không đáng có.
Vu Tử Thịnh nghe tin họ rời khỏi đây thì nét mặt vô cùng đặc sắc, vui mừng, kinh hãi, nghi ngờ đến mức ngũ quan không đủ diễn tả hết cảm xúc.
Thích Ngôn lạnh lùng nhìn gã, không buồn giải thích câu nào.
Ba rưỡi chiều, dưới sự chứng kiến của mười bảy gã trai, sáu bạn học lần lượt trèo lên kệ hàng và bò ra ngoài qua cánh cửa Thích Ngôn từng chui.
Có lẽ hành động này quá bất ngờ hoặc đồ ăn trong siêu thị hẵng còn đủ đầy, mà mười bảy gã trai bỏ qua việc kiểm tra ba lô của họ.
Thậm chí có người còn lên tiếng ngăn cản, rồi lại bị một câu “Cậu luyến tiếc vậy thì chúng tôi ở lại nhé” của Thích Ngôn chặn họng.
Sau khi Thích Ngôn – người cuối cùng bò lên, cửa sổ đóng sầm xuống.
Sân thượng vẫn yên tĩnh và rộng mở như ngày họ đến.
Thời tiết chiều nay nhiều mây, khuất nắng, gió mùa Bắc thổi rát mặt.
“Nếu không phải cửa WC quá thấp, không an toàn thì xong việc chúng ta cứ mở toang nó ra.
Cho mấy tên kia happy nhiều chút.” Kiều Tư Kỳ hung hăng trút giận.
“Được rồi.” Chu Nhất Luật siết chặt ngọn giáo sushi sau lưng,”Giữ sức cho trận ác chiến kế tiếp đi.”
Nghe xong, tất cả bạn học đều nghiêm túc hẳn lên.
Khoảng cách từ siêu thị đến cửa chính căn tin khoảng năm mươi mét.
Chạy một mạch không khó, cái khó thứ nhất là bên trong còn đầy zombie cư ngụ.
Đây không phải phỏng đoán, mà là trải nghiệm bi thảm vô cùng chân thực của Thích Ngôn và Kiều Tư Kỳ.
Thứ hai, ngoại trừ cửa chính, hai bên căn tin còn cửa phụ.
Trừ phi bọn họ là anh hùng Tia Chớp nếu không chẳng có cách nào khóa tất cả cùng một lúc được.
Điểm cuối cùng cũng là điểm chết người nhất: tòa nhà căn tin gồm ba tầng, vách kính được trang trí bởi dòng nước chảy xuôi xuống, muốn leo cũng không được.
Vậy nên bọn họ mới tốn nửa buổi chiều để thảo luận như vậy.
“Chuẩn bị xong chưa?” Thích Ngôn hỏi.
Năm người còn lại đồng thanh: “Rồi ạ.”
Thích Ngôn gật đầu: “Nhớ cho kỹ, plan A mà thất bại ngay lập tức chuyển sang BCD.”
Tống Phỉ: “Luôn theo sát tập thể.”
Chu Nhất Luật: “Rồi tùy cơ ứng biến.”
Kiều Tư Kỳ: “Khi cần thiết có thể tách ra.”
La Canh: “Bảo vệ tính mạng là trên hết.”
Lâm Đệ Lôi: “Go!”
Chân Thích Ngôn lướt như bay chéo đến góc Đông Nam của mái nhà.
Đó là nơi xa nhất họ có thể tới từ vị trí này.
Thoáng chốc, Thích Ngôn đã đến đích, anh nhanh tay mở điện thoại bật loa, lặp lại chiêu cũ!
Tiếng nhạc vừa vang lên, trong tích tắc, zombie như từ dưới đất bò lên, tràn về phía Đông Nam không khác gì ong vỡ tổ! Mặc dù dưới chỗ Tống Phỉ còn vài con chần chừ du đãng nhưng sau cũng chúng vẫn bị thu hút!
Thích Ngôn nhanh chóng quay về mặc cho chiếc điện thoại kêu ầm ĩ.
Con đường chia tay dế yêu thoát được lần một, tuyệt không có lần hai.
Sáu người không dám chậm trễ, thừa dịp zombie bị hấp dẫn, vội vàng nhảy khỏi góc Tây Bắc siêu thị chạy thẳng về căn tin ở phía Bắc!
Đó là một căn nhà thép đơn sơ ẩn sau nhà tắm, là địa điểm yêu thích của sinh viên chỉ sau căn tin — nhà chuyển phát nhanh!
Đúng thế, đây chính là kế hoạch A của họ.
Sau khi vắt óc suy nghĩ mà không tìm ra phương pháp đánh chiếm căn tin bằng sức của sáu chiến sĩ, họ quyết định lấy lùi làm tiến!
Mặc dù tiết trời âm u nhưng không hạn chế tầm nhìn.
Thời điểm nhảy xuống, sáu người thấy thấp thoáng nhà chuyển phát nhanh, rồi lại bị ba vành đai xanh và chạc cây của cổ thụ cao lớn che khuất.
Kiều Tư Kỳ đầu tàu gương mẫu dẫn trước, lấy tư thế nhảy cao siêu chuẩn liên tiếp vượt qua hai vành đai xanh đang được sửa chữa.
Năm đồng chí còn lại được tiếp thêm động lực nối gót phi thân.
Ngay cả La Canh cũng dễ dàng xử lý chướng ngại vật bằng sức bật tuyệt vời thì khỏi phải bàn đến Thích Ngôn dáng cao chân dài.
Ngay khi nhà chuyển phát hiện ra trước mắt, Kiều Tư Kỳ chỉ ước mình biết bay, chân như giẫm Cân Đẩu Vân phóng càng lúc càng nhanh!
Ở vị trí thứ hai, Tống Phỉ muốn cũng không theo kịp, đành gắng sức cầm cự.
Kiều Tư Kỳ cách điểm chuyển phát mười mét!
Tám mét!
Sáu mét!
Bốn mét!
Đột nhiên Kiều Tư Kỳ đổi hướng!
“Plan B–”
Tiếng hét của Johns truyền trong không khí rung chuyển cực nhanh.
Tống Phỉ lú cả người, não không kịp nhảy số chỉ biết bám theo Kiều Tư Kỳ.
Nhờ một tiếng hét này mà hai chân cậu lập tức rẽ về phía cây cổ thụ.
Nếu số lượng zombie ở nhà chuyển phát vượt quá khả năng đối phó hoặc cửa ở đó đã bị phá hỏng, kiên trì không thể bảo toàn tính mạng thì lập tức thực hiện kế hoạch dự phòng, plan B!
Tống Phỉ nháy mắt đã leo lên nửa thân cây, ngay khi an toàn cậu quay đầu dõi theo bạn bè mình, phát hiện Kiều Tư Kỳ chạy trước bị zombie lao tới túm chân!
Zombie dồn lực khiến Kiều Tư Kỳ mất trọng tâm ngã xuống đất!
Ngay lúc này, nó cắn vào bắp chân cậu!
Kế đó, Lâm Đệ Lôi đâm kéo vào đầu zombie!
Chu Nhất Luật, La Canh và Thích Ngôn theo sau gần như đồng loạt tấn công đầu nó.
Trong chốc lát, đầu con zombie biến dạng.
Đâm một lần chỉ khiến nó bất động, còn giờ đã chết hẳn.
Kiều Tư Kỳ rụt chân về, từ đầu đến cuối nghiến răng không nói lời nào!
Lâm Đệ Lôi tức khắc lôi cậu về phía cái cây gần nhất!
Thích Ngôn, La Canh, Chu Nhất Luật hành động dứt khoát, cũng trèo lên cây!
Tuy nhiên, leo trèo là một bộ môn rất cần kỹ năng.
Bởi vậy cây kỹ năng bỗ trợ* của mỗi người lại sáng tối khác nhau.
*Cây kỹ năng bổ trợ (Technology Tree): Đây là thuật ngữ trong game nhập vai.
Khi tăng cấp, người chơi được nhận điểm bổ trợ thì có thể bổ sung vào các kỹ năng, cách xếp các kỹ năng có hình dạng tương tự cái cây nên gọi là cây kỹ năng.
Nếu điểm đạt đủ mức quy định, kỹ năng đó sẽ sáng lên.
Về cái tên Việt hóa thì một con mù game như mình đã phải cầu cứu thằng bạn, nó bảo vậy đó.
May mắn họ đều chuẩn bị từ trước, Tống Phỉ thả dây thừng kéo Chu Nhất Luật đang mắc kẹt.
Lâm Đệ Lôi cũng buông thõng sợi dây quanh eo để giúp Kiều Tư Kỳ lên.
Thế là Chu Nhất Luật lấy lưỡi lê giải quyết hai con zombie định leo cây, trông cái vẻ đó là biết chắc chúng sẽ thành công.
Lúc này, tình thế coi như ổn định.
Sáu người thoát chết nhờ ba anh hùng cây xanh, cùng tám con zombie bất lực vật vờ xung quanh.
Sợ thì có sợ, trái tim đập mạnh như sắp văng ra ngoài.
Nhưng một dòng cảm xúc mang tên nỗi sợ sâu kín đang bủa vây tất cả.
Không ai biết phải mở lời ra sao.
Dưới làn bụi mờ ảo, khung cảnh tĩnh lặng đến hãi hùng.
Cuối cùng, Kiều Tư Kỳ cất tiếng: “Đừng vậy mà…”
Cổ họng Tống Phỉ đột nhiên khô khốc.
Chu Nhất Luật đầu kia cũng đổi giọng: “Đồ khốn, sao cậu không trốn đi.
Điên rồi à? Nó cắn mà cậu cũng để yên vậy hả?” Dù họ chạy sau cũng khó tránh phải chứng kiến khung cảnh ấy.
Kiều Tư Kỳ uất ức: “Tôi muốn để bị cắn à? Do nó túm lấy tôi đấy chứ.
Ôi chao thôi dẹp dẹp, dù sao cũng có cắn phải thịt đâu.”
Tống Phỉ: “…”
Chu Nhất Luật: “…”
La Canh: “Hả?”
Lâm Đệ Lôi cách đó một chạc cây bóp chân Kiều Tư Kỳ, thầm sáng tỏ: “Cậu ta mặc quần nỉ lót lông dày lắm.”
Kiều Tư Kỳ ngạc nhiên mở to mắt: “Khá quá nhờ.
Dưới còn thêm cái quần thu đông nữa đấy, bao dày dặn!”
Chu Nhất Luật: “Khai lý do mau.
Dám kêu trời lạnh tôi thịt cậu.”
Kiều Tư Kỳ: “Yên tâm, tôi mà rỗi hơi thế ư? Giờ mới bao nhiêu độ, ngày Đại Hàn tôi còn chẳng ngại chân trần kìa.”
Tống Phỉ: “Nên…?”
Kiều Tư Kỳ: “Đáng ngại nhất là chân tôi quá gầy, y chang cái sào.
Không mặc mấy lớp quần thì trông xấu lắm, nom ghê chết đi được.
Thật đấy, không tin khi nào tìm được chỗ lánh nạn tôi cởi quần nỉ mặc mỗi quần dài cho các cậu xem…”
Chu Nhất Luật: “Đừng ai cản, hôm nay tôi phải giết thằng này–”
Quân: ủng hộ bạn Chu, tí thì rơi nước mắt rồi, quỷ sứ không à!
Với cả, các bạn đừng buồn vì mọi người mất đi chốn lánh nạn.
Bởi vì nếu không đi họ đâu thể gặp lại những người đồng đội tuyệt vời sau này.
Spoil 1 xí (chắc là hông sao đâu ha) hai chương nữa, bạn Phỉ gặp lại người quen nhoaa..