ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC) - Chương 20: Phân Tích Suy Luận
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC)
- Chương 20: Phân Tích Suy Luận
Phản ứng đầu tiên của Tống Phỉ là chạy đến cánh cửa bên trái, nhưng zombie lại cố tình nhào về cùng bên, buộc Tống Phỉ phải trốn sang phải.
Cậu gian nan né tránh hết công kích, không hề do dự xông thẳng vào nhà vệ sinh thứ ba trước mặt, nhanh như chớp xoay người sập mạnh cửa!
Tiếc rằng zombie không chậm hơn bao nhiêu, vồ hụt một cái lập tức nối gót Tống Phỉ.
Khi cửa đóng, nửa người nó bị kẹp vào khe hở!
Zombie gắng sức duỗi cánh tay hòng chen toàn bộ thân thể vào! Tống Phỉ liều mạng đóng cửa mà toát mồ hôi trán, vừa ngăn nó chui qua vừa bảo vệ bản thân khỏi bị cắn.
Bỗng nhiên zombie gào ầm lên, dưới cơn nóng giận đã bộc phát toàn bộ sức mạnh! Đẩy một cái, cánh cửa bị phá tan!
Tống Phỉ đột nhiên bị đẩy sang một bên, lưng đập mạnh lên vách ngăn!
Zombie đã nhào đến, nhưng vì diện tích chật hẹp mà Tống Phỉ khó lòng tránh thoát!
Thấy mình sắp bị cắn,Tống Phỉ trong cái khó ló cái khôn bất ngờ ngồi xuống, ôm lấy hai chân đối phương đẩy ra ngoài!
Zombie mất thăng bằng, ngã va đầu lên thành bồn cầu trước mặt!
Tống Phỉ tức khắc buông tay đứng lên, kế tiếp cậu giạng chân ngồi trên lưng kẻ thù, đè gáy đối phương bằng hai tay rồi ấn vào bồn cầu!
Lúc bọn Thích Ngôn chạy tới, đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.
Nếu không phải biết trước đây là một người một zombie thì chắc chắn họ sẽ nhầm thành hành động bắt nạt thông thường.
Hơn nữa, trước đó Tống Phỉ hét thảm thiết bao nhiêu, hiện tại bọn họ lại thông cảm cho vị đang nằm sấp trên bồn cầu bấy nhiêu.
Chu Nhất Luật chém một nhát sướng đã đời.
Xác nhận zombie dưới thân không còn giãy giụa nữa, Tống Phỉ mới thở phào đứng dậy.
Song một giây sau, cậu giống như nhớ tới chuyện gì, nhanh chóng xuyên qua đám bạn chạy vội tới phòng vệ sinh thứ hai.
May mắn thay, tuy cửa sổ thông gió vẫn mở nhưng không còn ai tiến vào.
Tống Phỉ nhanh nhẹn đóng kỹ mọi thứ, lúc này mới phát hiện khóa đã bị phá hủy.
Cửa sổ thông gió của nhà vệ sinh là loại làm bằng hợp kim nhôm phổ biến nhất, có thể trượt được.
Vì WC chuyên dành cho nhân viên nội bộ nên chỉ dùng khóa lưỡi liềm kiểu cũ với một miếng kim loại cong làm ổ, một vật như lưỡi liềm làm chốt, kéo nhẹ là đóng được.
Bởi chỉ cần vặn bốn con ốc vít nên loại này rất dễ lắp đặt, nhưng đặc tính chống trộm kém, nếu tác động bằng lực mạnh thì phần kim loại uốn cong sẽ bị gãy, ổ khóa đi đời, dẫn đến cửa sổ bật mở.
Tuy nhiên ban đêm trường học có bảo vệ tuần tra, cộng thêm siêu thị có camera và phu báo canh giờ.
Phỏng chừng người kinh doanh cũng không sợ cái cửa sổ nho nhỏ này có thể gây tổn thất gì, do đó sử dụng để đối phó là chính.
Lúc kiểm tra, bọn Tống Phỉ không những thấy nó mà còn xem xét khóa chốt cẩn thận nữa.
Nhưng cả nhóm cho rằng dù zombie có phá cửa xông vào thì cũng không biết đẩy sang trái phải, vậy nên chỉ cần lúc nào cũng để ý tiếng thủy tinh vỡ, nhất định sẽ không xảy ra sai sót gì.
Ngờ đâu hiện thực tàn khốc đã cho bọn họ một cái tát đau điếng.
Trong phòng vệ sinh chật chội, mọi người đều lặng im.
Chuyện zombie có thể phá cửa sổ đã phá vỡ “Tam quan mới về thế giới zombie” mà tất cả thành lập.
“Có khi nào trước khi tôi đến WC, nó đã ở bên trong rồi không?” Tưởng tượng cảnh mình từng cách zombie một vách ngăn, Lâm Đệ Lôi nổi hết da gà.
“Hẳn là không đâu,” Lần đầu tiên trong đời, Tống Phỉ cố gắng phân tích và suy luận, “Nếu lúc ấy nó đã ở đó, ngay cả khi không nhạy cảm với âm thanh, nó cũng không thể không phản ứng với mùi của người sống.”
Nhìn chung mấy ngày qua, họ đã gặp đủ thể loại zombie, từ zombie không bị tiếng nhạc hấp dẫn đến zombie không mặt bị La Canh giẫm lên chân, nhưng chưa từng thấy zombie không bị mùi của con người hấp dẫn.
Lâm Đệ Lôi suy đoán thuận theo phân tích của Tống Phỉ: “Cậu vào nhà vệ sinh mấy phút rồi mới hô hào vì bị tấn công, tức là không chỉ sau tôi mà nó còn trèo vào sau cả cậu…!Nhưng không đúng,” Lâm Đệ Lôi phát hiện vấn đề, “Cậu có nghe thấy âm thanh cửa sổ bị mở không?”
Tống Phỉ lắc đầu: “Không đâu, xin thề, từ lúc tôi vào đến khi phát hiện ra zombie, phòng giữa không hề có bất kỳ tiếng mở cửa nào.
Nguyên nhân có thể là nó đã có mặt từ trước khi tôi vào đó, nhưng không tấn công là vì trên người tôi còn mùi nước hoa?”
“Zombie ở ngay phòng bên cạnh à?” Thích Ngôn vẫn luôn im lặng bỗng nhiên hỏi.
Tống Phỉ không rõ lý do, gật đầu như thật.
Thích Ngôn lại hỏi: “Cửa đang đóng?”
Tống Phỉ khó hiểu: “Đúng vậy, mở cửa thì nó mới thấy tôi.”
Thích Ngôn cau mày, cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường: “Lúc đó cửa đóng, nó lại vừa không phát hiện ra cậu vừa không tấn công, tại sao mấy phút sau lại tư dưng nổi điên?”
Tống Phỉ nghẹn họng.
Kỳ thật Thích Ngôn không có ý chất vấn mà chỉ mong hiểu vấn đề càng tường tận càng tốt, thông qua các câu hỏi, anh có thể tổng kết thêm về hành vi và thói quen của zombie.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng luôn là chân lý trong mọi hoàn cảnh.
Nhưng sự do dự của Tống Phỉ khiến anh có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên —
“Tôi nghe thấy tiếng nhạc điện thoại, tưởng là cậu nên đạp cửa.”
Câu trả lời của bạn học Tống làm nhóm bạn đang hóng hớt như lọt vào sương mù, Thích Ngôn thì đen mặt.
Lúc nói mấy lời này, Tống Phỉ cũng biết mình ngu lắm.
Nhưng trên thực tế, điều đầu tiên cậu nghĩ đến khi đó là Thích Ngôn.
Cậu cho rằng trên đời tuyệt đối không tồn tại người thứ hai thích thể loại nhạc ấy, lại còn trùng hợp ngay sau điệu huýt sáo của cậu.
Quan trọng hơn là bọn họ đã “bao” cả siêu thị, sao cậu tưởng tượng nổi có một con zombie đang cao giọng hát hò ở sát vách chứ…!
“Tình yêu cay ~ cay xanh lục ~ cay xanh lá…”
Âm thanh chợt vang lên cắt ngang lời thoái thác của Tống Phỉ.
Trong lúc vật lộn với zombie, không hiểu vì sao bài hát tự ngắt, giờ cũng không hiểu vì sao lại tự động phát.
Cậu ngồi xổm xuống loay hoay tìm thủ phạm phía sau bồn cầu, định đưa cho mọi người để chứng minh cậu chỉ nhất thời lơ là chứ không não tàn, nhưng trong nháy mắt thấy chiếc điện thoại, cậu sửng sốt.
“Đây không phải…!Của cậu…” Tống Phỉ hoảng hốt đứng lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thích Ngôn, đầu óc hoàn toàn rối loạn.
“Vì ở trên nóc nhà quá lâu, cầm mãi không an toàn nên tôi đã ném xuống đất.” Thích Ngôn nhận điện thoại, ấn tắt chuông báo thức.
Đây là phần mềm báo thức anh tải về máy và cài đặt chế độ cứ hai phút lặp lại một lần nếu không ấn dừng chuông.
“Vậy sao cậu không nói với tôi cậu đã làm mất điện thoại?”
Giọng Tống Phỉ hỏi rất nhẹ, thậm chí hơi run rẩy.
Chỉ cần Thích Ngôn nhạy bén, sẽ phát hiện Tống Phỉ như vậy vô cùng bất thường.
“Nói để làm gì? Cậu có thể đền cái khác cho tôi không?”
Đáng tiếc Thích Ngôn không nhìn ra.
Hiện tại, đầu anh tràn ngập ý nghĩ nên làm thế nào để Tống Phỉ nhận rõ rằng thế giới đã khác xưa rồi.
Nếu cậu cứ tiếp tục hành xử thiếu đầu óc như trước đây thì sớm muộn gì cũng mất mạng.
“Cứ coi như cùng một bản nhạc nhưng tôi với cậu đâu có cùng đi WC? Rành rành một thằng to xác mở cửa vào ngồi mà một tiếng vang cũng không có? Cậu có suy nghĩ trước khi hành động không? Bây giờ cậu không chỉ sống phần mình, nhất cử nhất động của cậu đều dính dáng đến mạng của người khác đấy!”
Thích Ngôn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng lời nói ra vẫn hàm chứa sự giận dữ.
Đương nhiên là anh lo cho Tống Phỉ, nhưng cũng giận Tống Phỉ bất cần đời.
Trước đây, thái độ hời hợt này đã ảnh hưởng rất nhiều đến thành tích của Tống Phỉ và mối quan hệ giữa hai người.
Thế nhưng hiện tại, bất kỳ sơ suất nào đều có thể dẫn đến vong mạng!
Các bạn học biết hành động chưa gì đã đạp cửa của cậu quả thực rất ngu ngốc, song đứng trên lập trường của Tống Phỉ, người hoàn toàn chẳng hay Thích Ngôn đã ném di động, bỗng dưng nghe được bản nhạc chẳng những giống hệt mà còn hiếm gặp, phản xạ có điều kiện cho đó là Thích Ngôn cũng là lẽ thường tình.
Cho nên bọn họ không đành lòng khi thấy Tống Phỉ ngoãn ngoãn chịu tội trước lời trách móc liên hồi của Thích Ngôn.
“Được rồi được rồi, cậu ấy cũng đâu phải cố ý.”
“Nếu biết bên trong có zombie thì cậu ấy sao dám đạp cửa.”
“Cậu nhìn bộ dạng cậu ấy ỉu xìu kìa, nhất định là đã sợ chết khiếp rồi.”
“Có gậy gộc hay gì để cố định cửa sổ không…”
Vì một Tống Phỉ không đáng tin cậy xuất hiện quá nhiều nên đây không phải lần đầu tiên Thích Ngôn quở trách đối phương.
Những lúc như thế, cậu không cần biết đúng sai đã nhảy cẫng lên đáp trả, nói dễ nghe là tranh luận chứ thật ra toàn cãi chày cãi cối.
Bản thân Thích Ngôn lại không phải người dễ tính, chính xác mà nói, khi nổi giận chính anh cũng sợ hãi bản thân, bởi vì đến cả lý trí cũng cản không nổi cái đầu nóng.
Cho nên bình thường nếu cảm nhận được cơn bão nổi lên trong lòng, anh sẽ không ầm ĩ với Tống Phỉ mà để hai người tự bình tĩnh, tránh nổi nóng rồi nói những lời hối không kịp.
Thế nhưng Tống Phỉ không quen với điều đó và luôn đổ cho anh muốn chiến tranh lạnh, anh cũng lười giải thích.
Lần này anh trách móc đối phương nửa ngày, thế mà cậu vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, không nói câu nào.
Thích Ngôn cao hơn Tống Phỉ nên khi Tống Phỉ cúi đầu, theo góc độ của anh hoàn không trông thấy biểu cảm của cậu, điều này làm cho Thích Ngôn có phần hoảng hốt.
“Lần sau sẽ không như vậy nữa,” Chỏm đầu vẫn đang cúi thấp rốt cuộc phát ra âm thanh rầu rĩ, “Về sau trước khi làm chuyện gì, tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ càng.”
Thích Ngôn sửng sốt, từng vô số lần hy vọng Tống Phỉ vâng lời đừng càn quấy, nay giấc mơ thành hiện thực, lại có cảm giác sai sai.
“Được rồi, làm gì như dạy dỗ con nít vậy, cậu cũng đâu nói cho người ta biết cậu làm rơi mất điện thoại đâu.” Lâm Đệ Lôi đứng lên giảng hòa, túm Tống Phỉ ra khỏi buồng vệ sinh.
Còn lại Chu Nhất Luật, Kiều Tư Kỳ cùng La Canh, có lơ mơ, có xúc động, có khen ngợi —
La Canh: “Bọn gay mấy đứa yêu đương đều theo motif dạy bảo à?”
Chu Nhất Luật: “Hai tên đàn ông yêu nhau cũng có cái hay, đúng là đúng, sai là sai, đừng hòng làm nũng một tí là đầu hàng vô điều kiện.”
Kiều Tư Kỳ: “Tôi còn lo cậu không hold nổi cậu ấy, xem ra thằng em này nghĩ nhiều rồi.”
Thích Ngôn nào có tâm trạng trêu đùa với bọn họ, anh bận suy nghĩ đến sự bất thường của Tống Phỉ.
Lâm Đệ Lôi kéo Tống Phỉ ra xa một đoạn đủ để không ai nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, rồi mới chọt khuôn mặt như sắp chết của đối phương một cách thích thú: “Sao vậy ta, bị mắng cái đã trưng ra bộ dạng này, từ khi nào da mặt cậu mỏng thế?”
“Không có,” Tống Phỉ gãi đầu, cười hì hì, “Chỉ là tôi cảm thấy mình ngu quá.”
Lâm Đệ Lôi 囧: “Thích Ngôn mắng đủ rồi, cậu không cần bổ sung đâu.”
Tống Phỉ cười gượng, không hề giải thích.
Tuy việc làm ngày hôm nay quả thật ngu xuẩn, nhưng khoảnh khắc nghe thấy lời hát, cảm xúc yên tâm khi nghĩ Thích Ngôn ở sát bên cạnh mới là điều khiến cậu cảm thấy mình quá ngu ngốc.
Chỉ cần người ấy ở bên thì dù trời có sập cũng chẳng màng, không có tiền đồ đến mức chính cậu cũng khinh bỉ bản thân.
Cũng may, người kia chỉ lo trách mắng cậu, không hề chú ý tới vấn đề cỏn con này.
Bằng không cậu chỉ còn nước tìm cái hố để chui xuống.
Khoảng thời gian vừa chia tay, luôn có người trong giới hỏi Thích Ngôn không tốt chỗ nào? Sao hai người lại chia tay? Tống Phỉ mỗi lần đều đưa ra một lý do hết sức phóng khoáng, gì mà tính cách không hợp, tam quan không hợp, không đi chơi được với nhau vân vân.
Nhưng chỉ có mình cậu biết, sự thật nào tốt đẹp như vậy.
Cậu mệt mỏi, thực sự quá mệt mỏi.
Thích Ngôn ưu tú hơn cậu nhiều lắm, đây là một sự thật mà cậu sẽ không bao giờ thừa nhận trước mặt Thích Ngôn, song trong lòng đã sớm chấp nhận từ lâu.
Cậu muốn ở bên Thích Ngôn mãi mãi, cậu từng vô số lần cố gắng đuổi kịp bước chân của đối phương, nhưng sao mà khó khăn đến thế.
Anh như một gốc đại thụ còn cậu đời này chỉ là một cọng cỏ.
Nếu đại thụ đơn thuần muốn ở bên cọng cỏ thì không sao, ý trời trêu người, đại thụ lại mong cọng cỏ non cũng phải trưởng thành cao lớn như mình.
Cỏ non thử rồi chứ, nhưng đâu có được.
Chỉ có đại thụ là không ngừng hy vọng có thể nhổ cỏ lên.
Cứ thế mãi, một ngày nào đó cỏ nhỏ sẽ bị đại thụ nhổ bật gốc.
Cuối cùng đại thụ buộc phải buông tay vì nhận ra rằng cỏ vĩnh viễn không thể thành cây, còn cỏ nhỏ rời đất sẽ suy yếu và chết mòn.
Tống Phỉ không muốn đợi đến ngày đó.
Chỉ có mình cậu biết, ngoài miệng nói chia tay nhưng trong lòng lại luyến tiếc.
Một cây đại thụ, nếu bỏ lỡ thì cả đời sẽ không tìm được một cây thứ hai như thế nữa.
Cầm lên được lại không nỡ bỏ xuống, chia tay rồi còn làm bạn bè cái gì nữa.
Cho đến giây phút này.
Cậu quyết định buông tay Tống Phỉ, không mập mờ, không trêu ghẹo.
Dù cỏ vẫn hoàn cỏ thì cậu cũng không muốn trèo cao, kể cả người ta có sẵn sàng cho cậu xoay quanh thì thời điểm nhìn cậu, cây cao vẫn phải cúi đầu.
Không phải lỗi của Thích Ngôn mà là do tính cách.
Những lần cãi vã trước kia, Thích Ngôn luôn nói cậu không thể đối mặt với vấn đề của mình một cách thẳng thắn, bây giờ cậu đã hiểu điều đó gọi là tự mình biết mình.
Huống hồ trước mắt quan trọng nhất là bảo toàn tính mạng, những suy tính cá nhân có thể liên lụy đến an nguy của mọi người.
Từ giờ trở đi cậu phải xốc lại mười phần tinh thần, không được làm việc theo cảm tính, không được suy nghĩ lung tung nữa.
– – Mười chín năm cuộc đời, lần đầu tiên Tống Phỉ hạ quyết tâm thay đổi triệt để, tức giận phấn đấu làm một cọng cỏ không kéo chân đại thụ.
Cuối cùng, sáu bạn nhỏ dọn thi thể đến phòng nghỉ, dùng băng dính quấn năm cây bút lông lại thành một bó, đặt vào trong khe trượt.
Sau đó, họ dán bó bút lông vào khe nhằm giữ chặt cửa sổ thông gió ở WC.
Để phòng ngừa ngộ nhỡ, bọn họ di chuyển một tủ đồ cao nửa người trong phòng nghỉ của nhân viên, chặn cánh cửa từ bên ngoài.
Cứ thế, một khi zombie muốn phá cửa xông vào WC thì phải động tới chiếc tủ này, tiếng tủ đồ bằng sắt ma sát với sàn đá cẩm thạch sẽ bán đứng chúng.
Làm xong hết thảy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm trở lại đống chăn đệm trải trên đất trong khu sinh hoạt, bắt đầu phân tích tổng kết.
Người cầm đầu cả bọn, Thích Ngôn phát biểu trước tiên, nhưng trước khi nói anh còn liếc Tống Phỉ một cái.
Anh phát hiện cậu giống hệt những người khác, vẻ mặt nghiêm túc cầm bút và sổ, bộ dạng chuyên chú như chuẩn bị ghi chép bài vở trên lớp.
Tống Phỉ không hề cà lơ phất phơ.
Đáng nhẽ đây là việc vui nhà nhà ăn mừng, thế nhưng tận đáy lòng Thích Ngôn cảm thấy có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi, anh không nắm bắt được, cũng không kiểm soát được.
Tất cả mọi người đều nhìn anh.
Thích Ngôn lấy lại bình tĩnh, mở miệng: “Khi tôi ném điện thoại xuống đất, nó vẫn còn đang phát nhạc qua loa.
Song để đề phòng bất trắc, tôi đã thiết lập chuông báo thức, tức là nếu bài hát bị dừng đột ngột vẫn còn chuông báo kịp thời hỗ trợ.
Tiếng nhạc đột nhiên vang lên khi Tống Phỉ đang ở WC và sau khi chúng ta chạy đến, toàn bộ nhạc phát ra đều bắt đầu từ câu đầu tiên của bài, chứng tỏ đó là chuông báo thức.
Như vậy tình huống có khả năng nhất là một con zombie tràn đầy lòng hiếu kỳ nhặt điện thoại lên, rồi vào WC thông qua cửa sổ thông gió.
Về việc nó đánh bậy đánh bạ hay cố tình trèo vào thì không có cách nào xác định.”
“Hẳn là cố tình,” La Canh trầm ngâm một lát, nói: “Còn nhớ Thôi Mạnh Hàm không? Chúng ta nghĩ rằng nhờ cơ thể mềm dẻo khi còn sống mà nó có thể trèo lên, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy trên mặt đất có rất nhiều zombie muốn túm ga trải giường, cuối cùng chỉ duy Thôi Mạnh Hàm trèo lên được.
Tương tự như vậy, không thiếu zombie muốn leo vào cửa sổ thông gió, vậy mà trùng hợp chỉ có một con thành công ư?”
Chu Nhất Luật há hốc mồm kinh ngạc: “Ý của anh là…!Trí lực của bọn chúng không hoàn toàn thoái hóa?”
Mắt Thích Ngôn nheo lại: “Ít nhất nó có thể bắt chước.”
Bầu không khí bỗng bị đóng băng.
Không có cách nào phản bác suy luận của Thích Ngôn.
Bởi leo ga giường trèo cửa sổ đều do bọn làm trước zombie nối gót làm theo.
Hơn nữa, cửa thông gió WC thấp hơn cửa Thích Ngôn leo rất nhiều nên zombie không cần xếp chồng lên nhau.
Nhưng mỗi việc bắt chước ấy thôi cũng đủ khiến lòng người tuyệt vọng.
“Tôi có một vấn đề,” Tống Phỉ giơ tay, “Ừm, lúc cậu ném di động có khóa màn hình không?”
Thích Ngôn sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện cho rằng Tống Phỉ định phá rối, nhưng nghe xong, hiểu sơ lược nghi ngờ của cậu liền nghiêm túc đáp: “Có, nhưng bài hát có thể tạm dừng nếu vô tình chạm vào màn hình khóa.”
Tống Phỉ: “Vậy lúc chúng tôi mở cửa cho cậu vào, màn hình vẫn còn sáng à?”
Thích Ngôn trầm mặc, rất lâu sau mới chậm rãi lắc đầu: “Không, màn hình đã tối đen.”
Tống Phỉ: “Vậy là phải nhấn nút Home để màn hình sáng lên, sau đó mới nhấn nút tạm dừng được.”
Kiều Tư Kỳ: “Còn hiếu kỳ giữ nó, bò vào cửa sổ thông gió, ngồi trên bồn cầu tiếp tục nghiên cứu.”
Chu Nhất Luật: “Hai người có thể đừng nói nữa được không, tôi thấy ớn quá…”
Lâm Đệ Lôi: “Nói không chừng chỉ là trùng hợp thôi.
Chúng ta không nên tự hù dọa chính mình.”
“Hoặc là,” Tổng Phỉ nghiêng đầu suy ngẫm: “Thân thể chúng vẫn còn giữ một ít…!Cái đó gọi là gì nhỉ, ký ức cơ thể? Ví dụ nếu chúng ta cầm điện thoại thì ngón tay sẽ vô thức mở khóa màn hình.
Liệu chúng có như vậy không?”
“Cũng có thể là ký ức,” Thích Ngôn nhìn Tống Phỉ, lần đầu thảo luận nghiêm túc với cậu, “Trí lực không thoái hóa toàn bộ dẫn đến còn giữ năng lực bắt chước thì cũng có khả năng ký ức của chúng được lưu lại.”
Tống Phỉ gật đầu, song cậu tránh ánh mắt Thích Ngôn, làm bộ chăm chỉ ghi chép.
Hoặc là, thật sự chăm chỉ?
Thích Ngôn không có cách nào phán đoán bởi đây không phải một Tống Phỉ anh quen thuộc cũng không phải hình thức ở chung quen thuộc.
Mặc dù trên danh nghĩa đã chia tay nhưng những lúc riêng tư họ vẫn cảm nhận được sự mập mờ như chưa từng chia ly giữa đôi bên.
Chính dòng cảm xúc ấy khiến anh lầm tưởng hai người chưa thực sự chia tay.
Tống Phỉ thích mình, Thích Ngôn biết rõ điều đó.
Mỗi một hành động trêu ghẹo của cậu anh đều để vào trong mắt, tình nguyện mắc câu là vì anh thích đối phương.
Từ xưa đến nay, anh làm gì cũng nắm quyền chủ động, ngay cả trong tình yêu cũng thế.
Ngày Tống Phỉ đòi chia tay anh có phần mông lung vô định, song chỉ vài lần là anh biết người ta đang giận dỗi chứ nào nhẫn tâm rời xa mình.
Thế nhưng giờ phút này, anh bỗng nhiên không còn dám chắc nữa..