ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC) - Chương 18: Tạm Thời An Toàn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC)
- Chương 18: Tạm Thời An Toàn
Whisper hay Larier hay Kotex hay SOFY vĩnh viễn là vấn đề nghiêm túc với phái đẹp.
Có người thích đổi mới mỗi tháng một loại, có người vừa dùng đã yêu, thề một lòng chung thủy không rời.
Lâm Đệ Lôi thuộc kiểu thứ hai.
Nên khi không thấy nhãn hiệu mình quen thuộc trên kệ hàng thì trong lòng cô muốn khóc.
Càng làm người ta ứa lệ là ngay khi bản thân đang xem xét công dụng, chỉ số độ dày, chiều dài thì một tên con trai vọt tới sau lưng.
Dù có dũng mãnh cỡ nào thì Lâm Đệ Lôi cũng vô thức đỏ mặt.
Chẳng ngờ người ta nào để ý đến cô, quét toàn bộ băng vệ sinh xuống đất để trèo lên kệ cao nhất, hổn hển thở gấp mở cửa thông khí duy nhất của siêu thị.
Lâm Đệ Lôi sợ hãi, liều mạng mở cửa trong tình hình toàn quái vật bên ngoài có gì khác tự sát không? Cô chưa kịp chất vấn thì phía sau thêm ba người vẻ mặt lo lắng.
Lâm Đệ Lôi vô thức lui ra sau hai bước để không gian trống, những lời muốn hỏi đều nuốt vào bụng.
Tống Phỉ bên kia sau khi đẩy cửa, thò nửa người ra hét to: “Thích Ngôn —”
Âm thanh tiêu tan trong sương mù nhưng mọi thứ vẫn yên ắng như ban đầu.
Lòng Tống Phỉ chìm xuống, hơi suy tư, cắn răng quyết định, đang chuẩn bị bò ra ngoài thì một đôi chân buông sát mặt cậu, vững vàng đáp lên kệ hàng.
Một giây sau, Thích Ngôn chui vào.
Tống Phỉ vội vàng đóng và khóa chặt cửa, sau khi xác nhận độ an toàn mới quay đầu quan sát bạn trai cũ.
Quanh thân Thích Ngôn chìm trong giá lạnh, không phải cái lạnh của thời tiết mà từ trong thân thể anh toát ra.
Chóp mũi anh đỏ bừng, híp mắt lần lượt đánh giá chiến hữu bên dưới —–
La Canh vội vàng đầu hàng: “Cậu chưa dụ hết zombie ra nha!”
Johns phụ họa: “Ba tên lận!”
Chu Nhất Luật không vô sỉ cỡ đó, chỉ thành thật: “Mọi người tin cậu.”
Thích Ngôn cảm thấy thời điểm mình 60 tuổi lên cơn đau tim đột quỵ, nhất định phải là hôm nay.
Cố giữ vững chút lý trí còn lại, Thích Ngôn quay lại nhìn Tống Phỉ.
Bình thường tiểu quái đã xuất quân thì sẽ đến lượt boss hạ sát kích, anh tin tưởng mình có thể mỉm cười vượt qua với kinh nghiệm phong phú bấy lâu.
“Rất xin lỗi.” Tống Phỉ nói.
Thích Ngôn giật mình.
Nếu vừa nãy trên nóc nhà anh thiếu điều bị cóng thành tượng băng thì giờ phút này, anh thật sự hóa đá.
Trong trí nhớ của mình, Tống Phỉ chưa bao giờ nói xin lỗi.
Lỗi của cậu, cậu già mồm cãi láo.
Không phải của cậu, cậu càng coi trời bằng vung, y hệt Tôn Ngộ Không thời kỳ đại náo Thiên Cung, vĩnh viễn không học được cách cúi đầu.
Nhưng lúc này đây, cậu lại xin lỗi.
Hay là tai bị cóng quá lâu chết máy, Thích Ngôn đoán mò.
Một đôi tay ấm áp phủ lên tai anh.
Nhiệt độ từ tai lan ra toàn thân làm hóa thạch Thích Ngôn bể tan tành.
“Có lạnh không?”
Bị cánh tay che khuất, Thích Ngôn chỉ thấy bờ môi cậu khép mở nên giọng điệu có phần thiếu chân thực.
“Không lạnh.”
Không chân thực còn có giọng nói của mình.
“Rất xin lỗi.” Tống Phỉ lặp lại.
Thích Ngôn quên sạch bách những lời mắng nhiếc, mỉa mai, phê bình mình đã soạn sẵn, chỉ biết mình chưa từng dịu dàng thế này bao giờ: “Không sao.”
Ba bóng đèn đang bận xem phim tình cảm, tuy khác suy nghĩ nhưng tâm tình đều phức tạp —–
Kiều Tư Kỳ: “Ngu ngốc.”
La Canh: “Cao thủ.”*
(*Nguyên là lão lái xe: người am hiểu về một lĩnh vực nào đó)
Chu Nhất Luật: “Tội nghiệp ghê —-”
Thích Ngôn nhảy xuống khỏi kệ đồ mới phát hiện sự tồn tại của Lâm Đệ Lôi.
Cô không lên tiếng hẳn là bị màn ân ái của anh và Tống Phỉ dọa đến quay đơ.
“À, đây là đàn em bọn tôi vừa cứu.” La Canh sợ cô nàng nghĩ vẩn vơ dẫn đến hiểu lầm tính hướng cả đội, hấp tấp phá tan bầu không khí mập mờ này, “Lâm Đệ Lôi, khoa Tin tức Truyền thông.”
Người đẹp Lâm đến trước mặt Thích Ngôn, dò xét tới lui giữa anh và Tống Phỉ, cuối cùng thở dài giậm chân: “Đáng ghét, sao không nói sớm!”
Thích Ngôn 囧, ném ánh mắt “Còn không mau khai báo” cho ba chiến hữu rồi lại liếc Tống Phỉ với hàm ý cảnh bảo mạnh mẽ, bất đắc dĩ cười khổ: “Đừng như vậy, đàn chị.”
Một câu, bốn thằng ngốc.
Lâm Đệ Lôi bĩu môi, có phần hờn dỗi: “Đừng có gọi chị, người ta mãi mãi tuổi mười tám đó biết không!”
Thích Ngôn lập tức nhấc tay đầu hàng: “Ừ ừ, Tiểu Địa Lôi.”
Người đẹp cười tươi như hoa, rõ ràng biệt danh mới mẻ và kì cục này đã chiếm được cảm tình của cô.
Cười một nửa, cô bất ngờ che miệng, nhớ mình còn chuyện quan trọng phải làm, nhét đồ trong tay vào túi áo khoác chạy biến vào toilet siêu thị.
Năm người dõi theo một đường cô đi.
Tận khi bóng lưng xinh đẹp hoàn toàn mất dạng, bốn đồng đội đồng loạt tỉa Thích Ngôn.
Thích Ngôn vội vàng giải thích: “Bọn tôi đều thuộc hội học sinh trường, quan hệ bạn bè thuần khiết.” Nửa câu sau đương nhiên dùng để đáp Tống Phỉ.
Song bạn học Tống nghi ngờ: “Tiểu Địa Lôi là thế nào hử?”
Thích Ngôn hít sâu rồi thở ra, bàn tay bất giác nắm chặt: “Buộc phải gọi một cái tên dở hơi thế nội tâm tôi cũng ám ảnh đó!”
Tống Phỉ hết đường thắc mắc.
Cậu chỉ muốn ôm bạn trai cũ của mình ngay và luôn.
“Cậu mới gọi cô ấy là đàn chị?” La Canh rất quan tâm vấn đề này.
Thích Ngôn gật đầu: “Chị ấy lớn hơn tôi một tuổi, năm ba.”
Hai mắt La Canh tỏa sáng: “Vậy ra cô ấy là bạn học không phải đàn em của anh…”
Xung quanh chẳng ai hiểu có gì hạnh phúc vì một sự khác biệt không đáng này.
Nhưng nghĩ kỹ, có thể tư duy đám học Toán khác với người thường chăng?
Lúc Lâm Đệ Lôi quay về, bọn Tống Phỉ đã trải túi ngủ ngay trong khu đồ dùng thiết yếu.
Khu này tọa lạc trong góc siêu thị nên tương đối rộng rãi.
Hơn nữa, mở mắt đều có ga giường, chăn, gối đủ loại, ngó bên kia là gian cốc, phích, xô chậu nhựa với màu sắc hoa văn quen thuộc ở ký túc xá, hết sức gần gũi.
Lâm Đệ Lôi mạnh bạo ngồi lên một cái chăn bông, không ngại ngùng, sắc mặt trắng hơn ban nãy, đôi lông mày nhíu chặt, cắn môi, tóc vén hết đằng sau tai, thái dương đổ mồ hôi.
Hệ thống sưởi trong siêu thị tất nhiên đã bị cắt, may mắn có điều hòa thông khí hay dùng dịp hè phát huy công dụng.
Gió mát thoang thoảng xua đi sự âm u thiếu hơi người nhiều ngày.
“Không thoải mái à!” La Canh thấy sắc mặt Lâm Đệ Lôi bèn ân cân hỏi thăm.
Lâm Đệ Lôi ngập ngừng giây lát, nói không rõ ràng: “Khá tốt.”
“Sao nãy giờ cậu ôm bụng vậy? Bị thương ở đó hả!”
“…”
La Canh thấy sao nói nấy, chẳng thèm suy nghĩ trước sau, hỏi xong bị ánh mắt khinh bỉ của đội hữu và người đẹp băm vằm, mới chợt nhớ ra người ta mới xông vào khu đồ dùng sinh lý!
“Tôi, tôi không có ý đó, tôi quên mất, giờ mới nhớ ra, tôi…”
“Không có gì đâu.” Lâm Đệ Lôi mỉm cười cắt ngang lời anh.
La Canh trông thấy nụ cười mà như thấy dao.
“Mùi gì thế?” Thích Ngôn bất ngờ thắc mắc.
Trong không khí tỏa hương thơm cay nồng gay mũi, là mùi của mấy lọ nước sốt Lao Gan Ma La Canh đánh vỡ khi chiến với thây ma.
Trong khi Thích Ngôn còn chưa hiểu mô tê gì, La Canh đã nhận ra, thấy người đẹp Lâm nhíu mày thì lập tức xung phong lao động: “Tôi dọn dẹp chút!”
Kiều Tư Kỳ và Chu Nhất Luật cũng cảm thấy sai sai nên không hẹn cùng đứng lên: “Bọn em đi hỗ trợ!”
Chăn bông chỉ còn ba người.
Lâm Đệ Lôi ngó Thích Ngôn rồi lại ngó Tống Phỉ, đột ngột nở nụ cười với người sau: “Cậu tên gì?”
Vì cảm nhận được luồng áp lực vô hình ẩn sau nụ cười má lúm nên Tống Phỉ không tự chủ nuốt nước bọt: “Tống Phỉ ạ.”
Lâm Đệ Lôi gật đầu, hối lỗi: “Lúc đó, tôi có phần sốt tuột không kiểm soát được hành vi.”
Thích Ngôn: “Chị dám đập cửa kính?!”
Tống Phỉ: “…”
Lâm Đệ Lôi nhẹ nhàng nâng mí mắt: “Cậu nói gì cơ?”
Thích Ngôn bật dậy: “Em đi xem mấy thằng kia làm cái gì mà lâu như thế —-”
Chăn bông chỉ còn hai người.
Lâm Đệ Lôi lẳng lặng quan sát Tống Phỉ.
Nếu trên thế gian này hồng nhan họa thủy thực sự tồn tại, Tống Phỉ nghĩ, thì nhất định phải là gương mặt này.
“Bảo sao dù tôi có theo đuổi cỡ nào cậu ấy cũng không đáp lại.” Lâm Đệ Lôi cong chân, ôm đầu gối, mái tóc như thác đổ trước ngực, tạo thành bức tranh “Mỹ nữ ngọt ngào” đầy giả tạo.
Khoảng khắc Lâm Đệ Lôi ai oán giậm chân với ex đại nhân, Tống Phỉ đã đoán được phần nào, nhưng mà nghiêm túc suy nghĩ thì cái dáng vẻ hoảng hốt bỏ chạy chứng tỏ anh chưa từng đồng ý với đàn chị Lâm, thực sự không dính chút quan hệ nào.
“Có điều…!những thứ này không còn quan trọng, “Lâm Đệ Lôi bỗng cười khổ, “Bây giờ tôi chỉ ước được sống.”
“Một mình chị trụ vững năm ngày trong phòng tắm, “Tống Phỉ cho rằng đây là một việc ngoài sức tưởng tượng, “Sau này tất sẽ tai qua nạn khỏi.”
Lâm Đệ Lôi rũ mi, im lặng nửa ngày rồi yếu ớt lên tiếng: “Tôi muốn uống nước ấm.”
Mặc dù khu nhân viên có bình nước nhưng khi Tống Phỉ đến thì phát hiện trên đó đều loang lổ vết máu.
Cậu di chuyển sang kệ hàng, chọn một chiếc phích, vào toilet rửa sạch sẽ, kế tiếp đổ đầy rồi đun bằng sục siêu tốc, sau cùng rót ra cốc mới.
Thời điểm Lâm Đệ Lôi nhận cốc, cô ngẩn người, thổi hơi hai cái và nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, mỉm cười yếu ớt: “Đường nâu.”
Tống Phỉ nhún vai đầy tự nhiên: “Bao rẻ bao no.”
Lâm Đệ Lôi bật cười thành tiếng, sắc xanh xao cũng trở nên hồng hào.
“May mà cậu là gay, ” cô nói, “Nếu không chẳng biết đã gieo họa biết bao thiếu nữ.”
Lâm Đệ Lôi uống hết cốc đường nâu cũng chưa thấy bốn người anh em quay về.
Tống Phỉ vô thức lo lắng, mặc dù siêu thị rộng lớn nhưng cũng không đến mức một đi không trở lại thế này.
Cậu đỡ hai chiếc gối để Lâm Đệ Lôi dựa vào còn bản thân đi tìm chiến hữu.
Chẳng ngờ vừa bước vào khu lương thực thực phẩm đã thấy bốn anh hùng ngồi trên nền đất, hì hục đua nhau ăn.
Tống Phỉ giận không kiềm được lao tới đoạt bánh mì thịt ruốc trong tay Thích Ngôn: “Ăn mảnh không thèm gọi ai!”
Giấc mơ vĩ đại nhất ngày thơ ấu của Tống Phỉ là mở một siêu thị để được thoải mái ăn tất cả mà chẳng cần lăn ra đất ăn vạ cha mẹ cũng không phải khóc lóc om sòm đòi ông đòi bà.
Ngày hôm nay, giấc mơ đó đã thành hiện thực.
Tuy chậm vài chục năm nhưng vẫn vô cùng sung sướng!
“Cảm giác đói khát thật khó chịu, “Hai má Kiều Tư Kỳ phồng to song vẫn không quên phát biểu cảm nghĩ, “Ước mơ lớn nhất bây giờ của tôi là chết chìm trong mì ăn liền.”
“Dẹp cái giấc mơ đó đi, “Chu Nhất Luật xì mũi coi thường, “Cho tôi hai mươi hộp cơm thịt.”
Tống Phỉ vừa nhìn họ với nụ cười bên môi, vừa uống sữa AD, chưa bao giờ thấy thỏa mãn và hạnh phúc đến nhường này.
La Canh ăn lửng dạ, nhanh nhẹn bưng mì úp kèm lạp xưởng cho Lâm Đệ Lôi.
La Canh hỏi: “Cậu thích ăn gì?”
Lâm Đệ Lôi vui vẻ nhận lấy, vì không có người ngoài nên cô cũng thẳng thắn: “Cậu tốt ghê nhưng đây không phải món tôi thích.”
La Canh thắc mắc: “Thế cậu thích ăn gì?”
Lâm Đệ Lôi cắn môi dưới, hơi không cam lòng mà khăng khăng: “Như Thích Ngôn.”
Nét mặt giáo sư La tràn ngập tuyệt vọng: “Thật khó để thích một người con trai.”
Lâm Đệ Lôi: “Ý tôi không phải vậy!!!”
Giữa trưa, khói bụi ô nhiễm tan dần nhường chỗ cho ánh nắng mặt trời lờ mờ lấp ló sau tầng mây.
Trong siêu thị rộng lớn, kệ hàng đổ ngổn ngang, vết máu khắp nơi, tựa như vừa trải qua thảm kịch.
Vậy mà giờ đây, nó lại là bến đỗ cho những người sống sót.
Sau khi lấp đầy dạ dày, sáu người kiểm tra từ đầu đến cuối những chỗ có khả năng gây chú ý cho zombie hoặc những nơi dễ bị phá hủy, sau đó dùng đồ vật che lấp và gia cố toàn bộ.
Chừng một tiếng sau, tất cả mới có thể tụ tập về một địa điểm bình tĩnh kể lại sự kiện đã qua và cùng suy nghĩ về lối thoát sau này.
“Lâm Đệ Lôi, viện phát thanh và nghệ thuật lưu trữ hệ phát thanh, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Địa Lôi.”
“…”
“…”
“…”
“…”
“Nói gì đi chứ!”
“Chu Nhất Luật viện xây dựng ngành kiến trúc!”
“Kiều Tư Kỳ viện Ngoại Ngữ khoa Anh!”
“Chuyên ngành Toán ứng dụng La Canh!”
“Tống Phỉ hiện đang học viện Lịch sử học khoa quản lý du lịch!”
“Học viện Sinh học khoa sinh vật Thích Ngôn!”
Tống Phỉ: “Cậu giới thiệu làm gì…”
Thích Ngôn: “Giữ đội hình cho chuẩn…”
Mặc dù Lâm Đệ Lôi là một cô gái mạnh mẽ nhưng nhớ lại quá khứ năm ngày trước đó vẫn sợ hãi y nguyên: “Lúc đó tôi đang lấy nước thì trông thấy một đám người điên cuồng chạy náo loạn, còn tưởng bị khủng bố tập kích.
Trên TV vẫn thường đưa tin về mấy vụ chém người đấu súng ở sân trường đó.
Mãi sau này mới phát hiện…!đều không đúng, chính xác là tang thi.”
Tống Phỉ kinh ngạc: “Chị vừa thấy đã tin là virus zombie?”
Lâm Đệ Lôi gật đầu: “Bạn trai cũ của tôi rất thích xem thể loại này, tôi cũng hay xem cùng anh ấy.”
Tống Phỉ nheo mắt hồ nghi dò xét Kiều Tư Kỳ.
Bạn trẻ Johns vẻ mặt đau khổ: “Tôi còn chưa có mối tình đầu cơ oan quá mà…”
“Thật ra sáng nay, tôi tuyệt vọng lắm, suýt nữa thì nghĩ quẩn, dù sao sớm muộn đều chết, chẳng bằng dứt khoát mở cửa xông ra ngoài, bị cắn chết còn hơn chết đói hay bị dọa chết khiếp, thậm chí còn sảng khoái ấy.
Song tôi không cam tâm, đã trụ vững lâu như thế lý nào lại buông tay? Sau đó, tôi nghe có tiếng nhạc từ di động…” Lâm Đệ Lôi ngẩng đầu, thu dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc nhìn thẳng năm người, “Cưỡi ngựa trắng có thể không phải hoàng tử nhưng đánh zombie thì nhất định phải.
Cảm ơn các cậu đã cứu tôi.”
Tống Phỉ: “Đều là bạn bè cảm ơn cái gì chứ!”
Chu Nhất Luật: “Tiện tay thôi mà.”
Kiều Tư Kỳ: “Bọn em là đấng mày râu mà lị!”
La Canh: “Cậu muốn lấy thân báo đáp không?”
Thích Ngôn: “Đừng khách sáo.”
Cảm giác như trà trộn giữa một đám kỳ quặc vậy.
Quân: Lôi trong Lâm Đệ Lôi nghĩa là nụ hoa chứ không phải quả pháo lôi đâu..