ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC) - Chương 14: Thủy Triều Zombie
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC)
- Chương 14: Thủy Triều Zombie
Edit: Bạch Thần Quân
(Chương này có bài hát, trên phần media của watt)
Chu Nhất Luật muốn lật bàn.
Tống Phỉ sao có thế bình tâm.
Bọn họ là cây Vạn Niên Thanh* của Tổ Quốc, nhưng cây gì thì cây cũng cần tưới nước, còn đây vừa hứng gió nằm sương vừa bị quân thù rình rập cắn xé, đến hoa giả cũng phải chào thua!
Thích Ngôn lẳng lặng nhìn qua khung cửa sổ, nửa ngày sau, đột ngột nói: “Thật ra thời tiết thế này cũng có cái hay.
Có khói bụi tức là có con người sinh hoạt, chưa biết chừng vẫn còn nhà máy hoạt động bình thường.
Chứng tỏ phỏng đoán của ta về lực lượng an ninh trong thành phố thông qua điện nước không cắt giảm là chính xác.”
Ba người còn lại mặc dù mơ hồ nhưng nghĩ kỹ một chút thì không phản bác nổi.
Chưa từng nghĩ tới một ngày bọn họ phải lấy khói ô nhiễm làm điểm tựa tinh thần, thật đúng là, thói đời phức tạp.
“Vậy bao giờ những lực lượng đó mới cứu chúng ta?” Hiện giờ, Kiều Tư Kỳ rất mong mình biến thành trạm thu phát, chỉ cần được bảo vệ và yêu thương thì cậu sẽ ngoan ngoãn phát điện.
Tống Phỉ ngẩng đầu nhìn bên ngoài, tựa như trong làn sương khói kia có ánh sáng tương lai: “Họ nhất định sẽ đến vì vậy ta phải kiên trì cho tới khi đó.”
Với thời tiết giơ năm ngón tay cũng không thấy này, tình hình quả là bất tiện, nên kế hoạch siêu thị tạm thời gác sang một bên, kỳ thật họ vẫn sẽ tạm hoãn bởi cả bốn muốn tận dụng thời gian tìm thêm đồng đội chứ không xuất phát quá sớm.
Ban công phòng 440 chìm trong khói bụi ô nhiễm.
Chu Nhất Luật cầm ghita hòa một bài tiết tấu tương đối nhanh, đánh thức thính giác trong sương mù.
Bài nhạc kết thúc, Tống Phỉ cuộn sách nhằm khuếch đại âm thanh, đưa lên miệng hô to: “Toàn thể đồng bào chú ý, toàn thể đồng bào chú ý, xét tình hình ký túc xá nay như đảo hoang, gạo hết súng cũng tận, lãnh đạo thấy con đường duy nhất là dũng cảm xông pha ra trận.
Vậy nên cuối ngày hôm nay, phòng 440 tầng hai sẽ cử hành đột phá vòng vây, mục tiêu siêu thị, lấy sương làm mốc, sương tan lấp tức khởi hành, đồng bào nào cùng chung chí hướng hoan nghênh gia nhập, càng nhiều càng tốt! Sẵn sàng — xuất phát.”
Chu Nhất Luật, Kiều Tư Kỳ: “Một con thuyền tre ~~”
Thích Ngôn: “Hô hây hô.”
Chu Nhất Luật, Kiều Tư Kỳ: “Khó lòng vượt đại dương bao la ~~”
Thích Ngôn: “Hô hây hô.”
Chu Nhất Luật, Kiều Tư Kỳ: “Đoàn người vung mái chèo ~~”
Thích Ngôn: “Hô hây hô.”
Chu Nhất Luật, Kiều Tư Kỳ: “Đưa thuyền lớn ra khơi ~~”
Thích Ngôn: “Hô…!Fuck, đứa nào ném giày đó!”
Nhờ ơn Tống Phỉ, bạn học Thích Ngôn lần đầu tiên trong đời bị ăn giày vào mặt.
Thích Ngôn: “Chỉ alo suông như cậu thì còn lâu mới được!”
Tống Phỉ: “Mấy người hát thiếu cảm xúc quá thì có!”
Kiều Tư Kỳ: “Thuyết phục kiểu cảnh sát khuyên phạm nhân đầu hàng tự thú thế, ma nào dám đồng ý?”
Chu Nhất Luật ôm đàn trầm ngâm, nói: “Hay thôi đi.
Hành động lần này vừa nghe đã thấy lành ít dữ nhiều, chưa bị ép đến đường cùng thì không ai muốn mạo hiểm đâu.”
Thích Ngôn, người luôn suy nghĩ chu toàn, không hiểu: “Tình cảnh này còn chưa phải đường cùng thì cái gì mới là đường cùng?”
Tống Phỉ hết sức chân thành suy nghĩ, cảm thấy hẳn lý do là: “Zombie đào vách tường.”
Nghĩ vậy, cả bọn không tiếp tục hao phí sức lực, bắt đầu thu dọn vật dụng.
Bản thân Tống Phỉ sở hữu hai chiếc ba lô cộng thêm ba chiếc Thích Ngôn mang về lúc tìm đồ ăn, nhưng mà với số đồ dùng hữu dụng thưa thớt, đừng nói bốn ba lô, một cái cũng đủ thừa.
Đèn pin, sục đun nước, ví tiền, chìa khóa, chocolate gộp lại chiếm chưa tới một phần ba túi.
Tống Phỉ thỏa mãn trước cảm giác nặng trình trịch của xích xe trên cổ mình, mở tủ quần áo xem xét rồi lâm vào trầm tư.
“Mang theo.” Thích Ngôn đột nhiên cất lời, tựa như đọc được suy nghĩ trong đầu cậu.
Tống Phỉ nhìn về phía anh: “Chắc chứ?”
Thích Ngôn gật đầu: “Không riêng mình cậu, cả ba chúng ta đều phải mang.
Vạn nhất ta không thành công, bị nhốt ngoài Vành Đai Xanh hay đâu đó, dưới tiết trời kiểu này thì việc chống rét là ưu tiên hàng đầu.”
Đầu Kiều Tư Kỳ đầy sọc đen: “Tôi ứ thích cái kết Vành Đai Xanh này tẹo nào…”
Rủa xả thì rủa xả, bốn người vẫn lật tung tủ quần áo 440 đến tận đáy, cuối cùng tổng kết có một chiếc áo phao lông vũ, một bộ đồ thể thao, hai bộ quần áo thu đông, một áo phao xám, một áo len lông cừu và quần thể thao bằng nhung, tất cả bị nhét vào từng ba lô.
Chuẩn bị xong xuôi, sương mù vẫn dày đặc.
Bụng Tống Phỉ bắt đầu sôi ùng ục, cậu đành chơi tạm vài trò offline trong máy để giết thời gian.
Không biết bao lâu, bị nhàm chán đến đần độn, Tống Phỉ nhìn cột sóng vẫn trống trơn như cũ, bỗng nhiên thì thầm: “Chẳng biết bâu giờ ở nhà thế nào rồi…”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng trầm hẳn.
Gia đình cả bốn đều ở tỉnh khác, từ khi xảy ra chuyện không may, họ cũng không tài nào liên lạc với người thân báo bình an đồng thời nắm được tình hình bên bố mẹ.
Không nói ra song lòng ai cũng bị táng đá nặng nề này đè ép.
“Liệu siêu thị có điện thoại để bàn không nhỉ, có lẽ sẽ không bị mất sóng đâu.” Kiều Tư Kỳ đưa ra suy đoán.
Đôi mắt Chu Nhất Luật lóe sáng: “Vào sẽ biết.”
Tốt, thêm một lý do để dũng cảm tiến lên.
Rốt cuộc vẫn là Tống Phỉ vỗ đùi, cấp liều thuốc an thần cho chính mình và người xung quanh: “Bố mẹ nhất định không sao! Chúng ta vẫn còn sống nhăn răng thì cứ gì đấng sinh thành lại gặp nạn được?”
Thích Ngôn, Kiều Tư Kỳ, Chu Nhất Luật: “…!Đúng!”
Logic kiểu này quả là không đỡ được.
Những tưởng hôm nay sẽ uổng công vô ích bầu bạn với cái đói, chẳng ngờ ba giờ rưỡi chiều, khói sương tan dần.
Gió nơi đâu thổi ào ào, bất ngờ xé tan màn sương mang theo ánh dương.
Cả bọn không tiếp tục chờ thêm đồng đội, quyết định xuất phát thật nhanh!
Kéo cửa ban công, họ quan sát tình hình dưới tầng.
Vẫn như cũ, trong nhà địch đông ngoài sân địch vắng, chỉ vỏn vẹn sáu tên đang chậm chạp vật vờ không mục tiêu.
“Khi leo xuống, nhớ lưu ý động tác nhẹ nhàng, không lo nhanh chậm, chỉ cần để ý có phát tiếng động hay không.
Vả lại, nhất định phải nắm cho chắc, nếu không trụ được ngay lập tức chui vào ban công dưỡng sức, tuyệt đối đừng cố gắng gượng.” Tuyển thủ leo ban công chuyên nghiệp, Thích Ngôn dốc lòng truyền dạy.
Chu Nhất Luật vói tay vào vạt áo lông trắng, sờ con dao cắt sushi bên hông, gật đầu.
Kiều Tư Kỳ vuốt túi áo phao hàng hiệu, cách một lớp bông cũng có thể cảm nhận được độ cứng của con dao đa di năng Thụy Sĩ: “Đồng ý.”
Tống Phỉ nhìn sợi xích xe vì thuận tiện mà đeo trên cổ mình, lại sờ quạt Thái Cực qua lớp lông vũ, tự ti thoáng nuốt nước bọt đánh ực.
“Không lấy cứng trọi cứng, có thể chạy trốn miễn sao không bị cắn là được.
Trong trường hợp chống không lại thì tấn công phần đầu chúng, càng mạnh càng tốt.” Tuy Thích Ngôn dặn dò tất cả nhưng ánh mắt vẫn chuyên chú vào Tống Phỉ.
Cuối cùng, Tống Phỉ trịnh trọng gật đầu một cái.
Thích Ngôn hít sâu, nắm chặt lan can, bắt đầu leo xuống.
Ba người khác tức khắc bám theo.
Năm phút sau, cả ba leo đến tầng hai.
Vì để duy trì lực ma sát, bốn người không mang găng tay nên lúc này bị gió lạnh ùa vào ban công thổi tê cứng, song không một ai rảnh bận tâm.
Cả bọn dừng ở ban công thứ tư tầng hai, ba phòng phía trước đã có zombie, Thích Ngôn từng tìm hiểu một lượt cho nên chỗ này coi như là địa điểm gần thế giới bên ngoài ký túc xá, việc tiếp theo chỉ là đợi chờ.
Ba trong số chúng lần lượt bỏ sang đầu bên kia, còn lại một kẻ đứt tay, một mặt nhão nhoét và một kẻ khác vẫn qua lại tương đối gần họ.
Nhất là tên mặt nhão ở ngay dưới chân bốn thiếu niên.
Sau cùng, kẻ đứt tay và kẻ còn lại bỏ đi xa xa.
Chỉ duy mặt nhão bất động, không chỉ bất động mà còn như đánh hơi thấy gì, ngó nghiêng nghe ngóng đông tây.
Ba tên trước đó đã đi từ lâu cũng có ý vòng trở lại, Thích Ngôn đánh mắt ra hiệu cho đồng đội.
Ba người gật đầu.
Thích Ngôn phi thân tung một cước vào đầu tay zombie mặt nhão khiến hắn ngã bịch ra nền đất, Thích Ngôn theo quán tính lao thẳng lên người hắn.
Có điều Thích Ngôn không dừng động tác, mượn lực lăn một vòng, nháy mắt cách xa hắn một đoạn!
Mặt nhão ré lên từng tiếng chẳng giống tiếng người, đứng dậy há miệng hòng tấn công Thích Ngôn!
Lúc này, ba người khác cũng đáp xuống đất, tốc độ của Chu Nhất Luật nhanh nhất, vọt tới sau lưng zombie như chú báo săn, ánh sáng lóe lên, con dao thái sushi đâm mạnh vào gáy dị nhân.
Mặt nhão cứng đờ như điểm huyệt.
Chu Nhất Luật cắm cho đã đến khi rút ra thì bị kẹt, không tài nào gỡ nổi.
Thích Ngôn tranh thủ sang hỗ trợ, người tóm zombie, người cầm dao, phải dùng sức chín trâu mười hổ mới thành công.
Máu đen thẫm nhanh chóng văng lên mặt cả hai, dù tố chất tâm lý có tốt cách mấy thì vẫn bị hoảng hốt kinh hãi trước xúc cảm giết người, bỗng nhiên đôi bên bị Tống Phỉ và Kiều Tư Kỳ kéo sang hai hướng! Tích tác khi bọn họ tách ra, tay zombie cụt tay vồ hụt con mồi!
Không chỉ cụt tay còn có những mấy kẻ đã đi xa vòng trở lại!
Thích Ngôn bị phân tâm bởi địch thủ, không chú ý cụt tay lần nữa tấn công mình, đợi phát hiện đã không kịp, zombie đang chuẩn bị gặm mặt mình.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một vật thể đỏ rực từ trên trời giáng xuống.
Chưa đầy một ngày, mặt Thích Ngôn được “hỏi thăm” hai lần, đầu tiên là giày, giờ là quạt.
Nhưng mà lần thứ nhất quả là thảm hại, lần thứ hai thì vừa thảm hại pha trộn với xúc cảm đau khổ khó nói thành lời —- lớp quạt lụa cứng rắn và mỏng manh cản hàm răng dị nhân nhưng không cản nổi anh cảm nhận bờ môi tay zombie cụt tay lướt trên mặt mình, ma sát ma sát như biến thái.
Tống Phỉ gắng sức ngăn trở “chó điên”, dựa theo ước định trước đó, bất chấp thu quạt, có thể chạy trốn thì phải chạy, mang theo cây quạt đỏ chói phóng ra ngoài ký túc!
Thích Ngôn ăn ý đuổi kịp!
Kiều Tư Kỳ và Chu Nhất Luật bị một màn trước mắt hù suýt chết, mãi đến khi thấy hành động của Thích Ngôn, mới vội vàng hồi thần, dợm bước đã bị zombi cụt tay công kích!
Kiều Tư Kỳ cắn răng nhắm tịt mắt, con dao Thụy Sĩ nhỏ bé chém loạn xạ, chém thẳng vào mắt cụt tay!
Zombie tru lên grào, Kiều Tư Kỳ mở mắt, bị thảm trạng trước mắt dọa suýt phát ngốc, thế nhưng đối phương chỉ tạm ngưng hoạt động, rồi nhào về phía trước!
Ngay lúc Kiều Tư Kỳ cho rằng mình chết chắc thì Chu Nhất Luật thay cậu bổ một dao trúng huyệt thái dương đối phương!
Lần kế tiếp, Chu Nhất Luật ra tay trầm ổn hơn nhiều, tuy vậy cảm giác mâu thuẫn đầy bức bối vẫn quẩn quanh trong lòng.
Zombie cụt tay vừa “tử trận” thì bốn kẻ biến dị từ đầu kia đã về!
Hai người không dám liều lĩnh, nhấc chân bỏ chạy, chẳng ngờ vừa di chuyển vài bước đã gặp Tống Phỉ và Thích Ngôn đang quay lại!
“Nhanh trèo lên tầng!!!”
Thích Ngôn bỗng dưng quát không đầu không đuôi nhưng Chu Nhất Luật và Kiều Tư Kỳ nhìn biểu cảm khẩn trương của anh cũng đoán được —– phía trước nhất định có biến!
Nhưng có phải thích lên là lên được đâu!
Ban công tầng một hoàn toàn bịt kín, mang tiếng là ban công mà nằm ngay trong phòng ngủ, bên ngoài rào chắn bởi một loạt cửa kính, nhảy từ tầng hai từ dễ chứ trèo ngược lên, nằm mơ đi!
Nguy hơn là zombie bám theo Thích Ngôn đã xuất hiện, ngay cả đám phiền phức trong nhà cũng bị thu hút, chớp mắt, thủy triều zombie ùa ra!
“Bên này —–”
Bỗng có tiếng la truyền từ trên tới.
Bốn chiến sĩ đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy ban công đối diện phòng 440 có bóng người, “sợi dây thừng” cột từ màn luồn qua khe song sắt thả xuống, không dài không ngắn vừa xinh chạm đến mặt đất.
Bọn họ như gắn moto, bắn lên ngang máy bay phản lực, Chu Nhất Luật nhanh nhất, Kiều Tư Kỳ thứ hai, Tống Phỉ kế đó và Thích Ngôn bọc hậu, bu lại như một đám châu chấu đu dây.
Thời điểm Thích Ngôn leo lên, suýt chút nữa thì bị zombie đuổi tới cắn vào chân, cũng may là tốc độ của anh nhanh hơn chúng.
Hai mươi mấy con zombie vây quanh “dây thừng”, vô số lần thử túm lấy màn đều tuột khỏi tay, vài kẻ đặc biệt hơn thì chân vừa đạp lên đã ngã ngửa.
Đồng tác đòi hỏi sự linh hoạt cỡ này, đám người lờ đờ cứng ngắc sao có thể thực biện, cuống cuồng nóng nảy lại thất bại nhiều lần.
Tống Phỉ: “Này, Kiều Tư Kỳ đừng có đung đưa nữa!”
Kiều Tư Kỳ: “Chu Nhất Luật làm đó ứ phải tôi.”
Chu Nhất Luật: “Nắm cái thứ đồ chơi mềm như tơ này có thể không lắc được chắc!”
Thích Ngôn: “Lắc gì thì lắc, đừng có giẫm vào đầu tôi!”
Bọn họ rốt cục cũng an toàn sau khi Thích Ngôn thành công chạm đất.
Vẫn là số tầng đó, có điều đổi từ tòa này sang tòa khác mà thôi.
La Canh đưa bốn bạn học vào phòng, lau mồ hồi sau gáy: “Mấy đứa nhất quyết đòi ra ngoài, đúng là đồ điên!”
“Biết sao đây chết đói chắc.” Tống Phỉ thở hồng hộc, kinh hãi chưa tan.
Thích Ngôn thở phào: “Cảm ơn anh.”
La Canh vội khoát tay: “Lúc nào rồi còn bày đặt cảm với…”Lời chưa dứt đã im bặt.
Nụ cười thân thiện trên mặt anh từng chút, từng chút một, biến mất, thay thế bằng sự kinh ngạc hoảng hốt.
Bốn chiến sĩ cứng ngắc quay đầu lại, chứng kiến một người đã vượt hết đoạn “dây thừng” chưa kịp thu của họ.
Người nọ khoác áo mỏng và áo len cổ cao, đôi chân thon dài băng qua song sắt lan can rồi tiến thẳng vào ban công.
Năm người trong phòng.
Một người ngoài sân.
Cửa ban công bên phải hẵng còn mở.
Một giây sau, người đó đột ngột nhào về trước, uỳnh, tông vào nửa cửa rắn chắc bên trái.
Lực mạnh đến mức chỗ tông xuất hiện các vết nứt.
Song người đó không biểu lộ bất kỳ điều gì, tựa như chẳng biết đau.
Không, đó đâu phải con người nữa..