ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC) - Chương 13: Chuẩn Bị Xuất Phát
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC)
- Chương 13: Chuẩn Bị Xuất Phát
Edit: Bạch Thần Quân
Rạng sáng, Tống Phỉ bị tiếng ngáy của Chu Nhất Luật và Kiều Tư Kỳ đánh thức.
Hai con người này đến ngáy cũng trái ngược nhau, một ngắn nhưng mạnh mẽ, một dài nhưng nhẹ nhàng, luôn phiên đan xen như tiếng mục đồng thổi sáo thúc bò, vô cùng cổ xưa.
Cậu nhìn giờ trên điện thoại kế gối, tay vừa thò không khí lạnh mưu đồ từ lâu đã chớp thời cơ tràn vào nhanh như ăn cướp.
Tống Phỉ nằm trong chăn mà rét run toàn thân, màn hình di động sáng rọi lên chóp mũi đỏ ửng của cậu.
Năm giờ, giờ Bắc Kinh.
Ngoài trời tối om, không có dấu hiệu của bình minh.
Thực may vì năm thi đại học, cậu không đỗ nguyện vọng đầu, một trường Cao đẳng nằm ở vùng Đông Bắc, nghe đồn hàng năm vào tháng Mười Một, giáo viên có thể cho sinh viên điêu khắc băng ở sân vân động lận.
“Tỉnh rồi à?” Tiếng Thích Ngôn trầm thấp truyền đến bên tai.
Kỳ thật khoảng cách bọn họ rất gần vì hai giường kê sát nhau, đầu đối đầu.
“Ừ.”
Tống Phỉ úp điện thoại xuống che khuất ánh sáng màn hình lóa mắt, căn phòng 440 lại chìm vào ánh trăng, đồng thời toàn bộ thế giới dường như an tĩnh theo.
Mềm mại, bình lặng.
Đã lâu lắm rồi kể từ khi làn sóng zombie bùng nổ, cậu mới có cảm giác như này, không âm thanh tru tréo như máy khoan dội vào cửa, không âm thanh bước chân nặng nề của cương thi du đãng vọng từ hành lang, giống như ông Trời bất ngờ ấn công tắc dừng để lại thế giới chỉ còn mình và Thích Ngôn, trộm mang theo chút an nhàn tự tại.
“Nghĩ gì vậy?” Thích Ngôn hỏi.
Tống Phỉ không muốn đáp nhưng anh đã quan tâm thì theo lẽ cũng nên moi ruột gan mà tìm cho mình một lý do: “Tôi đang nghĩ, nếu không có những việc này thì hẳn mình đang ở ẩn trong nhóm và xem xét chàng nào đáng qua lại để một Giáng Sinh không ế.”
“Cậu thấy ưng ai?” Thích Ngôn hết sức tự nhiên, hệt như đôi bạn thân đang tán gẫu vậy.
Tống Phỉ cố gắng nhớ lại, ảnh của từng thành viên trong nhóm lần lượt lướt qua trước mắt như đèn kéo quân, không khỏi mơ màng: “Đặng Kiếm khoa Thể Thao cũng khá được, chà, cơ bắp nè, đường cong nè…”
Thích Ngôn: “Cậu ta thẳng, đã có GF rồi.” (GF: girlfriend, bạn gái- nguyên gốc tác giả)
Tống Phỉ: “Lý Chiếu Tây học viện Quản lý, cặp kính vàng đúng là cấm dục…”
Thích Ngôn: “Năm nay, cậu ta vừa công khai yêu đương với thầy giáo Tài chính của mình đó.”
Tống Phỉ: “Ngô Tử Lãng khoa Hóa học…”
Thích Ngôn: “Ẻo lả.”
Tống Phỉ: “Quản Hiều Thần bên Công nghệ vi tính…”
Thích Ngôn: “Phịch thủ.”:)))
(*Nguyên gốc là: Pháo vương ý chỉ mấy anh chàng có nhiều scandal hẹn hò dù có xác thực hay không, đời sống tình cảm bừa bãi, lộn xộn)
Tống Phỉ: “Còn Tiêu Bác khoa Sinh học…”
Thích Ngôn: “Cậu ta đang theo đuổi tôi.”
Tống Phỉ: “Rõ ràng cậu bảo đã chặn nhóm rồi cơ mà.”
Thích Ngôn: “Sau khi độc thân thì tôi bỏ rồi.”
Tống Phỉ: “..
Dậy dậy dậy!”
Xưa nay, phút giây hạnh phúc luôn luôn trôi vèo vèo hệt thời gian, mục đồng với bò bật dậy, vẻ mặt ngơ ngác nhìn quanh.
“Có, có chuyện gì?” Hai ngày nay, Kiều Tư Kỳ vẫn luôn lẫn lộn giữa đời thực và phim ảnh, chưa từng thật sự kinh hoàng hay khiếp hãi, nhiều khi ma xui quỷ khiến thế nào còn nảy sinh hưng phấn.
Mãi đến hôm qua, sáng thì thấy bạn học sát hại lẫn nhau, tối lại chứng kiến một màn liên hoàn nhảy, cậu không thể liên tưởng đến trò chơi, phim ảnh nữa, chúng là sự thật, một sự thật vô cùng đáng sợ, bản thân có thể game over bất kỳ lúc nào tuyệt không thể restart.
Hiện tại, Kiều Tư Kỳ rơi vào trạng thái vừa lo vừa sợ.
Trái ngược với cậu, Chu Nhất Luật thản nhiên hơn hẳn, ngó ra ngoài cửa rồi lại ngó bạn học Tống, phản đối: “Má nó, mới mấy giờ đã gọi.”
Tống Phỉ run run chui từ trong chăn, khoác chiếc áo phao đen dài mới cảm nhận chút ấm áp: “Dậy sớm là khởi nguồn của mọi thành công.”*
(* Buổi sáng là khoảnh khắc tràn đầy năng lượng nhất của chúng ta, bởi vì sau một đêm nghỉ ngơi thì trạng thái cơ thể tốt nhất và sẽ tự tin nhất.
“Khởi đầu tốt mang một nửa thành công”— Theo baidu)
Chu Nhất Luật suýt ngất, ông cha răn là buổi sớm chứ có phải rạng sáng quái đâu.
Mơ mơ màng màng đến sáu giờ, phòng đã có điện.
Kiều Tư Kỳ đặt dây mayso cấp nhiệt vào phích nước nóng lạnh tanh, cắm điện, vừa chờ sôi vừa cảm khái: “Tận thế mà còn sống tinh tế như thể sinh hoạt gia đình vậy.”*
(*Nguyên là “cũng liền ta ca mấy cái”, nhưng mình đọc không rõ lắm nên đổi chút cho logic.
Ai hiểu thì nhắc mình nha)
Đánh răng rửa mặt bằng nước ấm xong, họ chia nhau gói mì sót lại sau bốn buổi sáng, đương nhiên vì sợ công cốc mà quả táo nằm ế chỏng gọng.
Sau công cuộc lót dạ, thức ăn chỉ còn nửa hộp chocolate và một túi phồng tôm.
Chu Nhất Luật xem xét cái hộp to đùng và chỗ chocolate chả đáng bao nhiêu, dùng một tay cũng đếm hết, tỏ vẻ luyến tiếc: “Sao không mua Snickers mà lại mua ba cái thứ hoa hòe hoa sói vô dụng thế này, chẳng phải đều bỏ vào mồm hết à.”
Tống Phỉ bất lực thở dài: “Anh hai, người ta không mua về để ăn mà đem tặng gái đó.”
“Ai vậy?” Chu Nhất Luật hết ngó hộp quà lại ngó nhạc cụ trên tường, mơ hồ liên hệ với nhau, “Của chủ nhân chiếc đàn ghita đó hả?”
Chu Nhất Luật vừa hỏi đã trúng khiến Tống Phỉ bất ngờ, song ngẫm lại mấy mánh ghita, chocolate này đều là thủ đoạn tán gái hết mà, cùng chung chí hướng thì chẳng có gì khó đoán.
Bạn học Nhậm Triết, người khao khát thoát ế nhất phòng 440, đã cua gái một lèo từ năm nhất đến năm hai, thế mà chỉ câu ra em gái mưa chứ không câu được bạn gái.
Tống Phỉ vô thức sung sướng trước con đường tình duyên thê thảm của bạn mình.
Song niềm vui chẳng được bao lâu.
Khóe miệng giương lên lập tức hạ xuống vì cậu nhớ đến nỗi lo áp chế bao ngày nay.
Nhiều ngày qua, Tống Phỉ bắt buộc mình không được nghĩ tới ba đứa bạn thân nhất ở đại học: Vương Khinh Viễn, Hướng Dương và Nhậm Triết, nếu bọn họ có mệnh hệ gì thì Tống Phỉ sẽ không gượng nổi mất.
Vậy nên cậu gắng sức khống chế suy nghĩ lung tung, tự thôi miên rằng nhất định cả ba đã an toàn trốn vào hiệu sách nào đó, cũng như mình, tìm mọi cách sống sót trong nguy nan.
Bả vai bỗng được vỗ nhẹ một cái.
Tống Phỉ quay lại và bắt gặp gương mặt dìu dịu của Thích Ngôn.
“Đến người như cậu còn sống tận giờ huống hồ là bọn họ.”
Tống Phỉ hiểu anh đang giúp mình nhưng kiểu an ủi này, cậu không cảm kích có được không?
Sau cùng chân trời lấp ló tia nắng ban mai, bốn chiếc sĩ lòng mang nhiệt huyết quây quanh tác phẩm của Chu Nhất Luật— bản vẽ kiến trúc siêu thị.
“Chỗ này là cửa chính tiếp đến khu tiêu dùng, kế là văn phòng hành chính và phòng nhân viên, sâu bên trong là kho chứa hàng và cửa sau.” Chu Nhất Luật vẽ tương đối sơ sài nhưng nghe cậu trình bày một hồi cũng dễ hiểu.
Tống Phỉ chỉ quen cửa chính, khu hàng hóa, quầy thu ngân, hoàn toàn không biết trong đây phong phú cỡ vậy.
“Khu hàng tiêu dùng toàn zombie, vào đó là chết chắc, ” lúc chạy nạn, Kiều Tư Kỳ thấy rõ ràng, “Bằng không ta chui vào kho qua cửa sau?”
“Nhà kho cũng chưa chắc an toàn, “Chu Nhất Luật lắc đầu, “Vả lại, tôi lo về cái cửa hơn, nhỡ may nó bị khóa ta buộc phải vòng về cửa trước, rất bị động.”
Tống Phỉ nghe hiểu: “Vậy thì vào thẳng cửa lớn, đóng cửa đánh chó!”
Chu Nhất Luật gật đầu.
Kiều Tư Kỳ như lạc vào Nghìn lẻ một đêm: “Ở đó toàn zombie đấy, nhốt vậy thì ai đánh ai đây!”
Thích Ngôn hỏi lại: “Đóng thế nào?”
“Cửa siêu thị là cửa đẩy, không có then chốt nên phải khóa.
Vấn đề là không có chìa của họ thì lấy gì chặn ngang tay nắm inox từ bên trong.”
Tống Phỉ: “Buộc lên không được hả?”
Chu Nhất Luật: “Cách đó đương nhiên được, đừng dùng chổi lau nhà gì đó, dễ bị phá lắm.”
Tống Phỉ từ từ đi về phía phích nước nóng của mình, rút một sợi xích xe đạp từ phía sau, hất tay: “Cái này ổn không?”
Chu Nhất Luật và Thích Ngôn trao đổi ánh mắt—-
“Hoàn hảo.”
Kiều Tư Kỳ thấy như bị ba tên này kéo vào cơn mê: “Mấy cậu tỉnh táo coi, cửa đóng có thể ngăn tụi zombie bên ngoài nhưng ở chung với toán zombie khác thì sao? Lấy kệ đựng Saqima* uy hiếp chúng nó đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ à?”
Tống Phỉ liếc xéo: “Cậu còn cách nào tốt hơn à?”
Kiều Tư Kỳ nghẹn họng.
Nếu chỉ có zombie bên trong thì chọn một người nhanh nhẹn làm mồi nhử dụ chúng ra ngoài rồi lại phóng ziczack về chỗ siêu thụ sớm an toàn, khóa cửa hạ nockout.
Song bây giờ trong ngoài đều nguy hiểm, đem thân làm mồi nhử chắc là ngại mạng mình dai.”
Phích nước sôi sùng sục.
Tống Phỉ ngắt điện dây mayso cấp nhiệt, còn vỗ vai cậu: “John, ngay cả đối phó với đám zombie trong siêu thị còn không xong thì ai dám nghĩ tới trường học, thành phố, thậm chí là toàn Trái Đất?”
“Cậu nhìn xa trông rộng ghê ha, “Kiều Tư Kỳ tức giận gạt phăng móng heo trên vai, “Hơn nữa, tên tôi là Johns.”
Toàn bộ quá trình xây dưng kế hoạch tác chiến chưa quá mười phút, toàn 440 lâm vào trạng thái tầm mặc xấu hổ.
Thân là một đấng nam nhi sinh trong gió xuân dưới lá Quốc kỳ, noi theo tấm gương Lôi Phong*, trồng cây gây rừng, giúp đỡ mẹ góa con côi, tảo mộ anh hùng, có điều 100 cách gây dựng đội tự hào thiếu niên khăn quàng đỏ tuyệt đối không có cái nào là kéo bè kéo cánh uýnh lộn hết.
(*Lôi Phong là chiến của quân Giải phóng Nhân dân Trung Hoa, là tượng đài vị tha khiên tốn, hết lòng vì cộng sản)
Từ bé đến lớn, thầy cô luôn tận tâm chỉ bảo, có thể BB thì đừng động thủ.
“Thôi đành mặc theo số phận.” Chu Nhất Luật thoải mái đập bàn, “Tôi đi làm vỏ dao, đừng đi lung tung kẻo bị thương.”
Thích Ngôn: “Tôi mài dao đây.”
Kiều Tư Kỳ: “Vậy tôi nghiên cứu thêm đồ chơi mới tậu cái, nhiều tính năng đến hoa cả mắt.”
Tống Phỉ: “Tôi…!nghịch quạt?”
Chớp mắt đã đến 7:30, bóng đêm nhường chỗ cho ban ngày.
Chu Nhất Luật hết sức hài lòng với thành quả quấn dao bằng cách dán giấy sách giáo khoa, cậu rút dao thu dao roạt roạt, cảm nhận tốc độ như chớp đồng thời hỏi người vẫn đang mở quạt bên ban công: “Thời tiết thế nào, có thích hợp để đột phá vòng vây không?”
Tống Phỉ phành phạch gấp quạt, khí phách hệt như vua Càn Long cải trang vi hành, gật đầu với chiến hữu: “Tương đối thích hợp.”
Chu Nhất Luật kích động bật dậy, muốn mở cửa ban công vọt ra ngoài cảm thụ ánh nắng ban mai đầu tiên trong ngày.
Tiếc rằng tay vừa chạm đến khung cửa, cậu đã buông bỏ.
Bởi vì ngoài trời mịt mù khói bụi ô nhiễm.
– —- Ngày thứ tư bị zombie vây nhốt, bụi mịn lan tràn..