ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC) - Chương 12: Giữ Vững Hy Vọng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐẠI HỌC ZOMBIE (TANG BỆNH ĐẠI HỌC)
- Chương 12: Giữ Vững Hy Vọng
Edit: Bạch Thần Quân
(Trong chương này, mình có sử dụng bản dịch của bạn YuNu Ruan -bài hát A Childlike Heart Chasing The Dream- Luhan – có permission.
Các bạn có thể nghe trên phần media).
“Chu Nhất Luật?”
“Tống Phỉ?”
Bạn trẻ Thích Ngôn đi tìm đồ ăn, đồ không thấy chỉ thấy vác thêm một cái miệng ăn, tuyệt, vừa hay một bàn mạt chượt.
Có điều anh không ngờ chủ nhân hai phòng 640 và 440 lại quen biết nhau.
Thích Ngôn nghi rằng bát tự mình và Tống Phỉ không hợp, cho nên giữa lúc thiên thời địa lợi để vun đắp tình cảm thế này mà zombie lẫn bóng đèn cứ ngày một gia tăng.
“Cậu sao thế?” Gặp nhau giữa lúc nguy nan nên Tống Phỉ không để ý nhiều nhưng vẫn biết thương tích trên mặt Chu Nhất Luật là hàng mới ra lò.
“Aizz, đừng nhắc nữa.” Chu Nhất Luật trốn tránh.
Thích Ngôn thay cậu ra mặt: “Có ba người xông vào phòng cậu ta cướp đồ ăn.”
Tống Phỉ và Kiều Tư Kỳ im lặng.
Nếu là hôm qua thì hai người sẽ chửi mẹ nó đúng là vô nhân đạo nhưng hiện tại, chẳng ai có bình luận gì.
Tống Phỉ thở dài, vỗ vai đối phương: “Đói chưa, không thì nấu cho cậu gói mì?”
Nội tâm Chu Nhất Luật bùng lên ngọn lửa ấm áp suốt ba ngày tăm tối.
Cậu liếc mắt là biết, thực phẩm của phòng 440 chẳng còn mấy, nào dám vô tư ăn mì, chỉ mở gói phồng tôm ra.
Bất ngờ là thứ đồ ăn vặt tưởng chừng không đủ dính răng lại có thể lấp đầy bụng bằng một miếng—-
“Đây là cái gì thế..?”
“Phồng tôm, hàng Thái Lan nhập khẩu.”
“Thật à?”
“Đương nhiên, hương vị Tom Yum* đích thực.”
(*Tom yum hay tom yam là tên của loại canh chua cay ăn nóng đặc trưng trong ẩm thực Thái Lan, Lào.)
“…”
Cảm giác đói khát vô biên cuối cùng vẫn ép Chu Nhất Luật ăn hết túi phồng tôm, mặc xác nó chua thế nào.
Sau khi đưa Chu Nhất Luật về đây, Thích Ngôn lại ra ngoài một chuyến, lần này chính thức đụng độ với tang thi phải hốt hoảng chạy về và không dám tiếp tục mạo hiểm.
Trời về đêm, đồ dự trữ của 440 gần cạn kiệt, bốn người chẳng ai dám ăn nhiều đành bốc một nắm hạt dưa lên giường gặm.
Ký túc xá náo nhiệt ban ngày bị thế chỗ bởi sự yên tĩnh đến hoang vu.
Chu Nhất Luật: “Thích Ngôn, tôi thấy ngày mai cậu đừng đi nữa, đồ có thể tìm đã sớm bị người ta khoắng sạch rồi, vả lại làm Spider Man cũng thiếu an toàn.”
Thích Ngôn: “Có còn hơn không.”
Kiều Tư Kỳ: “Thật ra, lấy được thì sao, chừng nào ngoài kia vẫn còn zombie thì đón chờ ta vẫn là cái chết.”
Tống Phỉ: “Điện nước chưa cắt chứng tỏ trong thành phố còn có người, tuy học ở cái trường hẻo lánh nhưng tốt xấu chúng ta cũng là đóa hoa của Tổ Quốc.”
Kiều Tư Kỳ: “Những thứ bên ngoài cũng là đóa hoa Tổ Quốc?”
Chu Nhất Luật: “Phải, hoa ăn thịt người.”
Thích Ngôn: “Chắc hẳn mặt trời cũng khó bảo vệ bản thân, chi bằng đóa hoa tự thân cứu mình.”
Kiều Tư Kỳ: “Cậu có ý gì?”
Thích Ngôn: “Tôi định ngày mai thử vào siêu thị.”
Kiều Tư Kỳ: “Cậu không muốn sống nữa hả?!”.
Truyện Dị Năng
Tống Phỉ: “Tôi đồng ý với Thích Ngôn.
Johns, không phải cậu mới bảo cứ chờ thế này thì chỉ có nước chết sao, vậy tất cả xông ra, đột phá vòng vây!”
Ầm—-
Lại là tiếng dộng cửa!
Tống Phỉ tức khắc câm miệng.
Ba người khác không có kinh nghiệm, bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Nín thở hồi lâu, tận đến khi sau cửa đã yên ắng, Kiều Tư Kỳ đè thấp âm thanh xuống cuống họng: “Tang, tang thi?”
Tống Phỉ không nghe rõ đáp lời: “Ừ, khuya hôm trước chúng cũng làm vậy.”
Kiều Tư Kỳ trực khóc: “Thế sao đêm qua không thấy?”
Chu Nhất Luật thắc mắc: “Sao tôi cũng không biết?”
Thích Ngôn ngắm nghía bóng đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu, bỗng hai mắt lóa sáng: “Hẳn là chúng phản ứng với tiếng nói chuyện của chúng ta?”
Tống Phỉ: “Nhưng cả ngày lẫn đêm ta đều nói chuyện.”
Kiều Tư Kỳ: “Không phải, tiếng cậu ban nãy rất lớn.”
“Khoan, “Chu Nhất Luật cẩn thận hồi tưởng, “Hôm qua, lúc tôi bị đánh cũng nghe thấy âm thanh như này.”
Kiều Tư Kỳ phỏng đoán: “Vậy là tuy trí lực, độ linh hoạt thoái hóa nhưng thị lực và thính lực vẫn còn?”
“Sai,” Thích Ngôn nheo mắt, “Thị lực thì chưa rõ nhưng thính lực chắc chắn cũng thoái hóa rồi, bằng không sẽ không đợi ta lớn tiếng mới tấn công.”
Con người chỉ sợ cái họ không biết.
Càng hiểu thêm về zombie bao nhiêu thì sự sợ hãi càng giảm bấy nhiêu.
Song nỗi sợ quá lớn, chút giảm bớt này cùng lắm chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Kết thúc cuộc thảo luận, phòng 440 chìm trong yên tĩnh, càng yên ắng càng làm người ta khiếp hãi.
Mười một giờ tối, ký túc xá tắt đèn.
Ánh sáng biến mất trong tích tắc, toàn bộ ký túc xá như biến thành cái động chết.
Trong phòng tối tăm và im ắng.
Tống Phỉ biết ba người còn lại đều thức, từng người từng người suy nghĩ miên man, có thể lạc quan cũng có thể bi quan, có thể tin vào tương lai tươi sáng, cũng có thể kết thúc trong máu thịt.
Bất luật là loại nào đều mang lại cho con người nguồn động lực to lớn.
Cô độc là người bạn tốt của tuyệt vọng.
Tống Phỉ không nhớ rõ lời này là của người thầy nào, thậm chí trước đây, cậu còn quên sạch bách những gì được giảng, Song đêm nay, tại đây, từng chữ như có ý thức riêng ào ào chảy tuột về, như u linh phảng phất thổi bên tai Tống Phỉ.
Ngày mai có thể mình đi rồi sẽ chết, Tống Phỉ nghĩ, một đời học hành chói lọi, đúng là quá thiệt thòi.
Rầm—-
Vật nặng rơi xuống tạo thành tiếng vang xé rách đêm đen tĩnh mịch chết chóc khiến người ta thêm sởn gai ốc.
Là từ ngoài ban công truyền vào.
Bốn người bật dậy cùng lúc, bản tính Chu Nhất Luật nôn nóng, trực tiếp nhảy xuống đất, bổ nhào ra chỗ cửa thủy tinh nhìn quanh.
Chung quanh ký túc tối om đến mức không thấy rõ bất cứ điều gì.
Rầm—
Thêm một tiếng nữa.
Mắt Chu Nhất Luật máy máy, ảo giác hay thật sự có bóng người?
Ba người còn lại cũng xuống giường tụ lại một chỗ.
“Tình hình thế nào rồi?” Kiều Tư Kỳ hỏi.
Chu Nhất Luật lắc đầu: “Không thấy rõ.
Không thì..
mở cửa xem sao?”
Mặc dù ban công tương đối an toàn nhưng ban đêm khác với ban ngày, ngoài kia đen kịt như thế, lòng người cũng hoang mang.
Một tiếng cạch, ánh sáng chói lòa 440.
Kiều Tư Kỳ vừa quay đầu đã bị lóa mù mắt: “Má, đồ chơi gì vậy?”
Tống Phỉ cúi đầu nhìn đèn cao cấp của Nhậm Triết, hối hận vì không dùng sớm hơn: “Đèn pin.”
Đầu Kiều Tư Kỳ đầy hắc tuyến, chỉ cần quay lưng lại che bớt ánh sáng là không lo vấp ngã: “Má nó, thứ này phải là đèn pha mới đúng!”
Có ánh sáng là có an tâm, sau khi xác nhận độ an toàn, cả bốn cẩn thận kéo cửa, ra ban công tối om trong rét lạnh.
Dù đèn pin của Tống Phỉ có mạnh cỡ nào cũng tiêu tan như gió giữa màn đêm.
May mắn cửa sổ hành lang đối diện không ngắt điện, chiếu sáng cả một vùng kết hợp với ánh trăng soi tỏ bóng tối.
Đôi mắt dần thích ứng với bóng đêm.
Thêm một cái bóng rơi từ tấng sáu đối diện, vạch một cung tròn giữa không trung.
Chớp mắt, chạm đất phịch, thịt nát xương tan.
– —– Có sinh viên nhảy lầu.
Gió lạnh thấu xương không ngừng quất vào bốn thân thể đứng trên ban công song không một ai cảm nhận được.
Một loạt kẻ biến dị mò đến, phân chia xác thịt nạn nhân.
Trong lúc bọn chúng đang giải quyết bữa đêm thì món ăn thứ tư từ trên trời giáng xuống.
Ầm—
Da đầu cả bốn đồng thời run lên, Chu Nhất Luật còn phải bịt chặt hai tai, chết cũng không muốn nghe những âm thanh liên hoàn như vậy.
Ban công đối diện, rất nhiều sinh viên tiến ra, thậm chí có người bật khóc nức nở: “Mẹ nó, đừng nhảy mà!”
Nỗi tuyệt vọng còn đáng sợ gấp trăm lần virus zombie truyền nhiễm.
Sau tất cả đã có bảy người tự vẫn.
Nhưng lòng ai cũng biết chỉ tạm ngưng chứ không phải kết thúc.
Toàn bộ tòa nhà tĩnh lặng chưa từng thấy.
Tưởng tưởng biểu cảm những người sống sót trên ban công có ngu ngơ, có đờ đẫn, có kinh hoàng, có đau đớn nhưng tất cả đều không phát tiếng động nào, so với kêu gào thảm thiết sự im ắng càng làm cõi lòng thẳng hốt.
Gió rít gào qua hai tòa ký túc.
Tống Phỉ tựa như thấy chính mình thông qua hàng bóng đen ban công đối diện.
Cửa kéo sau lưng đột nhiên bị người ta đóng lại.
Tống Phỉ kinh ngạc quay đầu thì thấy Chu Nhất Luật chẳng biết từ khi nào đã lấy cây ghita của Nhậm Triết.
Liền đó, giai điệu ghita vang lên trong đêm đen tĩnh mịch.
Zombie cách lớp cửa ban công và cửa ra vào không nghe được nhưng bạn học hai bên đều rõ ràng.
Đó là âm thanh trong vô số buổi tối buồn tẻ, có khi là mấy thanh niên khoa Hóa nổi máu văn nghệ, ôm cây đàn ghita gào lên với toàn bộ thế giới, cũng có khi là mấy cô nàng douban* ôm cây đàn ghita ngân nga, đều là cáo thành tinh cả rồi còn bày đặt giả mấy em nai tơ mơ mộng.
(*Nữ douban: Những người thường viết hoặc duyệt các bài trên Douban, từ 23-35t, bề ngoài trầm lặng độc lập trong suy nghĩ nhưng phụ thuộc trong cuộc sống, yêu thích lên mạng, đọc sách, phim ảnh.
Là những người nhạy cảm và có kinh nghiệm yêu đương nhưng chưa kết hôn–theo Baidu)
Chỉ khác là nhịp điệu vương vấn bên tai không tình tứ lẫn trong trẻo mà cứng rắn, hữu lực—-
Thế giới tràn ngập nhiệt huyết sao tìm hoài chẳng thấy.
Nếu như nó thật sự tồn tại ở đâu đó tôi nhất định sẽ đi,
Tôi muốn đứng sừng sững nơi đỉnh núi cao nhất,
Chẳng quan tâm nó có phải là vách núi hiểm trở.
Dùng sức sống cùng nhiệt huyết thì có sợ chi thịt nát xương tan,
Chẳng cần làm hài lòng tất cả chỉ cần không có lỗi với bản thân.
Nói về ước mơ, xưa nay tôi chưa từng có khái niệm từ bỏ,
Cho dù năm tháng có phủ cơ thể đầy bụi đất…!
Khi hát điệp khúc, Chu Nhất Luật không dám lớn tiếng sợ ca từ cao trào dữ dội dễ gây xúc động thái quá, thật thì quả là đỉnh cao xúi quẩy.
Ngược lại, giọng hát trầm thấp càng tăng thêm vài phần kiên nghị.
Chạy về phía trước, đón ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười chế giễu,
Không trải qua muôn trùng khó khăn thì sao có thể cảm nhận cuộc sống rộng lớn,
Vận mệnh sẽ không thể khiến chúng ta quỳ gối cầu xin,
Cho dù máu tươi có nhuốm đầy hoài bão…!
Khúc nhạc kết thúc.
Khuôn mặt căng thẳng của Thích Ngôn dần thả lỏng.
Kiều Tư Kỳ khẽ ngâm nga theo lời nhạc.
Tống Phỉ ngẩng đầu thưởng thức những vì sao rực rỡ giữa bầu trời.
Chu Nhất Luật đánh đàn hát cho người mà như hát cho mình nghe.
Bài hát dường như xoa dịu trái tim cậu, ngay mai tỉnh giấc, tiếp tục giữ vững hy vọng sống còn.
Cậu không rõ cảm xúc ấy có thể lan tỏa đến đâu.
Tòa bên này cũng được, tòa đối diện cũng thế, chỉ để lại một khoảng tĩnh lặng.
Tống Phỉ đột ngột kề sát bên tai cậu thì thầm.
Chu Nhất Luật chưa rõ ý bạn mình cho lắm.
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc.”
Chu Nhất Luật bán tín bán nghi, tay gảy dây đàn, mở miệng hát: “Non xanh Bắc Sơn ~~ hồ nước trong trẻo ~~ ngôi trường xinh đẹp của tôi ~~ phấn đấu vươn tới tương lai ~~ bao dung hòa đồng ~~ ngôi trường..”
Gió bất ngờ thổi mạnh, trời đất tối sầm!
“Dừng—-”
“Stop!”
“Vaiz, thằng nào bảo bây hát bài ca trường học đấy!!!”
“Ông liều mạng với màii—-.”
Ngày thứ ba bị zombie vây nhốt, lần đầu tiên, nam sinh hai tòa nhà chìm vào mộng trong khoan khoái.
Biết bao người sống sót từng bị ác mộng liên miên hành hạ thì đêm nay chuyển từ ác mộng tang thi sang ác mộng diễn tập bài ca trường học hàng ngày nhân dịp kỷ niệm thành lập.
Song bất kỳ ai cũng không nỡ từ bỏ dòng cảm xúc tươi sáng, nhiệt huyết để họ biết mình còn sống này..