ĐẠI CA ĐẾN TRƯỜNG - Chương 40: Chương 40
Vũ Hoàng vẫn nhìn chằm chằm vào Bảo Nam, dường như đang chờ đợi một sự hồi đáp. Gương mặt cậu hiện giờ chỉ cách nó vài phân, gần đến nỗi Bảo Nam có thể cảm thấy từng hơi thở đang phả đều vào mặt. Nó cố gắng giữ nhịp thở đều, rồi thu hết can đảm nhìn Vũ Hoàng, ấp úng:
-Không có…
-Thế thì tốt!
Vũ Hoàng khẽ nhếch miệng cười nhạt, rồi đột ngột buông Bảo Nam ra, bình thản bước đi khiến nó cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Không hiểu sao Bảo Nam lại cảm thấy sợ, Vũ Hoàng hiện giờ là người mà dù nó có cố gắng đến thế nào cũng không thể nắm bắt được. Nếu bây giờ để cậu đi, có thể nó sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
-Nếu tôi thích cậu thì sao?
Bảo Nam để mặc cho con tim dẫn lối, rốt cuộc đã nêu ra cái nghi vấn luôn dằn vặt bản thân mình từ lâu cho Vũ Hoàng, khiến cậu chột dạ dừng chân, bất giác mím môi để ngăn một tiếng thở dài. Mọi chuyện đã đi quá xa rồi, giờ cậu phải làm gì mới có thể cứu vãn lại đây?
-Xin lỗi!
Vũ Hoàng thốt ra một câu gọn lỏn rồi thản nhiên đi mất, để lại Bảo Nam vẫn ngồi im trên giường, lặng đi một lúc lâu. “Thì ra cảm giác bị từ chối là thế này”, Bảo Nam gượng cười nghĩ, cảm thấy toàn thân đau buốt. Giờ nó đã hiểu tại sao cả Ngọc Anh và Thùy Linh đều bật khóc khi bị cậu ta từ chối phũ phàng như vậy. Hiện giờ Bảo Nam cũng rất muốn khóc, cốt là để trôi đi cái cảm giác khó chịu cứ không ngừng cào xé tim mình lúc này. Nhưng tại sao, những giọt nước mắt lại không rơi?
Ở đầu khu kí túc xá nam, Vũ Hoàng lúc này đang đứng dựa lưng vào tường, hai mắt nhắm hờ, cảm thấy cả đầu đang đau như thể sắp nổ tung. Cậu vẫn nhớ mãi gương mặt của chủ tịch ngày đó, khi ông bình thản kể cho cậu nghe toàn bộ kế hoạch của mình, rồi khẽ nở một nụ cười đầy giảo hoạt. “Vũ Hoàng à, lấy Bảo Nam đi. Tốt nhất là kìm kẹp trái tim tim nhỏ bé đó lại, khiến nó không cách nào rời xa con. Đến lúc đó cho dù người đó xuất hiện, ta cũng có trong tay một thứ có thể đương đầu với Đại Hùng”.
“Ngốc ạ! Không phải tôi đã cảnh báo cậu rồi sao? Đừng thích tôi, nếu không người phải chịu đau khổ sẽ là cậu đấy”.
Vũ Hoàng nhíu mày lẩm bẩm một mình, rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống, cảm thấy tim mình đang bị bóp chặt đến nghẹt thở. Lần này cậu nhất định không thể mềm lòng, phải cắt đứt ngay những tình cảm đang manh nha này. Để giữ lại nụ cười trong veo của cô gái ngốc đó, cậu quả thật đã không còn lựa chọn nào khác.
Bên ngoài Vũ Hoàng còn đang mãi dằn vặt khổ tâm thì trong phòng lúc này, Bảo Nam vẫn ngồi lặng trên giường cậu một lúc lâu, hai mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía cửa chính, nhưng vẫn không sao tìm ra bóng dáng quen thuộc đó. Đột nhiên nó cảm thấy vô cùng sợ hãi, Vũ Hoàng có khi nào sẽ bỏ đi luôn không? Chỉ vì nó đã lỡ nói ra những lời không nên nói, khiến cậu cảm thấy bực bội và phiền phức sao? Bảo Nam tự mình suy diễn rồi bắt đầu cảm thấy tim mình quặn thắt, cổ họng cũng bắt đầu đau rát. Từ lúc nào, sự hiện diện của cậu lại quan trọng với nó đến dường này?
Bảo Nam ôm đầu mệt mỏi, cả cơ thể đột nhiên không còn chút sức. Nó nhớ lại những lần trước, khi Vũ Hoàng lạnh lùng nói rằng nó nhất định không được thích cậu ta. Bảo Nam khi ấy thoải mái gạt phăng đi những lời nói vô căn cứ của Vũ Hoàng, cảm thấy rất nực cười. Làm thế nào mà nó lại thích được một người ích kỉ, độc tài, còn chẳng bao giờ quan tâm đến mình như vậy được. Vậy rốt cuộc là tại sao, tại sao giờ đây nó lại thích cậu ta đến mức này?
“Cạch”.
Vũ Hoàng bực dọc đá mạnh vào bậc cửa, rồi đưa mắt nhìn Bảo Nam, lúc này vẫn còn ngồi yên tại chỗ, nói bằng giọng hằn học:
-Về giường cậu đi! Tôi muốn nghỉ ngơi!
Bảo Nam không nói không rằng đứng dậy đi về giường, trong lòng không ngừng gào thét tại sao con người trước mặt lại đột nhiên xa lạ đến vậy. Nó quả thật rất muốn chạy đến ôm chặt lấy cậu ta, để xua tan đi những lạnh lẽo đang bủa vây xung quanh cậu. Nhưng Bảo Nam cũng biết, đến khi đó Vũ Hoàng nhất định sẽ đẩy nó ra, xa đến mức khiến Bảo Nam không cách nào chạm tay vào cậu được nữa.
“Lần này, tôi lại làm sai nữa rồi đúng không? Nên cậu mới đối xử với tôi lạnh nhạt và vô tình như vậy?”.
Trên chiếc giường quen thuộc của mình, Bảo Nam cố gắng mím môi để ngăn bản thân nói ra những lời ngu ngốc, càng gắng nén lòng để không nhìn về phía Vũ Hoàng – người đang cố tình lẩn tránh mình. Nó mím môi thật chặt, rồi uể oải quay mặt vào tường, nói vọng ra:
-Đồ ăn và nước uống tôi để cả ở trên bàn đấy!
Sau câu nói đó, trong phòng đột nhiên bị bao phủ bởi một bầu không khí im lặng đến ngạt thở. Cảm giác như tên nhóc bên kia hoàn toàn không để tâm gì đến những lời nói của mình nữa, Bảo Nam buồn bã vùi đầu vào chăn, cố nhắm mắt lại để ngăn mình suy nghĩ lung tung. Nhưng rồi một giọng nói trầm trầm lại đột ngột vang lên:
-Tôi và cậu đổi phòng đi!
-Tại sao? Bảo Nam ngồi phắt dậy, nhìn chằm chằm về phía Vũ Hoàng đầy thắc mắc.
-Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ tự đi!
Vũ Hoàng chẳng thèm trả lời câu hỏi của Bảo Nam, chỉ nói một câu cộc lốc rồi bình thản bước vào nhà vệ sinh đánh răng. Nhưng cậu ngay lập tức bị nó đẩy mạnh vào tường, một tay gác lên ngang mặt cậu, cất giọng vô cùng giận dữ:
-Cậu làm vậy rốt cuộc là có ý gì?
-Không phải cậu rất ghét ở cùng với tôi sao? Giờ thì ước gì được nấy rồi, không vui à?
Vũ Hoàng khẽ nhếch môi, đưa bộ mặt ra vô cảm khiến Bảo Nam thật sự chỉ muốn đấm cho mấy phát. Nhưng rồi nó cũng bất lực buông tay, cố quay đi để giấu đôi mắt đang dần hoe đỏ của mình.
-Đêm nay dừng ở đây thôi, được không?
Vũ Hoàng chỉ hừ nhạt một tiếng rồi bước vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại. Cậu bắt đầu xả nước thật mạnh, cốt là để át đi những tiếng thổn thức đang được kìm nén của Bảo Nam đằng sau cánh cửa. “Xin lỗi, nhưng tôi và cậu thật sự không được đâu!”.