Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Chương 215: Kim Khôi Giáp Ngư. (1)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Cửu Tinh Thiên Thần Quyết
- Chương 215: Kim Khôi Giáp Ngư. (1)
Hai mắt Lôi Nghị biến thành màu đen, cái gì gọi là người so với người giận
điên người? Mình ngồi ở nơi này nửa ngày, nhìn thoáng qua cái thùng bên người,
một Tiểu Ngư như con giun đang bơi qua bơi lại, mà Diệp Thần mới ngồi xuống,
liền câu bốn con!
– Mới một hai năm a.
Diệp Thần có chút thất vọng, chỉ cần Lê đại sư nói ra danh tự cá, Diệp Thần
liền có thể biết con cá này là làm gì dùng, giá trị bao nhiêu, có thể luyện
đan dược gì.
Lê Hủ nghe được Diệp Thần nói, quả thực muốn thổ huyết, đây chính là Hắc Tầm
Ngư a! Mặc dù chỉ một hai năm, cũng đáng hơn một ngàn Ngưng Khí Đan! Bọn họ
luyện chế một lò Ngưng Khí Đan, là phải mất vài ngày! Hơn nữa giá trị Hắc Tầm
Ngư này, cũng không thể hoàn toàn dùng Ngưng Khí Đan đến cân nhắc, đối với cao
thủ mà nói, đan dược cao cấp chắc là không biết dùng để đổi Ngưng Khí Đan!
Diệp Thần cũng đã câu lên bốn con, hơn nữa có một con Hắc Tầm Ngư càng thêm
hiếm có, Hiên Dật dược tôn cũng có chút không nói gì, khả năng Diệp Thần ở
phương diện câu cá, thật là thiên phú dị bẩm? Hoặc là vận khí của Diệp Thần,
tốt đến trình độ kinh thiên động địa?
Ở trước khi Tiểu Dực bắt được ngư cụ, Diệp Thần lại câu lên năm sáu con, đều
là Hồng Dực Khoa Đẩu Ngư, Thiên Hồng Ngư, dài nhất khoảng một ngón tay.
Diệp Thần hướng trong thùng nhìn thoáng qua, những con cá kia nhảy lên nhảy
xuống, đã có chút ít chen chúc, phải dùng nước trong thùng rửa sạch nước hồ
tính ăn mòn trên người chúng nó, mới có thể để vào túi càn khôn, cho nên chúng
nó còn phải ở bên trong đó bơi nửa giờ.
Hắc hắc, thu hoạch không tệ.
Lúc này, Tiểu Dực cũng mang mũ, ngồi ở bên hồ giống như khuông đúc học Diệp
Thần câu cá, hắn vung lưỡi câu ra ngoài, phao nửa ngày cũng không có động
tĩnh.
Diệp Thần câu một con lại một con, Tiểu Dực thấy có chút đỏ mắt, buồn bực mà
nhìn xem Diệp Thần nói:
– Còn là Diệp Thần ca ca lợi hại.
– Câu cá phải có kiên nhẫn, muốn vững vàng!
Diệp Thần sờ lên đầu Tiểu Dực, ân cần dạy bảo nói.
Nghe được Diệp Thần nói, Lê Hủ thiếu chút nữa một cái lảo đảo ngã vào trong
hồ, Diệp Thần câu cá, nào dùng được cái gì kiên nhẫn? Quăng ra kéo cần chính
là một cái!
Ở thời khắc bọn hắn nói chuyện, Tiểu Dực đột nhiên kích động nói:
– Diệp Thần ca ca, phao của ta động!
Tiểu Dực kích động kéo cần câu, Lê Hủ đang muốn ngăn cản Tiểu Dực, muốn cho
Tiểu Dực chờ một chút. Tiểu Dực đã bắt đầu kéo cần, hướng trong hồ nhìn lại,
lưỡi câu còn ở dưới hồ nước. Chỉ thấy Viêm Ảnh Hắc Kim luyện chế cần câu, cũng
đã khom thành một đường cong.
– Tiểu Dực, chú ý! Diệp Thần. Mau đở Tiểu Dực!
Sắc mặt Lê Hủ đại biến, gấp giọng nói, có thể đem Hắc Kim luyện chế cần câu
kéo thành độ cong uốn lượn như thế, trong đó ẩn chứa lực lượng, chỉ sợ muốn
vượt qua hơn năm trăm cân, Tiểu Dực là tiểu oa nhi như vậy, phỏng chừng cũng
bị kéo đi, mà hồ nước này có thể đem tuyệt đại bộ phận sinh vật hủ thực được
không còn một mảnh!
Nhưng khi Lê Hủ chứng kiến bên kia cần câu, hắn rốt cuộc nói không ra lời, ánh
mắt lần nữa lâm vào trạng thái ngốc trệ. Chỉ thấy Tiểu Dực một đôi bàn tay nhỏ
bé lôi kéo cần câu ổn như bàn thạch, bộ dạng không thấy cố hết sức chút nào,
đang hưng phấn mà hoa chân múa tay vui sướng:
– Diệp Thần ca ca, là cá lớn!
Không đợi Diệp Thần qua giúp hắn, hắn nãi thanh nãi khí quát to một tiếng:
– Con cá. Lên cho ta!
“Xôn xao” một tiếng nước chảy, một con cá lớn kim sắc bị Tiểu Dực bỗng nhiên
kéo ra khỏi mặt nước, chừng vài chục phân dài, rơi vào trên tảng đá đằng sau
Tiểu Dực, càng không ngừng nhảy lên, cơ hồ muốn nhảy xuống nước.
– Bắt lấy nó!
Diệp Thần vội vàng hướng con cá kia đánh tới. Một con cá lớn như vậy, tối
thiểu có năm sáu cân nặng, con cá này cũng không biết là cái giống gì, toàn
thân vàng óng ánh, đỉnh đầu lại có một tầng gì đó đồng dạng khôi giáp dày đặc.
Thấy Tiểu Dực câu lên một con cá lớn như vậy, Hiên Dật dược tôn cũng ngồi
không yên, vội vàng đứng lên, đã thấy một thân ảnh so với Diệp Thần cùng Hiên
Dật dược tôn còn nhanh hơn, đánh về phía con cá lớn này.
– Không được nhúc nhích, ngoan ngoãn cho ta, bằng không ta đánh ngươi!
Tiểu Dực gắt gao đè lại cá lớn kim sắc kia, kim sắc cá lớn kia một chút cũng
không nghe Tiểu Dực mệnh lệnh, y nguyên đang không ngừng giãy dụa, Tiểu Dực
vung lên tiểu nhục quyền, bùm một tiếng nện ở trên đầu con cá kia, con cá kia
lập tức không giống trước như giảy dụa, cái đuôi vô lực run rẩy vài cái, Tiểu
Dực hầm hừ nói:
– Rốt cục không dám động a, nếu còn dám động ta lại đánh ngươi!
Bên cạnh Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ đều ngốc ở nơi đó, kinh ngạc mà nhìn xem
con cá kia, xa xa Lôi Nghị, Hách Phong còn có Diêm Thành nhìn xem Tiểu Dực,
trong đôi mắt lộ ra một tia sợ hãi, vừa rồi trình độ cần câu này uốn lượn, bọn
họ là nhìn được nhất thanh nhị sở, nếu như là thập giai cao thủ, có thể cử
trọng nhược khinh như thế đem cá kéo lên thì cũng thôi, hết lần này tới lần
khác trước mắt kéo cá lên kia, chỉ là một tiểu hài tử năm tuổi mà thôi!
Diệp Thần cùng nhau đi lên, hưng phấn vỗ đầu Tiểu Dực, cười nói:
– Tiểu Dực, ngươi thật lợi hại, câu lên một cái liền so với Diệp Thần ca ca
ngươi câu ra vài chục con còn muốn nặng!
Hai người cùng một chỗ chuyển con cá kia lên, trọn vẹn năm sáu cân, toàn thân
vàng óng ánh, thoạt nhìn giống một con cá chép, bất quá kỳ quái chính là, trên
đỉnh đầu có một tầng gì đó đồng dạng khôi giáp dày đặc, con cá này đã chết
rồi, khôi giáp trên đầu bị Tiểu Dực một quyền đạp nát, chỉ là đuôi cá còn đang
phản xạ có điều kiện vung vài cái.
– Lê sư huynh, sư tôn, nầy là cá gì?
Diệp Thần cười ha hả nhìn về phía Lê Hủ cùng Hiên Dật dược tôn hỏi, con cá lớn
như vậy, có thể cũng đã trường mấy trăm năm rồi hay không?
– Nầy là Kim Khôi Giáp Ngư, cũng gọi là Đại Lực Thần Ngư, xem đầu này, có lẽ
trường vài thập niên a.
Lê Hủ gần như cơ giới hồi đáp, sững sờ mà nhìn xem Kim Khôi Giáp Ngư, đầu Kim
Khôi Giáp Ngư lỏa lộ ở bên ngoài thoạt nhìn như tầng khôi giáp kia, là đầu cốt
của nó, đầu cốt này, ngay cả thập giai cường giả cũng không dám nói có thể một
quyền đánh nát, ít nhất phải Địa Tôn cấp trở lên mới được, mà bây giờ Kim Khôi
Giáp Ngư nầy, quả thật là nát, là bị một tiểu hài tử năm tuổi một quyền đánh
nát !
Lê Hủ nhìn thoáng qua Hiên Dật dược tôn ở một bên, trong ánh mắt Hiên Dật dược
tôn cũng lộ ra rung động thật sâu.
– Mới vài thập niên a.
Diệp Thần có chút thất vọng, hắn chứng kiến Kim Khôi Giáp Ngư lớn như vậy, còn
tưởng rằng cũng đã trường mấy trăm năm, khoang đã, Kim Khôi Giáp Ngư? Đại Lực
Thần Ngư? Diệp Thần đột nhiên nhớ tới, cá này rốt cuộc là cái lai lịch gì, Kim
Khôi Giáp Ngư này chính là đại bổ vật, ăn vào không quản đối với huyền khí hay
là thần hồn, đều rất có giúp ích, mặc dù chỉ trường hai ba năm, hiệu quả cũng
không thua ngàn năm Nhân sâm, một con Kim Khôi Giáp Ngư lớn như vậy, có thể
nói là siêu cấp bảo vật a!
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!