CUỒNG VỌNG - Chương 41
Má Ân Chi Dao đỏ bừng, cho rằng anh cố ý đem mấy chuyện này ra trêu cô nên vội vàng tránh đi, miệng cũng bật thốt: “Ai muốn làm bạn gái anh chứ, em một lòng mê đắm Kiều Chính Dương, người khác không lọt được vào mắt, em……”
Còn chưa dứt lời thì tay Trình Vọng bỗng kẹp miệng cô lại, hệt như mỏ vịt.
Anh vẫn cười như trước nhưng đáy mắt lại thấp thoáng vẻ lạnh lùng: “Im miệng.”
“Ưm.” Tầm mắt Ân Chi Dao hướng xuống dưới, nhìn bàn tay anh đang kẹp miệng mình.
“Còn nói nữa anh sẽ giận đấy.”
“…………”
Anh thả cô ra, không hề lên tiếng, xoay người tiếp tục sửa điện thoại.
Ân Chi Dao cũng không nói gì nữa.
Tầm hơn mười phút sau, anh sửa xong điện thoại, cẩn thận dán màn hình rồi đưa điện thoại cho Ân Chi Dao.
Ân Chi Dao trái phải vuốt thử, rất mượt. Điện thoại sau khi thay màn hình hệt như mua một cái mới.
“Cảm ơn anh.”
Trình Vọng tiện thể hỏi: “Anh trai Kiều Chính Dương của em có giúp em mấy chuyện này không?”
Ân Chi Dao cố ý đáp: “Anh ấy đối với em tốt lắm, đưa em tới trường, còn sắp xếp dọn dẹp ký túc cho em.”
Khóe miệng anh nhếch lên: “Cho dù cậu ấy có tốt hơn nữa thì cũng chỉ có thể là anh trai em.”
Ân Chi Dao cúi đầu, im lặng không nói.
Cô vốn không hề nghĩ nhiều, Kiều Chính Dương đơn giản chỉ là bia đỡ đạn của cô mà thôi.
Cô lại hỏi Trình Vọng: “Anh làm việc ở đây sao?”
Lúc này, Minh Phi tiếp khách xong nên đi qua, nghe vậy thì cười nói: “Sao có thể chứ, đóa hoa Trình chính là ông chủ nhỏ của tiệm tụi anh, bọn anh hợp tác cùng nhau mở tiệm này, coi như cùng kinh doanh đi. Bằng không sao anh có thể mời được đại tài tử của khoa máy tính đại học Bắc Thành tới chỗ anh dán màn hình điện thoại chứ.”
Ân Chi Dao gật đầu.
Trình Vọng cũng không chút kiêng dè: “Hiện giờ anh chẳng có gì cả, cũng không thể mời em đến ở nhà lớn giống hoa viên Vương phủ rồi.”
Ân Chi Dao suy nghĩ rồi mở app thanh toán quét mã: “Vậy em…vẫn nên trả tiền thôi.”
Trình Vọng không ngờ cô nhóc đã vào đại học rồi mà đầu óc vẫn thành thật như vậy, anh đè điện thoại cô lại, dẫn cô ra ngoài cửa: “Đói rồi, mời anh ăn bữa cơm là được.”
Hiện giờ sắc trời đã tối, Ân Chi Dao dẫn Trình Vọng tới khu phố đằng sau trường đại học ăn cơm. Cô hỏi anh muốn ăn gì nhưng Trình Vọng chỉ nói tới quán cô thường đi cũng được.
Ân Chi Dao đưa Trình Vọng đến một tiệm canh cá, chọn hai phần cá sốt tiêu.
Trình Vọng cũng không đói lắm nên ăn không nhiều.
Nhưng Ân Chi Dao thật sự rất đói, buổi chiều thi trượt ván, sửa điện thoại lại kéo dài tới tối cho nên nhanh chóng thuần thục chén sạch cá trong bát.
Trình Vọng thấy vậy thì đem phần cá mà mình vẫn chưa động đến trong bát đưa hết cho Ân Chi Dao.
“Anh không ăn sao?” Cô ngẩng đầu hỏi.
“Anh không đói, em ăn nhiều chút cho tăng bề dài.”
“Em sớm đã không tăng bề dài được nữa.” Ân Chi Dao nói: “Có tăng thì cũng chỉ tăng bề ngang thôi.”
“Vậy thì tăng bề ngang một chút.”
“Quá đáng nhá!”
Trình Vọng cùng cô đấu võ mồm, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào cô không rời. (Mic:bạn Trình nào đó xin nhặt giá lên, không còn một cọng kìa!!!)
Một năm không gặp, cô thật sự thay đổi rất nhiều. Gương mặt bớt đi nét ngây ngô non nớt, lộ ra đường nét thiếu nữ nên có, ánh mắt vẫn trong suốt như trước, nhưng cũng mang theo vài phần cuốn hút như có như không.
Anh chăm chú ngắm cô rất lâu, mãi tới khi chạm phải ánh mắt cô.
Tim bỗng có chút không khống chế được.
Anh miễn cưỡng thu lại ánh mắt, tâm tình bất an ăn cơm.
Ăn xong, Trình Vọng tiễn Ân Chi Dao về trường.
Dọc đường đi, Ân Chi Dao giẫm ván trượt, cố ý biểu diễn kỹ thuật thăng bằng trước mặt anh, còn hất ván cùng bay lên (Mic: coi thử clip trượt ván nên mình đoán có lẽ là động tác Ollie, đoán thoi nha, toai dân phi thể thao:D)
Không một động tác thừa, ổn định đáp xuống, kỹ thuật hoàn mỹ.
Đáy mắt Trình Vọng tràn ngập ý cười: “Không tệ nhỉ.”
Ân Chi Dao tựa như được anh khích lệ, vui sướng nói: “Em học lâu lắm rồi đó.”
“Ván trượt này trông quen quen.”
“Dù gì anh cũng không cần.” Ân Chi Dao chột dạ nói: “Em nhặt được nên chơi thử, anh sẽ không nhỏ nhen vậy chứ.”
“Ai bảo anh không cần, đây là bảo bối của anh.”
Ân Chi Dao đá đá ván trượt, tấm ván chạy tới chân Trình Vọng, được anh vững vàng giẫm lên.
Trình Vọng dịu dàng nhìn ván trượt có hơi cũ này, nhưng lại được cô giữ gìn rất tốt rất sạch sẽ.
Tương tự ánh mắt khi vừa rồi trong tiệm lần đầu trông thấy cô, muôn vàn cảm xúc ấm áp bỗng cuồn cuộn trào dâng trong lòng.
Ở cổng trường, Ân Chi Dao tạm biệt Trình Vọng.
Trình Vọng nói: “Sau này điện thoại hay máy tính bị hư thì đều có thể tới tìm anh.”
Cô do dự hồi lâu mới đáp: “À, chỉ có điện thoại máy tính hỏng thì mới tìm anh trai được ạ?”
“Những lúc khác cũng được, có điều cần gọi điện trước cho anh.”
“Biết rồi, anh trai rất bận.”
Trình Vọng nhẹ đưa tay xoa xoa đầu cô: “Đi đây.”
Ân Chi Dao nhìn cổ tay trắng bóc của anh, có cả sợi dây buộc tóc màu đen mới rồi anh tháo xuống, hình như cũng không có ý định trả lại cho cô.
“Anh, ván trượt anh còn cần không?”
Trình Vọng lần nữa đẩy ván trượt đến chân cô: “Cho em đấy.”
“Không phải nói đây là bảo bối của anh à?”
Anh cúi đầu nhìn đôi giày thể thao đã rất lâu rồi vẫn chưa mua mới của mình, khóe môi bỗng nhếch lên thành nụ cười, khẽ lẩm bẩm: “Em cũng vậy mà.”
“Anh nói gì ạ?” Ân Chi Dao không nghe rõ.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp tựa như tuyết đầu mùa đêm Giáng sinh trước mặt, lần đầu tiên trong đời Trình Vọng bỗng nảy sinh cảm giác tự ti.
Tâm trạng yêu thích không chút kiêng kỵ thời niên thiếu ấy cũng đã dừng lại ở những năm tháng vô tư vô lự trước tuổi mười tám.
Thấy anh không nói, Ân Chi Dao duỗi tay, nhẹ kéo ngón út anh: “Thế…em về đây.”
“Ừ.” Trình Vọng luyến tiếc nhìn theo bóng dáng dần dần rời xa của cô.
Ân Chi Dao vào trường, sau khi đi một đoạn xa nhưng vẫn như cũ quay đầu lại nhìn anh, vẫy tay tạm biệt anh.
Anh đút tay vào túi, quay người rời đi, bóng lưng có chút cô đơn trầm buồn, không còn vẻ hăng hái như thời thiếu niên.
Sau khi Ân Chi Dao quay về phòng ngủ thì trong đầu tóm lại vẫn nhớ đến bóng dáng của anh mới vừa rời đi.
Không biết vì sao lòng lại thấy buồn.
Sau một năm xa cách, có thể gặp lại anh, rõ ràng phải là việc hết sức đáng mừng.
Cô chờ lâu như vậy, cuối cùng đã đợi được cơ hội thích hợp nhất. Cô khiến bản thân trở nên ưu tú không phải để một ngày nào đó, có thể đứng cạnh anh mà không cần tự thấy xấu hổ hay sao.
Ân Chi Dao ngồi tại khoảng trời riêng nơi bàn học của mình, lấy ra hộp kẹo đựng hoa quế mà Trình Vọng tặng cô, bên trong hộp, hoa quế qua quãng thời gian dài toả hương thoang thoảng.
Cô lấy ra từ trong hộp bức phác họa chân dung được vẽ trên một trang vở, là bóng lưng anh vào lần đầu gặp mặt, phóng khoáng, tự tại.
Khoảnh khắc chấn động ấy qua năm dài tháng rộng đã khắc ghi thành ký ức tươi đẹp nhất trong cô.—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Có lẽ, cô nên chủ động thêm một chút.
Chỉ là không biết cô gái mà trước đây anh nói đã thích người khác kia trông như thế nào, liệu anh có còn thích cô ấy không.
Dù cô cho rằng bản thân đã đủ tự tin nhưng hôm nay lúc trông thấy Trình Vọng, Ân Chi Dao vẫn sợ.
Người cô thích từ rất lâu rất rất lâu ấy.
………..
Tháng mười một tuyết đầu mùa, Kiều Chính Dương chào đón sinh nhật tuổi hai mươi của anh.
Ân Chi Dao cũng tham dự, cùng bạn bè của anh ở KTV mừng sinh nhật.
Bạn bè Kiều Chính Dương đặc biệt nhiều, mà người này còn ồn ào hơn người kia, khắp phòng đều ầm ĩ náo nhiệt, bầu không khí hết sức vui vẻ, ngay cả Đỗ Gia Dĩnh ở thành phố bên cạnh cũng tới, xách theo một cái bánh sinh nhật siêu to để chúc mừng sinh nhật anh chàng.
Ân Chi Dao vốn không biết những bạn bè này của anh, có điều các anh trai chị gái rất nhiệt tình, kéo Ân Chi Dao qua cùng chơi đổ xí ngầu, thua sẽ phải uống rượu.
Kiều Chính Dương đã uống đến ngắc ngư, đương nhiên chẳng thể nào chăm lo được cho Ân Chi Dao.
Cô cũng bị ép uống hết mấy ly.
Anh say bét nhè nói: “Hôm nay là anh em, sau này cũng phải là anh em.”
Ân Chi Dao hát với anh bài “Loạn thế cự tinh”, trong giai điệu sôi nổi, Ân Chi Dao đưa tay ôm vai Kiều Chính Dương, vừa hát vừa nhảy vừa cười, bắt đầu thả lỏng bản thân hết mình.
“Quát gió gọi mây tôi xông pha khắp chốn, được mọi người ngưỡng vọng.”
“Quát gió gọi mây tôi quyết không quay đầu nhìn lại.”—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
……….
Ân Chi Dao hoạt bát xoay người một cái, không ngờ liền trông thấy Trình Vọng đang đứng cạnh bức tường nơi cửa ra vào.
Anh mặc sơ mi trắng, tựa người vào tường, đáy mắt ẩn chứa ý cười mơ hồ, không biết anh vào phòng khi nào, cũng không biết đã đứng cạnh cửa bao lâu rồi.
Trong nháy mắt, Ân Chi Dao liền như khí cầu bị xì hơi, lúng ta lúng túng lùi về sau.
Kiều Chính Dương vẫn muốn kéo Ân Chi Dao cùng high, nhưng Ân Chi Dao lại mất tự nhiên đẩy anh ra, chạy tới cạnh Trình Vọng.
Cơ thể cô rõ ràng có chút lảo đảo, thế nên anh liền đưa tay đỡ lấy cô.
Lòng bàn tay anh ấm áp, chạm vào da cô, xúc cảm vô cùng rõ ràng.
“Sao anh tới vậy?”
“Bạn bè mừng sinh nhật sao anh không thể tới chứ?”
Ân Chi Dao quay đầu nhìn Kiều Chính Dương đang điên cuồng ca hát, nói: “Anh ấy bảo anh rất bận.”
“Hơi bận thôi.” Trình Vọng ngồi xuống sofa đơn trong góc: “Ở công ty đang thực tập tăng ca tới tận bây giờ.”
“Muộn như vậy cũng không cần qua mà.” Ân Chi Dao có chút đau lòng: “Dù sao chỉ là anh em plastic, Kiều Chính Dương cũng đâu thiếu bạn bè mừng sinh nhật anh ấy.”
Trình Vọng cười nhạt, đưa tay xoa đầu cô: “Sao em cái gì cũng biết thế.”
Ân Chi Dao nghiêng đầu tránh đi khiến tay anh rơi vào khoảng không.
Tim Trình Vọng bỗng chốc hụt hẫng, buột miệng nói: “Lớn rồi không được động vào?”
Thực ra Ân Chi Dao chỉ tránh né theo bản năng. Dù sao hai người đã gần một năm không gặp, từ khi anh đi, cô không hề có quan hệ gần gũi với bất kỳ người con trai nào.
Có thể nhờ hơi men nên Ân Chi Dao dũng cảm ngồi xuống tay vịn sofa anh đang ngồi, sau đó ngoan ngoãn cúi người xuống: “Cho anh sờ đó.”
Trình Vọng bật cười, dùng sức vò vò tóc cô khiến búi tóc củ tỏi cũng rối tung: “Em hệt như cún con ấy.”
Ân Chi Dao đứng dậy, bất bình nói: “Sao anh lại mắng người chứ.”—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
“Không phải mắng, là thích.” Trình Vọng đem mấy sợi tóc mai lòa xòa của cô vén ra sau tai, đáy mắt dâng lên làn sóng ôn nhu: “Anh trai yêu thích cún con.”
Ân Chi Dao nghe thấy hai từ “yêu thích” thì má hây hây đỏ, may nhờ có ánh đèn mờ mờ che giấu.
Kiều Chính Dương thấy Trình Vọng vừa tới thì Ân Chi Dao đã không hát cùng mình nữa, từ đầu chí cuối đều dính lấy Trình Vọng như kẹo cao su.
Anh chàng dứt khoát gọi Đỗ Gia Dĩnh tới, cầm hai chai bia chuẩn bị rót cho Trình Vọng.
“Vọng ca tới trễ, phải phạt rượu.”
“Ít nhất ba ly! Thọ tinh đích thân rót cho cậu, không được từ chối đấy nhé.”
Dứt lời liền rót đầy ba ly cho Trình Vọng.
Ân Chi Dao thấy thế vội ngăn ly bia Kiều Chính Dương đẩy tới: “Anh Trình Vọng không thể uống rượu!”
“Cậu ấy có uống được hay không liên quan gì đến mày?”
Cô biết Trình Vọng không thích uống rượu. Lần trước là bữa tiệc thân mật hồi cấp ba với Hứa gia, anh uống nhiều, vô cùng không thoải mái.
Ân Chi Dao kiên quyết ngăn ly bia của anh chàng: “Anh Trình Vọng không thể uống.”
“Con nhóc này, chuyện đàn ông đàn ang mày quản ít thôi.” Kiều Chính Dương mất kiên nhẫn nói: “Còn quản lắm thế nữa tao ghét mày đấy!”
Câu này vừa thốt ra thì Trình Vọng lại bật cười: “Cái này cũng có thể dọa kiki à?”
“Sao lại không thể.” Kiều Chính Dương đắc ý nói: “Nó đối với mình…vẫn luôn nhớ nhung, may mà mình trước giờ kiên trì nguyên tắc, không để con nhóc này đạt được.”
Ân Chi Dao thật muốn một cước đá văng anh chàng, chẳng qua trước mặt Trình Vọng nên cô không phản bác.
“Anh ấy uống rượu rồi rất dễ say.” Ân Chi Dao cố chấp nói: “Không thể uống.”—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
“Say rồi mới tốt, say chơi mới vui.”
Cuối cùng Trình Vọng vẫn nhận ly bia trong tay Kiều Chính Dương: “Mình chỉ uống một ly.”
Kiều Chính Dương thất vọng nói: “Cậu cũng quá yếu ớt rồi, tiểu quỷ này không cho cậu uống cậu liền không uống, nó là gì của cậu mà nghe lời dữ vậy.”
Trình Vọng uống một hơi hết sạch ly bia, nói: “Mình thích nghe lời em ấy đấy, cậu quản được chắc.”
Kiều Chính Dương tự mình mất mặt, lại dùng ánh mắt không cam tâm nhìn Ân Chi Dao. Rất nhanh, mấy anh chàng đứng đối diện liền kéo thọ tinh rời đi.
“Anh Trình Vọng, anh muốn hát không?” Ân Chi Dao hỏi anh: “Em chọn bài cho anh.”
Trình Vọng hình như hơi mệt, tựa người vào sofa, day day giữa hai hàng mày: “Không cần, anh muốn ngồi nghỉ một chút.”
Trước đây hồi cấp ba giúp cô bổ túc tới tối muộn, cho dù cô mệt đến độ nhấc người không nổi nhưng trông anh vẫn luôn rất thoải mái.
Trình Vọng của hiện tại, đáy mắt thật sự ẩn chứa vài phần mệt mỏi.
Thế nên Ân Chi Dao không hề quấy rầy, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh.
Ánh sáng trong KTV mờ mờ, mặc dù tiếng người ồn ào huyên náo nhưng bầu không khí thế này vừa hay lại tạo cảm giác cực kỳ thư thái, khiến người ta được thả lỏng.
Trình Vọng thấy cô cũng không đi chơi mà cứ thế ngồi bên cạnh mình, cũng không nói gì thì dứt khoát bảo: “Em đi chơi với mấy cậu ấy đi, không cần ở cùng anh.”
“Em không muốn chơi.” Ân Chi Dao nói, vờ ngáp một cái: “Mệt lắm rồi.”
Trình Vọng thấy cô ngồi chỗ tay vịn liền hỏi: “Thoải mái lắm sao?”
“Có hơi cứng.” Ân Chi Dao thành thật trả lời.
“Vậy đừng ngồi ở đó.”
“À.”—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Ân Chi Dao tưởng anh không muốn cô đờ người ngồi cạnh, có chút mất mát đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng, chân còn chưa kịp bước thì Trình Vọng liền kéo tay áo cô, tiện thể dịch người, dịu dàng nói: “Ngồi xuống cạnh anh.”