CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ - Chương 50
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày – VietWriter
*********************************
“Điện hạ, Kinh thành tuy gần Lạc Dương nhưng mới qua ba ngày điện hạ đã hồi âm cho quận chúa thế này, người thông minh như nàng ấy ắt sẽ3 đoán được chúng ta có phương thức liên lạc đặc thù.” Lá thư còn chưa gấp lại, Thiên Viên liếc qua, mí mắt giàn giật.
Hắn có cả1m giác mỗi lần gặp phải chuyện gì liên quan đến quận chúa, điện hạ cẩn thận chu đáo nhà mình lại thành ra… mờ mắt vì sắc đẹp?
Tiêu Hoa Ung liếc Thiên Viên, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào quân cờ đen bóng dưới ánh trăng trong tay mình, vẻ mặt còn dịu dàng hơn3 cả ánh trăng: “Về sau, nàng sẽ biết được nhiều điều về ta hơn nữa.”Tiêu Hoa Ung không thể không thừa nhận ban đầu hắn chỉ tò 8mò về Thẩm Hi Hòa, nhưng về sau càng tiếp xúc nhiều hắn càng thấy thú vị, lần nào nàng cũng có thể đem lại những niềm vui bất ngờ cho hắn, càng ngày càng hấp dẫn hắn.
Hắn đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả, thành hôn là chuyện tự nhiên, sự xuất hiện của Thẩm Hi Hòa khiến hắn không muốn để mặc cho phụ hoàng thao túng hôn sự của bản thân.Thư viết rằng hắn đang ở Kinh thành, vậy Hoa Phú Hải làm thế nào ngồi ở Kinh thành mà lại nhận được thư gửi đi Lạc Dương?
Truyền tin khẩn cấp tám trăm dặm cũng không thể làm được điều đó! “Quả nhiên, hắn thuộc giới quyền quý Kinh thành.” Lá thư này tiết lộ với Thẩm Hi Hòa quá nhiều tin tức về hắn.Hắn cảm nhận được mình thích nàng, nhưng cảm xúc này sâu đậm đến đâu, bọn họ có thể đi được bao xa thì còn phải tiếp tục quan sát.
Thẩm Hi Hòa nhận được tin tức về cái chết của Tiểu thị và thư hồi âm của Hoa Phú Hải cùng một lúc, tin tức là nằm trong dự đoán, nhưng thư hồi âm lại làm nàng kinh ngạc: “Lạc Dương cách kinh thành hơn tám trăm dặm, ta chỉ mới truyền tin đến Lạc Dương chiều hôm kia, nhanh nhất cũng phải đêm qua hắn mới nhận được thư..”Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, đến một trang viên đẹp đẽ xây trong núi, đây là trang viên của Thẩm Hi Hòa, nàng mới đến nơi, còn chưa kịp ngồi xuống thì Hoa Phú Hải đã đến.
Không giống như lối ăn mặc vàng ngọc lóng lánh lần trước, lần này hắn mặc y phục màu tím sậm lộng lẫy, đeo trang sức nam hồng ngọc, lam ngọc đầy mình, nhiều đến mức Thẩm Hi Hòa đếm không xuể, chẳng khác gì một kho báu di động, làm người ta nhìn mà chói cả mắt.“Hoa đào y này, ta muốn nhờ Hoa đào y giúp một việc.” Thẩm Hi Hòa không vạch trần hắn, chỉ nghiêm nghị lên tiếng.
“Xin quận chúa cứ nói.” Lần này, Thẩm Hi Hòa không giấu giếm thân phận khi gửi thưThiên Viên thấy vậy thì trố cả mắt, lòng chợt sầu, từ ngày gặp quận chúa, điện hạ như biến thành người khác! Lúc xe ngựa của Thẩm Hi Hòa ra khỏi thành, cổng thành tra xét rất chặt chẽ, bách tính trong Kinh đều nhận thấy được, dường như kinh thành đã bị mây mù bao phủ chỉ sau một đêm, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng.
Xe ngựa đi đến ngoại ô, Thẩm Hi Hòa thả Ngọc Tiểu Điệp xuống, đưa cho nàng ta một bọc quần áo: “Trong này có văn điệp mới cùng với một ít lộ phí, từ đây trở đi, cô sẽ có một cuộc sống mới.”Tim Tiêu Hoa Ung lại đập thình thịch, chưa bao giờ mất kiểm soát đến vậy, may mà hắn vẫn chưa quên thân phận hiện tại của mình, bèn ra vẻ trầm ngâm một lát rồi nói: “Quận chúa muốn trao đổi với ta thể nào?”
“Ta sẽ trao cho huynh quyền giao thương ở Tây Bắc” Thẩm Hi Hòa nói nhẹ như không.“Hoa đào y quen biết rộng, có bằng hữu khắp bốn bể, ta muốn nhờ Hoa đào y tìm người tài giúp ta nghe ngóng về Thiên Sơn tuyết liên tuyệt phẩm.” Thẩm Hi Hòa đi thẳng vào đề.
Tiêu Hoa Ung sửng sốt, hiếm khi có lúc ngạc nhiên thể này, trái tim như lỡ nhịp trong khoảnh khắc, có điều cảm xúc này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Cho phép ta lầm miệng hỏi một chút, quận chúa cần tìm Thiên Sơn tuyết liên là vì Đông cung Thái tử hay sao?”Thể là nàng cầm bút viết địa điểm, vỏn vẹn năm chữ, sau đó đưa cho Hồng Ngọc, bảo nàng ta giao cho người đưa tin.
“Quận chúa, có cần phải người theo dõi người đưa tin không ạ?” Đây có lẽ là cơ hội tốt để tìm hiểu thân phận Hoa Phú Hải.Trong thư viết rằng nơi gặp mặt sẽ do Thẩm Hi Hòa chọn, nàng chỉ cần viết thư hồi âm đưa cho người đưa tin là được.
“Hoa Phú Hải thật chu đáo.” Hắn biết người hẹn gặp là quận chúa nên không tùy tiện chọn địa điểm gặp mặt.“Không cần.” Thẩm Hi Hòa điềm đạm nói, “Muốn kết giao với người khác thì phải có lòng thành.” Lúc này mà phải người theo dõi, người ta phát hiện được sẽ tức giận, ai cũng vậy thôi.
Thẩm Hi Hòa không biết rằng Tiêu Hoa Ung vừa nhận được thư nàng gửi liền cho vào trong tráp, dáng vẻ hài lòng: “Thế này coi như là có thư từ qua lại riêng tư rồi.”Có quyền giao thương ở Tây Bắc là có thể nằm giữ mạch máu kinh tế của Tây Bắc, nhưng vì đối tác mua bán toàn là các ngoại tộc hung hãn như Đột Quyết, Hồi Hột, thế nên chỉ có quân đội Tây Bắc mới đủ sức trấn áp, xưa nay quyền lợi này luôn nằm trong tay Tham gia.
“Quận chúa có thể trao cho ta quyền giao thương ở Tây Bắc?” Tiêu Hoa Ung hơi ngạc nhiên. “Ta chưa bao giờ nói suông.” Thẩm Hi Hòa gật đầu.Hữu Ninh Đế đã dán hoàng bảng, không ai không biết Thái tử đang bệnh nặng liệt giường, cần Thiên Sơn tuyết liên để kéo dài tính mạng.
“Đúng vậy.” Thẩm Hi Hòa thẳng thắn thừa nhận.“Chu đáo ấy à?” Thẩm Hi Hòa không phủ nhận lời Hồng Ngọc nói, nhưng nàng có cảm giác hành động lần này của hắn không nhằm thể hiện phong độ quân tử gì cả.
Dù không biết Hoa Phú Hải có mục đích gì, có điều lạc khoản đề tên Hoa Phú Hải, Thẩm Hi Hòa không tiện để kẻ dưới viết hồi âm thay mình, như vậy không được tôn trọng.Ngọc Tiểu Điệp nhận lấy, cung kính vái lạy Thẩm Hi Hòa, sau đó nhanh nhẹn quay đi.
Thấy Ngọc Tiểu Điệp biết điều như vậy, Thẩm Hi Hòa cũng hài lòng, dặn dò Bích Ngọc: “Em nói Mạc Viễn cho một người âm thầm hộ tống nàng ta.”Nếu người ngồi trước mặt Thẩm Hi Hòa là Hoa Phú Hải thật hẳn sẽ kích động vô cùng, mấy năm nay hắn ta mở hiệu buôn khắp thiên hạ, những nơi có nhiều người ngoại tộc cư trú như Tây Bắc, Thục Nam cũng có nhưng không thể phát triển được, nguyên nhân là vì không được quân đội hậu thuẫn.
Ngựa Tây Bắc và trà Thục Nam đều là những mặt hàng hắn ta muốn khai thác, khổ nỗi bao năm nay chỉ vùng biên giới mới có. Đương nhiên Tây Bắc không chỉ có ngựa, còn có dễ bò, ngọc Hòa Điền, dược liệu quý hiếm, thứ nào thứ nấy đều có thể đem lại lợi nhuận kếch xù.Xen lẫn trong mùi hương ý hòa thanh mát vẫn có hương kỳ nam nhàn nhạt, Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
Cách lớp mạng che, Tiêu Hoa Ung không thấy được nụ cười của nàng, nhưng dựa vào trực giác, hắn có thể cảm nhận được nàng đang chê cười mình, tựa như muốn nói rằng hắn cải trang thật vất vả.Tiêu Hoa Ung đờ người, đành cười hùa: “Xem ra dung mạo của Thái tử điện hạ rất là xuất chúng.”
Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ rồi nói như thật: “Xét về dung mạo, nam nhi trên đời đều không sánh bằng.” Tiêu Hoa Ung nhất thời dở khóc dở cười, biết Thẩm Hi Hòa cố tình đồi đề tài nhưng vẫn thấy thỏa mãn, cảm giác lâng lâng dâng trào trong lòng.
“Quận chúa, nếu ta không đồng ý thì sao?” Tiêu Hoa Ung cố tình hỏi.
Thẩm Hi Hòa cười nhạt: “Chức Tủ Y Sử và Đại Lý Tự thiểu khanh có quan trọng không?” Tiêu Hoa Ung không ngờ Thẩm Hi Hòa lại tiên lễ hậu binh.
“Hoa đào y, ta không có chứng cứ, nhưng nếu có lời đồn, với tính đa nghi thà giết nhầm còn hơn bỏ sót của bệ hạ, nhất định sẽ thanh trùng Tủ Y Sứ một phen, chức vụ Đại Lý Tự thiếu khanh của Thôi Tấn Bách cũng khó lòng giữ được, sau này cũng khó có khả năng được trọng dùng. À phải rồi, còn cả Quách cử nhân đang trên đường đi thi nữa, sợ là khó mà may mắn thoát được.
Thẩm Hi Hòa cười nhẹ: “Ta không tùy tiện hợp tác với người khác, nhưng một khi đã muốn, người đó sẽ không có tư cách từ chối.”