CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ - Chương 48
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày – VietWriter
*********************************
Hôm sau, vụ án gã bảo tiêu bỏ mạng bởi thuốc độc được phá, ai nấy đều kinh ngạc khi biết kẻ sát nhân chính là một
di nương tro3ng Bình Diệu hầu phủ, không chỉ vậy, bà ta còn là nha hoàn theo gả của Bình Diệu hầu phu nhân,
được hầu phu nhân tự nạp làm t1hiếp cho Bình Diệu hầu.
Nghe nói gã bảo tiêu này là họ hàng với di nương kia, bà ta vốn định để gã làm vấy bẩn sự tro9ng sạch của Dư
Tang Ninh, không ngờ lại gặp phải trục trặc, trong lúc hoảng hốt, gã va phải lão phu nhân đang đứng một mình
c3ạnh hồ nước.
Sở dĩ Dư Tang Ninh có thể xuất hiện vừa khéo đúng lúc ấy cũng là do gã bảo tiêu kia bắt cóc tới đó.
8
“Bình Diệu hầu phu nhân thật ác độc mà.” Tử Ngọc hóng hớt được đầu đuôi câu chuyện, bèn kể cho Thẩm Hi Hòa
nghe cho vui.
Thật ra, Thẩm Hi Hòa không thích nghe những chuyện đầu đá trong nội trạch như thế này, có điều cũng không
ngăn cản, vì muốn bọn Tử Ngọc hiểu được phủ đệ nhà danh gia vọng tộc chốn Kinh thành tốt cuộc đen tối đến đâu,
nghe ngóng nhiều rồi cũng sẽ mở mang tầm mắt.
“Đại Lý Tự tra được chứng cứ gì không?” Hồng Ngọc hỏi.
“Có vàng do di nương kia đưa, bà ta thích khắc ám hiệu trên vàng bạc của mình.” Tử Ngọc nói, “Bà ta bị thẩm vấn
ngay trong đêm, thế là cung khai, đến sáng nay thì uống thuốc độc tự sát trong nhà lao rồi.”
Thẩm Hi Hòa ngồi cạnh nàng ta, thêu nốt vài đường trên chiếc khăn tay hôm nọ, hoàn thiện hình Tiên Nhân Thao
trên đó.
“Dư nữ lang mà chúng ta gặp hôm kia năm nay bao nhiêu tuổi?” Thẩm Hi Hòa đột ngột hỏi.
“Nàng ta bằng tuổi quận chúa, đã cập kê rồi.” Tử Ngọc đáp.
Thẩm Hi Hòa sinh mùa Đông, phải cuối năm mới cập kê. “Trông khá trẻ con.” Hôm ấy nàng còn tưởng Dư Tang
Ninh mới mười hai, mười ba tuổi, “Lòng da kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn.”
“Quận chúa…” Bích Ngọc nheo mắt, “Ý quận chúa là…”
“Nàng ta chỉ là một thứ nữ mới cập kê, đích mẫu có chướng mắt, muốn chỉnh nàng ta thì chỉ cần chèn ép chuyện
cưới gả, ai có thể nói ra nói vào được, việc gì phải để một di nương ra tay chứ?”
Thẩm Hi Hòa cắt chỉ, xem lại tấm khăn trên tay, “Sau chuyện này, Bình Diệu hầu phu nhân không thể thoát tội bắt
di nương hãm hại thứ nữ, nàng ta lại cứu được lão phu nhân, từ một cô gái đáng thương không
nơi nương tựa trở thành cháu gái được lão thái quân yêu thích, đã vậy còn khiến Binh Diệu hầu có khúc mắc trong
lòng.” “Quận chúa muốn nói… mọi chuyện đều do Dư nữ lang sắp xếp!” Tử Ngọc nghe đến đây, không khỏi nuốt
nước bọt. “Gã bảo tiêu kia trúng phải độc sen Quan m, mà trên người Dư nữ lang lại có mùi hương của sen Quan
m.”
Từ bé, Thẩm Hi Hòa đã có khứu giác nhạy bén, các nhà hoàn thân cận của nàng đều biết.
Tử Ngọc rùng mình: “Vậy mà hiện giờ cả Kinh thành đều đồng cảm với Dư nữ lang.”
“Đây cũng là một trong những mục đích của nàng ta.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Không cần biết có bao nhiêu người
âm thầm giễu cợt Bình Diệu hầu phu nhân, nhưng các nữ lang sẽ không dễ dàng đón nhận một thứ nữ từ xa đến,
sau chuyện này, nhất định sẽ có người đồng cảm với nàng ta, về sau có muốn kết bạn với các nữ lang trong Kinh
cũng không khó khăn gì.”
Làm quen với các nữ lang có thân phận cao quý, từ đó có thể kết bạn với các lang quân trẻ tuổi, tiện đà tính toán
cho tương lai. “Quận chúa… Tử Ngọc sợ quá…” Tử Ngọc tỏ vẻ hốt hoảng, người Kinh thành thật đáng sợ, nàng ta
nhớ Tây Bắc quá đi mất!
“Sợ cái gì?” Bích Ngọc bổng tràn nàng ta, “Cô có quận chúa che chở rồi còn gì.”
Thẩm Hi Hòa cũng nói với Tử Ngọc bằng vẻ hiền từ “Việc gì em phải sợ bọn họ? Người đáng sợ nhất đang ngồi
ngay trước mặt em đây này.” Nàng cứ tưởng Tử Ngọc sẽ càng sợ hãi hơn, nào ngờ lại không phải thế: “Đúng đúng
đúng, quận chúa là người thông minh nhất, chỉ nháy mắt đã nhìn thấu trò mèo của nàng ta!” Trong mắt Tử Ngọc,
Thẩm Hi Hòa làm gì cũng là thông minh, người ngoài ai cũng tàn nhẫn độc ác. Thẩm Hi Hòa buồn cười, hi hi ha ha
một lát mới hỏi Bích Ngọc: “Phía Ngọc Tiểu Điệp vẫn chưa có tin tức gì à?”
Bích Ngọc đang định lắc đầu, bỗng có tiếng bước chân dồn dập, Mạc Viễn tự tay đem một cuộn giấy đến cho Thẩm
Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa mở ra xem, là một tấm bản đồ, bèn hỏi Mạc Viễn: “Nàng ta định khi nào ra tay?”
“Tối nay.” Ngọc Tiểu Điệp lén vẽ bản đồ xong thì đứng ngồi không yên, chỉ muốn rời khỏi Khang vương phủ ngay
lập tức.
“Được.” Thẩm Hi Hòa đưa cuộn giấy cho Bích Ngọc, “Em đi lấy cái hộp đặt trên bàn trang điểm của ta tới đây.”
Bích Ngọc cất cuộn giấy trong khuê phòng Thẩm Hi Hòa, lại lấy một cái hộp dài nhỏ đem ra, Thẩm Hi Hòa ra hiệu
đưa nó cho Mạc Viễn. “Trong này là một loại hương có thể mê hoặc tâm trí người ta, huynh đưa cho Ngọc Tiểu
Điệp, toàn lực phối hợp với nàng ta.” “Vâng.” Mạc Viễn cầm lấy hộp hương rồi lui ra ngoài.
Đêm đó, Thẩm Hi Hòa yên giấc ngủ ngon, Khang vương phủ lại không yên nổi.
Hôm nay, Nhị hoàng tử Chiêu vương điện hạ trình chứng cứ vụ án Yên Chi cho hoàng thượng, Hữu Ninh Để nổi
trận lôi đình, quan viên tam phẩm trở lên và thân vương công hầu đều bị triệu gấp vào cung, làm cho nội quyển
nhà nào cũng nơm nớp.
Sau khi bị tống cổ ra khỏi Thẩm phủ, mấy ngày nay Tiêu thị hay bị mắng là sao chổi, bằng chứng là đám chuột này.
Rốt cuộc tối nay bà ta cũng tìm được chứng cử, nhưng Khang vương phi và lão vương phi lại không tin chuyện do
Ngọc Tiểu Điệp gây ra, còn mắng Tiêu thị một trận.
Tiêu thị bèn dẫn theo nha hoàn đi tìm Ngọc Tiểu Điệp, chưa nói được mấy câu, nha hoàn của đôi bên đã nhào vào
đánh nhau ngoài viện, tiếp đó, mấy nha hoàn thân cận cũng lao vào cuộc chiến.
Ngọc Tiểu Điệp chắn đường tiêu thị, kề bên tai bà ta nói nhỏ: “Không sai, là ta làm đấy, chính ta bảo người ta nói cô
là sao chổi đấy. Chẳng lẽ cô không phải sao chổi à? Cô xem, cô đã khiến vương phủ mất mặt đến thế nào cơ chứ,
đường đường là quận chúa mà lại hạ tiện như thế, bỏ thuốc người ta còn để bị bắt thóp. Vì cô làm thiếp nên nữ lang
trong vương phủ đều bị vạ lây, phải gả cho nhà có gia thế kém hơn, cô không phải sao chổi thì là gì nào? Bị tống cổ
ra khỏi phủ mà vẫn có mặt mũi sống tiếp, còn chạy về nhà mẹ đẻ nữa chứ…”
Ngọc Tiểu Điệp chậm hương do Thẩm Hi Hòa đưa trong phòng mình, Tiêu thị vốn đang tức giận, mùi hương này
càng khiến bà ta kích động hơn, đã vậy Ngọc Tiểu Điệp còn không ngừng nhục mạ bà ta, Tiêu thị không kiềm chế
được nữa, rút phắt cây trâm vàng cài trên tóc ra, đâm về phía Ngọc Tiểu Điệp.
Lúc này, Tiêu thị chẳng còn chút lý trí gì nữa, Ngọc Tiểu Điệp giật lấy cây trâm rồi đẩy bà ta ra, trán Tiêu thị bị va
chảy máu, cơn đau khiến bà ta tỉnh táo phần nào, ngoái đầu lại thì thấy cây trâm vàng đã cắm vào trên ngực Ngọc
Tiểu Điệp.
Bà ta hoảng sợ run bắn cả người, Ngọc Tiểu Điệp ngã xuống, đưa tay rút cây trâm ra, máu tươi bắn tung tóe đầy
mặt Tiêu thị.
Nghe tiếng động lớn, người hầu bên ngoài cả kinh ập vào, ai cũng thấy được cảnh này.
Nha hoàn của Ngọc Tiểu Điệp lập tức hô hoán: “Giết người rồi…”
Đúng lúc ấy, một đại phu đến xem bệnh cho trưởng tử của Khang vương nghe thấy chạy tới, viên quản sự đưa tiễn
ông ta cũng đi theo, ông ta bắt mạch cho Ngọc Tiểu Điệp ngay tại chỗ rồi kết luận Ngọc Tiểu Điệp đã chết.
Vương phủ lập tức hỗn loạn, vương phi lấy cớ cần vương gia quyết định, đưa thi thể Ngọc Tiểu Điệp đi chỗ khác.
Ngay sau đó, căn phòng giữ thi thể Ngọc Tiểu Điệp không hiểu sao lại bị chảy, đợi đến khi dập được lửa thì Ngọc
Tiểu Điệp đã thành xác chết thiếu.
Sau khi điều tra, nhận thấy trên xác chết có dầu, rõ ràng có người phóng hỏa đốt xác.
Sáng sớm, Thẩm Hi Hòa vừa ngủ dậy đã nghe chuyện này, nàng đưa cho Mặc Ngọc một lọ thuốc: “Em cho thuốc
này vào trong cơm thăm tù của Khang vương phủ.”
Chuyện đêm qua đã kinh động đến Chấp kim ngô*, Tiệu thị đã bị bắt vào trong lao.
(*) Chức quan lãnh đạo cấm quân bảo vệ Kinh thành và hoàng cung.
“Quận chúa, cứ để bà ta sống không bằng chết trong lao chẳng hơn à?” Bích Ngọc hạ giọng hỏi.
Thẩm Hi Hòa dang hai tay để Hồng Ngọc thay áo cho mình: “Bích Ngọc, em phải nhớ kỹ điều này, chỉ cần người đó còn sống thì sẽ có biến số, chỉ có cái chết mới là chấm hết.”