CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ - Chương 47
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày – VietWriter
*********************************
Làn gió Nam ấm áp thổi từ thung lũng nơi khe sâu, ra khỏi rừng cây rậm rạp, thổi vào ô cửa sổ nhỏ, mang theo hơi
thở trong lành của t3ự nhiên.
Vạt áo phất phơ, tóc xanh lay động, Tạ Uẩn Hoài cụp mắt: “Điện hạ, thảo dân ngưỡng mộ và khâm phục Chiêu
Ninh quận 1chúa, nhưng tuyệt nhiên không có tình yêu nam nữ gì với nàng ấy cả.” Quân cờ đen lại được xoay tròn
giữa các đầu ngón tay lần nữa, g9iọng Tiêu Hoa Ung có phần biếng nhác: “Hi vọng là thế.”
Tạ Uẩn Hoài hơi cúi đầu, nở nụ cười nhạt: “Điện hạ, Chiêu Ninh quận 3chúa sẽ không thuộc về bất kỳ ai.” Đôi mắt
đen láy của Tiêu Hoa Ung chợt lạnh đi. Tạ Uẩn Hoài dường như không phát hiện ra điều đó, 8hắn chầm chậm
ngẩng đầu lên, đối mặt với Tiêu Hoa Ung mà không hề e dè, nét cười càng sâu hơn.
Hai bên nhìn nhau chăm chú, một người càng lúc càng lạnh lùng, một người ung dung bình thản.
“Tạ quốc công đã biết huynh ở đây rồi.” Tiêu Hoa Ung lạnh nhạt lên tiếng. Ý cười của Tạ Uẩn Hoài nhạt đi, hắn
chắp tay làm lễ: “Đa tạ điện hạ đã cho biết.”
Tiêu Hoa Ung hờ hững gật đầu, sau đó bước ra khỏi hàng rào tiểu viện của Tạ Uẩn Hoài.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hi Hòa nghe nói đêm qua bệnh tình của Thái tử điện hạ lại nghiêm trọng hơn, Lục điện
hạ Tiêu Trường Du mới về nhà tự kiểm điểm được một ngày sau cái hôm phạt quỳ, nay lại bị Hữu Ninh Để gọi vào
cung, bắt quỳ trước cửa Đông cung. (1)
“Sao tự dưng lại bệnh nặng hơn?” Thẩm Hi Hòa chau mày.
“Nô tỳ cũng không biết.” Bích Ngọc lắc đầu.
Bọn họ có tai mắt trong cả hai mươi bốn tỉ của Lục cục*, nhưng trong Đông cung thì không.
(*) Hệ thống nữ quan và cung nữ chịu trách nhiệm quản lý và vận hành hậu cung. Mỗi cục gồm bốn ti.
“Chú ý theo dõi tin tức.” Thẩm Hi Hòa phân phó.
Nàng chưa từng nghi ngờ Tiêu Hoa Ung giả bệnh, bởi từ năm tám tuổi hắn đã phải rời khỏi hoàng cung để dưỡng
bệnh.
Dẫu Hữu Ninh Để có mời đại nho dạy dỗ hắn, nhưng sao băng lớn lên trong cung, mưa dầm thấm lâu?
Các hoàng tử khác có thể lên triều từ năm mười bốn tuổi, trong khi hắn sắp làm lễ đội mũ mà vẫn chưa từng tiếp
xúc với bất cứ việc triều chính nào
Hắn đã bỏ lỡ quá nhiều vì căn bệnh nan y quái gở này.
Song, Thẩm Hi Hòa lại ngờ rằng sở dĩ Tiêu Hoa Ung bị Tiêu Trường Du chọc giận đến hộc máu là do hắn động tay
động chân với chính bản thân mình, vốn đã bệnh tật sẵn.
Bây giờ Tiêu Trường Du đã bị trừng phạt, hắn cũng đã nói với nàng điều cần nói, các mục đích của Tiêu Hoa Ung
đều đã đạt được, hắn không cần giả vờ bệnh nữa, vậy lần này hắn là bệnh tình diễn tiến nặng hơn thật?
Đến trưa, cả trong lẫn ngoài cũng đều đồn ầm lên rằng Thái tử điện hạ bệnh rất nặng, các thải y trong Thái y viện
đều bó tay, Hữu Ninh Để nổi cơn thịnh nộ, khiển trách toàn bộ Thải y viện.
Ngay lúc Hữu Ninh Để định chém đầu Thái y lệnh, một y chính trẻ tuổi nơm nớp nêu ý kiến, cuối cùng toàn bộ
Thái y viện nhất trí tán thành ý kiến này, hiềm nỗi vẫn thiếu một vị thuốc.
“Thuốc gì?”
“Thiên Sơn tuyết liên.” Bích Ngọc nói thêm, “Phải là tuyệt phẩm.”
“Thế nào mới là tuyệt phẩm?” Thẩm Hi Hòa biết Thiên Sơn tuyết liên cũng có thứ hạng, nhưng không biết phân
chia thế nào.
“Nghe nói hoa phải dài gần hai thước*.”
(*) Một thước bằng 0,3 mét.
Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên, nàng đã thấy qua nhiều cây Thiên Sơn tuyết liên, hầu hết đều là hoa dài một thước, cùng
lắm thì một thước ba bốn tấc: “E là hiếm thấy đây.”
(*) Một tấc bằng 1/10 thước. “Vâng, vì Thái tử điện hạ, bệ hạ đã cho dán hoàng bảng thông báo rằng ai tìm được
Thiên Sơn tuyết liên tuyệt phẩm sẽ được thưởng nghìn lượng vàng” Bích Ngọc khẽ nói, “Còn phái Lục điện hạ xuất
cung để tìm Thiên Sơn tuyết liên nữa.”
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa cười nhạt.
Hữu Ninh Đế chỉ biết gióng trống khua chiêng huy động nhân lực để thể hiện sự sủng ái dành cho Tiêu Hoa Ung,
nhưng nào có thật sự đứng trên lập trường của Tiêu Hoa Ung mà suy nghĩ cho hắn.
Dù là đại tu Đông cung, bắt các hoàng tử kỵ hủy hay là việc dán hoàng bảng, Đông cung chỉ được cái danh hão chứ có gì khác đâu?
Cũng vì Tiêu Hoa Ung bệnh tật đầy mình, lại có tin đồn hắn không thể sống quá hai mươi tuổi, mà ở đời, người ta
thường khoan dung với kẻ yếu, thế nên hắn mới không bị người ta đàm tiếu, chứ không thì không biết thanh danh
của Tiêu Hoa Ung sẽ kém đến mức nào nữa.
Đương nhiên Tiêu Hoa Ung cũng hiểu rất rõ chuyện này.
Chính vì vậy, Thẩm Hi Hòa càng xem trọng Tiêu Hoa Ung hơn. Tiêu Hoa Ung không chỉ xa cách Hữu Ninh Để mà
cũng chẳng thân thiết với các hoàng tử khác, ngày sau đến lúc tranh giành ngôi báu, ai vì chủ nấy, hắn sẽ không vì
niệm tình anh em mà thành ra thiếu quyết đoán, làm vướng chân nàng.
Có điều sức khỏe Tiêu Hoa Ung cũng kém quá thể, nàng không sợ gian nan, cũng không sợ cảnh mẹ góa con côi
đấu tranh với huynh đệ Tiêu gia, chỉ lo hắn có sống nổi đến lúc có con với nàng hay không.
Nếu không có con, nàng dựa vào đấu tranh giành cùng kẻ khác?
“Bích Ngọc, em bảo người của chúng ta ở trong cùng tùy cơ ứng biến, tìm cách lấy được một bản bệnh án của Thái
tử là tốt nhất.” Thẩm Hi Hòa muốn tìm hiểu bệnh tình của Tiêu Hoa Ung, “Em cho người gửi thư đến Hoa phủ ở
Lạc Dương, ta muốn bàn một vụ làm ăn với Hoa đào y.”
“Quận chúa, người này quá kỳ quặc, chúng ta còn chưa điều tra rõ thân phận của hắn mà…” Bích Ngọc không đồng
ý.
Bích Ngọc không biết Tủ Y sử, Hoa Phú Hải, Thôi Tần Bách và Quách Đạo Dịch là cùng một người, chỉ vì lúc trước
Thẩm Hi Hòa bảo nàng ta điều tra Hoa Phú Hải, bắt tay vào việc mới biết người này rất bí ẩn, nàng ta không muốn
Thẩm Hi Hòa mạo hiểm.
“Hắn có thể nghe ngóng được nơi có thứ hiếm như Tiên Nhân Thao, tất có thể tìm hiểu được nơi nào có Thiên Sơn
tuyết liên cực phẩm.” Thẩm Hi Hòa nói, “Muốn nhờ vả thì phải có thành ý, còn nếu là mối quan hệ dựa trên lợi ích
thì cũng phải đối bên cùng có lợi mới có thể lâu dài.”
Nếu đã chọn Tiêu Hoa Ung làm đối tượng, có thể lo thay nỗi lo của hắn cũng là một cách bày tỏ thái độ.
Nàng không muốn chỉ nhận mà không cho đi, Thẩm Hi Hòa xưa nay chưa từng thiếu nợ ai.
“Quận chúa.”
“Quận chúa, Thôi thiếu khanh của Đại Lý Tự lại đến tìm ạ.” Hồng Ngọc đứng ngoài phòng bẩm báo.
“Hắn còn dám tới?” Thẩm Hi Hòa nhướng mày.
Khi nhìn thấy Thổi Tấn Bách, nàng biết ngay vì sao hắn dám đến tìm, bởi hắn chính là Thôi Tấn Bách thật.
Thẩm Hi Hòa cố ý lại gần, chỉ nghe được hương hàn mai thanh mát, hoàn toàn không có hương kỳ nam.
Cử chỉ, thần thái của hắn rất giống với Thôi Tấn Bách đến tìm nàng ở dịch trạm lúc trước, nếu là người lạ sẽ rất khó
phát hiện điểm khác biệt, Thẩm Hi Hòa đã biết trước cả hai không phải cùng một người nếu không thì cũng bị gạt
rồi.
Không thể không ca ngợi bản lĩnh cải trang của người kia. “Thôi thiểu khanh, lần trước ta đã thất lễ rồi.” Thẩm Hi
Hòa cố tình dò xét. Thôi Tấn Bách biết Thẩm Hi Hòa muốn nói đến việc lần trước nàng đã nhìn thấu được Thái tử
điện hạ đóng giả mình, còn phòng độc chấm vào Thái tử “Quận chúa nói quá lời, lần này hạ quan đến đây là vì một
vụ án mạng…”
Nghe Thôi Tấn Bách kể, nàng mới biết hôm qua có một người chết ngoài chùa Tiến Phúc, là một bảo tiêu từ phương
Nam đến. Sáng sớm hôm nay, bọn họ đã kiểm tra hết những người có thể đã gặp vị bảo tiêu này vào hôm qua, cuối cùng mới đến tìm Thẩm Hi Hòa. “Đây chẳng phải…” Thấy bức chân dung, Tử Ngọc kinh ngạc, đây chính là người hôm qua lao về phía bọn họ đây mà.
“Quận chúa đã gặp nạn nhân ư?” Thối Tấn Bách nhìn Tử Ngọc.
Thẩm Hi Hòa gật đầu ra hiệu cho Bích Ngọc, Bích Ngọc bèn kể lại đầu đuôi: “Thôi thiểu khanh nên hỏi thăm người của Binh Diệu hầu phủ, hắn hớt hải chạy đi từ chỗ lão phu nhân ngã xuống nước, ngay sau đó có người hô hoán lão phu nhân bị ngã.”
Thôi Tấn Bách cẩn thận hỏi han một lượt, xác định không bỏ xót điều gì mới cáo từ.