CUỘC SỐNG CẨU HUYẾT CỦA TA VÀ PHU QUÂN - Chương 48: Chương 48
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CUỘC SỐNG CẨU HUYẾT CỦA TA VÀ PHU QUÂN
- Chương 48: Chương 48
Chương 48
Edit: Malbec
Thời gian từ từ trôi qua, thoáng cái đã đến mùa đông thứ hai rồi.
Hoàng thành chiến tranh khói lửa bay tán loạn, ngoại trừ nơi này của Giang Tầm, những người khác đã muốn mượn cớ phục hưng tiền triều mà khởi nghĩa vũ trang, thiên hạ lại bắt đầu rối loạn.
Đương nhiên, một người tuân thủ nữ tắc như ta không quan tâm đến chuyện này.
Sắp tới lễ hội mừng năm mới, ta chỉ lo quấy rầy Giang Tầm đặt mua đồ tết.
Hắn bất đắc dĩ, khoác thêm áo khoác da gấu, dắt ta lên xe ngựa, một bên đỡ thắt lưng ta, một bên căn dặn: “Đến trấn trên đừng có chạy lung tung, nhớ phải theo sát ta, nếu không…”
Ta vô cùng hưng phấn: “Không thì sao?”
Ta rất quan trọng đối với Giang Tầm. Nếu như không thấy ta, hắn nhất định sẽ lòng nóng như lửa đốt, không có tâm tư chiến đấu, buồn bực không vui cả đời. Ta đã chuẩn bị tốt nghe hắn nói lời dỗ dành ngon ngọt, đến đây đi viên đạn bọc đường!
Hắn cau mày, nói: “Không thì ta sẽ đem nàng bán cho Triệu đồ tể ở cửa thôn, đổi lấy mấy lượng lưỡi heo nhắm rượu ăn.”
Ta nhất thời im lặng, thật lâu sau, mới đau lòng gần chết nói: “Ta cũng chỉ đáng giá mấy lượng lưỡi heo thôi sao?”
“À, vậy cho thêm vài miếng thịt ba chỉ và thịt thăn.”
“…” Mà thôi, xem như ta chưa hỏi gì, quả thật là tự rước lấy nhục.
Xe ngựa lắc lư trên đường, chưa đến một canh giờ đã tới thị trấn.
Ta nhìn Triệu đồ tể ở cửa thôn với ánh mắt căm thù, hại hắn run tay một cái, tặng ta thêm một hai cái lưỡi heo.
Giang Tầm không vui nói: “Hở chút là liếc mắt đưa tình với người khác, nhìn vi phu không đủ tốt sao?”
Ta phản bác: “Đây là nam tử sau này ta muốn dựa vào, ngộ nhỡ ta bị vứt bỏ, chính là người của hắn, tất nhiên phải nhìn nhiều hơn hai cái.”
“…” Giang Tầm đột nhiên không còn lời nào để nói nhưng mà sức lực nắm xương cổ tay ta mạnh hơn không ít, làm ta đau, sợ ta rời khỏi hắn.
“Còn muốn mua gì không?” Giang Tầm dừng chân trước cửa hàng hoa quả, hỏi ta.
Ta nói: “Muốn ăn hạt óc chó, phu quân bóc giúp ta đi.”
Giang Tầm nghiến răng nghiến lợi nói: “Phu nhân không biết câu tay làm hàm nhai sao?”
“Ta ở trong cung cũng không bóc hạt óc chó…”
“A, bởi vì nàng lười biếng như vậy nên mẫu hậu nàng mới bán nàng cho ta.”
“Mẫu hậu không phải là người như thế.”
“Làm sao nàng biết con người bà ấy, nàng cũng không phải con giun trong bụng bà ấy.”
“Mà thôi, phu quân không đau ta thì đành vậy, chẳng qua là bóc hạt óc chó, còn muốn dạy dỗ ta một trận. Chẳng qua là chàng nhìn ta không vừa mắt, muốn gây chuyện mà thôi.”
Giang Tầm bất đắc dĩ nói: “Ta đến mức chỉ vì hạt óc chó mà gây chuyện với nàng sao? Phu quân của nàng là người không phóng khoáng như vậy à?”
“Theo như lời phu quân nói, chẳng qua là một hạt óc chó. Chàng yêu ta, mặc dù ta không nói cũng biết mà bóc cho ta, nếu chàng không yêu ta, ta còn chưa nói chàng liền phất tay áo rời đi, không liếc mắt nhìn ta và hạt óc chó một cái.”
Giang Tầm hít sâu một hơi, cầu xin tha thứ: “Nếu phu nhân của ta muốn ăn, đừng nói một hạt óc chó, ta bóc mười sáu lượng luôn, được không?”
“Được, được, phu quân thật sự rất yêu ta.”