CUỘC NỔI DẬY ĐẦY HÂN HOAN CỦA VAI PHỤ VÀ PHẢN DIỆN - Chương 25
Chương 25
Vu Đoan còn đang chờ ở phòng khách.
Vu Giai đi qua đó nhấc rương hành lý lên giúp hắn, “Chuyện trong nhà anh cứ yên tâm đi, vẫn còn có A Đức mà, có việc em sẽ tìm anh ta.”
Vu Đoan nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức khiến lòng Vu Giai có chút chột dạ.
“Anh?”
Biểu tình của Vu Đoan có chút trịch trục, dường như đang suy xét lời nói, “Gần đây em thay đổi không ít.”
Vu Giai sửng sốt, nghe thấy lời tiếp theo của hắn, “Em của hiện tại thực sự rất tốt. Nếu em thay đổi tâm ý với Hạ Gia Du, anh sẽ ủng hộ quyết định của em.”
Vu Giai chớp chớp mắt, “Sao anh lại nghĩ thế?”
Vu Đoan duỗi tay sờ đầu cô một chút, “Không phải nói cậu ta không xứng với em, chỉ là hai đứa không thích hợp.” Từ lúc bắt đầu hắn đã không đồng ý việc em gái đính hôn với Hạ gia, Hạ Gia Du có lẽ không tồi, nhưng không phù hợp với Tiểu Giai. Tính cách Tiểu Giai quá mạnh mẽ, có lẽ không cần người khác phải ôn nhu săn sóc nhưng lại cần bao dung. Hạ Gia Du lại không phải loại người đó, nhìn ôn hòa nhưng thật ra có chủ nghĩa đàn ông rất mạnh, chỉ thích mấy cô gái thuận theo thôi. Trong mắt hắn, A Đức còn phù hợp hơn Hạ Gia Du gấp một trăm lần. Chỉ là em gái thích, bọn họ cũng không thể chống đối lại ý nguyện của con bé, hiện tại nhìn thấy cô xa cách Hạ Gia Du, đây là kết quả mà hắn muốn thấy.
Vu Giai cúi thấp đầu, đối với Hạ Gia Du, cô cũng không có ý tưởng gì rõ ràng, tuy nói sẽ không chủ động đưa ra lời giải trừ hôn ước, nhưng mấy ngày này rõ ràng là cô đã đẩy Hạ Gia Du ra khỏi cuộc sống của mình, hoàn toàn là thói quen trước lúc trọng sinh. “Anh?”
“Em quyết định làm gì, mọi người đều sẽ ủng hộ em.” Vu Đoan nói. “Tuy nói hai đứa đã đính hôn nhưng cũng chưa kết hôn, cho dù đã kết hôn thù cũng có thể ly hôn mà.” Hạnh phúc của Tiểu Giai mới là quan trọng nhất.
Vu Giai cảm giác trong lòng ấm áp, hít hít cái mũi cười với Vu Đoan, cô biết người nhà yêu cô, cho nên đáp ứng cô rất nhiều bọn họ cũng không nhận đồng yêu cầu.
Vu Đoan đem rương hành lý từ trong tay cô đề qua tới, dặn dò, “Anh đi rồi. Có chuyện gì thì đi tìm A Đức, đừng tự mình chịu đựng. Dù sao thì A Đức cũng không tính là người ngoài.”
“Em biết rồi.” Vu Giai đồng ý, cùng hắn vào trong viện, lại nhìn hắn bỏ vali vào cốp xe, lái xe tử ra cổng lớn, thanh âm ở chỗ ngã rẽ giao lộ cũng dần dần biến mất.
Hốc mắt cô nóng lên, lúc cúi đầu liền lau mắt, nhưng chưa lau sạch sẽ thì rất nhanh trên mặt đã thấm ướt một mảnh, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng Tiểu Duy, cô liền duỗi tay vào trong túi lấy khăn tay, lại bỗng nhiên nhớ ra mình đã cho Hà Uyển Doanh dùng, đành phải dùng mu bàn tay lau mấy cái, đi vào phòng khách, lấy mấy tờ giấy ở trên bàn trà lau mặt, trang sát mắt bộ dáng, lau sạch dấu vết trên mặt.
“Chị Giai.” Tiếng Tiểu Duy vô cùng hoạt bát, từ khi cô đến đây, trong phòng dường như cũng tràn đầy sức sống hơn hẳn.
“Sao vậy?” Vu Giai hỏi.
Tiểu Duy thần bí hề hề thò qua, cũng không phát hiện ra hốc mắt ửng đỏ của Vu Giai, “Em muốn nói tới vị hôn phu kia của chị.”
“Ừ, Gia Du thì sao?”
Tiểu Duy cực kỳ chướng mắt Hạ Gia Du, “Đàn ông như vậy, chị Giai à, chị dứt khoát quăng đi đi, cả nhà anh ta đều là cực phẩm, làm khó chị thì chịu thế nào được đây?” Cô nói chuyện, tốc độ cực nhanh, giống như bạo đậu giống nhau thanh thúy, kể lại mọi chuyện ban ngày cô nhìn thấy hết cho Vu Giai. “Cũng chỉ là con gái bạn cha anh ta mà thôi, thế mà hỗ trợ quan tâm còn chưa hết đâu, chị Giai chị không thấy dáng vẻ thương tâm của anh ta đâu, nhìn cứ như vợ chết không bằng.” Tiểu Duy không lựa lời, “Em chẳng qua chỉ nói một câu, người nhà anh ta đã cho ta một đại thông. Cha mẹ Hạ Gia Du còn cực phẩm hơn, giáo dưỡng của em đương nhiên có cha mẹ, người lớn trong nhà em nhọc lòng rồi, bọn họ cứ lôi tiêu chuẩn đạo đức ra dạy dỗ em một trận, em cũng không phản ứng kịp. Lại nói, tâm tư Trang Đình kia rõ ràng như vậy, em cũng không tin bọn họ không nhìn ra. Nếu không nhìn ra mà vẫn là này phó diễn xuất, bọn họ vốn dĩ quên luôn việc anh ta đã đúng hôn cùng chị Giai rồi. Nếu vị hôn phu của em mà theo sau hầu hạ người thích anh ta như vậy thì em nhất định sẽ thiến anh ta.”
“Đừng nói thô tục.” Vu Giai nói. Đứng ở cục ngoại, cô đã thấy hết sức rõ ràng. Hạ Gia Du có lẽ đã từng thật sự thích cô, nhưng hắn càng thích cô gái nhu nhược có tính tình ôn nhu thuận theo, mọi chuyện đều lấy hắn làm chủ hơn, như là Trang Đình hiện tại cùng Lý Ngải sau này vậy. Còn vợ chồng Hạ thị, ở trong mắt bọn họ, con gái nhà bên cùng con dâu là hai bộ tiêu chuẩn hoàn toàn khác nhau, Vu Giai tỏ vẻ cô hoàn toàn không thể thích ứng được.
Tiểu Duy phồng gương mặt lên, giống như con ếch xanh, lẩm bẩm, “Em đang vì chị mà bất bình tên Gia…”
“Thời gian không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.” Vu Giai đuổi cô, “Ngày mai còn phải đi học đấy.”
Tiểu Duy vặn cổ đường dường như cuộn tròn lại ở trên sô pha, “Chị Giai, em không muốn đến trường đâu.”
Vu Giai thò qua, “Trong trường học không có soái ca?”
“Soái ca thì có, nhưng không có ai đẹp trai như anh họ cả. Chị Giai, chị Giai…” Cô nắm tay áo Vu Giai làm nũng.
“Em muốn học cái gì. Sau này em muốn tưởng làm gì?”
Tiểu Duy đặt đầu ở gối, “Tiền của ba mẹ đủ nuôi em cả đời rồi, em không kiếm tiền cũng không đói chết.”
Vu Giai dựa vào cô ngồi xuống, duỗi tay ôm vòng lấy bả vai cô, “Chuyện sau này sao bây giờ có thể dự đoán chính xác được?” Cô sờ sờ đầu Tiểu Duy. Cha mẹ Tiểu Duy cùng cha mẹ bọn họ cũng không phải anh em ruột, dị phụ dị mẫu, là do cha mẹ hai bên nhị hôn từng người mang con đến, cũng không phải rất thân. Nhưng thật ra Tiểu Duy lại rất thân thiết với anh em bọn họ, lúc Tiểu Duy 6 tuổi, cả nhà liền di dân sang nước ngoài. Kiếp trước, Tiểu Duy cũng trở về trong thời gian này, sau đó không biết vì sao mà trước khi anh trai kết hôn lại giận dỗi trở về nhà, cô cảm thấy chuyện này có liên quan tới Mục Tú Kim, nhưng lại không tìm thấy chứng cứ. Sau đó, Tiểu Duy cũng không còn liên lạc với bọn họ nữa.
“Nhưng mà em thật sự không biết mình muốn làm gì.” Tiểu Duy ôm đầu gối cuộn tròn ở trên sô pha, cau mày, vẻ mặt buồn rầu.
Vu Giai sờ sờ đầu cô, đầu tóc Tiểu Duy cũng không mềm mại, vừa thô vừa cứng giống như cá tính của Tiểu Duy. “Bây giờ em còn nhỏ, không cần quá sốt ruột, từ từ nghĩ đi. Nhưng phải có chuyện mà em am hiểu, hoặc là một việc em chính mình thích.”
“Em sẽ từ từ nghĩ.” Tiểu Duy dựa vào người cô, thanh âm rất nhẹ, khác hẳn trương dương thường lui tới.
Bóng đêm tĩnh lặng, cả phòng ấm áp.
Sáng hôm sau, Tiểu Duy sức sống phi dương mà nói cho Vu Giai, cô đã xác định mục tiêu gần đây nhất, cô muốn đi thi bằng lái.
Vu Giai cười đồng ý với cô, chờ cô thi lấy bằng lái xong liền cho cô chiếc Cadillac màu đỏ kia, Tiểu Duy vô cùng hưng phấn, vô cùng được cổ vũ.
Cảm xúc của Hà Uyển Doanh không tốt lắm, di chứng say rượu làm trong óc giống như có vô số tiểu nhân cầm tăm xỉa răng đại đồ vật không ngừng thọc, cô ôm đầu. Từ nhỏ bị nuông chiều đã quen, Hà Uyển Doanh chưa từng chịu đau đớn như vậy, cho dù lần trước say rượu. Lần trước dù sao cũng là do cha mẹ chăm sóc cô, thay thành Vu Giai là cảm thấy không có cái loại kiên nhẫn này cũng không có cái loại giác ngộ này.
Vu Giai bưng canh gừng nóng đến cho cô tỉnh rượu.
Hà Uyển Doanh uống một ngụm, bị vị cay kia làm sặc, cô ho khan một trận, hốc mắt chứa đầy nước mắt, đáng thương hề hề nhìn Vu Giai, “Khó uống quá.”
“Thuốc đắng dã tật.” Vu Giai cười, đưa canh gừng tới bên miệng cô.
Hà Uyển Doanh bóp mũi uống xong nửa chén thì không uống nổi nữa, héo rút ghé vào trên bàn cơm.
Vu Giai thu chén, cười hỏi: “Còn uống rượu nữa không?”
Hà Uyển Doanh, “Không bao giờ uống rượu nữa.”
Cầm chén cất vào phòng bếp, rửa sạch sẽ, Vu Giai lau tay đi ra, chuẩn bị lên lầu thay quần áo. “Doanh Doanh, để chị gọi bác Hà cho người tới đón em.”
“Không cần.” Hà Uyển Doanh lập tức nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, cảm xúc kịch liệt, “Em không về nhà.”
“Ừ, em cãi nhau với người nhà?”
Hà Uyển Doanh bĩu môi, cúi đầu xoa xoa góc áo, nhỏ giọng, “Không có.”
Dáng vẻ này của cô không giống như không có. Vu Giai nhìn thời gian một chút, đã không kịp ở lại thêm nữa, “Chị đi thay quần áo, xuống dưới rồi nói tiếp.”
Vu Giai đưa Hà Uyển Doanh đến đoàn phim, cô muốn để cô ấy ở cùng Tiểu Duy, nhưng chờ cô xuống lầu, Tiểu Duy đã ra cửa.
Ngày hôm qua A Đức nói lúc cô ra ngoài thì bảo tiêu sẽ canh đúng giờ mà tới, còn chuyên nghiệp hơn cả Vương Tiểu Cường, ít nhất trên mặt lái xe cùng ngụy trang, hắn mặc một thân quần áo hưu nhàn, nếu đã là trợ lý trên danh nghĩa được Vu Giai mời thì đương nhiên sẽ có dáng vẻ mà trợ lý nên có.
Đối với việc Vu Giai mang người lạ tới đoàn phim, đoàn phim cũng không nói gì, một diễn viên có bao nhiêu trợ lý, vốn dĩ cũng không thuộc phạm vi quản lý của đoàn phim, còn chưa kể đây cũng không phải quay phim bí mật, còn có thăm ban vừa nói, không phải sao? Chuyện trợ lý, Vu Giai là trước cùng khá giả thông qua khí nhi biết một chút tình huống, khá giả trừ việc đưa mắt đánh giá trợ lý mới trong chốc lát thì không có dị thường, còn Hà Uyển Doanh, Vu Giai cũng giao cho khá giả giúp đỡ.
Vu Giai cảm thấy mở đầu hôm nay mở đầu không tồi, biết khá giả thần bí hề hề cầm một bó mẫu đơn ra cho cô.
Vẻ mặt Khá giả đầy hâm mộ.
Vu Giai nhìn mẫu đơn đã lâu, không giống cho mỗi người trong đoàn phim người một bó giống như trước, số lượng lần này cũng không nhiều lắm, cô đếm đếm, tổng cộng mới năm bông, cánh hoa trọng điệp phức tạp, năm bông khác màu nhau.
Khá giả nói ở bên cạnh: “Rất ít khi gặp người tặng mẫu đơn, chị Tiểu Giai, đây là mẫu đơn sao?”
Vu Giai đem bó hoa đặt ở trên bàn hoá trang, mở hai tay ra để nhân viên đoàn phim mặc trang phục diễn cho mình, từ đầu đến cuối kịch bản, trang phục tướng quân phu nhân đều vô cùng trang trọng. Đối với hiểu biết về phục sức thời cổ đại, Vu Giai cũng có thể tự mặc, nhưng đã có người hầu hạ thì cô cũng lười làm.
Hà Uyển Doanh nhìn Vu Giai hoá trang, liên tiếp tán thưởng, “Chị Tiểu Giai thật xinh đẹp.”
Người trong đoàn phim người cũng không thấy phản cảm với một cô gái nhỏ mềm mại nộn nộn, thấy cô nói chuyện cũng cười trêu cô hai câu. Nếu làm một cô bé nhà bên, Hà Uyển Doanh vô cùng đáng yêu, hồn nhiên non nớt, khuôn mặt mũm mĩm, mắt to ngập nước, làn da cô cũng tốt, thủy nộn bóng loáng, thanh âm nhu mềm, cô bé loli như vậy, ai không thích đây chứ?
Nhưng muốn làm tình nhân hoặc là vợ thì lại vô cùng không ổn. Đương nhiên rất nhiều người chọn đối tượng hôn nhân không chỉ nhìn bề ngoài mà còn cần cả gia thế đằng sau nữa.
Buổi sáng quay vẫn khá là thuận lợi.
“Chị Tiểu Giai.” Khá giả cầm quyển sổ cô dùng để ghi chép tới, “Thông cáo sự, em đã định vé máy bay buổi chiều ngày mai rồi, hậu thiên tiến hành quay chụp, buổi tối là có thể nhanh chóng trở về. Em cũng đa bàn xong thời gian với đạo diễn Tạ rồi.” Khá giả học được rất nhanh, tiến bộ cũng rất nhanh, không mất bao lâu đã xử lý gọn gàng ngăn nắp những chuyện liên quan trong giới của Vu Giai.
“Chị biết rồi.” Vu Giai gật đầu, “Ngày mai quay chụp xong, chúng ta trực tiếp đến sân bay từ chỗ này đi. Nhớ rõ ngày mai mang theo hành lý đấy.”
Khá giả cười khép sổ lại, “Nha, có thể dựa vào cơ hội lần này ra một chuyến kém.”
Vu Giai đả kích cô, “Lịch trình rất chặt, không có thời gian cho em đi dạo phố đâu.”
“Không sao, đi theo chị Tiểu Giai thì chắc chắn có cơ hội.” Khá giả vô cùng lạc quan.
Vu Giai cười cười, quay đầu tìm thân ảnh Hà Uyển Doanh.
Không ngờ chuyên viên trang điểm Giang và Hà Uyển Doanh cực kỳ hợp nhau, chuyên viên trang điểm Giang cũng không ngại cách nói chuyện ấu trĩ củacHà Uyển Doanh, Hà Uyển Doanh lại cảm thấy vô cùng hứng thú với thuật hóa trang “Thần kỳ”, ngay cả lúc ăn cơm, Hà Uyển Doanh cũng cầm bát cơm ngồi cạnh chuyên viên trang điểm Giang nghe hắn nói về chuyện hoá trang sự.
Tầm mắt rời khỏi chỗ hai người, không có gì bất ngờ xảy ra, Giang Yến Linh lại ở bên cạnh Tạ Tam Sơn, khiêm tốn học hỏi kỹ xảo đóng phim.
Không nhìn thấy bóng dáng Cốc Trình Hàm đâu, nghe nói gần đây hắn nhận rất nhiều thông cáo, cứ liên tục nhận công việc mới, gần như không có cả thời gian nghỉ ngơi. Vu Giai cảm giác cảm xúc của Cốc Trình Hàm có chút không đúng, ngày nào cũng bực bội, tuy lúc quay hắn sẽ loại bỏ thứ cảm xúc này ra bên ngoài. Vu Giai suy đoán hắn đã gặp chuyện gì đó, lại không có thời gian dò hỏi, thời gian rảnh Cốc Trình Hàm gần như đều tranh thủ nghỉ ngơi, sắc mặt của hắn rất nhợt nhạt.
Khoảng ba giờ chiều, Hà gia liền phái người tới đón Hà Uyển Doanh, Hà Uyển Doanh lưu luyến không rời nhìn chuyên viên trang điểm Giang, còn hẹn là ngày mai cô sẽ tới tiếp. Lúc ấy Vu Giai đang trong quá trình quay, cũng không nhìn thấy.
Sau khi công việc hôm nay kết thúc, Lâm Côn Bạch đã chờ sẵn ở ngoài phim trường. Vu Giai vô cùng buồn rầu, không biết nên từ chối như thế nào, còn chưa kể Lâm Côn Bạch cũng không nói thẳng ra, cô không biết tùy tiện từ chối có thể sẽ khiến hắn tức giận không nữa.
“Cảm ơn mẫu đơn của anh Côn.” Vu Giai cười.
“Em Tiểu Giai thích là tốt rồi.”
“Ngày mai em muốn đi Lô thị.” Vu Giai nói, “Không cần làm phiền anh Côn đâu.”
“Ồ, ngày mai anh cũng định đến Lô thị.” Trên mặt Lâm Côn Bạch không nhìn ra chút gì khác thường, giống như đây là hành trình hắn đã sớm quyết định từ trước mà không phải là dù đã nói ngày mai đi đón Vu Giai tan tầm nhưng nghe thấy hành trình của Vu Giai thay đổi liền lập tức sửa lại.
“Anh Côn?” Vu Giai lại không nghe hiểu nữa thì chính là đồ ngốc rồi.
Lâm Côn Bạch không định tiếp tục đánh đố với cô, nói thẳng ra, “Năm nay anh 31, cơ thể khỏe mạnh, không có sở thích xấu, ngũ quan cũng khá đoan chính, mỏng có gia tư.” Hắn nhìn chằm chằm Vu Giai, đôi mắt ẩn chứa tươi cười, “Em cảm thấy chúng ta có xứng đôi không?”
Vu Giai hít một hơi thật sâu, “Anh Côn muốn có tình nhân hay là cưới vợ?”
“Lâm Côn Bạch anh cũng không có tình nhân.” Hắn nói, thần sắc hết sức trịnh trọng, “Có lẽ thanh danh ở bên ngoài của anh không dễ nghe chút nào nhưng mà trong việc này, nếu em Tiểu Giai biết chuyện gì xấu của anh thì lời này hôm nay coi như anh nói vô ích.”
Vu Giai rất muốn đâm đầu vào tường, rõ ràng kiếp trước bọn họ cũng không dính dán gì đến nhau mà. “Em đã đính hôn rồi.”
Lâm Côn Bạch nghe xong lời này, hết sức khinh thường, “Em nói Hạ gia? Anh có thể giải quyết.”
Mấu chốt không phải ở chỗ đó, được không hả?
“Anh Côn, anh đang ép cưới đấy.”
“Cậu ta không xứng với em.”
Vu Giai không nói lời nào.
Lâm Côn Bạch cũng không ép cô quá mức, “Chuyện nam nữ nên là hai bên đều nguyện ý, em cứ về nghĩ lại đi. Anh sẽ không nói mấy lời hứa hẹn lưỡi xán hoa sen nhưng vẫn có thể hứa cho em một đời an ổn.”
Một đời an ổn cũng không có nghĩa là sẽ hạnh phúc yên vui.
“Anh Côn thích em ở điểm nào thế?” Vu Giai tự nhận mình cũng không phải người gặp người thích, ở trong mắt một vài người vẫn là đại tiểu thư tùy hứng kiêu ngạo, ác liệt lại ngoan độc.
“Có can đảm lại biết sợ hãi, tuy tính tình không ôn lương lại thương tiếc nhỏ yếu, thương tiếc nhỏ yếu nhưng cũng không hoàn toàn đồng tình, giáo dưỡng tốt đẹp, đoan trang đại khí. Mấy cái này đã đủ chưa?” Lâm Côn Bạch nhìn cô.
Vu Giai nghẹn lời, đẩy cửa xuống xe, hít sâu một hơi bình phục đè nén trong lòng mới dùng giọng điệu bình thường từ biệt hắn.
Nhìn cô đi vào cửa biệt thự, sau đó nhìn thấy đèn ở biệt thự sáng lên, Lâm Côn Bạch ngồi ở trong xe lấy ra một cây xì gà và bậc lửa. Lời hắn nói với Vu Giai cũng không phải là tâm huyết dâng trào, xuất thán gia đình của hắn phức tạp, đối tượng kết hôn cũng không dễ chọn, thế nên hắn phí thời gian đến 31 tuổi, cũng không còn nhiều thời gian chờ hắn nữa, hắn vốn nghĩ chọn một cô gái từ trong những danh sách đó ra. Lấy vợ cũng không có nghĩa là hắn muốn sớm chiều ở chung cùng cô ta, đều là vì tâm nguyện của lão gia tử thôi. Quanh co, lại để hắn gặp được Vu Giai. Hắn cũng không phải đầu đụng phải cái gì, mà đã điều tra quá khứ của Vu Giai, tươi đẹp sáng ngời, đoan trang đại khí, đặc biệt là hành động suốt một tháng gần đây. Trong số các đối tượng kết hôn được chọn quanh hắn, có người can đảm hơn Vu Giai, có người ôn lương như ngọc hơn Vu Giai, cũng có người ôn nhu tiểu ý hơn Vu Giai, hắn lại cảm thấy Vu Giai mới là người thích hợp nhất với hắn. Có can đảm thất với ngoan độc không sợ gì cả, ôn lương như ngọc thất với mềm yếu, ôn nhu tiểu ý lại là không có chủ kiến. Nhưng hiển nhiên, Vu Giai cũng không kỳ vọng.
Nhưng, trong xương cốt Lâm Côn Bạch hắn quả nhiên còn giữ bản tính chiếm hữu được di truyền từ gia tộc. Đoạt được thì chính là của mình.