CÙNG EM ĐI HẾT QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI - Chương 46: Chương 46
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CÙNG EM ĐI HẾT QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI
- Chương 46: Chương 46
Sau khi gửi tin nhắn này đi tôi như được thả tự do, tôi không muốn suy nghĩ về những thứ lộn xộn kia nữa, cũng không muốn giam mình trong quá khứ, tôi muốn tìm một người nào đó để yêu đương, một tình yêu ngắn ngủi.
Ngay cả khi anh ta chỉ thương hại tôi, tôi cũng chấp nhận.
Chỉ cần người đó chiều chuộng tôi, chỉ cần họ có thể làm cho tôi cảm nhận được dư vị của tình yêu như thế nào là được.
Tôi cất điện thoại di động, đi dạo trong thị trấn cổ đến buổi tối, có lẽ do nơi này tương đối hẻo lánh, nên màn đêm vừa buông xuống cả thị trấn liền chìm trong đêm tối.
Trên đường không một bóng người, một mình ở đây có chút sợ hãi.
Tôi vội vàng bắt taxi rời đi, trên đường nhận được điện thoại của Phó Khê.
Giọng nói trầm thấp của anh ấy hỏi tôi:
“Em đang ở đâu? “
Tuy rằng bình thường không liên lạc với Phó Khê, nhưng anh ấy là loại đàn ông đặc biệt biết làm cho phụ nữ trở nên vui vẻ, ở cùng với anh ta lúc nào anh ta cũng tôn trọng cảm xúc của tôi, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi đến Đồng Thành người đầu tiên liên lạc chính là anh, anh ấy là lãng tử, rất hào phóng, nhất là tình yêu, mà thứ tôi thiếu nhất chính là tình yêu.
Dù sao sinh mệnh có hạn, chi bằng tự mình giúp mình toại nguyên một lần.
Tôi nhìn khung cảnh bên ngoài và nói:
“Đang trên xe. “
“Hả? Gửi định vị đi.
“
Phó Khê cũng không phải là một người đàn ông nhiều lời, anh nói vậy rồi cúp điện thoại, tôi cầm điện thoại vừa hay thấy Quý Noãn gửi tin nhắn cho tôi:
“Ở đâu? Hôm nay mình sẽ quay lại thành phố, đến gặp cậu một lát.
“
Tôi nhắn trả lời:
“Mình đang ở Đồng Thành.
“
Tôi bảo tài xế dừng xe, đưa tiền rồi đứng bên đường chờ Phó Khê.
Trời ở Đồng Thành có chút âm u lạnh lẽo, tôi quấn chặt áo khoác trên người xem điện thoại di động.
Quý Noãn truy hỏi tôi:
“Ở đâu Đồng Thành? “
Tôi gửi một cái mặt cười và hỏi:
“Muốn biết chi tiết như vậy để làm gì? “
“Cậu một mình, mình không yên tâm.
“
Quý Noãn nói rất hợp tình hợp lý, tôi suy nghĩ một chút rồi gửi cho cô ấy địa chỉ khách sạn.
Phó Khê tới rất nhanh, lái một chiếc Bentley màu đen, đèn xe chiếu khiến mắt tôi đau nhức, tôi lấy tay chặn ánh đèn xe, Phó Khê xuống xe liền ôm bả vai tôi trêu ghẹo hỏi:
“Nhớ anh rồi? “
Vụ tai nạn hàng không chín năm trước, tôi và Phó Khê đều mất đi người mình yêu thương, lúc đi nhận thi thể tôi khóc thảm thiết, năm đó Phó Khê hai mươi tuổi hốc mắt đỏ hoe đứng ở bờ biển không nói một lời.
Đội cứu hộ chỉ vớt được mấy thi thể, cha mẹ tôi và mẹ Phó Khê không may mắn như vậy, chúng tôi ở đó tổ chức tang lễ cho bọn họ, sau đó cứ ba năm tôi và Phó Khê đều đi thăm họ.
Lúc tôi kết hôn Phó Khê cũng tham dự, chỉ là lúc ấy tôi không hề hay biết, sau khi hôn lễ kết thúc anh ấy gửi tin nhắn cho tôi:
“Em yêu, em mặc váy cưới rất đẹp, chúc em hạnh phúc.
“
Phó Khê đối với tôi mà nói rất đặc biệt, tôi đối với anh ấy cũng rất đặc biệt.
Đó là tài sản mà cha mẹ chúng tôi để lại cho chúng tôi trước khi họ qua đời.
Một người không gặp mặt nhiều, không quá quen thuộc nhưng đáng tin cậy.
Tôi tựa trong ngực anh ta không né tránh:
“Ừm, còn không cho phép em nhớ anh sao? “
Nghe vậy, Phó Khê cười to nói:
“Được, nhưng anh nghe nói mấy tháng trước em đã chết rồi? Đang định phái người đi nghe ngóng thì em lại sống rồi, em xem em, sao cứ để cho người ta phải lo lắng như vậy? “
Trên đời này không ai biết tôi có thâm tình với Phó Khê ở Đồng Thành, cho nên không ai nói cho anh ấy biết tình hình gần đây của tôi cũng là chuyện dễ hiểu, hơn nữa Phó Khê lại ra nước ngoài liên tục, không mấy hứng thú với những chuyện trong nước.
Tôi kiên nhẫn đem toàn bộ sự tình giải thích một lần, bàn tay Phó Khê càng siết chặt bả vai tôi, đã trải qua sinh ly tử biệt, nên giờ phút này Phó Khê rất thản nhiên an ủi tôi nói:
“Không sao tình yêu, tin anh, chúng ta đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt rồi, ông trời sẽ không đối xử với chúng ta tàn nhẫn hơn đâu.
“
Tôi nhìn chiếc cằm kiên nghị của anh mỉm cười:
“Không sao đâu.
“
Anh đưa tay nhẹ nhàng sờ má tôi và nói:
“Đi thôi, anh đưa em đi chơi.
“
Phó Khê mở cửa xe cho tôi, tôi ngồi lên hỏi anh:
“Chúng ta đi đâu vậy? “
Anh cong khóe môi và nói:
“Em đoán thử xem.
“
Tôi ngửa đôi bàn tay bất lực hỏi:
“Sao mà đoán được? “
Phó Khê đóng cửa xe lại đi đến ghế lái ngồi xuống, sau đó anh khom lưng lại thắt dây an toàn cho tôi, đột nhiên không hiểu sao thở dài nói:
“Bố anh một dạo trước làm một người phụ nữ của anh chạy mất dép.
“
Tôi chỉ ra sự thật:
“Không phải bác sợ rằng anh cũng sẽ không kết hôn với người ta sao.
“
Phó Khê bình thường không thiếu phụ nữ, thậm chí đối xử với ai cũng rất dịu dàng, nhưng hết lần này tới lần khác anh là người tàn nhẫn nhất, một khi ai đề cập đến việc kết hôn với anh, cho dù trước đó còn yêu thương quấn quýt, lập tức sẽ bị anh đá.
Phó Khê nhướng mày hỏi ngược lại:
“Kết hôn để làm gì? “
Tôi theo phản xạ trả lời.
“Thành gia lập nghiệp rất thủ vị.
“
Phó Khê liếc mắt nhìn tôi, không khách khí hỏi:
“Giống như em ly hôn? “
Tôi: “…”
Tôi lười trả lời Phó Khê, anh lái xe đưa tôi đến khu phố đèn đỏ nổi tiếng Đồng Thành.
Nơi này phồn vinh như gấm, ánh đèn lấp lánh, nam nữ ở cửa đều tỏ ra rất khơi gợi, Phó Khê nắm lòng bàn tay tôi dẫn tôi vào đại sảnh, trên sân khấu đều là nam nữ trẻ tuổi cuồng nhiệt nhảy múa bốn phía.
Nhân viên phục vụ tìm cho chúng tôi một vị trí tương đối yên tĩnh, Phó Khê gọi một ít rượu, chờ nhân viên phục vụ đi rồi Phó Khê cười hỏi tôi:
“Thời Thanh Vãn, có phải em chưa từng tới những nơi như thế này không? “
Tôi lắc đầu tò mò hỏi:
“Làm sao anh biết? “
Tôi đã sống theo quy củ, rất có kỷ luật, từ lúc kế thừa Thời gia cuộc sống chỉ có ăn ngủ và làm việc, sau khi gả cho Cố Nam Thành tâm tư đều dồn hết vào anh và công ty, đúng là chưa từng đặt chân đến nơi này.
“
“Ánh mắt của em giống như một con nai nhỏ, đầy tò mò nhìn xung quanh nơi này.
“
Dừng một chút, Phó Khê giễu cợt tôi nói:
“Nhìn bộ mặt lo lắng của em, có anh ở đây em yên tâm mà vui chơi.
“
Lúc này rượu vang được đưa lên, Phó Khê mở ra một chai đưa cho tôi, tôi đưa tay cự tuyệt nói:
“Không được, em suốt ngày phải dùng thuốc, bác sĩ không cho em uống rượu, anh uống đi, em nhìn anh uống là được.
“
Nghe vậy, anh vội vàng thu lại và nói:
“Anh quên mất.
“
Đôi mắt của anh lấp lánh, và tôi không biết có phải anh quên thật hay không.
Phó Khê mở một chai rượu tự uống, trong lúc đó có vài người phụ nữ tới tìm anh bắt chuyện, anh đều cự tuyệt, nắm tay tôi nhẹ nhàng giải thích cười nói:
“Xin lỗi, hôm nay tôi đi cùng bạn gái.
“
Những người phụ nữ ngượng ngùng quay đi, tôi cười và nói:
“Anh có thể đi với bọn họ.
“
Phó Khê cười, trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng dịu dàng.
“Nhưng bọn họ không xinh đẹp như em.
“
Tôi: “…!”
Anh đứng dậy và hỏi tôi:
“Thời Thanh Vãn, khiêu vũ không? “
Tôi không giỏi khiêu vũ lắm, tôi đang định mở miệng cự tuyệt, anh ấy nắm tay tôi đứng dậy đi đến giữa sân khấu, bên cạnh đều là nam nữ trẻ tuổi đang nhảy múa, thân thể của họ dính vào nhau làm cho tôi có chút không quen.
Cánh tay rắn chắc của Phó Khê ôm eo tôi nói:
“Di chuyển, thả lỏng bản thân.
“
Tôi cho rằng tôi không biết khiêu vũ, nhưng dưới sự dẫn dắt của Phó Khê, tôi càng lúc càng có cảm giác, anh nhảy cũng rất cuồng nhiệt, mái tóc đen trên trán rơi xuống, giờ phút này ánh mắt anh rạng rỡ nhìn tôi.
Tôi không nhịn được cười, trên khuôn mặt có sự ẩm ướt từ lúc nào tôi không hay biết, là nhịp điệu cuộc sống mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước đó.
Có người tản ra nhường sân khấu cho chúng tôi, Phó Khê dần dần buông tôi ra, tôi theo nhịp điệu âm nhạc chuyển động, vã mồ hội nhìn chằm chằm anh, anh chậm rãi nhếch môi cười rồi đột nhiên lại ôm eo tôi.
Trong nháy mắt, anh đặt nụ hôn lên môi tôi..