CÙNG ĐỊCH NGỦ CHUNG - Chương 47
Tiếng tăm gì cũng không quan trọng, hắn đã ‘lộ diện’ rồi.
Bây giờ toàn bộ cục tình báo và cục cảnh sát địa phương thuộc Bộ phận La Mã đều đang bán tán chuyện này. Rất nhiều người đều biết chuyện một anh chàng đẹp trai người Trung Quốc giống như yêu tinh, rất quyến rủ và thích đàn ông, đêm hôm đó vừa thoát khỏi thủy lao, ở phía dưới vòm Bridge Of Sighs đã không thể chờ đợi nỗi, đè lên người yêu hôn nhau nồng nhiệt……
Lần sau Bùi Dật muốn xuất cảnh chấp hành nhiệm vụ, trước đó không muốn phẩu thuật thẩm mỹ cũng không được rồi, hoặc là dứt khoát đeo một bộ mặt nạ da người, để che đi gương mặt đẹp trai quyến rủ này.
Sau đó hắn vẫn bị Chung Trạch từ thuyền độc mộc kéo lên bờ, cấp dưới đều đã tới, lại bám dính không đi thì không thích hợp lắm. Bằng không lúc ấy Chương tổng hôn hắn nồng nhiệt đến mức động tình làm hắn muốn ở trên thuyền nhỏ này dựng lên một cái mui thuyền, lập tức động phòng.
“Miệng sưng hết rồi, không biết xấu hổ!” Nhiếp Nghiên cằn nhằn hắn một câu.
Đôi môi Bùi Dật hồng hào đường nét rõ ràng, bờ môi mềm mại bị người yêu cắn đến có chút sung huyết, khuôn mặt biểu hiện bị tình yêu mê hoặc đến ướt át.
Hắn mang theo ý cười, cố ý đẩy vai Chung Trạch một chút rồi bĩu môi với Nhiếp tiểu thư, dùng ánh mắt ra hiệu về phía Bridge Of Sighs: “Hai người cũng đi sao?”
Nhiếp Nghiên giả vờ không nhìn thấy, quay đầu không thèm để ý đến đám thần kinh đang phát tình này.
Chung Trạch cúi đầu sờ sờ mũi mình, buồn bực không muốn nói gì.
Một người đàn ông đối với tình cảm luôn luôn đơn thuần kín đáo như vậy, không hiểu sẽ không dám mở miệng. Chỉ có ra trận bắn kẻ thù thì rất nhanh nhẹn, còn chuyện khác chỉ như một nét bút.
“Nghe nói là, Lúc đi qua phía dưới vòm cầu nhất định phải hôn nhau, thì có thể thiên trường địa cửu.” Đội trưởng Bùi cười hì hì, nhìn rất rõ ràng hắn đang đẩy thuyền, có ý mai mối đến muốn cầm tay hướng dẫn.
“Anh mau tỉnh lại đi.” Nhiếp Nghiên trừng mắt nhìn hắn, “Tôi đã từng thử qua, đã hôn rồi, cũng không có cùng ai thiên trường địa cửu.”
“……”
Xung quanh sáng đèn, các đặc vụ địa phương chiến đấu suốt đêm, đầu tiên phong tỏa đường hầm có vòm cầu đáng ngờ, đồng thời tìm kiếm và trục vớt cả toàn bộ vùng biển.
Đêm đó, họ không tìm thấy thi thể của hung thủ trong đường hầm, nhưng trên các bức tường đá bên trong đường hầm vẫn còn vết máu rõ ràng, họ cũng tìm được vỏ đạn rơi xuống nơi Chương tổng nổ súng.
Hung thủ trúng đạn đang lẩn trốn, không biết hắn có còn lẩn quẩn đâu đó trong thành phố chờ cơ hội hay không.
Bùi Dật biết mình gặp phải chuyện gì, biết hai người sắp phải cùng nhau đối mặt với nguy hiểm. Hắn đã mạo hiểm phơi bày mọi thứ trước mặt hung thủ, nếu như thật sự có một đôi mắt luôn âm thầm dõi theo bọn họ.
Kể thù lần này không ra tay được nhất định sẽ còn trở lại. Hơn nữa giống như trùng hợp ngẫu nhiên, lại giống như cố tình sắp đặt, kẻ thù lần nào cũng có thể làm cho hắn và Chương tổng cùng nhau rơi vào tình thế nguy hiểm cùng nhau.
Bùi Dật ngay từ đầu còn lo lắng sợ hãi, vô cùng hối hận tự trách, bây giờ lại có chút yên lặng. Kẻ thù chính là vui vẻ không mệt mỏi, đang cùng bọn họ chơi trò đuổi bắt này, hơn nữa còn nhất định phải xem hắn và Chương Thiệu Trì hai người tổ đội liều mạng, chật vật như đôi “uyên ương nghịch nước”, rồi lại liều chết chạy trốn.
……
Một căn hộ kiểu cũ ở Khu Tây.
“Bạn thân mến?……”
Một cánh tay rất mạnh mẽ vây quanh, đột nhiên đem người kéo vào trong lòng.
“?!” Giuliano nhấp một ly Cappuccino tự pha, chưa kịp quay đầu lại đã rơi vào vòng tay phía sau, mang theo mùi nước hoa Cologne nam tính. Ngay lập tức, tóc gáy dựng đứng, cà phê sặc sụa, đây là văn phòng bí mật của hắn.
“Là tôi.” Bùi Dật cười, buông ra tay.
Giuliano liếc nhìn Bùi tiên sinh tràn đầy nhiệt tình, vội vàng đem cổ áo và cà vạt sửa sang lại, chỉnh lại áo sơmi, sợ lộ ra cơ ngực bị Bùi Dật nhìn thấy.
Bây giờ tôi mới hiểu, trời ơi, nghe nói đồng tính nam ở trong nước họ vẫn chưa được phép kết hôn, lúc này tôi vô cùng hoài nghi những người đàn ông còn lại của MCIA6 ở Yến Thành đều chưa xác định cong thẳng rõ ràng. Đặc biệt là vị phó phòng Trần Hoán kia thường xuyên duy trì quan hệ hữu nghị với bộ phận La Mã của chúng ta, chính là cái vị lão già đẹp trai đeo khuyên tai còn thích mặc áo sơ mi màu tím!
Trong phòng uống trà của tòa nhà văn phòng La Mã, sáng nay đã bắt đầu thảo luận, khi nào vị Phó phòng Trần Hoán của MCIA6 kia dự tính ‘lộ diện’ luôn để cho chúng ta mở rộng tầm mắt?
Vẻ mặt khoa trương của Giuliano khiến Bùi Dật cười ha ha, hắn thích trêu chọc những người đàn ông thẹn thùng này —— Giuliano thật sự là người đàn ông ngốc ngếch bảo thủ nhất mà hắn từng thấy.
Hiện tại hắn đang ‘xuân phong đắc ý’, tình cảm rất thỏa mãn, cũng chân thành hy vọng bạn gái của Giuliano có thể sớm tỉnh dậy, có thể hồi phục. Hy vọng sớm bắt được hung thủ, cũng là một phần tâm ý của hắn đối với bạn bè.
Giuliano: “Không phải tôi hẹn anh ở quán cà phê sao, sao lại tìm tới đây?”
Bùi Dật: “Quán cà phê chúng ta hẹn nhau và văn phòng của anh chỉ cách nhau có hai dãy nhà? Các anh làm việc cũng không để ý, Tôi ngửi thấy mùi thơm trên người anh, bạn thân mến, nên mò tới đây……”
Giuliano run rẫy nổi da gà, vội vàng bưng cà phê cho Đội trưởng Bùi để chặn miệng hắn lại.
Hai người trao đổi thông tin và thảo luận về diễn biến của vụ việc.
“Cái đường hầm đó quả thật đã bị động tay động tay chân trước, tạo ra cơ quan hai khung cửa sắt đó, một khi bị khóa, sẽ tạo thành một cái thủy lao.”
“Lúc đó hung thủ bơi qua đường hầm này, bơi đến một con sông thông nhau bên cạnh, ánh sáng tối tăm, thoát khỏi thiên la địa võng của chúng ta …… Thành phố này, quá dễ dàng lẫn trốn, rất khó bắt người.”
“Hắn lưu lại vết máu và dấu vết sinh học.” Giuliano đưa hồ sơ xét nghiệm, “Vị tiên sinh của anh, khả năng bắn súng không tồi? Căn cứ dấu vết là bắn trúng vào sau vai. Hung thủ thân thể cường tráng, khả năng sống sót rất mạnh, mới không chết được.”
“Anh ta là người của tôi sao.” Bùi Dật cười, “Bạn trai của tôi, đương nhiên bắn súng rất tốt rồi!”
Hắn vươn tay ra, khoa tay múa chân tạo ra bộ dáng bắn súng, “Bang”, vẽ một phát lên trên ngực anh chàng đẹp trai bên cạnh.
Giuliano: “Chậc, ông chủ lớn đó, bắn vào anh mỗi đêm, phải không?”
“Đúng vậy ~” Đội trưởng Bùi ngậm lấy mép cốc cà phê và thốt lên, “Hai chúng tôi mỗi đêm đều ân ái triền miên rất mãnh liệt và mạnh mẽ, anh ta yêu tôi đòi sống đòi chết, vừa nhìn thấy tôi như là đã bỏ lỡ cả đời vậy. Các người chưa từng được thấy qua lúc anh ta đàn ông nhất đâu, bởi vì lúc anh ta đàn ông nhất chính là lúc ở trên giường với tôi rồi…… Súng ống luôn một phát trúng đích, không lãng phí ‘đạn dược’ chút nào.”
Bùi Dật nói xong che mặt cười to, thật không biết xấu hổ!
Loại rắm này, trước kia chỉ có Nhị Cữu Cữu tự kiêu qúa đáng kia mới thích nói nhảm…Quả nhiên, không thể ân ái thật sự với người mình yêu, cũng chỉ có thể có chút ân ái trong suy nghĩ mà thôi.
Bùi Dật là một nhân chứng sống đã chiến đấu trực diện với hung thủ hai lần nên lời khai là rất quan trọng.
“Theo thân thủ của hắn cho thấy đây người đeo mặt nạ tôi đã gặp trong nhà kho ở Vương Cung, đồng thời cũng là hung thủ trong vụ án nhà hát ở Napoli, hợp ba vụ án lại và theo điều tra dấu vết sinh học của từng vụ án, tôi cho rằng chính là hắn.
“Còn nữa, hãy báo cáo với Tổng Bộ, bắt đầu lại từ bằng chứng còn sót lại của ‘Hành động chống cướp biển Hồng Hải’ vào hai năm trước. Tên tội phạm bị tôi siết cổ lúc đó là Lãnh Hộc, so sánh mẫu máu của hắn với hung thủ lần này, và phân tích so sánh DNA …… Nếu có mối liên hệ, chúng ta sẽ phá được án.”
Người quen trả thù?
Đến đây đi.
……
Tranh thủ trời xanh nắng vàng, Giuliano mang Đội trưởng Bùi khảo sát lại hiện trường.
Bọn họ đứng trên Bridge Of Sighs, nhìn lên bức tường nhà tù cũ kỹ như vách đá, một vài hàng lỗ cửa sổ đen, kinh ngạc cảm thán.
“Bức tường này thật sự …… rất khó trèo.”
Không có ban công, đường ống thoát nước, cầu thang chữa cháy như trong các tòa nhà hiện đại, chỉ có những đường phào chỉ màu trắng và xám nhô ra trên bức tường bên ngoài như để có thể “dùng tay nắm lấy”, không chỉ quen thuộc với địa hình, mà còn là một cao thủ leo núi.
“Anh cũng đã tập leo núi sao? Anh đã leo chưa?” Giuliano hỏi.
“Ừ.” Bùi Dật gật đầu.
Cách đây vài năm, tại một khu vực phong cảnh miền núi tuyệt đẹp ở phía bắc Yến Thành, có tổ chức một trận khiêu chiến thời gian leo núi tay không, cao thủ chuyên nghiệp nhiều như mây. Vào thời điểm đó, có một thanh niên đeo kính râm và khăn trùm đầu, cởi trần mặc một chiếc quần hoa lớn, tạo ra một tiếng nổ kinh người, trong vòng ba tiếng đồng hồ, tay không leo lên vách đá cao khoảng 1.000 mét, mà không có dây thừng.
Thanh niên này đã vứt áo ra đi không màng danh lợi vì sau trận đấu không lấy được tiền thưởng, còn bị phóng viên truyền thông truy đuổi phải quay đầu bỏ chạy.
Ban tổ chức sau đó điều tra danh sách, phát hiện có vẻ như là một tay nghiệp dư lẻn vào mà “trốn” đóng phí đăng ký?……
Bùi Dật yêu thích nổi tiếng như vậy nhưng vì tránh lộ mặt thật trước truyền thông, chỉ có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để trở nên nổi tiếng và thu hút người hâm mộ. Hắn mà là nghiệp dư à? Đội trưởng Bùi, rõ ràng là người được quốc gia tuyển chọn, đại nội cao thủ.
Hắn luôn kiêu ngạo tự phụ, cho rằng mình mang tuyệt kỹ không ai bằng hắn… Hóa ra bên ngoài còn có người giỏi hơn.
Còn có, đôi tay của người đó.
Hắn đã nín thở dưới nước rất lâu, cực kỳ hỗn loạn và thiếu oxy, nhưng nhớ lại vào thời điểm đó, hắn xác định rõ ràng rằng người đó từ bên ngoài dùng tay không đào ra một lớp gạch giúp hắn.
Quả nhiên, Giuliano nói: “Các chuyên gia kiểm tra dấu vết của chúng tôi đã kiểm tra hiện trường và vẽ ra con đường chạy thoát của Spider-Man. Vào thời điểm đó, người nọ đeo găng tay cố ý che đi giấu vân tay. Sau đó, găng tay bị ngâm trong nước, chắc là ở chỗ vòm cầu dính rất nhiều bùn đất và tảo …… vị trí mười đầu ngón tay trên găng tay của người đó đều bị rách, các ngón tay đã bị thương, lúc trèo tường lưu lại rất nhiều vết máu.”
Bùi Dật gật gật đầu: “Tôi muốn dọc theo con đường của hắn, tự mình leo lên một chuyến.”
Đội trưởng Bùi tháo cà vạt và cởi bỏ âu phục, lắc lắc mấy ngón tay quý giá của hắn. Tay hắn cũng bị thương, đang quấn băng, nhìn giống đeo mười cái bao ngón tay màu trắng.
Trong lòng có một thứ trực giác kỳ quái không nói ra được, theo con đường cũ đêm qua người nọ trèo, hắn từng bước từng bước, trèo lên trên.
Lực ngón tay, lực thắt lưng, còn có lực của hai chân đều phải rất mạnh mẽ, mật độ cơ bắp vừa phải.
Tuyệt đối không thể mập, cũng không thể ốm yếu, tay chân phải thon dài mạnh mẽ, tố chất thân thể và tâm lý đều phải xuất sắc. Người như vậy thường là nhân vật được lựa chọn từ khi còn nhỏ …… Bùi Dật từ khi còn là thiếu niên đã tiếp nhận đặc huấn nghiêm khắc, hắn trèo qua một lần là biết, đối phương dễ dàng trong một hai phút leo qua vách tường chạy mất dạng, sẽ là loại người gì?…
Vữa xi măng và đá vôi trộn lẫn trên vách tường cổ xưa, trải qua mưa gió xói mòn, để lại rất nhiều lỗ thủng, kể ra truyền thuyết của con sông dài theo năm tháng.
Bùi Dật nhắm mắt lại, thoáng nhớ lại bóng lưng đối phương trong đêm tối.
Hắn mở mắt ra, nhìn vào mỗi một chỗ ‘nắm lấy’ trên tường, đều lưu lại chút máu loang lổ. Những vết máu đỏ đã chạm vào trái tim hắn…
Anh là ai?
Sao anh lại cứu tôi?
Phòng thí nghiệm của Bộ phận La Mã chắc chắn đã trích xuất các mẫu máu, hoặc là vân tay, được lưu trữ trong cơ sở dữ liệu để so sánh. Nếu là một nhân vật chủ chốt có tiền án trong MCIA, sẽ sớm có kết quả so sánh.
Gần đỉnh của bức tường trắng, có một nơi khó leo lên. Bùi Dật nghiêng người bám sát vách tường, cần tìm góc độ thích hợp, dùng chân phải giẫm lên chổ nhô ra hơi hẹp.
Ngay lúc giẫm, hắn không giữ được lực; làm bước chân lệch sang một bên cần phải dùng lòng bàn chân mỏng và các ngón chân mạnh mẽ mới có thể giữ lại.
Hắn đi lên cùng một tuyến đường, muốn tưởng tượng ra động tác và bước chân của đối phương. Hắn nghĩ rằng hắn đã nhìn thấy một bóng lưng và một đôi chân như vậy ở Napoli một vài ngày trước đây.
Trong bệnh viện tư nhân ở Napoli, ban đêm lẻn vào phòng bệnh để thăm hắn đang bị thương.
Người nọ hình như là Giang Hãn.
……
Suy đoán có vẻ thái quá nhưng lại hợp lý, Đội trưởng Bùi chỉ suy đoán trong lòng, không muốn nói ra với Giuliano. Ở nơi này, cũng có thể có “gián điệp” của MCIA6. Yến Thành cài vào, âm thầm trợ giúp hắn?
Buổi sáng khi Bùi Dật ra ngoài bôn ba điều tra vụ án, đối tác tạm thời của hắn là ông chủ Chương cũng không hề nhàn rỗi.
Chương tổng ở quán cà phê trong khách sạn hôm qua đã hẹn, rất kiên nhẫn chờ đợi, điên cuồng gọi cho ông chủ Giang, người này còn chưa xuất hiện anh sẽ không đi.
Ông chủ Giang cuối cùng cũng ra gặp mặt và xin lỗi cùng Chương tổng.
“Gần đây công việc quá bận rộn thật sự không đến được, thật xin lỗi anh, Chương tổng? Ngày khác mời anh đến nhà uống một ly và xin lỗi một cách chính thức, như vậy có được không?……”
Tên Giang Hãn này, nói là xin lỗi, sống lưng một chút cũng không cúi xuống, đầu cũng không nhúc nhích, nhìn giống như người lỡ hẹn cho leo cây là Chương tổng vậy! Ánh mắt lịch sự nhưng lộ ra một cảm giác lạnh nhạt, quan hệ với mọi người không quá xa hay quá gần.
Cái lời rắm linh tinh gì mà “Ngày khác đến nhà uống một ly”, Chương Thiệu Trì một câu cũng không tin ông ta.
Người này đội mũ dạ, mặc áo khoác tối màu, ánh mắt thâm thúy, luôn có vẻ khôn khéo thâm trầm. Những nơi trên người có thể che đậy đều bị che khuất, còn thiếu là chưa mang cái mặt nạ đi ra.
Chương Thiệu Trì cố ý dùng sức nắm tay ông chủ Giang, ánh mắt giao nhau …… Giang Hãn đeo một đôi găng tay da màu đen.
Chương Thiệu Trì chế nhạo đối phương: “Anh đừng như vậy, hay là ngày khác tôi tự mình đến cửa xin lỗi anh, cản trở anh đang bận rộn?”
Giang Hãn: “Chiêu đãi không chu đáo, anh đừng nghĩ nhiều.”
Chương Thiệu Trì đột nhiên hỏi: “Đêm qua trong thành phố xuất hiện tên hung thủ bỏ trốn, cảnh sát được phái tới bắt người, rất náo nhiệt, anh không biết sao?”
“Sáng nay có nghe nhân viên khách sạn nói, náo loạn đến nửa đêm cũng không bắt được người?” Giang Hãn rất khinh thường, “Đám ngu xuẩn này!”
Chương Thiệu Trì đánh giá đối phương: “Hung thủ tấn công chính là bạn của tôi, Bùi tiên sinh, hắn từ Yến Thành tới đây làm việc.”
“Tôi có nghe nói!” Giang Hãn nhìn thẳng Chương tổng, ánh mắt sắc bén cắt qua tầng tầng lớp lớp lời nói khách sáo giả tạo này, “Không phải là lần trước gặp ở quán bar… người thanh niên trông rất đẹp. Bạn của anh? Tôi còn tưởng rằng là một nam phục vụ trong quán bar.”
Chương tổng nhíu mày, trong lời nói này có gai?
“Ông chủ Chương luôn luôn là người phong lưu, có nhiều diễm phúc.” Giang Hãn không có biểu cảm, “Bên cạnh anh tới tới lui lui, lại đổi người mới rồi, nhanh như vậy? Là tôi hai mắt vụng về không nhận ra, thật là ngại cho hai vị.”
Chương tổng: “……”
Từ “lại” rõ ràng tuôn ra một chút vị chanh chua, ý tứ hàm xúc khó hiểu.
“Làm sao có thể.” Chương Thiệu Trì nghiêm túc nói, “Tôi không đổi người mới, tôi cũng chỉ có một vị ‘bạn’ bên người này.”
Giang Hãn không bình luận gì, đứng dậy cáo từ, xoay người rời đi.
Khí thế này, không giống ra mặt xin lỗi, quả thực là đến hưng sư hỏi tội. Chương tổng cảm giác mình giống như bị một cây roi vô hình trong không khí “bốp bốp” tát vào mặt vài cái, cũng không hiểu mình đắc tội vị này ở đâu?
……
Chương tổng từ quán cà phê vội vàng chạy ra ngoài, vòng qua sảnh khách sạn, đảo mắt tìm kiếm, và cuối cùng tìm thấy một buồng điện thoại công cộng ở cuối hành lang.
Mái của buồng điện thoại công cộng bằng nhựa màu đỏ, che khuất khẩu hình nói chuyện của anh. Chương Thiệu Trì đem kẹp cà vạt bằng kim loại dán ở bên môi, sắc mặt giống như lôi thần, lại giống ông chủ bắt được cấp dưới phạm sai lầm chuẩn bị khai đao, muốn đuổi việc.
“Trần Hoán, hiện tại tôi có yêu cầu, ông phải giải quyết chuyện này trước cho tôi. Tôi yêu cầu liên kết các kênh và cho phép tôi tham gia kênh liên lạc của đội hành động bọn họ. Tôi cần phải liên lạc với Tiểu Bùi bất cứ lúc nào, biết hắn ở đâu, hơn nữa cũng cho hắn biết tôi đang ở đâu.
“Chuyện tối hôm qua vốn không nên xảy ra, hung thủ giả bộ dáng của tôi mê hoặc hắn, gặp đám quỷ điên nắm giữ vũ khí sinh hóa này! đêm qua Tiểu Bùi bị tập kích thiếu chút nữa…các người đều biết đã xảy ra chuyện gì!”
Chương tổng không phải là thương lượng, mà đang chỉ huy thiên quân vạn mã.
MCIA6 ban đầu nên dự đoán trước: thu nhận ông trùm hạng nặng này làm “mật vụ” bên ngoài, chẳng khác nào tìm vị “Trưởng phòng” thứ ba cho MCIA6.
Trần Hoán đêm qua bị nhiều tin tức lộn xộn cùng manh mối phức tạp, cả đêm mệt mỏi không ngủ được: “Chúng tôi biết, hôm qua hai người cùng lúc gặp nạn.”
“Con mẹ nó.” Chương tổng bình thường nổi giận mắng chửi thư ký của mình hay người khác cũng dùng khẩu khí này, “Còn không nhanh bắt Giang Hãn trước? Trước tiên bắt người rồi từ từ thẩm vấn, cho lên ghế hổ bảo đảm sẽ khai, đừng lãng phí thời gian với ông ta?”
Trần Hoán bế tắc không nói nên lời.
“Anh định bắt ai? Anh nghĩ rằng đó là một tên côn đồ được phát hiện trên một quảng cáo nhỏ ở cửa của ủy ban khu phố?”
Chương Thiệu Trì suy nghĩ rất nhanh: “Tôi luôn nghĩ người này là hung thủ hung ác, nhưng làm tôi khó hiểu chính là, vì sao cuối cùng ông ta lại cứu chúng tôi? Nếu như ông ta là độc thủ phía sau màn phá rối, vì sao không dứt khoát dìm chết hai chúng tôi? Tại sao lại đào một cái lỗ tường để cứu chúng tôi?”
“Anh cảm thấy, là ông ta cứu?” Trần Hoán nhiều lần xác nhận.
Trước mắt Chương Thiệu Trì cũng hiện lên bóng lưng cường tráng mà anh nhìn thấy: “Rốt cuộc ông ta đến cứu tôi, hay là vì Tiểu Bùi?”
“Đương nhiên là vì Tiểu Bùi.” Trần Hoán một câu liền ngăn cản Chương tổng tiếp tục tự kiêu qúa đáng. Anh không phải là nhân vật chính, đừng lo lắng về điều đó.
“Hắn là một người quan trọng, Ông ta nhất định là sẽ, sẽ cứu Tiểu Bùi……” Giọng Trần Hoán khẽ run lên, cũng rơi vào nghi ngờ nghiêm trọng.
Chương Thiệu Trì không phải là nhân viên của MCIA6 nhưng đã chìm sâu không bước ra được, anh có thể nghe hiểu khi Phó Phòng Trần muốn nói lại thôi. Chính MCIA6 bọn họ không thể nói ra chổ then chốt, tám phần là có nội tình, có một con chuột lớn hay lý do khó nói?
Hơn nữa, nhân vật có thể khiến Trần Hoán sợ hãi kiêng kỵ, không thể làm gì được, có cấp bậc chức vụ gì? Chương tổng cho rằng cũng chỉ còn lại vị Sở tổng chưa từng gặp mặt trong truyền thuyết kia.
Anh cũng có một số phỏng đoán, nhưng anh cho rằng điều đó quá vô lý, không có khả năng chứ?
“Chúng tôi biết, Giang Hãn đã mất liên lạc, người này vô cùng lợi hại và nguy hiểm.” Trần Hoán hạ giọng, “Ông ta chắc chắn sẽ cứu Tiểu Bùi, nhưng chúng tôi lo lắng ông ta sẽ bắt cóc ở nước ngoài, nếu như trực tiếp cướp người …… lần sau chưa chắc ông ta sẽ giữ anh lại!”
Chương Thiệu Trì khinh miệt nói: “Lại có lần sau, tôi một phát bắn hắn.”
Trần Hoán: “Không không, anh cũng không thể giết ông ta …… nếu tình huống nguy cấp, anh trở về trước đi.”
“Tôi không trở về, đã như thế này, tôi muốn mang theo Tiểu Bùi cùng trở về.” Chương Thiệu Trì nói đầy dứt khoát.
……
Chương tổng quay trở lại khách sạn nơi anh ở, bước đi mạnh mẽ. Ngay đối diện thang máy, cạnh bức tường của hành lang, anh chàng đẹp trai đội mũ lưỡi trai lộ ra đôi mắt tuấn tú dưới vành nón.
Ngoan ngoãn như vậy, đang chờ anh ta.
Chương Thiệu Trì đứng yên, mỉm cười. Vừa rồi bị ông chủ Giang châm chọc mỉa mai, chọc đến tâm tình anh khó chịu, lại không tiện phát tác mắng người tại chỗ, cuối cùng anh cũng đã tìm được đối tượng “phát tiết” tốt nhất.
Con đường phía trước khó lường, nguy cơ bốn phía, đêm qua gặp nạn vẫn còn trong mắt, nhìn thấy người yêu quý trước mắt, trong lòng vẫn ấm áp một chút. Bây giờ bọn họ đã là một đôi tình nhân “Ở dưới Bridge Of Sighs đã hôn nhau”. Tư vị chua xót này, hình như đã chứng minh cho hai người bọn họ, đóng dấu.
Chương tổng liếc mắt nhìn, rất là hư ảo, giơ tay ra hiệu: Ừm ~
Bùi Dật ngầm hiểu, một bước đuổi kịp, rất nghe lời nắm lấy cánh tay Chương tổng.
Vượt qua nguy hiểm, vẫn còn sống sẽ sinh ra khát vọng nhìn thấy đối phương. Trong thang máy Chương Thiệu Trì dang tay, kéo con mèo của mình vào lòng và ôm chặt từ phía sau …… một đôi bàn tay thô ráp to lớn có nhiều vết chai nắm lấy toàn bộ mười ngón tay bị thương của Bùi, không nói nên lời.
“Có camera.” Bùi Dật thở hổn hển, tự động tìm vị trí thoải mái nhất trong vòng tay của bạn trai, quay mặt về phía anh và hôn lên chiếc cằm sạch sẽ và gợi cảm của anh.
“Có cameras sao? Được rồi.” Bá tổng không chút khách khí giở trò, hạ hai tay xuống, trong môi lưỡi thân mật đắm chìm, mạnh mẽ xoa xoa huyệt khẩu và thắt lưng của Bùi đội trưởng, xoa đến Bùi Dật khom lưng né tránh cười ra tiếng
Bùi Dật nắm lấy cà vạt của Chương Thiệu Trì, cố gạt khuôn mặt đang theo đuổi hắn để hôn liên tục! Chương tổng kéo cà vạt về lại và đưa tay sờ vào trong vạt áo Bùi Dật. Đội trưởng Bùi rất ghét bỏ ném bàn tay kia ra ngoài, Chương tổng lại lần nữa đẩy hắn vào góc thang máy, đuổi theo hôn lên hầu kết hắn……
Hai người anh đẩy tôi kéo, ngón tay lập tức đụng phải chuông báo cháy.
Nút báo động màu đỏ “bíp” một tiếng, Bùi Dật quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào ai đó: Đều tại anh, mau dừng tay.
Chương Thiệu Trì âm thầm cười híp mắt: Nói cho tôi biết em còn muốn nữa.
Bùi Dật cười: Anh đúng là đồ khốn nạn.
Chương Thiệu Trì cũng cười: Theo tôi lên lầu, đi cùng tôi, hôn tôi, để tôi ngủ với em.
Tối hôm qua ở Bridge Of Sighs, dưới vòm cầu hôn nhau …… có ai muốn xem, ai muốn âm thầm theo dõi, ai không có thiện ý, nếu có, cũng sớm đã xem đủ rồi, còn che che, giấu giấu, kìm nén làm gì?