CÙNG CHỒNG CŨ CUỒNG CỐ CHẤP TRỌNG SINH - Chương 29
Chương 29:
“Đi làm gì?” Ôn Nhu ngồi trên sô pha, vẻ mặt u ám, thấy Dư Hoan khóc nức nở, bà có chút buồn bã: “Là mẹ sai. Mẹ đã nhìn lầm nó, còn để nó chơi với con lâu như vậy.”
“?” Dư Hoan sửng sốt.
Ôn Nhu thở dài: “Thằng nhóc kia là tội phạm gϊếŧ người, con lại còn muốn đi xem tình hình của nó, không được đi, mẹ không cho phép con trai mình gặp lại một tên sát nhân. Huống hồ hồi trước mẹ đối xử tốt với nó như vậy.”
“Cậu ấy gϊếŧ ai?”
“Sao mẹ biết được?”
“Mẹ còn chưa biết rõ mọi chuyện, sao có thể nói không suy nghĩ như này?”
Thẩm Hà bị bắt, Dư Hoan đã chịu đả kích rất lớn, bây giờ Ôn Nhu còn giáng xuống một cú, nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng không nhịn được, rơi lã chã.
Ôn Nhu tức giận quay mặt: “Dù sao con cũng không được đi, mặc kệ nó bị oan hay như nào, nhưng cũng không vô tội, nếu không sẽ không bị cảnh sát bắt.”
“Con có nói mẹ cũng không thông.” Dư Hoan lau nước mắt, muốn đi ra ngoài, Ôn Nhu lại giữ chặt cậu: “Một đứa nhóc như con sao có thể làm gì? Trong khi ba mẹ nó còn mặc kệ!”
“Vì cậu ấy là người yêu con!”
Ôn Nhu sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu cậu vừa nói gì, bà dần buông Dư Hoan ra, không tin được trợn to mắt: “Con nói nó là người yêu…” Càng nghĩ tới, giọng bà càng run rẩy: “Người yêu của ai cơ? Hai đứa đồng tính sao? Dư Hoan, con đừng dọa mẹ.”
“Con hẹn hò với Thẩm Hà.” Đôi mắt đỏ bừng của cậu tỏ ra kiên định: “Con yêu cậu ấy, không phải kiểu tình yêu khác, mà chính là kiểu giữa mẹ và ba.”
Ôn Nhu đánh mấy cái lên mông cậu, hận không thể rèn sắt thành thép: “Đứa nhóc ngu ngốc như con thì biết tình yêu là gì! Sao con lại đi yêu đương đồng tính với Thẩm Hà! Con điên rồi! Mẹ không cho phép! Không cho phép!”
Đánh xong rồi bà bật khóc: “Mẹ nên sớm nhận ra, là tại sao tên nhóc Thẩm Hà kia lại dính con như vậy… Nói cho cùng lỗi đều do mẹ, tại mẹ đã mềm lòng cho nó vào nhà.”
“Được rồi.” Dư Hoan lau khô nước mắt, sờ chiếc nhẫn ở ngón áp út, thờ ơ nói: “Con yêu cậu ấy hai đời, sống chết có nhau, không thể vì một câu không được của mẹ thì con sẽ không đi.”
Cậu đẩy tay Ôn Nhu ra, đi tới Cục Cảnh Sát, ngồi ở đấy tầm một tiếng, cậu mới hiểu rõ chân tướng sự việc.
Thẩm Hà phạm tội cố ý gϊếŧ người, bây giờ vẫn chưa kết án do thiếu bằng chứng. Nạn nhân chính là tên em trai khốn nạn của cậu. Hắn chưa tỉnh lại, người đưa Thẩm Hà vào Cục Cảnh Sát là ba Lục Kình – Lục Nguy, còn có thêm một vài nhân chứng.
Thẩm Hà bị giam ở nơi trọng điểm, chứ không giam ở Cục Cảnh Sát. Còn phải chờ phán quyết từ toà án.
Dư Hoan muốn đi tìm Lục Nguy, được nửa đường thì gặp Tưởng Hành. Hắn cầm một bó hoa bách hợp trên tay, có vẻ đang tới chỗ nào đó.
“Tưởng Hành?” Dư Hoan dừng bước.
Tưởng Hành không mấy bất ngờ khi thấy Dư Hoan, cứ như cố ý xuất hiện ở đây chờ cậu. Hắn cười, tỏ ra kinh ngạc: “Dư Hoan, sao cậu lại ở đây? Cậu cũng tới bệnh viện thăm em trai sao?”
Dư Hoan: “Lục Kình ấy à?”
“Đúng rồi.” Tưởng Hành khẽ nhìn bó hoa bách hợp trước ngực: “Hồi trước, mối quan hệ giữa tớ và Lục Kình khá tốt, bây giờ hắn xảy ra chuyện, tớ rất buồn nên tới thăm.”
“Tới bệnh viện”
“Ừm.”
Dư Hoan thấy kì lạ, chính cậu còn không biết Lục Nguy đưa Lục Kình vào bệnh viện tư nhân nào, vậy sao Tưởng Hành lại biết. Ban nãy cậu đã gọi điện cho Lục Nguy, nhưng gã không tiết lộ. Vì sợ Ôn Nhu lo lắng nên giấu bà, bảo cậu ở nhà đợi gã.
“Cùng đi nhé?” Tưởng Hành khẽ cười: “Đúng lúc tớ có chuyện cần nói với cậu.”
Dư Hoan vốn định từ chối, bỗng Tưởng Hành duỗi tay ôm eo cậu, kéo cậu đi tiếp về phía trước. Dư Hoan muốn né tay hắn, Tưởng Hành lại nói một câu khiến cậu cứng người: “Tớ là nhân chứng, cậu không muốn nghe chuyện từ tớ sao?”
Quả nhiên Dư Hoan không đẩy hắn ra nữa.
Tay Tưởng Hành hơi lạnh, ôm eo cậu: “Tớ tận mắt thấy Thẩm Hà bước vào cửa nhà Lục Kình, trước đó tớ vừa ra khỏi căn hộ của hắn.”
“…”
“Tớ biết cậu muốn làm gì, tớ mong cậu hãy bình tĩnh lại. Tớ cũng rất tiếc cho Thẩm Hà, nhưng cậu ấy thật sự đã làm thương Lục Kình, nên bị pháp luật trừng trị.”
Cuối cùng Dư Hoan vẫn gạt tay hắn ra, Tưởng Hành nhíu mày, có chút không vui. Cậu hỏi: “Cậu với Lục Kình ở cùng nhau à?”
“Đúng vậy, trước khi hắn xảy ra chuyện.” Tưởng Hành lấy chìa khóa xe từ trong túi: “Tớ với hắn là quan hệ khách hàng, bây giờ trong túi tớ còn có ba mươi nghìn tệ của hắn. Cậu không tin thì có thể nhìn chìa khóa, Lục Kình tặng xe cho tớ.”
Lục Kình đồng tính? Dư Hoan nghi ngờ, Lục Nguy là người cứng nhắc, Lục Kình cũng giống ba hắn, nếu tính số cô gái hắn đã hẹn hò, thì hắn không giống một người đồng tính.
Có vẻ Tưởng Hành biết cậu đang nghĩ gì, hắn cụp mắt, ngượng ngùng mở miệng: “Trước khi có chuyện xảy ra, hắn luôn nghĩ tớ là con gái.”
Dư Hoan: “Hai người không phải đã…?”
Tưởng Hành gật đầu: “Tớ với hắn đã lên giường, lúc ấy đèn đang tắt, tớ cho hắn uống chút thuốc, sau đó coi tớ là phụ nữ rồi làm.”
Dư Hoan cứng người. Tưởng Hành kéo cậu: “Đi thăm Lục Kình thôi, nghe nói hắn tỉnh rồi, có chuyện gì tới hỏi là sẽ rõ. Tớ biết hắn ở bệnh viện nào, ba hắn nói cho tớ.”
Vậy mà Lục Nguy còn chưa nói với cậu. Dư Hoan càng kinh ngạc.
Tưởng Hành cong khóe miệng, nở nụ cười mờ nhạt, pha thêm chút giễu cợt: “Có một số việc tớ không thể nói, tớ sợ cậu không chấp nhận được. Hoặc sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa cậu và tớ. Tớ rất quý cậu, tớ không muốn cậu đoạn tuyệt với tớ chỉ vì một chuyện nào đó.”
Dư Hoan hỏi thẳng: “Đừng nói cậu với ba Lục Kình có kiểu quan hệ đấy?”
Tưởng Hành không nói gì, Dư Hoan không biết đó có phải đang ngấm ngầm thừa nhận hay không, cậu chỉ cảm thấy thế giới của mình như bị sét đánh uỳnh một cái, khiến cậu có cảm giác kháng cự khi ở gần Tưởng Hành.
Tưởng Hành là một người cẩn thận, thấy sắc mặt Dư Hoan tái nhợt, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Lúc đến nơi, Lục Kình đang nằm tại khu cao cấp ở tầng trên cùng của bệnh viện, vì cơ thể suy yếu, hắn chỉ còn cách cố gắng mở to mắt, sau đó rất nhanh đã nhắm lại, rơi vào vòng lặp vô hạn giữa việc hôn mê và tỉnh dậy.
Hai người bước vào phòng bệnh, Tưởng Hành cầm lấy lọ hoa thủy tinh trên bàn, đưa cho Dư Hoan, nói: “Dư Hoan, tớ mua hoa. Cậu giúp tớ tìm y tá, rồi đổ nước sạch vào đây.”
Dư Hoan đồng ý: “Được.”
Cậu vừa mới đi, Lục Kình đã từ từ tỉnh dậy, hắn mở mắt ra, một khuôn mặt lạnh lùng dần hiện rõ, nhìn thấy gương mặt đấy, Lục Kình bỗng kích động, trừng to mắt, tựa như đang hoảng sợ vì gặp phải dã thú.
“Kích động như vậy làm gì?” So với sự hoảng sợ của hắn, Tưởng Hành lại không có biểu cảm gì, lấy một bông hoa bách hợp, quơ quơ trước mặt Lục Kình: “Nhìn xem. Hoa bách hợp đấy, thích không?”
“…” Lục Kình run rẩy.
Tưởng Hành từ tốn ngửi mùi thơm tỏa ra từ bông hoa, khẽ cười: “Đây là loại hoa tao thường mang tới nghĩa trang để viếng mộ chị gái. Tiếc là, bây giờ tao không thể đặt một bông lên mộ của mày.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Ai đọc không hiểu thì để tôi giải thích một chút, Lục Kình bị Tưởng Hành đâm, nhưng chưa đâm chết. Thẩm Hà thật sự đã tới nhà Lục Kình , nhưng đi làm chuyện khác, sau này tôi sẽ giải thích rõ ràng hơn.
—
Đôi lời editor:
Không biết nói gì ngoài “đậu” =))