CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐANH ĐÁ - Chương 54: Ít ra còn có em
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐANH ĐÁ
- Chương 54: Ít ra còn có em
Thiên Nhã hướng mắt vào góc nghiêng hoàn mỹ của anh. Cô bị ảo giác đúng không? Vì sao nét mặt của anh lại mang theo một niềm đau buồn khó mà diễn đạt thành lời, niềm đau buồn này, so với anh của ngày thường ngông cuồng, cao ngạo và ngang ngược lại không cân xứng đến như thế.
“Ừm.” Cô đáp lại một câu, không nói gì nữa, lái xe chầm chậm về hướng bờ biển.
Bầu trời ngày càng tối, mặt trời từ từ ngâm mình vào biển cả, chút nắng còn sót lại cũng ngày càng nhạt đi. Ánh chiều tà dần dần buông xuống, màu sắc của những tia sáng cuối cùng không ngừng biến ảo, cùng với vạn2vật bị màu sắc biển ảo này bao trùm, tạo nên một bức tranh phong cảnh hoàng hôn bên bờ biển tuyệt diệu.
Cô và anh sóng vai nhau ngồi xuống, ở lại trên bãi biển cả một buổi chiều. Cho đến khi màn đêm buông xuống, cô ho khan vài tiếng: “Chủ tịch, có phải chúng ta nên về rồi không?” “Hoàng hôn đẹp không?” Cô hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo.
“Hả, rất đẹp.” Thiên Nhã nhìn hoàng hôn tan ra nơi chân trời. Khi nhìn sang đôi mắt trước kia sâu thẳm giờ mơ màng và không có tiêu điểm của anh, trong lòng cô buồn bã. “Ông rất thích đưa tôi đến đây, đây là nơi mà họ8quen biết nhau.” Anh nói bằng giọng hồi tưởng, tựa hồ đang kể một câu chuyện rất xa xưa.
Trong lòng Thiên Nhã chợt chấn động, họ? Chính là cha mẹ của anh sao? Anh của hôm nay không còn ngang ngược và sắc sảo như ngày thường, thay vào đó là vẻ sầu muộn làm cô không khỏi rung động, nhìn anh nhớ về ngày trước, dáng vẻ như một cậu bé bị tổn thương, trái tim của cô cũng đau ầm ĩ theo.
“Chắc chắn họ rất yêu thương anh.” Thiên Nhã nói trong xúc động. Anh khẽ nhếch môi, hơi gục đầu, nhíu chặt chân mày, đoạn hồi ức được yêu thương và hạnh phúc, cùng với đau khổ ùa về9trong tâm trí. Chốc lát, anh mới cắn răng, cười lạnh và nói: “Tiếc rằng, thế giới này rất tàn nhẫn.” Cô vươn bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay lớn lạnh lẽo của anh, trao cho anh hơi ấm và sức mạnh. “Thế giới vẫn đầy ắp ánh nắng, quan trọng là anh có chịu chủ động nắm bắt hay không.” Thiên Nhã nhẹ nhàng nói, cuối cùng cô đã hiểu tính cách ngang ngược, âm hiểm lại thất thường đến đáng sợ của anh bắt nguồn từ tuổi thơ ụ tối, có lẽ cô nên thấu hiểu cho anh và bỏ qua những việc làm trước đây của anh.
Nét mặt của anh như ngưng đọng, khoé môi cong lên2ở một góc độ khó mà nhận ra.
“Chúng ta đi thôi.” Anh đứng dậy, nói. “Về làm phẫu thuật hả?” Thiên Nhã không hề có ý định bỏ cuộc. “Xem thử em có thể thuyết phục tôi không.” Anh đáp. Thiên Nhã dắt tay anh, gương mặt lóe lên hi vọng: “Vậy anh muốn tôi thuyết phục anh thế nào?”
“Em tự nghĩ cách” Tự nghĩ cách ư? Nào có cái lý đó, bây giờ người nên làm phẫu thuật là anh mà? Sao giọng điệu lại như không liên quan đến mình thế kia. “Em nhảy điệu Waltz vẫn rất ra dáng đấy.” Trên xe, Lạc Thần Hi bỗng nói. “Vậy hả, cũng tàm tạm.” Thiên Nhã nhớ lại chuyện xấu hổ2về vũ hội lần trước mình bị rơi xuống nước, thẹn thùng nói. Hừ hừ, đều tại cái tên này cố tình gây ra chứ ai.
“Muốn trình diễn chứ?” Thiên Nhã trợn tròn đôi mắt hạnh: “Anh muốn nhảy ư?” “Thì sao? Em không có tư cách ghét bỏ tôi.” Tuy hiện tại anh là một nhân sĩ mù. “Đâu có, a, tôi nhớ ra rồi! Tôi đưa anh đến một nơi.”
Tại Quảng trường Nhân dân.
Thiên Nhã dắt Lạc Thần Hi bước vào trong sân nhảy của quảng trường. Các cô chủ bác xung quanh bắt cặp với nhau thực hiện những bước nhảy cứng nhắc, cũng có một số ít sở hữu động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ, tư thể mềm dẻo đang nhảy một cách say sưa. Đây là nơi để những cụ già về hưu và rất nhiều học sinh đến vui chơi giải trí, tập khiêu vũ.
Bản giao hưởng của điệu Waltz tao nhã vang vọng bên tai anh, xa xa lại thấp thoáng nghe thấy khúc nhạc của điệu nhảy đường phố, còn có thanh âm của đài phun nước và tiếng trò chuyện của mọi người. Lạc Thần Hi nhướng đôi mày anh tuấn, hỏi cô: “Rốt cuộc em đã bắt cóc tôi đi đâu?” Thiên Nhã cười trộm, tên này bình thường đều ra vào những nơi cao cấp, chắc là cả đời này chưa từng đến một nơi vui chơi giải trí miễn phí như Quảng trường Nhân dân bao giờ.
“Đây là một nơi cảnh đẹp ý vui đấy, nào, chào anh, có thể mời anh cùng nhảy một điều không?” Bàn tay lớn của Lạc Thần Hi giữ lấy cô, khoé môi vẽ thành nụ cười xấu xa quen thuộc: “Em đang khiêu chiến với kỹ thuật khiêu vũ của tôi sao?”
“Kẻ hèn này không dám, mong Chủ tịch đại nhân nương tay.” Theo tiết tấu của âm nhạc, cả hai bắt đầu nhảy một cách vô cùng ăn ý. Thế giới của anh là một khoảng u tối, nhưng lại có cố soi sáng con đường phía trước. Cảm giác trước nay chưa từng có này, mang đến cho trái tim sớm đã băng giá của anh hơi thở lúc xuân về. Bản nhạc kết thúc, hai người dừng lại, các cô chú bác gần đó nhìn đôi tình nhân” khiến mọi người bị thu hút bằng những ánh mắt ái mộ. Một bác gái nói với bạn nhảy bên cạnh, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh xem chàng trai kia nhảy giỏi lại tao nhã biết bao, ôi chao mê hoặc chết người ta rồi.” Ông chú bên cạnh cũng thật là một người không sợ chết, chế giễu lại bạn già của mình: “Em xem cô gái đó nhảy mềm dẻo đến nhường nào, chiếc áo kia y như cành liễu vậy, em xem em kia, giống như cột đèn, đã thẳng lại còn cứng.” Bác gái thẹn quá hóa giận đấm ông bạn già vài cái, nói: “Lắm lời này, còn dám lắm lời.” Ông chủ bị đánh đến nỗi liên tục xin tha. Thiên Nhã nhìn hình ảnh hai cụ già tranh cãi với nhau nhưng lại ấm áp và hạnh phúc, đột nhiên dấy lên cảm xúc ngưỡng mộ trong lòng. Cuộc đời mỗi người nếu như có thể tìm được một ai đó cạnh bên, cùng nhau vượt qua khó khăn gian khổ, là một chuyện rất đỗi hạnh phúc. Mà người đứng trước mặt cô, lại được định trước sẽ không ở bên cô, La Thiên Nhã, ngay cả tư cách để nghĩ đến mày cũng không có. Cô chợt nghe thấy bác gái kia lại than thở: “Ai, tiếc cho một chàng trai tuấn tú như thế, lại là một người mù, thật tủi thân cô gái.” Nghe được lời này, Lạc Thần Hi mặt đầy vạch đen, vừa định hung hăng thanh minh bản thân chỉ là tạm thời mất thị lực, hoàn toàn không phải người mù thì đã bị Thiên Nhã nhanh trí kéo đi. “Lẽ nào lại như vậy! Cũng không xem thử tôi là ai.” Bà bác đó dám nói anh là người mù, còn làm cô tủi thân? Biết bao cô gái tha thiết được quấn lấy anh đấy. Thiên Nhã dẫn anh chầm chậm bước đi trên quảng trường, không hề để ý đến cơn phẫn nộ của anh. Cảm nhận được sự im lặng đột ngột của cô, Lạc Thần Hi kéo cô về phía mình, hỏi: “Làm sao vậy? Em thật sự cảm thấy tủi thân cho em ư?” Hai từ “tủi thân” quả thật khiến anh thấy rất giận.
Thiên Nhã rút tay mình ra khỏi bàn tay lớn của anh, nhìn anh, nghiêm túc nói: “Chủ tịch, ngày mai hãy làm phẫu thuật đi, không thể trì hoãn thêm nữa.”
Anh tối sầm mặt một lúc, sau đó lại nở nụ cười đùa giỡn với đời: “Như thế không phải rất tốt sao? Chẳng phải em cũng thành cây gậy của tôi rồi sao, không chết được.”
Thiên Nhã nhìn dáng vẻ vẫn như chuyện không liên quan đến mình của anh, đã thật sự sốt ruột: “Tôi không phải, tôi không thể thành gậy chống cho anh! Ai cũng không thể thành gây chống cho anh, trước đây tôi cảm thấy Chủ tịch là một nhân vật nguy hiểm vừa ngang ngược lại đáng sợ, nhưng mà anh biết không? Tôi thà rằng anh là người như vậy, thật đó, anh của hiện tại, khiến tôi… khiến tôi…” “Khiến em thế nào?” Anh lạnh lùng hỏi. Cô nhìn xuống, nước mắt hoen mi, có một số lời khó nói ra, nguyên nhân, là bởi nó chỉ có thể mãi mãi giấu trong lòng. “Khiến tôi buồn.” Thiên Nhã không muốn lừa gạt bản thân, cũng không muốn lừa gạt anh. Cô đối với anh, từ sự ác cảm, chán ghét khi gặp lại giờ đã chuyển thành đủ loại cảm xúc đau lòng, thương xót, và cả yêu thích. Cô nên chỉnh đốn thật tốt đoạn tình cảm mà ngay cả bản thân cô cũng không dám tin này như thế nào đây. Cô và anh vốn dĩ chính là hai đường thẳng không nên giao nhau, nhưng cô lại bất ngờ lên nhầm giường của anh, sinh ra La Tiểu Bảo, sáu năm sau gặp lại nhau lần nữa, cô đã nảy sinh rung động mà đáng ra không nên có với anh.
Bắt đầu là sai lầm, gặp lại cũng là sai lầm. Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô. Đôi mắt sâu thẳm và âm u trước sau đều không có tiêu điểm, xúc cảm nơi đầu ngón tay, quen thuộc đến như thế. Người phụ nữ vừa gặp mặt đã làm anh có cảm giác đặc biệt này, lẽ nào có thể lấp đầy toàn bộ mất mát trong tim mà chính anh cũng không muốn thừa nhận?
“Em có yêu tôi không?” Anh bỗng hỏi, lại thấy mình đã hỏi quá mức đường đột, ngay cả bản thân anh cũng không dám tin vào câu hỏi thành tâm này. Thế nào là tình yêu? Anh căn bản không có khái niệm. Mắt Thiên Nhã đỏ hoe, cô siết nắm đấm nhỏ nhắn: “Tôi không biết, tôi chỉ muốn anh không bị gì, chỉ muốn anh có thể lại nhìn thấy ánh sáng.” Cô yêu anh không? Yêu anh không? Nếu anh không? Giữa cô và anh không phải mối quan hệ có thể bàn về “tình yêu” với nhau, có dựa vào cái gì mà trả lời chứ.
“Trả lời tôi!” Anh ra lệnh.
“Anh đừng có ép tôi được không? Cầu xin anh.” Thiên Nhã van xin. “Trả lời tôi!” Anh tăng âm lượng giọng nói, mang theo sự giận dữ. Thiến Nhã nhìn anh cố chấp, trong đầu hiện ra bóng dáng của cụ Lạc, những lời cụ nói hệt như đang bên tai. Lời hứa… cô sẽ tuân thủ lời hứa. “Không, tôi không yêu anh.” Cô lạnh lùng đáp. “Đây là câu trả lời thật lòng của em?” Giọng điệu của anh lạnh lẽo như sương giá, thấp thoáng nỗi hụt hẫng. “Đúng! Tôi chỉ là đã hứa với người khác, sẽ khuyên nhủ anh làm phẫu thuật thật tốt.” Cô nói lời dối lòng.
“Ai?”
“Hạ Vân Cẩm.” Cô chối bừa.
Anh cười lạnh: “Em xem tôi như tên ngốc sao? Được, nếu đã như thế, tôi có làm gì em cũng đừng quản, đừng hỏi gì cả, mọi thứ về tôi không liên quan đến em.”
Anh nói xong quay người bước về hướng có tiếng xe cộ ồn ào. Thiên Nhã nhìn anh đi thẳng ra đường ô tô, hòa vào dòng xe. Cô sợ hãi đến mặt tái mét, vội đuổi theo để ngăn anh lại.
Anh bước đến chính giữa con đường, chợt dừng chân, quay người lại, nở nụ cười châm biếm về hướng của cô. Thiên Nhã cũng lao ra đường, né tránh xe cộ, muốn kéo anh về. Thế nhưng, sự nguy hiểm chỉ ập đến trong cái chớp mắt, một chiếc ô tô con ở không xa đang chạy về phía của anh với tốc độ cực nhanh, ngày càng tiến gần, thấy nó sắp đâm vào anh, trái tim của Thiên Nhã như muốn bật khỏi cuống họng. “Đừng mà!” Cô mặc kệ mọi thứ lao qua đó, dùng hết sức lực kéo anh qua bên mình, ôm lấy anh thật chặt, chiếc xe phanh gấp, đâm vào xe bên cạnh. “Em yêu anh! Em yêu anh! Tên điên này! Tên điển này!” Thiên Nhã nói trong nức nở, không thể không thừa nhận.
Anh thở ra một hơi, ôm lấy cô.
Anh rốt cuộc làm sao thế này? Không cần đến mạng sống, chỉ để chứng minh, để ép Thiên Nhã thừa nhận rằng cô yêu anh. Nhưng chẳng hiểu vì sao, anh khăng khăng muốn chính tai nghe cô thốt ra. Em yêu anh, vậy là đủ rồi. Dù cho cả thế giới là một khoảng u tối, nhưng ít ra vẫn có em ở đây. Dù cho cả thế giới là một khoảng u tối, nhưng ít ra em còn có anh.