CỬA NGÀY CÀNG NHỎ - Chương 36: 36 Có Ngày Trở Thành Nhà Giàu Mới Nổi
- Trang chủ
- Truyện tranh
- CỬA NGÀY CÀNG NHỎ
- Chương 36: 36 Có Ngày Trở Thành Nhà Giàu Mới Nổi
Em muốn ở với chú của em
Sống chung với người mắc chứng sạch sẽ, cả người Lục Thận Hành đều không ổn lắm.
Hắn từ phòng tắm bước ra, Trình Tự đã mặc bộ đồ ngủ mèo máy ngoan ngoãn nằm trên giường, sợi tóc đen dán trên trán, dùng ánh mắt trong trẻo nhìn hắn, khuôn mặt có nét khẩn trương và mong đợi, giống như phi tần chờ được sủng hạnh.
“Chú, tóc chú còn ướt kìa.”
“Hửm?” Lục Thận Hành phát ra âm mũi, hiển nhiên rất tùy ý mà không để trong lòng.
Trình Tự đứng dậy lấy khăn khô phủ lên đầu Lục Thận Hành, dùng tay xoa xoa, như dạy dỗ đứa trẻ hư không vâng lời, nhẹ giọng nói, “Không lau khô tóc sẽ làm ướt quần áo, ướt đến sàn gỗ.”
Trẻ hư Lục Thận Hành nheo mắt, “Em không về nhà mà chạy đến chỗ chú làm gì?”
Trình Tự xoa khăn lông, nhàn nhạt nói,”Hôm nay là đêm Giáng sinh.”
Đêm Giáng sinh? Lục Thận Hành cũng không lạ gì ngày này, chỉ có cảm giác chuyện đã xảy ra từ lâu, hắn nhướng mày, “Vậy buổi tối ngày mai cũng không chịu về đúng không?”
Vẻ mặt Trình Tự rất bình tĩnh, “Ngày mai là Giáng sinh.”
“Ngày mốt?” Lục Thận Hành dịch gối đầu lên trên, thoải mái nằm lên, thò tay sờ vào trong đồ ngủ thanh niên.
“Không có ngày lễ nào hết.” Trình Tự rũ mắt, “Em muốn ở với chú của em.”
Vòng đi vòng lại, giờ mới nói thật.
Cặp mắt nhỏ của Lục Thận Hành cong lên, xoa chóp tai phiếm đỏ của thanh niên, trong mắt bất giác hiện lên tia hồi ức, hắn nói, “Làm không?”
“…” Trinh Tự bắt gặp ham muốn lẫn khao khát giữa mi tâm và trong mắt người đàn ông, cậu nói, “Làm đi.”
Lục Thận Hành ôm ghì cậu, trầm giọng cười, “Nói cho chú nhỏ biết đi, em thích tư thế nào?”
“Chú quyết định đi.” Trình Tự cất khăn đi, động tác thả cương cho ngựa chạy.
Lục Thận Hành trở người đè Trình Tự dưới thân, nâng đầu gối lên, áp môi lên má và tai cậu, dừng trên dái tai thanh niên mà cắn mút, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua.
Nước bọt ẩm ướt đặc biệt rõ ràng, hơi thở của cậu gần như bị khí tức của người đàn ông bao trùm, đau nhói kích thích mọi dây thần kinh.
Trần Tự nhìn trần nhà, cố gắng thuyết phục bản thân chuyện này không có gì dơ bẩn.
“Có thích chú nhỏ làm thế này với em không?”
“Em thích.”
Đối phương thành thật khiến cho Lục Thận Hành kinh ngạc, hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ nheo lại, trên mặt thiếu niên chỉ có biểu tình mê mang.
Cân nhắc vấn đề về hàng tồn kho trong người, Lục Thận Hành tranh thủ thời gian làm màn dạo đầu, đi kiểm tra đường kính cửa, mở rộng, bắt đầu công tác khởi động, sẵn sàng đột nhập bất cứ lúc nào.
Ước chừng khởi động quá lâu, Lục Thận Hành cảm thấy buồn ngủ.
Trình Tự vừa điều chỉnh bản thân, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ xong nghe tiếng ngáy lại vang bên tai, “…”
Cậu đẩy người đàn ông ra khỏi người mình, ra khỏi giường rửa ráy, chỉ xả nước một lần, quả là sự cải thiện đáng kể.
Căn phòng bị bóng tối bao trùm, chỉ có ánh sáng mỏng manh chiếu từ cửa sổ vào, hai người chung chăn chung gối ngủ với nhau, tỏa ra cùng một hương sữa tắm, tiếng hít thở hòa vào nhau có thể nghe thấy được.
Không biết qua bao lâu, tiếng ngáy lại vang lên, người đàn ông đã ngủ say, đầu nghiêng qua tựa vào thanh niên.
Thanh niên nằm trong ổ chăn dịch người, ngẩng đầu đặt môi lên mặt người đàn ông, bàn tay cậu chầm chậm nắm lấy lòng bàn tay hắn, năm ngón tay vươn ra, trộm đan mười ngón vào nhau.
Thích người này không có lý do gì, muốn ở bên anh ấy đến già, đến bạc đầu.
Trong bóng đêm có tiếng thở dài mơ hồ, Trình Tự nề hà chính bản thân mình, ngón tay cậu giần giật, tự thôi miên bản thân phân biệt rõ đâu là sạch đâu là bẩn.
Sáng sớm tinh mơ, Lục Thận Hành còn đang say ngủ đã bị người lật qua, cầm đồ ngủ của hắn đi giặt, đến quần lót cũng không buông tha.
Đến cả drap giường, đệm chăn lẫn gối đầu hoàn toàn bị thay ra hết đem đi giặt phơi nắng.
Trình Tự kéo ngăn tủ quần áo ở giữa ra, lấy hết vớ và quần lót lộn xộn bên trong cuốn ra ngoài xếp lại gọn gàng, cậu chọn một cái quần lót mới, quay đầu nhìn người đàn ông trên giường, “Chú nhỏ.”
Lục Thận Hành ôm chăn, “Đã chết.”
Trình Tự, “…”
Cậu đi qua mặc quần lót cho Lục Thận Hành, vẻ mặt rất bình tĩnh, hai má lại nóng bừng, ánh mắt tránh né, hô hấp dồn dập, ngón tay khẽ run, giống như phát bệnh.
Lục Thận Hành giương mí mắt uể oải liếc nhìn, “Em đừng có làm vãi nước miếng lên người chú.”
Khóe miệng Trình Tự run rẩy.
“Quần áo.” Lục Thận Hành ngáp.
Trình Tự xoay người, ném áo len đen và quần hưu nhàn lên người hắn.
Nằm trên giường một hồi, Lục Thận Hành dùng sức lay lay da đầu, đứng ở bồn rửa tay cạo râu, Trình Tự ở sau lưng đi ra đi vào, cọ bồn cầu sạch còn hơn sàn nhà.
Thanh niên ở trong gương vểnh mông, giọng nói của Lục Thận Hành mơ hồ, “Em nghỉ tay một chút có được không?”
Trình Tự cau mày, cong eo nghiêm túc lau lần nữa, “Dơ lắm.”
Một lúc sau, Lục Thận Hành đỡ trán đi ra ngoài, mệt lòng, hai đời trước còn rất bình thường, sao tới đời này lại bệnh thành như thế này?
Suốt cả buổi sáng, cửa vang lên liên tục, Lục Thận Hành đang ngồi trên ghế sofa xử lí tài liệu, bóng người trước mặt hắn cứ đi qua đi lại.
Ban công, phòng khách, thư phòng đều có cây xanh, lầu trên lầu dưới đều sạch sẽ ngăn nắp làm hắn đau đầu.
“Đừng làm nữa.” Khi Trình Tự đang giằng co với cái khăn trải bàn, Lục Thận Hành mở miệng nói.
“Em không có mệt.” Trình Tự nhíu mày, cố gắng đặt khăn trải bàn đối xứng hai bên.
“…Chú em mệt.” Lục Thận Hành nói.
Trình Tự mím môi, buông khăn trải bàn trong tay ra, đường cong bên sườn mặt của cậu căng thẳng, “Chú nhỏ, em đã thay đổi rồi.”
“Nhưng mà hiệu quả chú em thấy được rất bình thường.” Lục Thận Hành tàn nhẫn nói, giọng điệu gay gắt, “Em còn cần nỗ lực hơn.”
“Tối qua em nuốt nước miếng của chú.” Trình Tự không đồng ý lời nói của đối phương, cậu vừa bước được một bước tiến ngoài dự kiến.
Lục Thận Hành buông văn kiện xuống, hai chân vắt chéo mở ra, “Nếu em ăn được kẹo mút, chú nhỏ công nhận em có tiến bộ.”
Kẹo mút? Trình Tự sửng sốt, “Em ăn được mà.”
Lục Thận Hành hạ mắt, cong cong môi, không nhanh không chậm nói, “Vậy bây giờ tới đây ăn của chú em đi.”
Chú già lưu manh, Trình Tự xoay người, tai đã đỏ ửng.
“Chú em để dành kẹo cho em, em muốn ăn lúc nào cũng được.” Lục Thận Hành cười ranh mãnh.
“Em không ăn.” Khuôn mặt Trình Tự đỏ bừng.
Lục Thận Hành nhìn thanh niên tóc đen đeo tạp dề đi vào bếp, một lúc sau tiếng nước truyền ra, có tiếng thái rau, mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác kỳ diệu.
Có lẽ là cảm giác gia đình.
Di động vang lên, Lục Thận Hành nghe được giọng của Trình Thiên Đạo, “Tiểu Tự nó về chưa?” Sau đó lại nói, “Nhà nó còn chưa về đã chạy qua chỗ chú.”
Nghe đối phương vừa ủy khuất vừa oán giận, Lục Thận Hành bất đắc dĩ nói, “Anh cả, anh muốn nói cái gì?”
“Buổi chiều qua đây ngồi đi.” Trình Thiên Đạo đầy ẩn ý nói, “Chị dâu cứ nhắc chú mãi, muốn tâm sự với chú.”
Lục Thận Hành nheo mắt.
Ba mặn một canh được làm rất nhanh, tất cả đều là đồ ăn nhà nấu, canh là cà chua nấu với trứng, không có hành lá thái nhỏ mà Lục Thận Hành không thích.
Đang ăn cơm Trình Tự đột nhiên nói, “Em thông qua vòng phỏng vấn của Khang Đạt rồi.”
Lục Thận Hành đang bận giải quyết dĩa măng xào thịt khô không phản ứng, có lẽ bởi vì ánh mắt của người bên cạnh quá mãnh liệt, hắn rốt cuộc mới thưởng hai chữ, “Không tồi.”
Trình Tự hỏi, “Nói đồ ăn hay nói em?”
Còn muốn người ta ăn ngon không đấy? Lục Thận Hành khó khăn nuốt xuống, nói không nên lời, “Nói em.”
Một lúc sau, Trình Tự lấy từ trong túi ra một quyển sổ tiết kiệm, đẩy tới trước mặt Lục Thận Hành, “Chú nhỏ, đây là tất cả những gì em có.”
“Về sau là của chú.”
Lục Thận Hành mở sổ tiết kiệm nhìn, “Cháu trai lớn à, chút tiền của em còn không đủ cho chú em đi thăm câu lạc bộ hai lần đâu.”
“….” Còn muốn đi thăm câu lạc bộ? Trình Tự thình lình nói, “Sau này chú già rồi, em tiết kiệm tiền cho chú dưỡng lão.”
Những lời này thành công chọc vào tử huyệt của Lục Thận Hành, hắn đẩy cái bát không ra, Trình Tự cầm vào phòng bếp lấy cơm thêm, trong miệng còn nói, “Chờ chú già rồi, em đút cho chú ăn.”
Lục Thận Hành hơi giật mình, hắn bất giác mà tưởng tượng bản thân tóc bạc trắng, hàm răng đã rớt hết, vừa già vừa xấu, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, Trình Tự ngồi ở đầu giường từng muỗng đút hắn ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Lục Thận Hành tùy ý gác tay lên sofa, tay kia luồn vào mái tóc đen của Trình Tự, “Chú đi ngủ trước, hai mươi phút nữa em gọi chú dậy.”
Trình Tự gọt bút chì đẹp đẽ, cầm lấy sổ ký họa, lâu lâu lại ngước nhìn người đàn ông bên cạnh, bút chì phác ra đường thẳng mượt mà sạch sẽ trên giấy, phác họa hình ảnh cậu sớm đã khắc sâu trong lòng.
Vừa đúng hai mươi phút, Lục Thận Hành vốn còn muốn trì hoãn đã bị Trình Tự gọi dậy, hai người thay quần áo cùng nhau ra khỏi cửa.
Không khí Giáng sinh nồng đậm, lãng mạn say lòng người, ra đường có thể thấy nhiều ông già Noel đứng ở bên đường, cây thông Noel rực rỡ ánh đèn, các cặp tình nhân.
Lục Thận Hành lái xe, cần gạt nước quẹt qua lại bông tuyết nhỏ trên kính, Trình Tự ngồi bên ghế phụ, mang khăn quàng cổ sọc xám, đeo tai nghe, nội liễm lại an tĩnh.
Không biết vì sao, ánh mắt rơi trên người thanh niên, Lục Thận Hành bỗng hiểu ra mình từng tìm kiếm bóng dáng của ai trên cái người thành thật kia, hắn lập tức phủ nhận theo bản năng.
Âm lượng của Trình Tự để rất thấp, cậu cảm giác được người đàn ông không bình thường, “Sao vậy?”
“Hơi lạnh, em ủ cho chú đi.” Lục Thận Hành nhìn đường xá bên trái bên phải.
“Chỗ nào? Tay ạ?” Trình Tự nghi hoặc, điều hòa chỉnh vừa phải mà.
“Thằng nhỏ của chú.” Lục Thận Hành đánh tay lái, khóe môi tạo thành một độ cong.
Trình Tự nghiêng đầu, mặt đen như mực.
Đề tài chuyển hướng, không khí cũng trở nên cổ quái.
Phương Vấn nhìn thấy Lục Thận Hành liền cho sắc mặt không tốt, bà hừ một tiếng, “Chị dâu lúc đầu còn tin tưởng chú.”
Lục Thận Hằng đằng hắng mấy tiếng, không có mặt mũi đáp lời.
“Chị dâu muốn nói với chú mấy câu.” Phương Vấn nói, “Tiểu Tự nó còn trẻ, nếu có ngày nó muốn bỏ chạy, chú cũng đừng làm khó dễ nó…”
Lục Thận Hành mở miệng cắt lời, “Em tin em ấy sẽ không bỏ chạy.”
Hắn quá tự tin làm Phương Vấn ngây ra một lúc mới hỏi, “Hai đứa quan hệ rồi?”
Lục Thận Hành khẽ nâng cằm, dùng trầm mặc để thừa nhận.
Trên mặt Phương Vấn xuất hiện biến hóa rõ ràng, qua một lúc lâu, bà cầm ly uống mấy ngụm nước, hình như bị dọa rồi, phải chậm rãi mới được.
“Chú để ý chút.” Phương Vấn dừng một chốc, bà hạ giọng nói, “Eo Tiểu Tự từng bị thương, đừng làm quá mức.”
Trình Thiên Đạo đến, còn chưa cho Lục Thận Hành cơ hội nói chuyện đã kéo hắn qua thư phòng.
Cách một thời gian dài như vậy sau sự kiện đó, hai anh em mới ngồi đối mặt nhau, cảm xúc của ai cũng bình tĩnh.
“Khi nào kết hôn?” Trình Thiên Đạo thấy biểu tình của đối phương, ông nghiêm mặt, “Chú không nghĩ đến à?”
“Không nghĩ.” Lục Thận Hành nói, đời trước kết hôn với Thẩm Thành cũng không phải chủ ý của hắn.
Cầu hôn, chụp ảnh cưới, chọn ngày cưới, trao nhẫn, ở trước mặt bạn bè và thân thích hai bên hôn môi nhau, thề nguyện vĩnh viễn không phản bội, toàn là mấy cái phân đoạn thần thánh mà hắn xa lạ cực kỳ.
“Vậy bây giờ nghĩ.” Trình Thiên Đạo nhấp ngụm trà.
“Anh cả, hôn nhân là chuyện lớn đời người.” Lục Thận Hành nhíu mày, khắc chế cảm xúc trong giọng nói, “Em còn muốn chậm rãi sống.”
Ngoài cửa thư phòng, thanh niên đứng đó mím môi, trên khuôn mặt trong trẻo đã bao trùm một tầng lạnh lẽo, trong đáy mắt tràn ra thứ gì khó nhìn thấu.
Trở về sau bữa tối ở chỗ Trình Thiên Đạo, dọc đường Trình Tự không nói chuyện, Lục Thận Hành cũng trầm mặc, hai người không ai biết đối phương đang nghĩ gì.
Đưa Trình Tự về nhà, Lục Thận Hành lái xe ra ngoài lòng vòng hơn một giờ, hắn dừng xe lại, cất bước đi vào một cửa hàng.
Bên trong đang phát bài hát Giáng sinh êm dịu, âm thanh điềm đạm của nhân viên vang lên, “Tiên sinh đến mua nhẫn đôi sao? Mấy đôi ở phía này hôm nay ở chỗ chúng tôi đều được chiết khấu hết.”
Lục Thận Hành nhướng mày, cả người tản ra hơi thở “Tôi là cái loại người có mấy đôi nhẫn cũng không mua nổi hay sao.”
Nhân viên quác mắt đánh giá từ đầu đến chân người đàn ông cao lớn này một lần, cô vội vàng thay đổi khuôn mặt, chọn mấy cặp đắt đỏ sang trọng nhất mà đề cử
Lục Thận Hành quét mắt, ánh mắt dừng ở trên một cặp nhẫn bên mặt kính phía bên trái.
“Tiên sinh thật có mắt nhìn, mẫu này đặc biệt nổi tiếng nhất trong năm, cũng chỉ có một đôi này.” Nhân viên mỉm cười như muốn nở hoa, cô lấy cái nhẫn từ dưới mặt kính để lên, “Nhà thiết kế đặt một cái tên rất đẹp, sao trời.”
Tên và nhẫn rất xứng với nhau, Lục Thận Hành cúi đầu, khóe môi cong cong, “Lấy mẫu này, tôi đặt làm một đôi.”.