CP TUI ĐU LUÔN BE - Chương 9
Là nam chính, Phó Mịch ngày nào cũng quay từ sáng sớm đến tối mịt, thậm chí còn quay liên tục mấy đêm, mỗi ngày có thể ngủ hơn bốn tiếng đã là kỳ tích rồi.
Điều này cũng giúp Tô Ly thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Trương Thụy Y cũng nói Tô Ly đừng để trong lòng, dù sao cô đu CP Mật Dữu cũng đã nhiều năm, cũng hiểu được một phần nào đó về Phó Mịch. Mặc dù Phó nhị thiếu không có bình dị gần gũi lắm, nhưng cũng chẳng phải người lòng dạ hẹp hòi gì, tuyệt đối không vì một chút vấn đề của Tô Ly mà ăn miếng trả miếng.
Ban đầu Tô Ly cũng lo lắng không yên, sau đó bởi vì càng lúc càng nhiều cảnh phải đánh nhau, càng ngày càng mệt, cậu cũng không còn nghĩ đến chuyện không quan trọng ấy nữa.
Chướng ngại lớn nhất của nhân vật Sở Lâm này đối với Tô Ly chính là phải treo trên dây cáp.
Tô Ly không phải là chưa diễn phim cổ trang bao giờ, nhưng từ trước đến giờ chưa nhận vai nào mà nhân vật phải dùng đến dây cáp, ban đầu cậu còn cảm thấy mới mẻ, sau đó thì chỉ có mệt, toàn thân đau nhức rã rời.
Ở trên không trung vừa phải giữ vững tư thế, còn phải hoàn thành hết tất cả động tác đánh võ một cách thanh thoát ưu mỹ. May là lúc nhỏ cậu bị mẹ ép phải luyện thể hình, bình thường cũng kiên trì luyện tập, nên mới không gục ngay từ ngày đầu tiên.1
Có điều mỗi ngày sau khi diễn xong, cơ thể Tô Ly như giã ra thành từng phần, mệt đến mức chỉ tắm qua loa rồi lên giường ôm gối ngủ. Trương Thụy Y chỉ có thể thừa lúc Tô Ly ngủ mà bôi thuốc lên vết thương cho y, nhưng mà da của Tô Ly lại non mịn trắng trẻo, vết bầm xanh tím mấy ngày liền vẫn không biến mất, càng nhìn càng thấy đáng thương.
Hôm đó Tô Ly quay một cảnh đánh nhau trên nóc nhà dưới ánh mặt trời chói chang, đang định bay từ phía trên xuống, vậy mà vừa quay người đã thấy Phó Mịch đang làm quen với vị trí quay ở sân bên cạnh, nhưng người Tô Ly nhìn không phải là Phó Mịch, mà là cô gái đứng bên cạnh hắn.
Sao lại thấy quen thế nhỉ?
Trương Thụy Y nhìn cậu bay xuống mà đầu óc như trên mây, nên nghĩ là do cậu mệt, trời nắng to thế này, chắc là bị say nắng rồi.
“Có chịu được nữa không?” Trương Thụy Y nhanh chóng đưa cho Tô Ly cốc giữ nhiệt, mặc dù trời nóng thế này mà uống nước lạnh thì thoải mái thật, nhưng không tốt cho sức khỏe. Bởi vậy Trương Thụy Y lúc nào chuẩn bị cho Tô Ly một bình giữ nhiệt đựng nước ấm.
Tô Ly uống nước mà đầu cứ vô thức hướng về phía cánh cửa bên cạnh.
“Sao vậy?” Trương Thụy Y thấy khó hiểu, nhỏ giọng hỏi, “Nhìn thấy cái gì hả?”
Tô Ly đưa cốc nước cho Trương Thụy Y, thấy thầy chỉ đạo võ thuật đi đến, vội vàng nói: “Anh giúp tôi qua bên cạnh xem, hình như là diễn viên mới đến, nhìn quen lắm.”
Thấy Tô Ly vừa mới ỉu xìu bây giờ lại bắt đầu luyện tập động tác cho cảnh tiếp theo, Trương Thụy Y cũng không có hỏi lại, nhưng nếu là diễn viên mà họ quen đến thật thì cũng không thể giả vờ là không nhìn thấy, đến chào một câu cũng là điều đương nhiên.
Nghĩ như thế, Trương Thụy Y bèn lặng lẽ đi đến sân bên cạnh, vừa trông thấy đã ngạc nhiên đến trợn cả hai mắt lên, cô vội vàng chạy về, lay Tô Ly đang tự luyện tập đến nghiêng ngả cả người.
“Là Lâm Tiêu Văn!” Trương Thụy Y cố gắng nói nhỏ: “Người đối diễn với Phó Mịch là Lâm Tiêu Văn đấy.”
“!!!” Tô Ly trợn tròn hai mắt, không thể tin được kẹo từ trên trời rơi xuống!
“Thật hả?”
“Thật hơn vàng!”
Chuyện Lâm Tiêu Văn diễn vai khách mời nhanh chóng lan truyền ra cả đoàn phim.
Lâm Tiêu Văn ngọt ngào xinh đẹp, đối nhân xử thế ôn hòa lễ độ, nói chuyện dịu dàng dễ nghe, tươi cười vui vẻ với tất cả mọi người, ra mắt nhiều năm rồi nhưng chưa từng có bất kì scandal nào, chỉ cần là người đã tiếp xúc với cô đều không thể không công nhận cô nổi tiếng nhiều năm như vậy cũng không phải là vô lý.. Google ngay trang == TгùмTruy ệЛ. VN ==
Là bạn diễn đôi của Phó Mịch trong bộ phim trước, quan hệ của hắn và Lâm Tiêu Văn cũng không tệ, nếu không thì sau ba năm cô chắc cũng sẽ không đồng ý làm khách mời cho phim của Phó Mịch.
Tô Ly lén lút chạy qua nhìn một cái, sau khi xác nhận đó đúng là Lâm Tiêu Văn thì kéo tay Trương Thụy Y, kích động đến muốn hét lên.
“CP của em phát kẹo rồi! Chị thấy chưa, phát kẹo rồi!”
Không đợi Trương Thụy Y trả lời, Tô Ly đã mặc kệ cô, ôm lấy điện thoại mà cười ngây ngốc.
Nhìn siêu thoại của CP Mịch Văn sống lại, tuy rằng tất cả đều là “Aaaaaa” một cách vô nghĩa, nhưng mà Tô Ly vẫn vui vô cùng.
Ba năm rồi, CP mà cậu đu rốt cục cũng phát kẹo rồi!
Thật ra thì cảnh quay của Tô Ly hôm nay đã kết thúc rồi, nhưng y vẫn không cam lòng rời đi, sau khi tẩy trang xong liền lén lút trốn ở đằng sau nhân viên tổ A, nhìn Phó Mịch và Lâm Tiêu Văn đối diễn, nghĩ rằng bản thân là fan CP hạnh phúc nhất thế giới!
Còn có chuyện gì hạnh phúc hơn là được xem CP mình đu đối diễn ở khoảng cách gần không?
Đương nhiên là không có rồi!
Tô Ly chỉ mặc quần đùi áo cộc tay ngồi ở phía sau, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn ra.
Ban nãy cậu đã hỏi biên kịch Trương Dục Huyên, biết được nhân vật khách mời của Lâm Tiêu Văn là đối tượng đính hôn lúc nhỏ của Tạ Chiêu – Lư gia tiểu thư, sau khi Tạ gia bị tể tướng vu oan diệt môn, Lư gia cũng bị liên lụy, Lư gia tiểu thư bị ép gả cho tể tướng lớn tuổi làm thiếp.
Tạ Chiêu tình cờ gặp được Lư gia tiểu thư trong phủ tể tướng, hắn muốn cứu nàng ra, Lư gia tiểu thư bí quá làm liều, trộm thư từ mà tể tướng gửi qua lại với kẻ phản quốc rồi đưa cho người Tạ Chiêu cử đến đón nàng. Cuối cùng, nàng kiên quyết từ chối rời đi, vì nàng biết, chỉ khi nàng chết đi, manh mối biến mất thì Tạ Chiêu mới không bị tể tưởng phát hiện. Đến khi Tạ Chiêu nhận được tin tức thì nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, vĩnh viễn trở thành nỗi đau trong lòng Tạ Chiêu.
Phó Mịch mà đối diễn cùng Lâm Tiêu Văn thì không còn gì để nói, chỉ bằng một ánh mắt cũng khiến cho người ta cảm nhận được hoàn cảnh sinh ly tử biệt thống khổ và bất đắc dĩ, mặc dù trên mặt vẫn là nụ cười, nhưng trong mắt lại toàn bi thương.
Tất cả những nhân viên trong đoàn phim, kể cả Tô Ly cũng bị cuốn vào diễn xuất đầy cảm xúc của hai người, cảm nhận được nỗi đau của Tạ Chiêu và Lư tiểu thư khi phải vờ như không quen biết, đến cả đạo diễn Lý Húc cũng khựng lại vài giây mới hô “Cắt”.
Mọi người hoàn hồn lại, trong lòng vẫn có cảm giác đau thương man mác, không thể không vỗ tay cho cảnh diễn này.
Quả đúng là cặp tình nhân xuất sắc nhất màn ảnh!
Tô Ly lén lau nước mắt, còn không quên kiêu ngạo vênh mặt nhìn Trương Thụy Y.
Xem CP của em kìa, siêu chưa siêu chưa? Xứng đôi chưa?
Trương Thụy Y nhìn Tô Ly như nhìn một đứa ngốc, kéo cậu lên.
“Đi!”
Tô Ly bất ngờ bị kéo nên có chút lảo đảo: “Đi đâu cơ?”
“Cơ hội hiếm có, không lẽ cậu không muốn chụp chung với CP cậu ship hả?”
“Không không không, giữa hai người họ nào có chỗ của em chứ.” Tô Ly lắc đầu từ chối: “Em là kẻ dư thừa, không quan trọng, chỉ cần CP của em đứng cùng một chỗ là em đã thỏa mãn lắm rồi!”
Trương Thụy Y chẳng quan tâm ngoài miệng Tô Ly nói thế nào, Fan CP là hiểu fan CP nhất, nếu như bỏ qua cơ hội này, đợi lát nữa sau khi về phòng Tô Ly sẽ hối hận đến đấm ngực dậm chân khóc sập nhà mất.
Miệng nói không muốn, nhưng cậu vẫn bước theo Trương Thụy Y đến trước mặt Phó Mịch và Lâm Tiêu văn đang nghỉ ngơi tán gẫu đợi chuyển cảnh, lễ phép chào hỏi.
“Chào anh Phó, chào chị Tiêu Văn.”
Lâm Tiêu Văn thấy Tô Ly thì sững lại, sau đó bật cười: “Cậu là Tô Ly phải không, tháng trước tôi có đi xem concert của mẹ cậu.”
Tô Ly hoàn toàn không ngờ là Lâm Tiêu Văn sẽ đi xem concert của mẹ cậu, cậu lập tức vui như hoa.
Idol của tui thích mẹ tui! Theo tính chất bắc cầu thì cũng chẳng khác nào là cũng thích tui ha!
“Nếu chị Tiêu Văn thích thì lần sau em bảo mẹ giữ lại hai tấm vé cho tỷ. ” Khuôn mặt nhỏ của Tô Ly đỏ chót, lén liếc nhìn Phó Mịch, hai người đi cùng nhau thì tốt quá!
“Vậy thì thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm!” Lâm Tiêu văn cười nói: “Tôi thích giọng hát của mẹ cậu, nhưng vé khó mua quá.”
Phó Mịch đứng một bên lắc quạt, cười nói: “Là cô thích hay là người nào đó thích vậy kìa?”
Lâm Tiêu Văn liếc Phó Mịch, giả bộ tức giận nói: “Phó nhị thiếu sao lại vạch trần tôi như vậy chứ, thật là không biết cảm kích tôi trời nóng thế này mà vẫn đến Nam Sơn đối diễn với cậu!”
“Nào có!” Phó Mịch lớn tiếng nói: “Cô yên tâm, đến lúc ấy tôi nhất định sẽ tặng cô một món quà thật to.”
Lâm Tiêu Văn không hề khách sáo: “Đây là cậu nói đấy nhé, tôi đã nhớ kĩ rồi đấy!” nói xong cô liền quay người bảo trợ lí ghi lại vào quyển sổ nhỏ, cười chọc hắn: “Quà cưới của Phó nhị thiếu nhất định là không nhỏ rồi, đến lúc ấy sẽ sắp xếp hẳn phòng riêng để quà của cậu luôn!”
Lông mày Tô Ly xoắt tít lại, hình như có gì sai sai ở đây????
Trương Thụy Y cảm nhận được cảm xúc của Tô Ly, khẽ đẩy cậu nhắc nhở: “Chụp ảnh chung.”
“À à, đúng rồi!” Khuôn mặt nhỏ của Tô Ly lại đỏ lên: “Anh Phó, chị Tiêu Văn, em có thể chụp chung với hai người một tấm được không?”
Lâm Tiêu Văn cười nói: “Đương nhiên là được rồi!”
Tô Ly quay đầu nhìn Phó Mịch, cứ có cảm giác tên này cười không có chút ý tốt nào, nhưng mà Tô Ly ăn được kẹo mà CP phát ngay tại chỗ đã vui quên lối về rồi, mất cả lý trí lẫn sức phán đoán, vừa được hai người đồng ý liền đứng sau lưng họ, còn lén lút để tay lên đầu thành hình trái tim.
Trương Thụy Y vừa chụp hình, vừa nhìn Tô Ly bị Phó Mịch che mất quá nửa mà không nói được câu nào.
Người khác chụp ảnh với idol đều là đứng ở giữa, cậu lại đứng đằng sau chỉ lộ mỗi cái đầu, sao không phải tôi photoshop ghép cậu vào luôn cho nhanh!
Đương nhiên là Lâm Tiêu Văn cũng cảm thấy không hợp lí, cô nghiêng người để nhường chỗ cho Tô Ly.
Nhưng mà Phó Mịch lại hành động nhanh hơn, không chỉ kéo Tô Ly ra, mà còn khoác tay lên người cậu, nhìn như thể hắn đang ôm cậu trong lòng vậy.
“Chụp thêm một tấm nữa đi.”
“Ừ ừ, được!”
Trương Thụy Y hoàn hồn lại chụp liên tục vài tấm, nhìn bức ảnh lại cảm thấy càng kỳ lạ, sao lại có cảm giác nữ chính bị ngăn bên ngoài kết giới vậy nè?
Chụp xong Lâm Tiêu Văn liền bị gọi đi hóa trang để quay cảnh tiếp theo.
Tô Ly được chụp hình chung vô cùng hài lòng, đang chuẩn bị đi xem thành qủa thì cậu bị giữ lại, bởi vì Phó Mịch còn chưa bỏ tay xuống khỏi vai, sau khi cảm nhận được cậu có ý muốn rời đi, sức nặng lại tăng thêm mấy phần.
“Đối với người khác thì ha ha hi hi, đối với tôi thì lại trừng mắt lạnh lùng.” Phó Mịch nhìn Tô Ly: “Như vậy không được công bằng cho lắm nhỉ.”
Tô Ly hoàn toàn không ngờ là, Phó Mịch lại tính toán với cậu chuyện này.
Phó Mịch quan sát Tô Ly từ trên xuống dưới một lượt, thấy những vết thương xanh tím trên người cậu thì nhíu mày, đang định nói gì đó thì nhân viên dọn trường quay đi đến.
Phó Mịch buông lỏng tay, rồi lại thâm ý liếc nhìn Tô Ly, sau đó mới đi cùng nhân viên.
Trương Thụy Y đợi Phó Mịch đi xa rồi mới dám đi đến chỗ Tô Ly còn đang ngẩn người, cẩn thận hỏi: “Vui đến ngu người rồi hả?”
Đúng là vui thật.
Tô Ly nhìn mấy bức ảnh chụp chung lăn qua lăn lại, cười không ngậm được miệng.
Còn có việc gì khiến người ta vui hơn khi được chụp ảnh cũng CP cơ chứ?
Chắc là chỉ có kết hôn thôi!
CP phát kẹo là chuyện may mắn, lúc còn gặm được thì phải dùng hết sức mà gặm!
=========