CP TUI ĐU LUÔN BE - Chương 45
Nhưng cho cùng thì nồng độ của rượu vang vẫn cao hơn rượu để, chưa uống quá ba ly, Tô Ly đã choáng váng.
May là hắn bảo nhóc này ăn ít đồ để dằn bụng, chắc cũng không khó chịu lắm.
Nhưng Phó Mịch cũng không dám quá lề mề, trực tiếp đem Tô Ly nửa tỉnh nửa say đi trước, dù sao cũng không còn khẩu vị ăn bữa cơm này nữa.
Về đến khách sạn, Trương Thụy Y đã sớm nhận được tin nhắn của Chung Kiến Huân chờ trước ở cửa phòng, bởi đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên lúc thấy Phó Mịch đưa Tô Ly về, nên thật ra cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Tô Ly uống say, Phó Mịch ôm cậu chặt chút thì cũng chỉ vì sợ cậu bị ngã thôi.
Ừ, hợp lý lắm.
“Nhóc ngốc này, em có sao không?”
Phó Mịch tạm thời thả Tô Ly xuống sofa, Trương Thụy Y vỗ vỗ mặt cậu, chạm vào thấy rất nóng.
“Hôm nay cậu ấy uống nhiều lắm hả?”
Trương Thụy Y thấy hơi có lỗi, bữa cơm tối nay, người Quách Lễ mời hai đạo diễn với các diễn viên chính, quản lý và trợ lý đều ngồi ở phòng khác.
Lúc đó vì cô nhận được cuộc gọi của bộ phận tuyên truyền trong công ty, hỏi tại sao tin về bài hát chủ đề lại công khai trước thời hạn, lúc đó mới biết Phó Mịch với Tô Ly bắt tay nhau gây sự, nhưng cô cũng chỉ có thể theo sau thu dọn hậu quả, để ngày mai Đại Sâm Records phối hợp đăng bài thông báo tin mới.
Vì chậm trễ này nên cô cũng không thể đi cùng Tô Ly.
Nhưng cô nhớ ra Phó Mịch đi cùng với Trịnh Thi Dật, hai chị em cùng cha khác ông nội cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Ai ngờ vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Không nhiều, ba ly rượu vang.”
Phó Mịch vừa nói, vừa cởi cúc áo sơ mi ra.
Mùa hè mà ăn mặc kín đáo như vậy đúng là tra tấn người ta.
Vì sợ Quách Lễ sẽ âm thầm tìm paparazzi chụp trộm, nên Phó Mịch với Tô Ly mới thay đồ sạch sẽ tươm tất trước khi đi, chỉ là lúc này lại trở nên vướng víu.
Phó Mịch áp sát giúp Tô Ly mở cúc ở cổ áo, thấy Trương Thụy Y còn đang ngạc nhiên ngây người ở đó, hắn nói: “Đi mở nước đi, tôi giúp cậu ấy tắm.”
“Ờ, được.”
Sự tiếp thu của con người đang dần dần tăng lên.
Sau khi đã trải qua một lần “Phó Mịch tắm cho Tô Ly”, Trương Thụy Y cũng không đưa ra ý kiến ý cò gì với lời nói của Phó Mịch, trong lúc đi vào phong tắm mở nước, cô cũng không quên âm thầm tặng cho Phó Mịch một tấm thẻ người tốt bằng vàng ròng.
Nhị thiếu hôm nay vẫn cứ là dương quang chói lọi!
Nếu như nói lần trước lúc Tô Ly tắm, Phó Mịch còn có thể làm việc đó mà không chút phân tâm, thì lần này chính là để kiểm tra mấu chốt đạo đức của hắn.
Tay Phó Mịch nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mại của Tô Ly, nhiệt độ ấm nóng khiến hắn lưu luyến không muốn rời đi.
“Tô Ly.”
Phó Mịch cố tình hạ giọng chậm rãi gọi tên cậu, nhưng trong lòng lại nghĩ, có nên lợi dụng lúc cậu ấy say, lúc ý thức yếu đuối nhất, mà hỏi đáp án bản thân hắn muốn nhất, nếu như đáp án không khiến hắn hài lòng, thì hắn sẽ có cả một buổi tối để uốn nắn đáp án ấy.
Tô Ly từ từ mở mắt, cậu nhận ra được khuôn mặt gần trong tầm tay.
Đẹp tinh xảo như vậy, bất kỳ lúc nào, cũng khiến cậu yêu thích.
“Phó Mịch.”
“Còn nhận ra tôi, xem ra cậu vẫn chưa say lắm.”
Phó Mịch ém tâm trạng lại một chút, giúp Tô Ly cởi chiếc áo thun bên ngoài ra, tạm thời để lại áσ ɭóŧ bên trong.
Lúc này Trương Thụy Y đã xả nước xong đi ra, để đồ ngủ của Tô Ly lên giường.
“Anh Phó, lại làm phiền anh rồi.”
Phó Mịch cười nói: “Không sao, cô đi nghỉ trước đi.”
Trương Thụy Y không nghĩ nhiều, chính chủ Phó Mịch trong lòng cô thuần khiết như là tuyết trắng trên núi cao, chắc chắn sẽ không làm những chuyện lợi dụng người khác.
Huống hồ trong lòng cô còn chắc chắn, Phó Mịch với Lê Hựu Nam mới là một đôi hoàn hảo trời đất tác hợp.
Đương nhiên cũng sẽ không ngờ Phó Mịch đã để ý em họ mình từ lâu.
Tiếng đóng cửa như tiếng công tắc, nhen nhóm lên trong lòng Phó Mịch những bí mật và du͙ƈ vọиɠ không thể để cho Tô Ly biết.
“Đưa cậu đi tắm trước vậy.”
Thời tiết vừa nóng lại bận cả một ngày, chắc chắn cả người nhóc toàn là mồ hôi.
Tô Ly vừa nghe thấy câu này, lại nhìn khuôn mặt sát gần của Phó Mịch, vô thức giơ tay về phía hắn, vòng qua cổ, ôm chặt lấy hắn.
Lần trước uống rượu cậu còn có chút kháng cự với mình, lần này chuyển thành phụ thuộc hoàn toàn vào mình, khiến trong lòng Phó Mịch rất đỗi kinh ngạc.
Có vẻ như chính sách hòa hoãn dạo gần đây đã phát huy tác dụng rồi.
“Đi đâu zợ?” Tô Ly ôm Phó Mịch không buông, ngữ khí thân mật đến chính cậu cũng không nhận ra được: “Tui buồn ngủ quá.”
Cuối cùng Phó Mịch vẫn chọn ôm kiểu công chúa, bởi hắn muốn bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy rõ mặt của Tô Ly.
“Đưa cậu đi tắm.”
“Anh là Phó Mịch hỏ?”
“Không thì còn ai vào đây?”
“He he, anh đẹp thiệt á, tui thích….”
Mặc dù biết rằng có thể nhóc chỉ nói là mặt mình, nhưng câu nói lúc say này vẫn khiến Phó Mịch rất hài lòng, khiến hắn cảm thấy Tô Ly uống say còn thật thà hơn cả bình thường.
“Đã nói thích, thì phải thích mãi mãi, có biết không?” Phó Mịch nửa đùa nửa thật đe dọa nói: “Không được hối hận, nếu không….”
“Phó Mịch” Tô Ly ngước nhìn Phó Mịch: “Hình như tôi uống say rồi.”
Phó Mịch nghe thấy hơi buồn cười, nhóc đã say đến quay cuồng, mà vẫn còn giữ được chút tỉnh táo.
“Thường những người uống say sẽ nói là mình chưa say, cậu lại nói ngược lại, vậy chắc đúng là chưa say.”
Câu nói này hơi dài, cả nửa ngày Tô Ly vẫn chưa thoát ra khỏi vòng luẩn uẩn say hay là không say.
Nhưng đối với người say vốn chẳng có cái gì logic cả.
“Phó Mịch, chắc anh có người mình thích rồi nhỉ.”
Lúc này Phó Mịch đã đi vào phòng tắm, khó lắm mới ổn định được tinh thần, không trượt tay ném luôn nhóc này vào bồn tắm.
Tô Ly chẳng đợi câu trả lời, lập tức tự hỏi tự đáp: “Anh không được thích Lương Kính Thuần đâu đấy, anh ta không được, anh ta không tốt.”
Nhóc con còn biết ghen rồi cơ đấy.
Biết hắn không tốt, sao lúc nãy cậu còn uống rượu với hắn làm gì?
Phó Mịch nhẹ nhàng thả Tô Ly vào bồn tắm đầy nước, tay còn đỡ gáy cậu, sợ cậu không cẩn thận va vào tường.
“Sao anh ta không được vậy?” Phó Mịch vừa trêu Tô Ly, vừa định lấy ít dầu gội đầu, gội đầu cho cậu.
Tô Ly đột nhiên ngồi dậy, nhìn thẳng vào Phó Mịch: “Không lẽ anh thích Lương Kính Thuần hả?”
Phó Mịch hỏi ngược lại: “Cậu thấy sao?”
Tô Ly nghiêng đầu, cây ngay không sợ chết đứng giơ tay, làm văng lên một vạt nước.
“Đương nhiên là không thích rồi!”
Phó Mịch đang định hỏi, vậy cậu cảm thấy tôi thích ai, liền nghe thấy Tô Ly lầm bầm.
“Anh có người mình thích rồi, anh thích anh Nam, không thể thích Lương Kính Thuần được.”
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ không khí trong phòng tắm lạnh buốt.
Phó Mịch cảm thấy trên tay mình không phải đang cầm một đống bong bóng xà phòng, mà là một đống đá, lạnh từ đầu ngón tay lan vào trong tim.
“Cậu nói tôi thích ai?”
Tô Ly đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, nghe Phó Mịch hỏi vậy, như lẽ đương nhiên nói: “Sao anh lại say đến mức cả người mình thích là ai cũng không biết vậy? đương nhiên là anh Nam, Lê Hựu Nam ấy!”
Phó Mịch không giận mà lại cười, sau khi gội sạch dầu bọt dầu gội đầu, ngồi bên cạnh bồn tắm, gác một cẳng chân dài sang bên kia, đưa tay ôm Tô Ly nhô lên khỏi mặt nước một chút, bằng một tư thế cực kỳ khoa trương, nhốt cả người cậu trong bồn tắm.
Nếu bây giờ mà Tô Ly tỉnh táo lại được, sẽ phát hiện dáng vẻ lúc này so với lúc thường ngày của Phó Mịch khác nhau hoàn toàn.
Nguy hiểm lại gian tà, nhưng lại hấp dẫn chết người.
Chỉ một câu nói đơn giản của Tô Ly, lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ phá hoại mọi thứ trong lòng Phó Mịch.
“Sao cậu lại cảm thấy tôi thích Lê Hựu Nam?”
Phó Mịch nhấc tay Tô Ly khỏi mặt nước, nhìn như đang tắm rửa giúp cậu, nhưng lại chưa từng bỏ qua nhịp tim của cậu, kể cả đã uống say, cũng muốn biết được, lời nói của cậu là thật hay giả.
Nếu như cậu dám lấy chuyện này ra làm trò đùa, vậy thì….
Tô Ly không hề cảm nhận được nguy hiểm đang từ từ tiến đến gần lại cảm thấy Phó Mịch hỏi như thế, có chút kỳ lạ.
“Không phải là hai người bên nhau sắp được mười năm rồi sao?” Tô Ly nói như lẽ đương nhiên: “CP Mật Dữu, ai cũng biết hết mà!”
CP Mật Dữu là gì, đương nhiên Phó Mịch biết.
Từ khi hắn và Lê Hựu Nam debut cùng nhau, CP này luôn luôn song hành với nhau.
Những chuyện “xào” CP như này, chỉ cần hai người không phải là kẻ thù không đội trời chung, thì thường sẽ không can thiệp quá nhiều.
Trong thời đại giải trí đỉnh cao, hình thức giải trí này đã quen thuộc từ lâu.
Nhưng cũng không có nghĩa, Phó Mịch có thể chấp nhận trong đang bày tỏ với người mình yêu, mới phát hiện người hắn thích lại chèo thuyền của mình với người khác!
Mặc dù Tô Ly đã say, nhưng cũng không đến mức hồ đồ, những lời nói này càng có thể là xuất phát từ thật tâm.
Nhưng cũng vì thật lòng, nên Phó Mịch mới càng không thể nào chấp nhận được.
Phó Mịch giơ tay nhấc cả người Tô Ly lên, không để cậu trượt xuống dưới bồn tắm.
Mà Tô Ly đã say không còn chút sức lực cảm nhận được điểm tựa, bèn vô thức muốn nhào lên người Phó Mịch.
Phó Mịch dùng sức lực cực lớn mới miễn cưỡng đẩy nhẹ được cậu ra.
Đây đáng lẽ là một đêm vô cùng viên mãn.
Cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội thể hiện tâm tình, dù cho đối phương đã uống say, nhưng sau đó hắn cũng có thể nhận được đáp án chắc chắn, đòi lại một chút đền đáp, có lẽ chỉ là một nụ hôn, cũng có thể vỗ về trái tim nhộn nhạo của hắn.
Nhưng lúc này, đáp án chắc chắn đúng là có rồi, nhưng lại không như hướng mà Phó Mịch mong đợi.
Phó Mịch nghĩ đến đây liền quay người đi ra phòng khách, lấy hai chiếc điện thoại từ túi quần Tô Ly ra, chưa đợi Phó Mịch hỏi cậu mật mã, đã nhìn thấy một thông báo bất lên trong điện thoại.
[Tinh—– super topic bạn theo dõi [CP Mật Dữu], chiến thắng bảng xếp hạng tháng 7! Mau đến xem đóng góp của bạn nào!]
Từ đây, cũng không cần hỏi thêm gì nữa.
Sự thật Tô Ly đu CP được thành lập.
Phó Mịch không ngờ trong bước ngoặt quan trọng nhất, vậy mà mình lại thua dưới tay một CP pha ke!
Nhìn Tô Ly đang ngủ trong bồn tắm, trong lòng Phó Mịch xoay mòng mòng, dở khóc dở cười.
Nước trong bồn tắm hơi lạnh, Tô Ly cau mày hắt hơi một cái, còn định quay người với chăn.
Phó Mịch đau lòng vội vàng ôm cậu ra ngoài rồi quấn khăn tắm cho cậu.
Lúc này trong lòng Phó Mịch đã sớm không còn những thứ linh tinh kia, nhìn Tô Ly đặt đầu xuống gối liền ngủ say, không hiểu sao lại ghen tị nhóc con không tim không phổi này.
“Phó Mịch….”
Nhóc con nói mớ trong mơ, đánh thức lý trí của Phó Mịch.
“Tôi đây.”
Tô Ly vô tình đưa tay về phía hắn, như đang cầu xin một cái ôm.
Nhưng Phó Mịch lại không để cho cậu toại nguyện, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, hỏi: “Muốn làm gì?”
Hình như Tô Ly quá buồn ngủ không muốn trả lời, không nhận được cái ôm mình muốn, khiến Tô Ly trong mơ rất buồn lòng, muốn hất cái tay đang nắm chặt tay mình ra.
“Thích Phó Mịch không?”
“Ư…”
“Có thích hắn không?”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Ly giấu trong chăn bông, nhọ giọng nói: “Thích…”
Phó Mịch chưa kịp vui lên, cậu lại bội thêm một câu: “Thích cả Mật Dữu….”
Nhưng Phó Mịch đã chẳng để ý nữa rồi.
Tự hắn đã tìm ra một lý do đầy đủ nhất cho sự yêu thích này.
“Vì thích tôi, nên mới thích Mật Dữu đúng không?”
Phó Mịch không đợi Tô Ly trả lời, đã dùng ngón trỏ bịt chặt môi cậu, sau đó nhẹ nhàng tiến lại gần, để môi mình cũng chạm vào ngón trở của chính hắn.
Hai đôi môi cách nhau một ngón tay, trao đổi hô hấp.
Trong phạm vi hắn còn có thể bảo vệ được lý trí, không vượt qua khu vực cấm, nhưng cũng cực kỳ thân mật.
“Đây là đặt cọc, loại không thể trả lại.”
“Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cậu thích tôi.”