CP TUI ĐU LUÔN BE - Chương 26
Điều này khiến Phó Mịch thấy không vui.
Hắn không muốn can thiệp vào quyền lợi kết bạn của Tô Ly, nhưng hắn cũng không chịu được cảnh người kia đã ở trong tầm mắt rồi mà còn phải thấy cậu nói cười vui vẻ với người khác.
Quan trọng nhất là, Phó Mịch có thể cảm nhận được, cậu nói chuyện với người tuổi tác tương đương thì hợp cạ hơn.
Ba năm cách một thế hệ.
Cách nhau tám tuổi, có thể coi là một khoảng cách lớn rồi.
“Nghĩ cái gì đấy?”
Lê Hựu Nam bước qua, nhìn theo ánh mắt Phó Mịch, lúc thấy Tô Ly thì bật cười.
Thấy xung quanh không có ai, lúc này đến cả paparazi cắm chốt cũng chưa đến.
Lê Hựu Nam huých tay Phó Mịch, cười hỏi nhỏ: “Vẫn chưa nói với người ta hả?”
Phó Mịch không trả lời, nhưng biểu hiện của hắn cũng đã nói rõ tất cả.
Biết thế, Lê Hựu Nam cũng không đổ thêm dầu vào lửa nữa, nhìn tình huống trước mắt cũng đoán được đại khái.
Đây là lần đầu tiên Lê Hựu Nam thấy Phó Mịch do dự như vậy.
Cứ tưởng là sau khi Phó Mịch quay về thì nhất định sẽ bắt đầu hành động cơ, hơn nữa mấy hôm nay hai người lúc nào cũng kè kè bên nhau, Lê Hựu Nam còn cho là mọi chuyện đã xong rồi ấy chứ.
Té ra mọi chuyện không phải như vậy.
“Nếu cậu không nhanh tay thì sẽ thành của người khác đấy.”
Lê Hựu Nam ở bên cạnh nói nhỏ: “Nhìn kìa, đã bao giờ công chúa điện hạ của chúng ta cười vui như vậy chưa, đến cả hình tượng cao lãnh cũng sắp nát luôn rồi kìa.”
Mặt Phó Mịch sầm xuống.
Lê Hựu Nam thấy được khoảnh khắc trở mặt ngoạn mục, sau đó nói bóng gió: “Hoa thơm trái ngọt mọc trong vườn nhà mình cũng có thể bị người khác hái mất đấy nhé.”
–
“Ban nãy lúc họ đối diễn chị không dám thở mạnh luôn! Anh tiến tôi lùi, nhịp nhàng kinh khủng!”
“Trong cảnh này, Đường Thư Trúc đã đoán ra được ý đồ thật sự của Tạ Chiêu, hai người không đánh thì không quen, đúng là một đôi oan gia hoan hỉ!”
“Phúc hắc công và cường thụ quả đúng là xứng đôi qúa mà!”
“Ý, chị mau đến đây xem nè, sau khi kết cảnh cũng không muốn rời nhau, Nam Nam lại đi nói chuyện với nhị thiếu kìa!”
Trịnh Thi Dật nhìn một cái thì mắt sáng rực lên, trên phim trường có rất nhiều nhân viên nên cô không dám cười lộ liễu quá.
Trương Thụy Y nhịn xuống mong muốn gào thét, gật đầu lia lịa: “Thấy rồi, thấy rồi! Nam Nam cười vui thế, ôi trời, mới sáng sớm đã toàn là đường rồi!”
Tô Ly bị hai fans nhà bên kẹp ở giữa, đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Cậu ngập ngụa trong nỗi bị thương CP mình đu lại BE một lần nữa.
“Hay là cậu bỏ tối theo sáng đi.” Trương Thụy Y thấy thế bèn khuyên: “Thực tế chứng minh rằng CP mà cậu mù quáng đu theo thật sự là không được, cả hai CP đều bị chính chủ vả mặt, mau thức tỉnh đi thôi.”
Tô Ly nghe xong thì trái tim như rỉ máu, năm cái acclone trong super topic [Nồng Tịnh Mịch Dật] của cậu cũng cày đến cấp 10 rồi, cuối cùng chính chủ tự nhiên lại nhảy ra nói với cậu đấy là thuyền fake, thế thì làm sao mà cậu chấp nhận được chớ!
Trịnh Thi Dật nhớ ra trước đây Tô Ly đu thuyền của mình với Phó Mịch, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi, hơn hết là cảm thấy khó hiểu.
“Sau cậu lại thấy tôi có ý với nhị thiếu vậy?” Trịnh Thi Dật hỏi: “Hắn ta là người mà tôi có thể mơ tưởng dễ dàng đến vậy sao? Từ đầu đến chân của hắn viết đầy hai chữ Nam Nam kìa, cậu không nhìn thấy hả?”
Vậy chắc tôi là kẻ mù lòa câm điếc rồi.
“Thế super topic [Nồng Tình Mịch Dật] gì đấy, có người follow thật hả?” Trịnh Thi Dật có chút thấp thỏm lo lắng: “Cậu lừa tôi đúng không? Tôi không thể biến thành người trong CP đối thủ được!”
“Đương nhiên là có chứ!” Tô Ly mở điện thoại ra: “Bây giờ cũng có hơn hai mươi ngàn fans rồi!”
Trịnh Thi Dật cầm điện thoại nhìn suốt cả buổi, xem những bài phân tích về các loại ánh mắt nụ cười, động tác mà nổi cả da gà, cả người vô thức run lên cầm cập.
“Tôi đâu có nhìn nhị thiếu một cách đầy tình ý đâu!” Trịnh Thi Dật phủ nhận một cách chính đáng: “Rõ ràng là tôi đang u mê nhìn hai người bọn họ bắn hint mà!”
“Thế còn cái này thì sao?” Tô Ly cầm điện thoại lướt xuống dưới: “Sao chị lại tặng nước cho Phó Mịch? Mà tặng cũng được, nhưng sao trên cốc còn có một trái tim đỏ nữa!”
“Thì rõ ràng là tôi mượn danh nghĩa mời nước cả tổ phim để tiếp ứng CP của hai chính chủ mà!” Trịnh Thi Dật nói rõ ràng: “Trên cốc của Nam Nam cũng có trái tim!”
Trương Thụy Y âm thầm thả tim: “Làm tốt lắm!
Nếu Trịnh Thi Dật đã nói vậy rồi, Tô Ly cũng làm tới.
Lướt đến tấm ảnh tiếp theo, là hình hôm bốn người bọn họ quay ở trên phố.
“Vậy còn mấy bức ảnh này thì sao?”
Tô Ly chỉ vào mắt mình rồi hỏi cô: “Tôi ở trên nóc nhà tận mắt nhìn thấy lúc Phó Mịch từ bên đó đi đến thì cô cứ nhìn anh ta mãi! Đừng nói là cô đang nhìn hai người họ, rõ ràng là anh Nam đang đứng bên cạnh cô đó!”
“Cậu còn dám hỏi!”
Trịnh Thi Dật như bị chọc vào đâu đấy, tức anh ách nói: “Không phải vì cậu thì còn vì ai!”
Tô Ly đần ra: “Tôi?”
“Cậu với nhị thiếu của chúng tôi có chuyện gì đúng không?”
Trịnh Thi Dật cũng chỉ vào mắt mình nói: “Hôm đó tôi cũng nhìn thấy lúc anh ta đi qua cũng nhìn cậu đứng trên nóc nhà mãi! Hai người còn ăn đồ nướng với nhau nữa, sao cậu có thể đưa anh ta đi ăn mấy thứ đó vậy! Mấy hôm nay hai người cứ kè kè bên nhau! Nói, có phải cậu có ý đồ gì với nhị thiếu của chúng tôi không!”
Tô Ly không ngờ lại bị dội lại một tràng, lượn một vòng lại quay về mình.
“Rõ ràng là tôi đi ăn đồ nướng trước mà! Trương Thụy Y, chị làm chứng cho em!”
Tô Ly thấy mình oan uổng thật sự, mình bị hụt mất nhiều thịt như vậy, lại còn bị tổn thất cả danh dự nữa hay sao!
Trương Thụy Y nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Trịnh Thi Dật: “Cái này đúng là trùng hợp thật.”
“Nhưng mà chị cũng muốn biết, mấy hôm nay cậu với nhị thiếu có chuyện gì vậy?” Trương Thụy Y nhìn Tô Ly hỏi: “Tốc độ cậu chuyển thành fans của anh ta hình như hơi nhanh thì phải?”
“Em…”
Trong khoảng khắc, Tô Ly không biết phải giải thích thế nào, nếu như hùa theo hai người nói là cậu hâm mộ Phó Mịch thì hơi kỳ, nhưng nếu nói là Phó Mịch dạy mình diễn thì lại càng kỳ hơn.
“Tô Ly.”
Phó Mịch như thiên thần hạ phàm, dọa cho ba người có ý đồ riêng đều phải ngồi ngăn lại.
“Qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Vâng.”
Tô Ly vô thức đứng dậy, mới phát hiện là mình bị người ta kéo lại.
Quay đầu mới phát hiện Trương Thụy Y với Trịnh Thi Dật một trái một phải, vô cùng hoang mang nhìn cậu —— cậu đừng nói là cậu muốn xé CP của tụi tui thật nha!
Tô Ly cũng chỉ có thể vội vàng để lại cho hai người một ánh mắt “yên tâm đi”.
Sao tui dám xé CP của hai người chớ?
Cũng đâu phải tui chán sống rồi, tui chưa muốn bị 500 nghìn fans của CP Mật Dữu xé xác đâu.
–
Nhưng Tô Ly cũng không biết Phó Mịch gọi cậu làm gì, trong lòng hơi thấp thỏm, đầu cứ nghĩ hay là chuyện mình đu CP của hắn bị lộ rồi!
“Đang lo lắng gì vậy?”
Phó Mịch nhìn ánh mắt đắn đo của Tô Ly, tiến đến gần hỏi: “Có chỗ nào không khỏe hả?”
Tô Ly vô thức lùi về sau, vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”
“Không khỏe thì nói ra, đừng để bị bệnh nữa, tôi sẽ lo lắm.”
Xung quanh thật sự quá ồn ào, nhân viên vội vàng chuyển bối cảnh, đặt lại vị trí của máy ảnh, người đến kẻ đi bước chân vội vã.
Nhưng câu nói này của Phó Mịch như tiếng dương cầm xe gió, trầm bổng như ngọc trai rơi trên phiến đá, tí tách tí tách, trực tiếp rơi vào lòng Tô Ly.
Tô Ly thấy mình như bắt được một đầu sợi dây, mà đầu kia hình như lại như được buộc vào con diều khuất sau tầng mây, đung đưa theo gió, không nghe lời cậu, cũng không cho cậu nhìn thấy được chút đầu mối nào.
“Cậu biết hôm nay tôi quay cảnh nào không?”
Tô Ly tỉnh táo lại, nhớ đến kịch bản ngày hôm qua Phó Mịch cho cậu xem.
Kịch bản của diễn viên chính và vai phụ khác nhau.
Phó Mịch là người duy nhất ngoài đạo diễn và biên kịch lấy được quyển kịch bản hoàn chỉnh.
Tô Ly biết được cả câu chuyện từ chỗ hắn.
Lúc rảnh rỗi mấy ngày hôm nay, không chỉ dạy cậu diễn Sở Lâm như thế nào, còn đưa cả kịch bản kết hợp của Tạ Chiêu cho cậu, để cậu thử tìm hiểu, nếu như diễn Tạ Chiêu thì cậu nên diễn thế nào.
So với Sở Lâm, nhân vật Tạ Chiêu còn phức tạp và nhiều vấn đề hơn.
Đối với Tô Ly mà nói thì độ khó cũng rất cao, mỗi lần Tô Ly thử diễn xong thì Phó Mịch cũng sẽ đưa ra ý kiến của riêng mình, điều này khiến Tô Ly hiểu được Tạ Chiêu nhiều hơn.
Cho nên nghe thấy Phó Mịch hỏi, Tô Ly nghĩ là bài học diễn xuất hôm nay đã bắt đầu.
“Thuộc hạ của Tạ Chiêu là Lạc Diễn bị bắt, mọi người đều cho rằng hắn sẽ không chịu được hình phạt của phủ tể tướng mà phản bội Tạ Chiêu, chỉ có Tạ Chiêu là không thấy vậy, không để ý đến sự phản đối của mọi người, quyết định tự mình xông vào phủ tể tướng cứu viện.”
“Cậu cảm thấy lựa chọn của hắn có đúng hay không?” Phó Mịch hỏi: “Chỉ vì để cứu một người mà bản thân nhảy vào chỗ nguy hiểm, vậy có đáng hay không?”
Trong kịch bản nhân vật nam chính đương nhiên là người có trí có dũng, tài cao gan lớn, một mình xông vào phủ tể tướng cứu người mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng thật ra sau khi xem hết cả quyển kịch bản, Tô Ly mới phát hiện ra đây là lần duy nhất trong cả bộ phim Tạ Chiêu “không để ý đến đại cục”.
“Nếu như nhìn từ góc lấy đại cục làm trọng, thì nhất định không nên cứu, bởi vì kể cả Lạc Diễn có chết cũng sẽ không phản bội Tạc Chiêu, nhưng Tạ Chiêu mạo hiểm xông lên, thì lại có thể rơi vào nguy hiểm.” Tô Ly nói: “Nhưng nếu xét theo quan điểm của Tạ Chiêu, thì hắn nhất định sẽ đến cứu.”
Phó Mịch nhướn mi nói: “Ồ, tại sao?”
“Mọi chuyện Tạ chiêu làm đều là để lật đổ tể tướng, đưa mọi thứ về đúng vị trí, xóa sổ thế lực hắc ám, hắn cũng không hy vọng có bất cứ ai phải vì mình, vì kế hoạch này mà hy sinh.”
Tô Ly nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Theo một mức nào đó, thì thật ra hắn là một người có chủ nghĩa lý tưởng, hắn không có ý nghĩ phải hy sinh số ít cho toàn cục, cho rằng tất cả mọi người đều có quyền lợi như nhau, đây là điểm sáng lớn nhất của hắn, khiến cho người khác rất khâm phục, nhưng cũng khá ngây thơ.”
Phó Mịch thấy miệng Tô Ly nói ra hai chữ “ngây thơ” có vẻ rất thú vị.
Tô Ly thấy Phó Mịch cười, cứ tưởng là mình nói sai liền vội vàng sửa miệng: “Vậy thì là khá “lương thiện” sao?”
“Không, cậu nói đúng rồi, đúng là khá ngây thơ.”
Phàm là chuyện lớn, thì nhất định phải có người hy sinh, có thể là tự nguyện hoặc là bắt buộc.
Con đường thành công đều là được xây bởi máu của rất nhiều người mới thành được.
Chỉ có mình Tạ Chiêu khư khư cố chấp, muốn dùng sức lực của mình để bảo vệ tất cả mọi người.
“Cậu rất hiểu Tạ Chiêu.”
Tô Ly đang định nói là tất cả là nhờ có anh dạy hay.
Nào ngờ Phó Mịch lại thả một câu: “Thế nên, có một chuyện này tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
“Là chuyện gì?” Tô Ly ngơ ngác hỏi, cậu không nhớ ra được là chính mình có gì để Phó Mịch có thể nhờ vả.
Phó Mịch cười nói: “Viết cho Tạ Chiêu một bài hát.”
“Hả?”
Tô Ly đần người.
“Cũng là bài hát chủ đề của bộ phim này, tôi nghĩ kỹ rồi, cậu là người phù hợp nhất.” Trong lòng Phó Mịch cũng không chắc chắn lắm: “Vừa hay cậu lại biết sáng tác, đúng không?”
“Biết thì biết, nhưng mà…”
Phó Mịch không đợi Tô Ly nói thêm, liền cướp lời cậu nói: “Biết là được rồi, chủ yếu là tôi cũng không tìm được người nào khác, cậu sẽ giúp tôi chuyện này chứ?”
Cái này như thể Phó Mịch nói là hắn không biết diễn vậy, đúng là một lời nói dối trắng trợn.
Phó Mịch, ảnh để trẻ tuổi nhất, nhị thiếu của giải trí Bách Á, sao lại không quen với nhạc sĩ nào được?
“Đương nhiên, thù lao sẽ được tính riêng.”
“Đây không phải là vấn đề thù lao.”
“Vậy cậu đồng ý rồi hả?”
“Tôi…”
Tô Ly thấy quá ư là vi diệu.
Tui chỉ là một tay gà mờ thôi, làm sao đủ trình độ để viết nhạc phim cho một bộ phim lớn thế chứ?
“Thứ tôi cần không phải chỉ là một nhạc sĩ tài năng, mà là một người hiểu hắn.” Phó Mịch nghiêm túc nói: “Cái này xét kỹ ra, thì chỉ có mình cậu thôi.”
Chắc chắn Tô Ly biết sáng tác.
Mẹ cậu là ca sĩ, dì là nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng, chú là chủ tịch công ty thu âm.
Từ nhỏ đã được lớn lên trong môi trường âm nhạc, mưa dầm thấm lâu, đã học chơi rất nhiều nhạc cụ, chỉ vì sau này cậu thích diễn xuất, nên mới không làm việc liên quan đến âm nhạc.
Nhưng lúc cậu chọn chuyên ngành đại học, cũng là bởi vì có sự kiến nghị và ảnh hưởng của mẹ cậu, nên mới không chọn chuyên ngành diễn xuất truyền thống, mà lại chọn nhạc kịch.
Lời mẹ cậu nói nguyện văn là: đến lúc không có phim để diễn nữa, thì ít nhất cũng có thể ra đường hát rong kiếm tiền nuôi gia đình.
Thấy Tô Ly mãi không trả lời, trong lòng Phó Mịch cũng biết được thế này đây cơ bản là từ chối rồi.
Không muốn ép nhóc này làm bất cứ chuyện gì mà cậu không đồng ý.
Cho dù là vì mong muốn cá nhân của hắn cũng không được.
“Nếu thấy miễn cưỡng quá, vậy thì…”
“Tôi đồng ý.” Tô Ly nói: “Để tôi thử xem đã.”
Không liên quan đến chuyện đu CP, chỉ là vì Tạ Chiêu, hoặc nói đúng hơn là vì Phó Mịch.
Mấy ngày nay Phó Mịch đối với mình rất tốt, trong lòng Tô Ly biết hết.
Lẽ nào hắn đã mở lời mà mình không đồng ý thì cũng không phải phép.
“Tôi nhất định sẽ chăm chỉ viết nhạc.” Tô Ly có hơi chột dạ: “Nhưng mà tôi nói trước, nếu anh thấy bài hát tôi viết không hay thì không cần phải miễn cưỡng dùng nó, chúng ta tìm người khác viết nhé.”
Bởi vì ai chữ “chúng ta”, Phó Mịch liền cười, tay xoa xoa đầu Tô Ly, tham lam vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.
“Được, theo ý cậu.”